Vô Thượng Sát Thần

Chương 451: Tiêu Phàm Cường Hãn

Oanh!

Một cỗ Hồn Lực ba động ngập trời khuấy động bốn phía, hư không đều mãnh liệt rung rung, Tiêu Phàm ngừng thân hình, lạnh lùng nhìn thân ảnh trong không trung.

Mắt thấy chưởng cương sắp tới gần, đám người tâm cũng nhấc đến cổ họng.

Rất nhiều người bắt đầu cười lạnh, ai bảo ngươi ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi, hiện tại rốt cục biết rõ mình cùng thiên tài chân chính chênh lệch ra sao rồi chứ?

Ngươi chém giết qua Chiến Hoàng thì sao?

Hắn bất quá chỉ là Chiến Hoàng bình thường mà thôi, cùng thiên tài chân chính so sánh, căn bản chính là ngày đêm khác biệt.

Một đám tu sĩ Đại Long cũng cười lạnh, tiểu tử này thực sự là muốn chết, đến đúng lúc không nên đến, muốn trách thì trách ngươi tự tìm chết.

Nếu như nói, còn có người sắc mặt không có bất kỳ gì hóa, vậy cũng chỉ có Bàn Tử.

Đối với Tiêu Phàm, hắn có một loại tín nhiệm từ đáy lòng, chính mình cũng đã đột phá đến Chiến Hoàng cảnh, Tiêu Phàm còn có thể yếu hơn sao?

- Cút!

Quả nhiên, thời khắc chưởng cương tới gần Tiêu Phàm chỉ có ba thước, Tiêu Phàm gầm lên một tiếng, âm như kinh lôi, cực kỳ đáng sợ.

Theo thanh âm này vang lên, trong miệng thốt ra một đạo Hồn Kiếm, xông thẳng đến chân trời, đám người nhìn thấy một đạo bạch sắc lợi mang vạch phá hư không.

Ngay sau đó, thân thể kim giáp thanh niên bay ngược ra, ngực bị bạch sắc lợi mang xuyên thủng, máu tươi chảy ròng ròng.

Ầm!


Thân thể kim giáp thanh niên đập ầm ầm trên mặt đất, trượt mấy chục mét mới dừng lại, mặt đất lưu lại một đường vết máu thật dài.

Hítttt! Thanh âm hít không khí vang lên, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt rơi trên người Tiêu Phàm cùng kim giáp thanh niên.

Khiến tất cả mọi người kinh hãi là kim giáp thanh niên lại không có đứng lên!

- Chết rồi?

Có người kinh hô ra, trên mặt đều là vẻ kinh hãi.

Đây chính là Chiến Hoàng đấy, lại bị Tiêu Phàm một câu đánh giết?

Những tu sĩ coi là Tiêu Phàm hẳn phải chết không hề nghi ngờ, giờ phút này tất cả đều ngây ra như phỗng, miểu sát Chiến Hoàng sơ kỳ?

Bậc này thực lực quá là đáng sợ!

Chiến Hoàng cảnh!

Tất cả mọi người đối với thực lực Tiêu Phàm có một cái nhận biết mới. Tu sĩ Đại Ly Đế Triều kinh ngạc vô cùng, hơn nửa tháng trước Tiêu Phàm vẫn chỉ là Tuyệt Thế Chiến Vương mà, làm sao đột nhiên trở thành Chiến Hoàng cảnh?

Tất cả tu sĩ Đại Long Đế Triều sắc mặt hoàn toàn thay đổi, bọn hắn đối với thực lực kim giáp thanh niên cực kỳ hiểu biết, mặc dù chỉ là vừa mới đột phá Chiến Hoàng cảnh nhưng hắn cũng là Phong Vương Chiến Vương, lại bị tu sĩ Đại Ly Đế Triều miểu sát?

