Vô Thượng Sát Thần
Chương 314: Phân Tranh Bảo Vật
Ánh sáng ráng hồng bảy sắc theo tay Tiêu Phàm nở rộ, con ngươi đám người trong nháy mắt bị ánh sáng kia hấp dẫn!.
Ánh sáng ráng hồng bảy sắc lấp lóe, chói lọi sáng chói, đâm vào hai mắt khiến người ta không mở ra được, phụ trợ cho Tiêu Phàm siêu nhiên vô cùng. Ngay sau đó, một mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập ra.
- Cái này?
Ánh sáng ráng hồng bảy sắc lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng mà ánh mắt đám người lại kinh hãi nhìn chằm chằm tay trái Tiêu Phàm, không còn cách nào rời mắt.
Y Vân cách gần nhất mắt lại càng trợn tròn, kinh hãi nhìn chằm chằm trong lòng bàn tay Tiêu Phàm.
Trong tay Tiêu Phàm, một khối thạch đầu bảy sắc nằm yên tĩnh. Mặc dù không lớn bằng bàn tay, nhưng tản ra tràn đầy sinh cơ, giống như một đầu thú kinh khủng ẩn núp trong đó.
Kinh dị nhất là trên tảng đá bảy sắc kia, lại còn lưu chuyển lên một đường vân thần bí, giống như từng con rồng nhỏ.
- Thất Thải Long Văn Mộc! Lại là Thất Thải Long Văn Mộc, bảo vật vô giá a!
Không biết là ai run rẩy kinh hô lên.
Những người trước đó châm chọc Tiêu Phàm càng trợn tròn mắt, cảm giác mặt tê rần.
Một khối phế liệu trong mắt bọn họ, vậy mà cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc.
Thất Thải Long Văn Mộc, bản thân cũng không cao, chỉ tương đương với vật liệu luyện khí Bát Phẩm, có điều nó cũng có thể làm thuốc, là phụ dược luyện chế rất nhiều Đan Dược, cả tòa Ly Hỏa Đế Đô cũng khó gặp.
Nghe đồn, Thất Thải Long Văn Mộc là nơi Thần Long dừng lại, phía trên hoặc nhiều hoặc ít ảnh hưởng khí tức Thần Long, bởi vậy Thất Thải Long Văn Mộc được xưng là bảo vật vô giá cũng không phải không thể.
Bây giờ trên thế gian, Thần Long không thể gặp, Thất Thải Long Văn Mộc càng cực kì thưa thớt, vật hiếm thì quý!
- Đây là của ta!
Tiếng vang gầm lên giận dữ, chỉ thấy một đạo thân ảnh hướng về Tiêu Phàm gào thét, hướng thẳng đến Long Văn Mộc bảy sắc trong tay hắn.
- Tự tìm cái chết!
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng lạnh lẽo, vội vàng đem Long Văn Mộc bảy sắc cất vào trong Hồn Giới, trong lòng hắn có chút hối hận, sớm biết rõ đã không cắt thạch ở nơi này.
- Làm càn!
Không đợi Tiêu Phàm xuất thủ, một tiếng gầm lên truyền ra, chỉ thấy một đạo thân ảnh đã che ở trước người hắn, một chưởng đánh về đạo thân ảnh kia.
Ầm! Người muốn cướp đoạt Thất Thải Long Văn Mộc trong tay Tiêu Phàm bay ngược ra, trong miệng máu tươi cuồng phún, hung hăng đập xuống mặt đất.
- Dám ở chỗ này giương oai, ngươi coi Văn mỗ chỉ là vật trưng bày sao?
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lại phát hiện Văn Phường Chủ đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nhìn người đối diện kia, đó là một lão giả áo đen gầy gò.
Tiêu Phàm rốt cục cũng nhận rõ thân phận lão giả gầy gò, chính là tu sĩ vừa mới cắt ra Tinh Thần Lam. Y Vân tiêu 100 Trung Phẩm Hồn Thạch mua khối thạch này từ trong tay hắn.
- Khối toái thạch kia là của ta!
Lão giả gầy gò vất vả từ dưới đất đứng lên, giận dữ hét.
- Vừa rồi ngươi đã lấy 100 Hồn Thạch bán cho ta, nhiều ánh mắt như vậy nhìn thấy, dựa vào cái gì là của ngươi?
Y Vân đứng ở bên người Tiêu Phàm, khí thế Chiến Hoàng cảnh hiển lộ, lạnh như băng nhìn lão giả gầy gò.
