Vô Thượng Sát Thần
Chương 268: Lĩnh Ngộ
Toàn thân Tiêu Phàm chấn động, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, vốn dĩ hắn tưởng là bản thân được Vô Tận Chiến Hồn, khiến Vô Tận Chiến Điển nhận chủ, đây là đại bí mật của bản thân, không nghĩ tới Quách Sĩ Thần đã sớm biết rõ.
Chỉ là Tiêu Phàm nghi ngờ trong lòng, không biết Quách Sĩ Thần nói là Vô Tận Chiến Hồn hay là Vô Tận Chiến Quyết. Trên Vô Tận Chiến Quyết chỉ ghi lại sáu tầng đầu tiên, chỉ có thể giúp hắn tu luyện tới Chiến Vương đỉnh phong mà thôi.
Bốn tầng phía sau không biết tung tích, hắn cần không ngừng tìm kiếm.
Về phần Vô Tận Chiến Hồn, cho đến nay Tiêu Phàm cũng không chân chính sử dụng qua, đây là một át chủ bài lớn của hắn, hơn nữa Tiêu Phàm cũng không biết Vô Tận Chiến Hồn phải chăng có bị thiếu hụt hay không.
- Chỉ là gom góp một phần thôi sao?
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, buồn bực nhìn Quách Sĩ Thần nói.
- Không sai, năm đó truyền thừa phá diệt kia phát tán ở khắp nơi Chiến Hồn Đại Lục. Thứ ngươi chiếm được chỉ là đại bộ phận truyền thừa mà thôi.
Quách Sĩ Thần gật đầu.
- Vậy truyền thừa này sao xuất hiện ở Thần Phong Học Viện?
Tiêu Phàm rất muốn hỏi điều này, có điều cuối cùng vẫn không nói ra. Quách Sĩ Thần tựa như một mực đang kiêng dè cái gì, không muốn đề cập đến một vài sự tình.
Xem ra vẫn là thực lực bản thân quá thấp, Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
- Phải rồi, Tiêu Phàm, ngươi có phải lấy được một chuôi Hung Đao, có thể cho ta xem không?
Lúc này, Phúc bá một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói.
Tiêu Phàm gật đầu, lật tay một cái, Hung Đao Đồ Lục xuất hiện ở trong tay, một cỗ khí tức cuồng bá, huyết tinh dập dờn tỏa ra, bên trong biệt viện không gió dậy sóng.
- Một chuôi Hung Đao tốt, đáng tiếc chất liệu kém chút, miễn cưỡng xem như Thất Phẩm Đỉnh Giai Hồn Binh.
Phúc bá cầm Đồ Lục trong tay, nhẹ nhàng bắn ra, cỗ khí hung lệ kia lập tức biến mất không còn một mảnh.
Một cử động kia khiến con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại, khí tức hung lệ trên Hung Đao hắn đã được trải nghiệm, thấu hiểu rất rõ, không nghĩ tới bị Phúc bá dễ dàng áp chế xuống như vậy.
Hơn nữa, hắn vẫn cho là Hung Đao Đồ Lục phẩm giai không kém Tu La Kiếm, như thế nào cũng không nghĩ đến chỉ là Thất Phẩm Hồn Binh.
Thất Phẩm đã như vậy, vậy còn Bát Phẩm? Nếu như Đồ Lục có thể thăng cấp, há không phải càng thêm bá đạo cường đại?
Ngẫm lại liền khiến Tiêu Phàm nhiệt huyết sôi trào!
- Dùng đao này rất dễ dàng bại lộ thân phận, cho ta thời gian một tháng, ta thay ngươi xử lý một chút.
Phúc bá lại nói, ngữ khí không cho phép từ chối.
Tiêu Phàm vừa định cự tuyệt, có điều lúc nhìn thấy ánh mắt yêu mến của Phúc bá, Tiêu Phàm trầm mặc.
