Vô Thượng Sát Thần
Chương 357: Thanh Danh Tiêu Phàm
- Lão đệ, Thạch Sư này chẳng lẽ có điều kỳ dị?
Văn Phường Chủ đã từng được chứng kiến thủ đoạn cược thạch của Tiêu Phàm, đồ vật có thể được Tiêu Phàm coi trọng, khẳng định là bất phàm.
- Không biết, ta chỉ là cảm giác đồ vật này không đơn giản.
Tiêu Phàm lắc đầu, cụ thể hắn cũng không biết nói thế nào:
- 100 vạn có thể mua chứ?
- 100 vạn?
Y Vân cùng Văn Phường Chủ kém chút kinh hô ra, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Phàm.
Bọn hắn thấy, Thạch Sư này vô cùng bình thường, sao có thể trị giá 100 vạn, phải biết nơi này đều là dùng Trung Phẩm Hồn Thạch để giao dịch.
100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch mua một Thạch Sư? Hai người rất muốn mắng Tiêu Phàm phá gia chi tử.
- Theo ta thấy, đồ vật này nhiều nhất đáng giá 10 nghìn.
Y Vân cười nói.
- Không sai, đây chỉ là Thạch Sư bình thường mà thôi, đến sóng linh khí còn không cảm ứng được.
Văn Phường Chủ cũng gật đầu.
- Đồ vật Tiêu huynh đệ coi trọng, khẳng định có điểm riêng biệt.
Hướng Vinh lại có một loại tự tin mù quáng đối với Tiêu Phàm.
- Thực chỉ là Thạch Sư bình thường sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, có điều vẫn đưa giá 100 vạn Hồn Thạch, nếu như chỉ là giả, cũng chỉ lãng phí 100 vạn Hồn Thạch mà thôi.
Nếu như là thật, 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch còn chưa hẳn mua được đấy.
Y Vân cùng Văn Phường Chủ chỉ có thể cười khổ một tiếng, ai bảo Tiêu Phàm là một đại tài chủ, 100 vạn Hồn Thạch đối với hắn mà nói thật không tính là gì.
Chỉ bằng tòa nhà mà Hỏa Hoàng đưa cho hắn đã giá trị mấy ngàn vạn.
- Đi thôi, lại đi chỗ khác xem xem.
Tiêu Phàm liếc thật sâu nhìn Thanh Sắc Thạch Sư, quay người đi theo bước chân của Văn Phường Chủ.
Rất nhanh, đám người liền đi tới nơi cược thạch, so với những cái quý hiếm khác, nơi cược thạch người càng đông. Vật liệu đá cũng không dùng hộp thủy tinh bao phủ, dù sao, vật liệu đá vốn không cách nào dùng Hồn Lực nhìn thấu.
- Văn lão ca, nơi này vật liệu đá cũng phải đấu giá sao?
Tiêu Phàm cầm lấy một khối vật liệu đá hỏi.
- Không sai, cho nên cược thạch nơi này so với chợ đêm, tính cược càng lớn.
Văn Phường Chủ gật đầu, chỉ chỗ cách đó không xa nói:
- Ngươi xem ba khối vật liệu đá bên kia, hiện tại đang đấu giá, so với giá bán không sai biệt lắm, hơn nữa, vật liệu đá nơi này đều được tuyển chọn tỉ mỉ, bên trong ít nhiều cũng có đồ vật.
- Thì ra là thế.
Tiêu Phàm hiểu, cùng đi theo Văn Phường Chủ đi qua, Y Vân, Quan Tiểu Thất, Hướng Vinh đám người ngay ở bên cạnh nhìn.
Cược thạch so với những thứ trân quý lại có điều khác biệt, có thể quan sát khoảng cách gần, phỏng đoán những đường vân kia.
