Vô Thượng Sát Thần
Chương 255: Chiến Hoàng Xuất Thủ
Tám người Kiếm Vương Triều nghe vậy, sắc mặt khẽ trầm xuống một cái. Bọn hắn biết một trận chiến này hẳn là không thể tránh, chỉ là trong lòng mấy người khó chịu khi bị Bàn Tử mượn đao giết người.
- Tuyết Hoàng Chủ.
Hắc Giáp Tướng Quân còn muốn tranh thủ một phen, nhưng Tuyết Ngọc Long căn bản không cho hắn cơ hội.
Tuyết Ngọc Long cười lạnh nói:
- Các ngươi thực cho rằng hơn vạn quân đội Kiếm Vương Triều trốn ở Hồn Thú Sơn Mạch hơn nửa tháng, người khác đều không biết à, thực xem người khác như đồ đần? Bản Hoàng xem các ngươi chỉ là muốn ngư ông thủ lợi, nhưng hiện tại xem ra, đây là đã sớm bố trí âm mưu, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy lấy cớ này quá vụng về sao?
- Bọn hắn thực không phải lấy cớ.
Trong lòng Bàn Tử và Ảnh Phong rất muốn cười, nhưng hai người cưỡng ép đình chỉ, không có cười ra tiếng.
- Xem ra là Tuyết Ngọc Long hiểu lầm.
Nhìn thấy thần sắc Bàn Tử và Ảnh Phong, Vân Lạc Vũ làm sao không biết nguyên do.
Hai người Bàn Tử và Ảnh Phong bắt lấy Công Chúa Kiếm Vương Triều, lúc đầu muốn bức bách Kiếm Vương Triều tham chiến, lại không nghĩ rằng cường giả Kiếm Vương Triều đuổi giết tới nơi này, thành công cản trở kế hoạch Tuyết Ngọc Long.
Bàn Tử lúc này mới tương kế tựu kế, mặt ngoài cùng Kiếm Vương Triều thế như thủy hỏa, nhưng sự thật bày ở trước mắt. Lấy tính cách đa nghi của Tuyết Ngọc Long, vô luận Kiếm Vương Triều giải thích như thế nào hắn cũng không thể nào tin tưởng.
Bất kể là trùng hợp cũng được, ngẫu nhiên cũng được, đúng là một hiểu lầm hoàn mỹ. Đại Yến nguy hiểm tạm thời có thể giải trừ, theo Tuyết Ngọc Long, đây bất quá chỉ là Đại Yến và Kiếm Vương Triều phối hợp diễn một tuồng kịch mà thôi.
- Tuyết Hoàng Chủ!
Hắc Giáp Tướng Quân còn muốn giải thích cái gì.
- Còn lo lắng cái gì, ai dám tham dự vào ân oán Tuyết Nguyệt và Đại Yến, chết!
Tuyết Ngọc Long lấy tay vung lên, bát đại Chiến Vương cường giả lập tức nhào về phía tám người Kiếm Vương Triều.
Kiếm mang tàn phá bừa bãi, quang mang sáng chói xen lẫn trên không trung, mười sáu đại Chiến Vương cường giả va chạm, càng đánh càng xa.
- Ảnh Phong, việc này ngươi làm rất tốt.
Bàn Tử nhếch miệng cười nói, giải quyết nguy cơ trước mắt, tâm tình cũng thật tốt.
- Là ngươi phản ứng nhanh, nguyên bản bắt được nàng, chỉ là cản trở Kiếm Vương Triều mà thôi, không nghĩ tới nữ tử này tại Kiếm Vương Triều có địa vị phi phàm như thế.
Ảnh Phong cười cười, đối với thân phận Thất Dạ hắn cũng hơi kinh ngạc, rõ ràng chỉ là Công Chúa Kiếm Vương Triều mà lại làm cho các Chiến Vương cường giả nhiệt tâm như thế.
- Đừng lấy lòng lẫn nhau, trước tiên giải quyết những người này rồi hẵng nói.
Bàn Tử trong nháy mắt băng lãnh, ánh mắt như liệp ưng nhìn chằm chằm những con mồi nhỏ yếu đó.
- Giết!
Vân Lạc Vũ phản ứng trước tiên. Hung uy của Bàn Tử và Ảnh Phong hắn đã tận mắt nhìn thấy. Lúc hai người chỉ là Chiến Tông cảnh liền có thể quét ngang mấy chục Ngự Lâm Quân, bây giờ đột phá Chiến Vương cảnh, há lại đem những Ngự Lâm Quân này để ở trong mắt?
Một tiếng hô "Giết" rung trời, Đại Yến khí thế như rồng, thế công thành một mảnh ngã, Bàn Tử cầm trong tay Chiến Thiên Kích, một kích đánh bay mười mấy Chiến Tông cảnh, rốt cuộc không có một ai dám lên, đoán chừng toàn thân xương cốt đã bị chấn vỡ.