- Tiểu tử ngươi thân ở trong phúc không biết phúc, không sợ nói cho ngươi biết, Phúc bá chính là Bát Phẩm Chú Tạo Sư.
Quách Sĩ Thần tức giận đập vào ót Tiêu Phàm một cái.
Tiêu Phàm kinh hãi nhìn Phúc bá, Bát Phẩm Chú Tạo Sư, thật quá không thể tưởng tượng.
- Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi trước đi. Sát Vương Thí Luyện không phải chỉ còn một năm sao, ta tin tưởng tiểu tử ngươi sẽ không để cho chúng ta thất vọng.
Quách Sĩ Thần đã bắt đầu đuổi người.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, Nhập Trường Khoán của bản thân còn chưa lấy được, đây là phải chiến thắng liên tục 100 trận, thời gian một năm cũng quá ngắn đi.
- Áp lực càng lớn, động lực cũng càng lớn.
Tiêu Phàm âm thầm cắn răng, rời khỏi biệt viện.
Hung Đao Đồ Lục giao cho Phúc bá xử lý, trong thời gian này còn thời gian một tháng, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí.
Vân Lạc Vũ sớm đã sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Phàm bọn hắn, khi hắn trở lại biệt viện, Bàn Tử và Ảnh Phong sớm đã chờ lâu.
- Lão Tam, ngươi muốn đi Đại Ly?
Bàn Tử yếu ớt mở miệng hỏi, thần sắc hắn có chút mê mang, nơi đó đã từng khiến hắn ngã rất thảm.
Tiêu Phàm gật đầu, muốn tham gia Sát Vương Thí Luyện, hắn nhất định phải đạt được một cái Nhập Trường Khoán, mà Sinh Tử Đấu Trường chỉ có Đế Triều mới có.
- Ngươi cũng đã biết thân phận ta rồi?
Bàn Tử hít sâu một hơi nói.
Tiêu Phàm vẫn như cũ gật đầu, hắn không biết lời này của Bàn Tử có ý gì, nhưng hắn biết Bàn Tử đang lo lắng chuyện gì, lập tức ngưng thần nói: - Bất luận như thế nào, ngươi là Nhị Ca ta, nếu ai dám đối phó ngươi, ta liền liều mạng với hắn!
- Ha ha, có câu nói này của ngươi là đủ.
Bàn Tử cười ha ha một tiếng:
- Yên tâm, đến Đại Ly Đế Đô, ta cũng coi như sinh ra ở đó, sẽ không để cho ngươi thiệt thòi đâu, ngươi chuẩn bị lúc nào xuất phát?
- Còn hơn một tháng nữa.
Tiêu Phàm vẫn không nói chuyện mình tham gia Sát Vương Thí Luyện cho Bàn Tử, sợ hắn lo lắng.
- Được, vậy một tháng này chúng ta đều cố gắng tăng thực lực lên.
Bàn Tử cười nói. Sâu trong mắt hắn lại lóe qua một tia kiên nghị, chỉ là ẩn giấu rất tốt, Tiêu Phàm cũng không phát hiện.
Sau đó, Tiêu Phàm lại lấy ra hai quyển sách, mực bút còn chưa khô, hiển nhiên là Tiêu Phàm vừa mới viết ra.
Hai bộ chiến kỹ này tên là Huyền Long Cửu Trảm và Câu Hồn Quỷ Sát, đây là hắn tuyển chọn tỉ mỉ trong Tu La Truyền Thừa mới tuyển ra hai bộ chiến kỹ, vô cùng phù hợp với Chiến Hồn hai người.
- Đây là Quách lão quỷ bảo ta cho các ngươi.
Tiêu Phàm tùy tiện kiếm cớ, đem hai bộ chiến kỹ đưa cho Bàn Tử cùng Ảnh Phong.
- Đa tạ công tử.
Ảnh Phong không chút do dự nhận lấy, lật ra tờ thứ nhất, tinh thần liền hoàn toàn đắm chìm trong sách.