Nhìn từ bề ngoài, đường vân của ba khối vật liệu đá rõ ràng, thậm chí còn lờ mờ có Linh Khí tiêu tán, trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ nóng rực.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng đụng vào ba khối thạch đầu một cái, trong lòng khẽ lắc đầu:
- Quả nhiên tính cược thật lớn, ba khối vật liệu đá này bên trong không có cái gì. Linh Khí chỉ là lúc sau nghĩ phương pháp làm ra.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trực tiếp lui ra. Văn Phường Chủ thấy thế, vội vàng đi lên, nhẹ giọng hỏi:
- Lão đệ, thế nào?
Tiêu Phàm lắc đầu, Văn Phường Chủ lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Không thể nào, ba khối vật liệu đá này Linh Khí chiếm mười phần, nên chứa vật bất phàm mới đúng.
- Văn lão ca cũng làm về ngành này. Làm hiện tượng Linh Khí giả chẳng lẽ không dễ sao?
Văn Phường Chủ xấu hổ, mặc dù Tiêu Phàm chưa hề nói hắn làm, nhưng mà hắn cũng ngầm hiểu. Đoán chừng trò vặt này của Cược thạch Phường sớm đã bị Tiêu Phàm nhìn thấu.
Hai người trầm mặc một hồi, hơi có chút xấu hổ, Tiêu Phàm phá vỡ yên lặng:
- Văn lão ca, những thạch đầu kia có thể xem luôn không?
- Đương nhiên có thể, dù sao một lúc nữa đều phải bán.
Văn Phường Chủ gật đầu.
- Vậy liền qua xem xem, một lúc nữa ta còn có chút việc, muốn rời đi sớm một chút.
Tiêu Phàm trực tiếp đi đến những vật liệu đá kia. Buổi chiều, hắn còn có một trận Sinh Tử Đấu, nên không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.
Đối với Trân Kỳ Đại Hội này, trong lòng Tiêu Phàm có hơi thất vọng. Có lẽ ở đây thực không thiếu vật quý hiếm, nhưng mà muốn có được, thực sự như mò kim đáy biển.
Tiêu Phàm cẩn thận chu đáo cầm lấy từng khối vật liệu đá, tâm thần dẫn ra Bạch Thạch bên trong Hồn Hải.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại, Văn Phường Chủ vội vàng đi lên:
- Tiêu lão đệ, thế nào?
Tiêu Phàm không nói, lấy ra giấy bút liền viết lên trên giấy, sau đó đưa trang giấy trong tay cho Văn Phường Chủ nói:
- Văn lão ca, mấy khối liệu này ta tương đối xem trọng, ngươi có thể tham khảo một chút.
- Lão đệ phải về sớm như vậy sao?
Văn Phường Chủ kinh ngạc nói.
Trân Kỳ Đại Hội vừa bắt đầu không lâu, Tiêu Phàm chỉ mua có một Thạch Sư rồi đi luôn, cũng khó trách khiến hắn kinh ngạc.
- Tiểu đệ tầm mắt có hạn, nơi này quá nhiều đồ vật, nhìn hoa cả mắt. Lệnh bài này tạm thời để ở chỗ lão ca, nếu mua được cái Thanh Sắc Thạch Sư kia, đến lúc đó nhớ lĩnh giúp ta, hôm khác ta sẽ đưa cho ngươi Hồn Thạch.
Tiêu Phàm cười ha hả:
- Tam Gia, Hướng Lão, chúc các ngươi thắng ngay từ trận đầu.
Quan Tiểu Thất liếc nhìn Y Thiên Linh một bên, trong mắt chứa vẻ khẩn cầu.
- Tam Gia không phải còn có thể mang thêm một tùy tùng à, ngươi nên cầu xin Tam Gia mới đúng.
Tiêu Phàm bĩu môi, gia hỏa này có mỹ nhân là quên huynh đệ, thực là trọng sắc khinh bạn.
- Tam thúc?
Quan Tiểu Thất nhếch miệng cười nói, xưng hô cũng thay đổi.
- Tùy ngươi.