100 Hồn Thạch? Đám người nghe vậy, kém chút phun một ngụm máu ra. 100 khối Trung Phẩm Hồn Thạch liền đem bán Thất Thải Long Văn Mộc?
Thật đúng là bại gia, khó trách hắn xúc động phẫn nộ như thế.
Rất nhiều người không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm, thầm than tiểu tử này vận khí thật tốt, tùy tiện cắt một khối toái thạch, vậy mà cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc.
- 100 khối Hồn Thạch mà muốn mua Thất Thải Long Văn Mộc, ngươi thật coi ta là tên ngốc sao?
Lão giả gầy gò lau đi máu tươi khóe miệng, nửa bước không nhường đường.
- Không hiểu quy củ chợ đêm, thì đừng tới nơi này mất mặt xấu hổ.
Văn Phường Chủ lạnh như băng nói.
- Ngươi có biết ta là ai?
Lão giả gầy gò không cam lòng, uy hiếp nói.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, dù là thiên vương lão tử đến nơi này, cũng phải tuân thủ quy củ nơi này. Cút khỏi chợ đêm, bằng không đừng trách Văn mỗ hạ thủ vô tình.
Sắc mặt Văn Phường Chủ lạnh lùng, ngữ khí vô cùng bá đạo.
Đám người một mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn lão giả gầy gò, đúng như Văn Phường Chủ nói, bất luận ngươi là ai, đến nơi này liền phải tuân thủ quy củ.
Một khi làm trái quy củ, chợ đêm cũng không thể tồn tại.
Rất nhiều người rõ ràng, đứng sau lưng chợ đêm là Tam Đại Thương Hội, cho dù ở trong mắt Đế Tộc, Tam Đại Thương Hội cũng là quái vật khổng lồ.
Ai dám tới đây quấy rối, chỉ có một con đường chết!
- Ta là Thất Phẩm Luyện Dược Sư Sở gia mời đến.
Lão giả gầy mặt lộ vẻ dữ tợn nói.
- Sở gia sao?
Sắc mặt Văn Phường Chủ không thay đổi, trong mắt càng lộ ra một tia khinh thường.
- Ngô Trưởng Lão!
Đúng lúc này, một thanh âm hoàng anh vang lên, chỉ thấy một nữ tử váy đen từ trong đám người đi tới, tu sĩ bốn phía vội vàng nhường ra một con đường.
- Là Sở Đại Tiểu Thư Sở Yên Nhiên! Chẳng lẽ lão gia hỏa này thực sự là Luyện Dược Sư Sở gia mời đến?
- Thất Phẩm Luyện Dược Sư, đến Sở gia cũng muốn cung kính đối đãi, khó trách phách lối như thế. Tiểu tử kia thật thảm, tại chợ đêm có lẽ không làm gì được hắn, một khi rời khỏi chợ đêm, Sở gia có 100 biện pháp để hắn chết.
- Aiz, thất phu dù vô tội, mang ngọc lại là có tội. Cho dù đồ vật tốt, không đủ thực lực bảo hộ thì có ích gì đâu.
Đám người xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tựa như nhìn một người chết.
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, lúc nhìn thấy nữ tử váy đen kia, sâu đáy mắt lóe qua một tia khó chịu. Hắn tất nhiên liếc mắt liền nhận ra nữ tử váy đen, không phải là nữ tử lúc ấy tại Thương Mang Cốc sử dụng Hủ Cốt Phệ Hồn Tán sao?!
Nếu như không phải có Bạch Thạch cùng năng lực U Linh Chiến Hồn quỷ dị, Tiêu Phàm hắn đã chết tại Thương Mang Cốc rồi.
Nữ nhân này ngoài mặt ôn tồn lễ độ, bình dị gần gũi, nhưng tâm của nàng vô cùng tàn nhẫn, không hổ là con đại gia tộc.
- Đại Tiểu Thư, ngươi phải làm chủ cho lão hủ, Thất Thải Long Văn Mộc của ta bị hắn cướp đi!
Nhìn thấy Sở Yên Nhiên, lão giả gầy Ngô Trưởng Lão lập tức nước mũi nước mắt, ác nhân cáo trạng trước.
Nghe được lời Ngô Trưởng Lão, thần sắc Sở Yên Nhiên lạnh lẽo, con ngươi lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói:
- Đem đồ vật giao cho Ngô Trưởng Lão, việc này như vậy bỏ qua!
Tiêu Phàm cười lạnh không nói, hay cho một Sở gia bá đạo, không hỏi nguyên do thật sực đã nhất định đoạt đồ vật của người khác, thực sự là buồn cười.