- Quách lão quỷ có đồ vật tốt, lại còn giấu giấu diếm diếm.
Bàn Tử cười mắng.
Tiêu Phàm xấu hổ cười một tiếng, hiển nhiên Bàn Tử nhìn ra hắn đang nói dối, chỉ là không muốn nói toạc ra mà thôi. Hắn luôn cảm giác Bàn Tử hôm nay có chút khác biệt, về phần khác biệt điểm nào, Tiêu Phàm lại không nói ra được.
- Tiểu Kim, những Hồn Tinh này cho ngươi, tu luyện cho tốt.
Tiêu Phàm ném cho Tiểu Kim một cái Hồn Giới nói. Làm xong tất cả những thứ này, Tiêu Phàm cũng trở về biệt viện nhỏ của bản thân.
- Hô hô.
Không bao lâu, bên trong biệt viện liền truyền đến từng đợt thanh âm kiếm rít, vô số kiếm khí tung hoành, động tác Tiêu Phàm vô cùng phiêu dật thoải mái, như là nước chảy mây trôi.
Hắn dường như không phải đang luyện kiếm, mà là đang múa nhẹ, mỗi một động tác đều vừa đủ, công thủ hợp nhất.
Trong sân tuyết bay như lông ngỗng, nhìn kỹ, tuyết lông ngỗng kia cũng không phải là bông tuyết thật sự, mà hoàn toàn là sử dụng kiếm khí ngưng tụ ra.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm thu liễm khí tức, hơi hơi cau mày:
- Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm mặc dù là Thất Phẩm Chiến Kỹ, nhưng chung quy vẫn quá mức cuốn hút. Kiếm là dùng để giết địch, không phải dùng để biểu diễn, trừ kiếm cuối cùng thứ mười ba, cái khác không cần cũng được.
Tiêu Phàm quyết đoán bỏ qua tu luyện Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, tinh thần đắm chìm trong Vô Tận Chiến Điển, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm quyết.
Trong Vô Tận Chiến Điển ẩn chứa vô số công pháp, chiến kỹ dưới Thất Phẩm nhiều không kể xiết, không thể nghi ngờ đây chính là một bảo tàng di động. Có điều, đại bộ phận chiến kỹ đều căn bản đều không lọt vào mắt Tiêu Phàm.
- Cho tới nay ta đều cho rằng chiến kỹ phẩm giai càng cao, uy lực càng lớn, nhưng chưa bao giờ cho bản thân một định vị chuẩn xác. Kiếm, nghiên cứu ra thì hẳn là nhanh, chuẩn, mới có thể có hiệu quả tốt, còn đi con đường như người khác, chung quy là tầm thường.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, tinh thần chậm rãi rời khỏi Vô Tận Chiến Điển.
Trong đầu hắn hồi tưởng lại những trận đấu trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng giãn ra, thần sắc biến hóa không ngừng.
- Bất luận là chiến đấu với tầng thứ mấy, đều có ba phương diện thể hiện: tốc độ, công kích và phòng ngự đều có móc nối với công pháp, chiến kỹ cùng Hồn Lực. Công pháp và chiến kỹ cấp bậc càng cao, uy lực càng lớn, Hồn Lực càng dồi dào, lực bộc phát càng mạnh, sức chiến đấu cũng càng bền bỉ.
Có điều, nếu như tốc độ nhanh đến cực hạn, hoàn toàn có thể không sợ công kích và phòng ngự của đối phương, Thân Pháp Chiến Kỹ tất nhiên có thể tăng tốc độ lên, nhưng không nắm được bản chất của vấn đề.
Trong lòng Tiêu Phàm dường như có một tia lĩnh ngộ, tựa như bắt được cái gì, nhưng mà cảm giác kia vô cùng mông lung, mơ hồ.
Hô!
Đột nhiên một trận gió nhẹ thổi đến, lay động vài sợi tóc Tiêu Phàm, áo bào trong gió phiêu đãng.