Y Vân bị Quan Tiểu Thất chọc cho dở khóc dở cười, tiểu tử này thật biết gây chú ý cho Thiên Linh, hơn nữa còn trắng trợn như thế.
Y Thiên Linh sắc mặt hơi đỏ lên, cúi đầu không nói lời nào.
- Thiên linh, ngươi sao lại chạy đến đây?
Đột nhiên, một đạo thanh âm mười phần trung khí vang lên, chỉ thấy một thanh niên mặc kim bào đi đến.
Sau lưng thanh niên mặc kim bào, còn có một lão giả áo xám đi theo. Thời khắc lão giả áo xám nhìn thấy Tiêu Phàm, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi đến.
- Sư tôn.
Y Thiên Linh nghe được thanh âm này, đột nhiên ngẩng đầu, có điều ánh mắt lại rơi vào trên người lão giả áo xám, vội vàng kêu lên.
Nhìn thấy lão giả áo xám nhanh chóng đi tới, Y Thiên Linh toàn thân khẽ run, tựa như trẻ con làm sai sự tình.
- Ngài chính là Tiêu Đại Sư?
Lão giả áo xám trực tiếp phớt lờ Y Thiên Linh, đi đến trước mặt Tiêu Phàm, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Thanh niên mặc kim bào cau mày một cái, dò xét Tiêu Phàm vài lần, bản thân sư tôn là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, vậy mà khách khí với một tên tiểu bối như thế?
Mặc dù trở thành Lục Phẩm Luyện Dược Sư, có thể xưng là Đại Sư, nhưng mà với địa vị bản thân sư tôn, căn bản không cần thiết phải làm thế.
- Sư tôn, ngươi biết Tiêu Đại Sư?
- Ta biết Tiêu Đại Sư, có điều Tiêu Đại Sư không biết ta.
Lão giả áo xám cười khổ nói, con ngươi lại nhìn về phía Tiêu Phàm.
- Vị tiền bối này biết tại hạ?
Tiêu Phàm ngoài dự liệu nhìn lão giả áo xám, bản thân không có ấn tượng gì với lão đầu này, hơn nữa, ta lúc nào trở thành Đại Sư?
- Tiếng tiền bối này, Lê Ngự ta đảm đương không nổi, Tiêu Đại Sư đến cả Hề Lão còn có chút tôn sùng ngài đó.
Lão giả áo xám cười nói, trong giọng nói đều là vẻ bội phục.
- Hề Lão?
Tiêu Phàm trong đầu trong nháy mắt nhớ tới lão giả hạc phát đồng nhan kia:
- Tiền bối thực sự có chút tán dương ta quá rồi.
- Sư tôn, hắn tuổi trẻ như thế, Hề Lão làm sao có thể có chút tôn sùng hắn?
Thanh niên mặc kim bào kinh ngạc nói.
Con mắt Y Thiên Linh một bên chuyển động, nàng cũng rất không phục, Hề Lão là ai, chính là Thái Đẩu bên trong Luyện Dược Sư, làm sao có thể coi trọng một tên tiểu bối như thế.
Mặc dù Y Vân nói Tiêu Phàm là Lục Phẩm Luyện Dược Sư, nhưng mà trong lòng Y Thiên Linh không tin, chỉ là kiêng dè mặt mũi Y Vân nên không dám nói cái gì.
- Im ngay, có hiểu quy củ hay không!
Lê Ngự hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên mặc kim bào, thanh niên mặc kim bào lập tức không dám nói gì. Lê Ngự lại nói:
- Tiêu Đại Sư, tiểu đồ ta không hiểu quy củ, mong ngươi chớ trách.
- Không sao.
Tiêu Phàm khoát khoát tay, việc nhỏ này hắn tất nhiên không cần phải giận.
- Có ít người, tự cho là có chút bản lĩnh đầu cơ trục lợi, liền dám tự xưng Đại Sư, thực là buồn cười.
Đúng lúc này, một thanh âm âm dương quái khí vang lên.