Đám người không ít tu sĩ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể làm như bản thân cái gì cũng không nghe thấy.
- Sở tiểu thư, Tiêu huynh đệ cũng không có đoạt thứ gì, chỉ là Sở gia Trưởng Lão vu oan giá họa mà thôi.
Hướng Vinh vội vàng đi đến bên người Tiêu Phàm, cái này khiến Tiêu Phàm trong lòng có chút ấm áp.
- Có đúng không?
Sở Yên Nhiên con ngươi chỗ sâu lóe qua một vòng lãnh quang, rất hiển nhiên, nàng nhận ra Hướng Vinh, cũng không tiện chất vấn, bằng không mà nói, một người xa lạ dám cùng nàng chống đối, nàng đã sớm quát lớn!
Sau đó nhìn Ngô Trưởng Lão trên mặt đất thụ thương, lại liếc nhìn bốn phía nói:
- Vậy vì sao Ngô Trưởng Lão bị thương?
- Là ta đả thương, có người muốn làm hỏng quy củ chợ đêm.
Văn Phường Chủ thản nhiên nói, Sở gia tiểu thư gì gì, hắn căn bản không để trong lòng.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi ngưng tụ, xem ra thân phận Văn Phường Chủ này cũng không đơn giản, dám không nể mặt Sở Yên Nhiên.
Thần sắc Sở Yên Nhiên một trận xấu hổ, lúc nhìn thấy ánh mắt đám người bốn phía, nàng cũng đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
- Đại Tiểu Thư, tiểu tử kia mua toái thạch của ta cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc. Có Thất Thải Long Văn Mộc, trị thương thế cho Đại Công Tử, lão hủ sẽ tăng thêm hai phần nắm chắc.
Ngô Trưởng Lão biết rõ bản thân đuối lý, cũng không tiếp tục dây dưa.
Có điều, hắn cũng không muốn bỏ phí Thất Thải Long Văn Mộc, đồ vật này rơi vào tay một tiểu tử, chỉ là phung phí của trời.
- A?
Nghe được lời Ngô Trưởng Lão, ánh mắt Sở Yên Nhiên sáng lên, quay người lần nữa nhìn về phía Tiêu Phàm.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Vô Thượng Sát Thần
Ánh sáng ráng hồng bảy sắc lấp lóe, chói lọi sáng chói, đâm vào hai mắt khiến người ta không mở ra được, phụ trợ cho Tiêu Phàm siêu nhiên vô cùng. Ngay sau đó, một mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập ra.
- Cái này?
Ánh sáng ráng hồng bảy sắc lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng mà ánh mắt đám người lại kinh hãi nhìn chằm chằm tay trái Tiêu Phàm, không còn cách nào rời mắt.
Y Vân cách gần nhất mắt lại càng trợn tròn, kinh hãi nhìn chằm chằm trong lòng bàn tay Tiêu Phàm.
Trong tay Tiêu Phàm, một khối thạch đầu bảy sắc nằm yên tĩnh. Mặc dù không lớn bằng bàn tay, nhưng tản ra tràn đầy sinh cơ, giống như một đầu thú kinh khủng ẩn núp trong đó.
Kinh dị nhất là trên tảng đá bảy sắc kia, lại còn lưu chuyển lên một đường vân thần bí, giống như từng con rồng nhỏ.
- Thất Thải Long Văn Mộc! Lại là Thất Thải Long Văn Mộc, bảo vật vô giá a!
Không biết là ai run rẩy kinh hô lên.
Những người trước đó châm chọc Tiêu Phàm càng trợn tròn mắt, cảm giác mặt tê rần.
Một khối phế liệu trong mắt bọn họ, vậy mà cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc.
Thất Thải Long Văn Mộc, bản thân cũng không cao, chỉ tương đương với vật liệu luyện khí Bát Phẩm, có điều nó cũng có thể làm thuốc, là phụ dược luyện chế rất nhiều Đan Dược, cả tòa Ly Hỏa Đế Đô cũng khó gặp.
Nghe đồn, Thất Thải Long Văn Mộc là nơi Thần Long dừng lại, phía trên hoặc nhiều hoặc ít ảnh hưởng khí tức Thần Long, bởi vậy Thất Thải Long Văn Mộc được xưng là bảo vật vô giá cũng không phải không thể.
Bây giờ trên thế gian, Thần Long không thể gặp, Thất Thải Long Văn Mộc càng cực kì thưa thớt, vật hiếm thì quý!
- Đây là của ta!