Con ngươi Tiêu U vô cùng băng lãnh, cũng không có bất kỳ thần sắc biến hóa gì, tựa như trong mắt nàng, Tiêu Phàm chỉ là một người chết mà thôi.

Nam Cung Thiên Dật mị mị hai mắt, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một vòng sát ý nồng đậm, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

Tiêu Phàm trưởng thành vượt qua hắn dự liệu, mấy tháng trước Tiêu Phàm vẫn chỉ là Chiến Vương sơ kỳ mà thôi, không đến nửa năm vậy mà đã đột phá đến Chiến Hoàng cảnh.



Nghĩ vậy, sát tâm muốn giết Tiêu Phàm trong lòng Nam Cung Thiên Dật càng ngày càng đậm.

Nếu như Tiêu Phàm không chết, rất có thể sẽ trợ giúp Bàn Tử tranh đoạt Đế Vị Đại Ly Đế Triều tương lai, đây không phải là chuyện Nam Cung Thiên Dật muốn nhìn thấy.

Bàn Tử mỉm cười, tựa như việc này sớm đã theo dự kiến của hắn.

Về phần Tiêu Phàm lại tựa như làm một sự tình không có ý nghĩa, chậm rãi hướng về chỗ ngồi bên trái đi đến.

Có mấy người sắc mặt hoàn toàn thay đổi, sợ Tiêu Phàm cùng bọn hắn tranh đoạt chỗ ngồi, chỉ là, Tiêu Phàm lại không để ý đến, trực tiếp đi đến chỗ ngồi cuối cùng, điều này khiến không ít người buông lỏng một hơi.

Tiêu Phàm tự nhiên có ý nghĩ, ở chỗ này hắn cũng được coi như là một người Đại Ly Đế Triều, tình nguyện đắc tội Đại Long Đế Triều cũng sẽ không đắc tội Đại Ly Đế Triều.

Dù sao, hắn không muốn để cho tu sĩ Đại Ly Đế Triều đâm sau lưng một cái.

- Dám giết người Đại Long ta, tiểu tử, ngươi muốn chết sao!

Không đợi Tiêu Phàm ngồi xuống, Đại Long Đế Triều lại có một tu sĩ phẫn nộ quát.

Ánh mắt đám người trong nháy mắt rơi vào tu sĩ ngồi thứ 18 bên phải, đó là một thanh niên khôi ngô, cơ bắp để trần, tính chất lực lượng bạo tạc cho người ta một loại khí tức cực kỳ áp bách.

- Giết cũng giết rồi, ngươi muốn như thế nào?

Tiêu Phàm thản nhiên nói, mị mị hai mắt, trong mắt lộ ra một cỗ sắc bén.

Giết cũng giết rồi, ngươi muốn như thế nào?

Đám người nghe nói như thế, trong lòng khẽ run lên, cuồng, Tiêu Phàm vẫn cuồng vọng như thế, không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, riêng phần khí phách này cùng người phi thường có thể sánh.


Thanh niên khôi ngô trợn mắt nhìn, sát khí đáng sợ tỏa ra, thiếu chút nữa thì không nhịn xuống được ra tay xuất thủ.

- Võ Hạo, lui ra, ngươi không phải đối thủ của hắn.

Đột nhiên một đạo thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại nhìn thấy Long Tiêu vẫn một mực trầm mặc không nói mở miệng.

- Đại Đế Tử! Hôm nay người này giết tu sĩ Đại Long, không nhìn Đại Long. Võ Hạo mặc dù chưa chắc là đối thủ của hắn, nhưng không thể không có cốt khí!

Thanh niên khôi ngô hàn quang lấp lóe, ngạo nghễ vô cùng.

Long Tiêu cau mày một cái, trong mắt lóe lên một tia không thích.

Bản Đế Tử vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cũng dám làm trái mệnh lệnh Bản Đế Tử, đã như vậy muốn chết muốn sống, Bản Đế Tử đều không quản!

Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn nhìn thanh niên khôi ngô Võ Hạo, thanh niên này ngược lại là một tên hán tử, có ngông nghênh, cũng có khí tiết, không ít tu sĩ Đại Long nghe nói như thế, không khỏi cúi thấp đầu.

- Võ Hạo, xin chiến!

Đúng lúc này, thanh niên khôi ngô đột nhiên tiến lên, hướng về phía Tiêu Phàm ôm quyền nói.

- Dưới tay ta chỉ có người chết, ngươi khẳng định muốn giao thủ cùng ta?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hắn liếc mắt liền nhìn ra, Võ Hạo chỉ là Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, Tiêu Phàm có đầy đủ tự tin giết chết hắn.

Nhưng Tiêu Phàm cũng có chút thưởng thức cách làm người của Võ Hạo, không nghĩ sẽ giết chết hắn, chỉ là hai người giao thủ. Nếu như Tiêu Phàm thủ hạ lưu tình mà nói, phải đối mặt chính là càng nhiều người Đại Long Đế Triều hơn.

Chính như Bắc Lão nói, có ít người chỉ có đánh cho đau hắn mới có thể sợ hãi, cho nên Tiêu Phàm không thể nào thủ hạ lưu tình.

Không chỉ đối với người Đại Long Đế Triều, đối với tu sĩ Đại Ly Đế Triều cũng sẽ như thế, bằng không mà nói, vừa lúc nãy hắn cũng sẽ không trực tiếp giết chết kim giáp thanh niên của Đại Long Đế Triều.

Võ Hạo hơi hơi chần chờ, hít sâu một hơi nói:

- Chết cũng không sợ!

- Đã như vậy, ta thành toàn cho ngươi! Rất nhanh, ngươi sẽ rõ cái gọi là khí tiết và ngông nghênh là buồn cười biết bao!

Tiêu Phàm không hề ngồi xuống, chậm rãi đi đến phía trước, một cỗ sát khí đáng sợ từ trên người hiện ra.

Đám người phảng phất nhìn thấy một mảnh núi thây biển xương, Tiêu Phàm đứng ở trong đó, ngạo nghễ, trang nghiêm, để cho người ta tâm sinh sợ hãi.

Toàn thân Võ Hạo khẽ run lên, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại, cảm giác phía sau lưng có chút phát lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng, cỗ Sát Ý kia khiến ngạo khí của hắn đều biến mất hết.

Thử ngâm ~

Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm động, đám người chỉ nhìn thấy một đạo ngân sắc thiểm quang từ vị trí Tiêu Phàm xông ra, tốc độ cực nhanh vô cùng, nhoáng một cái liền biến mất ở hư không, không có mấy người thấy rõ ràng Tiêu Phàm xuất thủ như thế nào.

Con ngươi Võ Hạo rung động kịch liệt, hắn bị một cỗ sát khí to lớn khóa chặt, cảm giác thân thể không nghe sai khiến, bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm tại hư không.

Thời điểm này, Võ Hạo rốt cục cũng minh bạch, ngông nghênh, khí tiết, trước mặt cái chết cũng không đáng là gì.

Ánh mắt hắn sắp chết nhìn về phía đám người Đại Long Đế Triều, lại phát hiện, không có một người xuất thủ trợ giúp hắn, có chăng chỉ là cười lạnh, thậm chí còn khinh thường.

Phốc!

Chỉ một thoáng, một đạo huyết mang bắn về phía hư không, Võ Hạo trợn to hai mắt, chẳng biết lúc nào, trước người hắn đột nhiên thêm ra một cái tay, trong tay gắt gao nắm một đạo Ngân Sắc Hồn Lực Chi Kiếm, máu tươi bay vụt.

MinhLâm - Lục Đạo -

Vô Thượng Sát Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần Truyện Vô Thượng Sát Thần Story Chương 451: Tiêu Phàm Cường Hãn
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...