Vô Thượng Sát Thần
Văn Phường Chủ đã từng được chứng kiến thủ đoạn cược thạch của Tiêu Phàm, đồ vật có thể được Tiêu Phàm coi trọng, khẳng định là bất phàm.
- Không biết, ta chỉ là cảm giác đồ vật này không đơn giản.
Tiêu Phàm lắc đầu, cụ thể hắn cũng không biết nói thế nào:
- 100 vạn có thể mua chứ?
- 100 vạn?
Y Vân cùng Văn Phường Chủ kém chút kinh hô ra, sắc mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Phàm.
Bọn hắn thấy, Thạch Sư này vô cùng bình thường, sao có thể trị giá 100 vạn, phải biết nơi này đều là dùng Trung Phẩm Hồn Thạch để giao dịch.
100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch mua một Thạch Sư? Hai người rất muốn mắng Tiêu Phàm phá gia chi tử.
- Theo ta thấy, đồ vật này nhiều nhất đáng giá 10 nghìn.
Y Vân cười nói.
- Không sai, đây chỉ là Thạch Sư bình thường mà thôi, đến sóng linh khí còn không cảm ứng được.
Văn Phường Chủ cũng gật đầu.
- Đồ vật Tiêu huynh đệ coi trọng, khẳng định có điểm riêng biệt.
Hướng Vinh lại có một loại tự tin mù quáng đối với Tiêu Phàm.
- Thực chỉ là Thạch Sư bình thường sao?
Tiêu Phàm cau mày một cái, có điều vẫn đưa giá 100 vạn Hồn Thạch, nếu như chỉ là giả, cũng chỉ lãng phí 100 vạn Hồn Thạch mà thôi.
Nếu như là thật, 100 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch còn chưa hẳn mua được đấy.
Y Vân cùng Văn Phường Chủ chỉ có thể cười khổ một tiếng, ai bảo Tiêu Phàm là một đại tài chủ, 100 vạn Hồn Thạch đối với hắn mà nói thật không tính là gì.
Chỉ bằng tòa nhà mà Hỏa Hoàng đưa cho hắn đã giá trị mấy ngàn vạn.
- Đi thôi, lại đi chỗ khác xem xem.
Tiêu Phàm liếc thật sâu nhìn Thanh Sắc Thạch Sư, quay người đi theo bước chân của Văn Phường Chủ.
Rất nhanh, đám người liền đi tới nơi cược thạch, so với những cái quý hiếm khác, nơi cược thạch người càng đông. Vật liệu đá cũng không dùng hộp thủy tinh bao phủ, dù sao, vật liệu đá vốn không cách nào dùng Hồn Lực nhìn thấu.
- Văn lão ca, nơi này vật liệu đá cũng phải đấu giá sao?
Tiêu Phàm cầm lấy một khối vật liệu đá hỏi.
- Không sai, cho nên cược thạch nơi này so với chợ đêm, tính cược càng lớn.
Văn Phường Chủ gật đầu, chỉ chỗ cách đó không xa nói:
- Ngươi xem ba khối vật liệu đá bên kia, hiện tại đang đấu giá, so với giá bán không sai biệt lắm, hơn nữa, vật liệu đá nơi này đều được tuyển chọn tỉ mỉ, bên trong ít nhiều cũng có đồ vật.
- Thì ra là thế.
Tiêu Phàm hiểu, cùng đi theo Văn Phường Chủ đi qua, Y Vân, Quan Tiểu Thất, Hướng Vinh đám người ngay ở bên cạnh nhìn.
Cược thạch so với những thứ trân quý lại có điều khác biệt, có thể quan sát khoảng cách gần, phỏng đoán những đường vân kia.
Nhìn từ bề ngoài, đường vân của ba khối vật liệu đá rõ ràng, thậm chí còn lờ mờ có Linh Khí tiêu tán, trong mắt rất nhiều người lộ ra vẻ nóng rực.