- Gió?
Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, trong nháy mắt hiểu rõ cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Chỉ là Tiêu Phàm nghi ngờ trong lòng, không biết Quách Sĩ Thần nói là Vô Tận Chiến Hồn hay là Vô Tận Chiến Quyết. Trên Vô Tận Chiến Quyết chỉ ghi lại sáu tầng đầu tiên, chỉ có thể giúp hắn tu luyện tới Chiến Vương đỉnh phong mà thôi.
Bốn tầng phía sau không biết tung tích, hắn cần không ngừng tìm kiếm.
Về phần Vô Tận Chiến Hồn, cho đến nay Tiêu Phàm cũng không chân chính sử dụng qua, đây là một át chủ bài lớn của hắn, hơn nữa Tiêu Phàm cũng không biết Vô Tận Chiến Hồn phải chăng có bị thiếu hụt hay không.
- Chỉ là gom góp một phần thôi sao?
Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, buồn bực nhìn Quách Sĩ Thần nói.
- Không sai, năm đó truyền thừa phá diệt kia phát tán ở khắp nơi Chiến Hồn Đại Lục. Thứ ngươi chiếm được chỉ là đại bộ phận truyền thừa mà thôi.
Quách Sĩ Thần gật đầu.
- Vậy truyền thừa này sao xuất hiện ở Thần Phong Học Viện?
Tiêu Phàm rất muốn hỏi điều này, có điều cuối cùng vẫn không nói ra. Quách Sĩ Thần tựa như một mực đang kiêng dè cái gì, không muốn đề cập đến một vài sự tình.
Xem ra vẫn là thực lực bản thân quá thấp, Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
- Phải rồi, Tiêu Phàm, ngươi có phải lấy được một chuôi Hung Đao, có thể cho ta xem không?
Lúc này, Phúc bá một mực trầm mặc đột nhiên mở miệng nói.
Tiêu Phàm gật đầu, lật tay một cái, Hung Đao Đồ Lục xuất hiện ở trong tay, một cỗ khí tức cuồng bá, huyết tinh dập dờn tỏa ra, bên trong biệt viện không gió dậy sóng.
- Một chuôi Hung Đao tốt, đáng tiếc chất liệu kém chút, miễn cưỡng xem như Thất Phẩm Đỉnh Giai Hồn Binh.
Phúc bá cầm Đồ Lục trong tay, nhẹ nhàng bắn ra, cỗ khí hung lệ kia lập tức biến mất không còn một mảnh.
Một cử động kia khiến con ngươi Tiêu Phàm hơi hơi co rụt lại, khí tức hung lệ trên Hung Đao hắn đã được trải nghiệm, thấu hiểu rất rõ, không nghĩ tới bị Phúc bá dễ dàng áp chế xuống như vậy.
Hơn nữa, hắn vẫn cho là Hung Đao Đồ Lục phẩm giai không kém Tu La Kiếm, như thế nào cũng không nghĩ đến chỉ là Thất Phẩm Hồn Binh.
Thất Phẩm đã như vậy, vậy còn Bát Phẩm? Nếu như Đồ Lục có thể thăng cấp, há không phải càng thêm bá đạo cường đại?
Ngẫm lại liền khiến Tiêu Phàm nhiệt huyết sôi trào!
- Dùng đao này rất dễ dàng bại lộ thân phận, cho ta thời gian một tháng, ta thay ngươi xử lý một chút.
Phúc bá lại nói, ngữ khí không cho phép từ chối.
Tiêu Phàm vừa định cự tuyệt, có điều lúc nhìn thấy ánh mắt yêu mến của Phúc bá, Tiêu Phàm trầm mặc.
- Tiểu tử ngươi thân ở trong phúc không biết phúc, không sợ nói cho ngươi biết, Phúc bá chính là Bát Phẩm Chú Tạo Sư.
Quách Sĩ Thần tức giận đập vào ót Tiêu Phàm một cái.