Tiếng vang gầm lên giận dữ, chỉ thấy một đạo thân ảnh hướng về Tiêu Phàm gào thét, hướng thẳng đến Long Văn Mộc bảy sắc trong tay hắn.
- Tự tìm cái chết!
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng lạnh lẽo, vội vàng đem Long Văn Mộc bảy sắc cất vào trong Hồn Giới, trong lòng hắn có chút hối hận, sớm biết rõ đã không cắt thạch ở nơi này.
- Làm càn!
Không đợi Tiêu Phàm xuất thủ, một tiếng gầm lên truyền ra, chỉ thấy một đạo thân ảnh đã che ở trước người hắn, một chưởng đánh về đạo thân ảnh kia.
Ầm! Người muốn cướp đoạt Thất Thải Long Văn Mộc trong tay Tiêu Phàm bay ngược ra, trong miệng máu tươi cuồng phún, hung hăng đập xuống mặt đất.
- Dám ở chỗ này giương oai, ngươi coi Văn mỗ chỉ là vật trưng bày sao?
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lại phát hiện Văn Phường Chủ đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nhìn người đối diện kia, đó là một lão giả áo đen gầy gò.
Tiêu Phàm rốt cục cũng nhận rõ thân phận lão giả gầy gò, chính là tu sĩ vừa mới cắt ra Tinh Thần Lam. Y Vân tiêu 100 Trung Phẩm Hồn Thạch mua khối thạch này từ trong tay hắn.
- Khối toái thạch kia là của ta!
Lão giả gầy gò vất vả từ dưới đất đứng lên, giận dữ hét.
- Vừa rồi ngươi đã lấy 100 Hồn Thạch bán cho ta, nhiều ánh mắt như vậy nhìn thấy, dựa vào cái gì là của ngươi?
Y Vân đứng ở bên người Tiêu Phàm, khí thế Chiến Hoàng cảnh hiển lộ, lạnh như băng nhìn lão giả gầy gò.
100 Hồn Thạch? Đám người nghe vậy, kém chút phun một ngụm máu ra. 100 khối Trung Phẩm Hồn Thạch liền đem bán Thất Thải Long Văn Mộc?
Thật đúng là bại gia, khó trách hắn xúc động phẫn nộ như thế.
Rất nhiều người không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm, thầm than tiểu tử này vận khí thật tốt, tùy tiện cắt một khối toái thạch, vậy mà cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc.
- 100 khối Hồn Thạch mà muốn mua Thất Thải Long Văn Mộc, ngươi thật coi ta là tên ngốc sao?
Lão giả gầy gò lau đi máu tươi khóe miệng, nửa bước không nhường đường.
- Không hiểu quy củ chợ đêm, thì đừng tới nơi này mất mặt xấu hổ.
Văn Phường Chủ lạnh như băng nói.
- Ngươi có biết ta là ai?
Lão giả gầy gò không cam lòng, uy hiếp nói.
- Chẳng cần biết ngươi là ai, dù là thiên vương lão tử đến nơi này, cũng phải tuân thủ quy củ nơi này. Cút khỏi chợ đêm, bằng không đừng trách Văn mỗ hạ thủ vô tình.
Sắc mặt Văn Phường Chủ lạnh lùng, ngữ khí vô cùng bá đạo.
Đám người một mặt cười trên nỗi đau của người khác nhìn lão giả gầy gò, đúng như Văn Phường Chủ nói, bất luận ngươi là ai, đến nơi này liền phải tuân thủ quy củ.
Một khi làm trái quy củ, chợ đêm cũng không thể tồn tại.
Rất nhiều người rõ ràng, đứng sau lưng chợ đêm là Tam Đại Thương Hội, cho dù ở trong mắt Đế Tộc, Tam Đại Thương Hội cũng là quái vật khổng lồ.
Ai dám tới đây quấy rối, chỉ có một con đường chết!
- Ta là Thất Phẩm Luyện Dược Sư Sở gia mời đến.
Lão giả gầy mặt lộ vẻ dữ tợn nói.
- Sở gia sao?
Sắc mặt Văn Phường Chủ không thay đổi, trong mắt càng lộ ra một tia khinh thường.
- Ngô Trưởng Lão!
Đúng lúc này, một thanh âm hoàng anh vang lên, chỉ thấy một nữ tử váy đen từ trong đám người đi tới, tu sĩ bốn phía vội vàng nhường ra một con đường.
- Là Sở Đại Tiểu Thư Sở Yên Nhiên! Chẳng lẽ lão gia hỏa này thực sự là Luyện Dược Sư Sở gia mời đến?