Tiêu Phàm nhẹ nhàng đụng vào ba khối thạch đầu một cái, trong lòng khẽ lắc đầu:
- Quả nhiên tính cược thật lớn, ba khối vật liệu đá này bên trong không có cái gì. Linh Khí chỉ là lúc sau nghĩ phương pháp làm ra.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm trực tiếp lui ra. Văn Phường Chủ thấy thế, vội vàng đi lên, nhẹ giọng hỏi:
- Lão đệ, thế nào?
Tiêu Phàm lắc đầu, Văn Phường Chủ lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
- Không thể nào, ba khối vật liệu đá này Linh Khí chiếm mười phần, nên chứa vật bất phàm mới đúng.
- Văn lão ca cũng làm về ngành này. Làm hiện tượng Linh Khí giả chẳng lẽ không dễ sao?
Văn Phường Chủ xấu hổ, mặc dù Tiêu Phàm chưa hề nói hắn làm, nhưng mà hắn cũng ngầm hiểu. Đoán chừng trò vặt này của Cược thạch Phường sớm đã bị Tiêu Phàm nhìn thấu.
Hai người trầm mặc một hồi, hơi có chút xấu hổ, Tiêu Phàm phá vỡ yên lặng:
- Văn lão ca, những thạch đầu kia có thể xem luôn không?
- Đương nhiên có thể, dù sao một lúc nữa đều phải bán.
Văn Phường Chủ gật đầu.
- Vậy liền qua xem xem, một lúc nữa ta còn có chút việc, muốn rời đi sớm một chút.
Tiêu Phàm trực tiếp đi đến những vật liệu đá kia. Buổi chiều, hắn còn có một trận Sinh Tử Đấu, nên không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.
Đối với Trân Kỳ Đại Hội này, trong lòng Tiêu Phàm có hơi thất vọng. Có lẽ ở đây thực không thiếu vật quý hiếm, nhưng mà muốn có được, thực sự như mò kim đáy biển.
Tiêu Phàm cẩn thận chu đáo cầm lấy từng khối vật liệu đá, tâm thần dẫn ra Bạch Thạch bên trong Hồn Hải.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục dừng lại, Văn Phường Chủ vội vàng đi lên:
- Tiêu lão đệ, thế nào?
Tiêu Phàm không nói, lấy ra giấy bút liền viết lên trên giấy, sau đó đưa trang giấy trong tay cho Văn Phường Chủ nói:
- Văn lão ca, mấy khối liệu này ta tương đối xem trọng, ngươi có thể tham khảo một chút.
- Lão đệ phải về sớm như vậy sao?
Văn Phường Chủ kinh ngạc nói.
Trân Kỳ Đại Hội vừa bắt đầu không lâu, Tiêu Phàm chỉ mua có một Thạch Sư rồi đi luôn, cũng khó trách khiến hắn kinh ngạc.
- Tiểu đệ tầm mắt có hạn, nơi này quá nhiều đồ vật, nhìn hoa cả mắt. Lệnh bài này tạm thời để ở chỗ lão ca, nếu mua được cái Thanh Sắc Thạch Sư kia, đến lúc đó nhớ lĩnh giúp ta, hôm khác ta sẽ đưa cho ngươi Hồn Thạch.
Tiêu Phàm cười ha hả:
- Tam Gia, Hướng Lão, chúc các ngươi thắng ngay từ trận đầu.
Quan Tiểu Thất liếc nhìn Y Thiên Linh một bên, trong mắt chứa vẻ khẩn cầu.
- Tam Gia không phải còn có thể mang thêm một tùy tùng à, ngươi nên cầu xin Tam Gia mới đúng.
Tiêu Phàm bĩu môi, gia hỏa này có mỹ nhân là quên huynh đệ, thực là trọng sắc khinh bạn.
- Tam thúc?
Quan Tiểu Thất nhếch miệng cười nói, xưng hô cũng thay đổi.
- Tùy ngươi.
Y Vân bị Quan Tiểu Thất chọc cho dở khóc dở cười, tiểu tử này thật biết gây chú ý cho Thiên Linh, hơn nữa còn trắng trợn như thế.