Tiêu Phàm kinh hãi nhìn Phúc bá, Bát Phẩm Chú Tạo Sư, thật quá không thể tưởng tượng.
- Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi trước đi. Sát Vương Thí Luyện không phải chỉ còn một năm sao, ta tin tưởng tiểu tử ngươi sẽ không để cho chúng ta thất vọng.
Quách Sĩ Thần đã bắt đầu đuổi người.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, Nhập Trường Khoán của bản thân còn chưa lấy được, đây là phải chiến thắng liên tục 100 trận, thời gian một năm cũng quá ngắn đi.
- Áp lực càng lớn, động lực cũng càng lớn.
Tiêu Phàm âm thầm cắn răng, rời khỏi biệt viện.
Hung Đao Đồ Lục giao cho Phúc bá xử lý, trong thời gian này còn thời gian một tháng, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí.
Vân Lạc Vũ sớm đã sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Phàm bọn hắn, khi hắn trở lại biệt viện, Bàn Tử và Ảnh Phong sớm đã chờ lâu.
- Lão Tam, ngươi muốn đi Đại Ly?
Bàn Tử yếu ớt mở miệng hỏi, thần sắc hắn có chút mê mang, nơi đó đã từng khiến hắn ngã rất thảm.
Tiêu Phàm gật đầu, muốn tham gia Sát Vương Thí Luyện, hắn nhất định phải đạt được một cái Nhập Trường Khoán, mà Sinh Tử Đấu Trường chỉ có Đế Triều mới có.
- Ngươi cũng đã biết thân phận ta rồi?
Bàn Tử hít sâu một hơi nói.
Tiêu Phàm vẫn như cũ gật đầu, hắn không biết lời này của Bàn Tử có ý gì, nhưng hắn biết Bàn Tử đang lo lắng chuyện gì, lập tức ngưng thần nói: - Bất luận như thế nào, ngươi là Nhị Ca ta, nếu ai dám đối phó ngươi, ta liền liều mạng với hắn!
- Ha ha, có câu nói này của ngươi là đủ.
Bàn Tử cười ha ha một tiếng:
- Yên tâm, đến Đại Ly Đế Đô, ta cũng coi như sinh ra ở đó, sẽ không để cho ngươi thiệt thòi đâu, ngươi chuẩn bị lúc nào xuất phát?
- Còn hơn một tháng nữa.
Tiêu Phàm vẫn không nói chuyện mình tham gia Sát Vương Thí Luyện cho Bàn Tử, sợ hắn lo lắng.
- Được, vậy một tháng này chúng ta đều cố gắng tăng thực lực lên.
Bàn Tử cười nói. Sâu trong mắt hắn lại lóe qua một tia kiên nghị, chỉ là ẩn giấu rất tốt, Tiêu Phàm cũng không phát hiện.
Sau đó, Tiêu Phàm lại lấy ra hai quyển sách, mực bút còn chưa khô, hiển nhiên là Tiêu Phàm vừa mới viết ra.
Hai bộ chiến kỹ này tên là Huyền Long Cửu Trảm và Câu Hồn Quỷ Sát, đây là hắn tuyển chọn tỉ mỉ trong Tu La Truyền Thừa mới tuyển ra hai bộ chiến kỹ, vô cùng phù hợp với Chiến Hồn hai người.
- Đây là Quách lão quỷ bảo ta cho các ngươi.
Tiêu Phàm tùy tiện kiếm cớ, đem hai bộ chiến kỹ đưa cho Bàn Tử cùng Ảnh Phong.
- Đa tạ công tử.
Ảnh Phong không chút do dự nhận lấy, lật ra tờ thứ nhất, tinh thần liền hoàn toàn đắm chìm trong sách.
- Quách lão quỷ có đồ vật tốt, lại còn giấu giấu diếm diếm.
Bàn Tử cười mắng.