- Thất Phẩm Luyện Dược Sư, đến Sở gia cũng muốn cung kính đối đãi, khó trách phách lối như thế. Tiểu tử kia thật thảm, tại chợ đêm có lẽ không làm gì được hắn, một khi rời khỏi chợ đêm, Sở gia có 100 biện pháp để hắn chết.
- Aiz, thất phu dù vô tội, mang ngọc lại là có tội. Cho dù đồ vật tốt, không đủ thực lực bảo hộ thì có ích gì đâu.
Đám người xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tựa như nhìn một người chết.
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, lúc nhìn thấy nữ tử váy đen kia, sâu đáy mắt lóe qua một tia khó chịu. Hắn tất nhiên liếc mắt liền nhận ra nữ tử váy đen, không phải là nữ tử lúc ấy tại Thương Mang Cốc sử dụng Hủ Cốt Phệ Hồn Tán sao?!
Nếu như không phải có Bạch Thạch cùng năng lực U Linh Chiến Hồn quỷ dị, Tiêu Phàm hắn đã chết tại Thương Mang Cốc rồi.
Nữ nhân này ngoài mặt ôn tồn lễ độ, bình dị gần gũi, nhưng tâm của nàng vô cùng tàn nhẫn, không hổ là con đại gia tộc.
- Đại Tiểu Thư, ngươi phải làm chủ cho lão hủ, Thất Thải Long Văn Mộc của ta bị hắn cướp đi!
Nhìn thấy Sở Yên Nhiên, lão giả gầy Ngô Trưởng Lão lập tức nước mũi nước mắt, ác nhân cáo trạng trước.
Nghe được lời Ngô Trưởng Lão, thần sắc Sở Yên Nhiên lạnh lẽo, con ngươi lạnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói:
- Đem đồ vật giao cho Ngô Trưởng Lão, việc này như vậy bỏ qua!
Tiêu Phàm cười lạnh không nói, hay cho một Sở gia bá đạo, không hỏi nguyên do thật sực đã nhất định đoạt đồ vật của người khác, thực sự là buồn cười.
Đám người không ít tu sĩ giận mà không dám nói gì, chỉ có thể làm như bản thân cái gì cũng không nghe thấy.
- Sở tiểu thư, Tiêu huynh đệ cũng không có đoạt thứ gì, chỉ là Sở gia Trưởng Lão vu oan giá họa mà thôi.
Hướng Vinh vội vàng đi đến bên người Tiêu Phàm, cái này khiến Tiêu Phàm trong lòng có chút ấm áp.
- Có đúng không?
Sở Yên Nhiên con ngươi chỗ sâu lóe qua một vòng lãnh quang, rất hiển nhiên, nàng nhận ra Hướng Vinh, cũng không tiện chất vấn, bằng không mà nói, một người xa lạ dám cùng nàng chống đối, nàng đã sớm quát lớn!
Sau đó nhìn Ngô Trưởng Lão trên mặt đất thụ thương, lại liếc nhìn bốn phía nói:
- Vậy vì sao Ngô Trưởng Lão bị thương?
- Là ta đả thương, có người muốn làm hỏng quy củ chợ đêm.
Văn Phường Chủ thản nhiên nói, Sở gia tiểu thư gì gì, hắn căn bản không để trong lòng.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi ngưng tụ, xem ra thân phận Văn Phường Chủ này cũng không đơn giản, dám không nể mặt Sở Yên Nhiên.
Thần sắc Sở Yên Nhiên một trận xấu hổ, lúc nhìn thấy ánh mắt đám người bốn phía, nàng cũng đại khái hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
- Đại Tiểu Thư, tiểu tử kia mua toái thạch của ta cắt ra Thất Thải Long Văn Mộc. Có Thất Thải Long Văn Mộc, trị thương thế cho Đại Công Tử, lão hủ sẽ tăng thêm hai phần nắm chắc.
Ngô Trưởng Lão biết rõ bản thân đuối lý, cũng không tiếp tục dây dưa.
Có điều, hắn cũng không muốn bỏ phí Thất Thải Long Văn Mộc, đồ vật này rơi vào tay một tiểu tử, chỉ là phung phí của trời.
- A?
Nghe được lời Ngô Trưởng Lão, ánh mắt Sở Yên Nhiên sáng lên, quay người lần nữa nhìn về phía Tiêu Phàm.
MềuSiuBự - Lục Đạo -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 314: Phân Tranh Bảo Vật
10.0/10 từ 31 lượt.