Y Thiên Linh sắc mặt hơi đỏ lên, cúi đầu không nói lời nào.
- Thiên linh, ngươi sao lại chạy đến đây?
Đột nhiên, một đạo thanh âm mười phần trung khí vang lên, chỉ thấy một thanh niên mặc kim bào đi đến.
Sau lưng thanh niên mặc kim bào, còn có một lão giả áo xám đi theo. Thời khắc lão giả áo xám nhìn thấy Tiêu Phàm, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi đến.
- Sư tôn.
Y Thiên Linh nghe được thanh âm này, đột nhiên ngẩng đầu, có điều ánh mắt lại rơi vào trên người lão giả áo xám, vội vàng kêu lên.
Nhìn thấy lão giả áo xám nhanh chóng đi tới, Y Thiên Linh toàn thân khẽ run, tựa như trẻ con làm sai sự tình.
- Ngài chính là Tiêu Đại Sư?
Lão giả áo xám trực tiếp phớt lờ Y Thiên Linh, đi đến trước mặt Tiêu Phàm, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Thanh niên mặc kim bào cau mày một cái, dò xét Tiêu Phàm vài lần, bản thân sư tôn là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, vậy mà khách khí với một tên tiểu bối như thế?
Mặc dù trở thành Lục Phẩm Luyện Dược Sư, có thể xưng là Đại Sư, nhưng mà với địa vị bản thân sư tôn, căn bản không cần thiết phải làm thế.
- Sư tôn, ngươi biết Tiêu Đại Sư?
- Ta biết Tiêu Đại Sư, có điều Tiêu Đại Sư không biết ta.
Lão giả áo xám cười khổ nói, con ngươi lại nhìn về phía Tiêu Phàm.
- Vị tiền bối này biết tại hạ?
Tiêu Phàm ngoài dự liệu nhìn lão giả áo xám, bản thân không có ấn tượng gì với lão đầu này, hơn nữa, ta lúc nào trở thành Đại Sư?
- Tiếng tiền bối này, Lê Ngự ta đảm đương không nổi, Tiêu Đại Sư đến cả Hề Lão còn có chút tôn sùng ngài đó.
Lão giả áo xám cười nói, trong giọng nói đều là vẻ bội phục.
- Hề Lão?
Tiêu Phàm trong đầu trong nháy mắt nhớ tới lão giả hạc phát đồng nhan kia:
- Tiền bối thực sự có chút tán dương ta quá rồi.
- Sư tôn, hắn tuổi trẻ như thế, Hề Lão làm sao có thể có chút tôn sùng hắn?
Thanh niên mặc kim bào kinh ngạc nói.
Con mắt Y Thiên Linh một bên chuyển động, nàng cũng rất không phục, Hề Lão là ai, chính là Thái Đẩu bên trong Luyện Dược Sư, làm sao có thể coi trọng một tên tiểu bối như thế.
Mặc dù Y Vân nói Tiêu Phàm là Lục Phẩm Luyện Dược Sư, nhưng mà trong lòng Y Thiên Linh không tin, chỉ là kiêng dè mặt mũi Y Vân nên không dám nói cái gì.
- Im ngay, có hiểu quy củ hay không!
Lê Ngự hung hăng trừng mắt nhìn thanh niên mặc kim bào, thanh niên mặc kim bào lập tức không dám nói gì. Lê Ngự lại nói:
- Tiêu Đại Sư, tiểu đồ ta không hiểu quy củ, mong ngươi chớ trách.
- Không sao.
Tiêu Phàm khoát khoát tay, việc nhỏ này hắn tất nhiên không cần phải giận.
- Có ít người, tự cho là có chút bản lĩnh đầu cơ trục lợi, liền dám tự xưng Đại Sư, thực là buồn cười.
Đúng lúc này, một thanh âm âm dương quái khí vang lên.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 357: Thanh Danh Tiêu Phàm
10.0/10 từ 31 lượt.