Tiêu Phàm xấu hổ cười một tiếng, hiển nhiên Bàn Tử nhìn ra hắn đang nói dối, chỉ là không muốn nói toạc ra mà thôi. Hắn luôn cảm giác Bàn Tử hôm nay có chút khác biệt, về phần khác biệt điểm nào, Tiêu Phàm lại không nói ra được.
- Tiểu Kim, những Hồn Tinh này cho ngươi, tu luyện cho tốt.
Tiêu Phàm ném cho Tiểu Kim một cái Hồn Giới nói. Làm xong tất cả những thứ này, Tiêu Phàm cũng trở về biệt viện nhỏ của bản thân.
- Hô hô.
Không bao lâu, bên trong biệt viện liền truyền đến từng đợt thanh âm kiếm rít, vô số kiếm khí tung hoành, động tác Tiêu Phàm vô cùng phiêu dật thoải mái, như là nước chảy mây trôi.
Hắn dường như không phải đang luyện kiếm, mà là đang múa nhẹ, mỗi một động tác đều vừa đủ, công thủ hợp nhất.
Trong sân tuyết bay như lông ngỗng, nhìn kỹ, tuyết lông ngỗng kia cũng không phải là bông tuyết thật sự, mà hoàn toàn là sử dụng kiếm khí ngưng tụ ra.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm thu liễm khí tức, hơi hơi cau mày:
- Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm mặc dù là Thất Phẩm Chiến Kỹ, nhưng chung quy vẫn quá mức cuốn hút. Kiếm là dùng để giết địch, không phải dùng để biểu diễn, trừ kiếm cuối cùng thứ mười ba, cái khác không cần cũng được.
Tiêu Phàm quyết đoán bỏ qua tu luyện Tuyết Nguyệt Thập Tam Kiếm, tinh thần đắm chìm trong Vô Tận Chiến Điển, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm quyết.
Trong Vô Tận Chiến Điển ẩn chứa vô số công pháp, chiến kỹ dưới Thất Phẩm nhiều không kể xiết, không thể nghi ngờ đây chính là một bảo tàng di động. Có điều, đại bộ phận chiến kỹ đều căn bản đều không lọt vào mắt Tiêu Phàm.
- Cho tới nay ta đều cho rằng chiến kỹ phẩm giai càng cao, uy lực càng lớn, nhưng chưa bao giờ cho bản thân một định vị chuẩn xác. Kiếm, nghiên cứu ra thì hẳn là nhanh, chuẩn, mới có thể có hiệu quả tốt, còn đi con đường như người khác, chung quy là tầm thường.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, tinh thần chậm rãi rời khỏi Vô Tận Chiến Điển.
Trong đầu hắn hồi tưởng lại những trận đấu trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng giãn ra, thần sắc biến hóa không ngừng.
- Bất luận là chiến đấu với tầng thứ mấy, đều có ba phương diện thể hiện: tốc độ, công kích và phòng ngự đều có móc nối với công pháp, chiến kỹ cùng Hồn Lực. Công pháp và chiến kỹ cấp bậc càng cao, uy lực càng lớn, Hồn Lực càng dồi dào, lực bộc phát càng mạnh, sức chiến đấu cũng càng bền bỉ.
Có điều, nếu như tốc độ nhanh đến cực hạn, hoàn toàn có thể không sợ công kích và phòng ngự của đối phương, Thân Pháp Chiến Kỹ tất nhiên có thể tăng tốc độ lên, nhưng không nắm được bản chất của vấn đề.
Trong lòng Tiêu Phàm dường như có một tia lĩnh ngộ, tựa như bắt được cái gì, nhưng mà cảm giác kia vô cùng mông lung, mơ hồ.
Hô!
Đột nhiên một trận gió nhẹ thổi đến, lay động vài sợi tóc Tiêu Phàm, áo bào trong gió phiêu đãng.
- Gió?
Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, trong nháy mắt hiểu rõ cái gì, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 268: Lĩnh Ngộ
10.0/10 từ 31 lượt.