- Hỗn trướng!
Tuyết Ngọc Long muốn rách cả mí mắt, nhìn bốn người bên cạnh:
- Theo Bản Hoàng giết!
Bốn người bảo hộ Tuyết Ngọc Long đều là tu vi Chiến Vương hậu kỳ, nhìn thấy Tuyết Ngọc Long chuẩn bị tự mình xuất thủ, bốn người vội vàng quỳ lạy nói:
- Hoàng Chủ xin nghĩ lại!
- Nghĩ lại, nghĩ lại, trước mặt thực lực tuyệt đối, có gì có thể nghĩ lại sao?
Tuyết Ngọc Long phẫn nộ nói khiến tứ đại Chiến Vương nơm nớp lo sợ.
Những lời này nhìn như nói cho tứ đại Chiến Vương cường giả nghe, nhưng bốn người bọn họ rõ ràng, đây là nói cho một ít người nghe.
Mắt thấy nơi xa mấy trăm Chiến Vương cảnh bị Bàn Tử và Ảnh Phong hai người không ngừng đồ sát, Tuyết Ngọc Long cũng không còn cách nào bình tĩnh. Cứ như thế tiếp tục, cả đội Ngự Lâm Quân đều bị chôn xương nơi này.
- Ha ha, giết, giết đám chó chết này, không thể cho chúng khi dễ chúng ta. Không cần biết, sâu kiến nổi giận cũng có thể khiến xác chết trôi ngàn dặm!
Quân sĩ Đại Yến kêu gào, bọn hắn giết chóc đến phát điên, mặc dù có Bàn Tử và Ảnh Phong tham dự, bọn hắn hơn trăm người lại chết một nửa, nhưng so với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều lại không đáng kể chút nào.
Chiến trường không có khả năng không có thương vong, đây chính là chiến tranh tàn khốc.
Chiến đấu bậc này rất ít khi phát sinh. Một khi không cẩn thận liền động đến nền tảng lập quốc, hủy đi cơ nghiệp ngàn năm.
Tuyết Ngọc Long sở dĩ có thể tìm Đại Yến Vương Triều báo thù rửa hận, tự nhiên cũng là thông qua sự tán thành của cao tầng Tuyết gia, nguyên bản nghĩ xao sơn chấn hổ, dẫn người Thần Phong Học Viện xuất thủ.
Chỉ là kết quả Thần Phong Học Viện trừ Bàn Tử xuất hiện, những người khác một tên cũng không thấy, ngược lại lại dẫn tới Tuyết Lâu.
Nếu như không phải bởi vì bỏ ra cái giá quá lớn, Tuyết gia có lẽ sớm đã lui binh.
- Thúc tổ, các ngươi còn không xuất thủ thì phải chờ đến khi nào!
Tuyết Ngọc Long ngửa mặt lên trời hét lớn, hắn hận không thể lập tức đi lên đem tất cả mọi người Đại Yến tháo thành tám khối.
Nhưng hắn không dám, ai biết Tuyết Lâu phải chăng âm thầm có giấu sát thủ Chiến Vương hay không.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang vọng tỏng hư không, giống như một đạo tiếng sấm chấn động tứ phương. Thanh âm này bên trong mang theo một chút tức giận, còn có một tia bất mãn, phẫn nộ tự nhiên là đối với bọn Bàn Tử, mà bất mãn lại là đối với Tuyết Ngọc Long.
Sắc mặt Tuyết Ngọc Long cứng đờ, hít sâu một hơi nhìn phương xa, trong lòng nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần Đại Yến diệt vong, lão bất tử các ngươi lại dám đối đãi với ta như thế nào? Nếu như không phải các ngươi sợ thì Đại Yến há có thể tồn tại đến bây giờ!
Lời nói này, hắn tuyệt đối không nói ra được. Không trở thành Chiến Hoàng, Tuyết Ngọc Long còn không có tiếng nói trong Tuyết gia.
- Mau lui lại!
Hai người Bàn Tử và Ảnh Phong sợ hãi, khí thế kia làm hai người bọn hắn đều kinh hãi. Hiển nhiên là Chiến Hoàng cường giả đã xuất thủ.
Một cỗ Hoàng Giả chi uy quét sạch thiên địa, mang theo từng đợt phong bạo cùng áp lực mênh mông tàn phá khắp nơi, bụi bặm tràn ngập.
- Phốc phốc phốc!
Bàn Tử và Ảnh Phong chấn động không ngừng ho ra máu. Lục phủ ngũ tạng bốc lên, Hồn Lực cuộn vào quanh thân hai người ngưng tụ thành một bộ áo giáp Hồn Lực, cho dù như thế vẫn không thể ngăn cản nổi.
Không ít người nhớ tới một màn Diệp Lâm Trần chém giết Hoàng Trùng Tiêu. Vô luận ngươi cường đại như thế nào, nếu là Chiến Vương cảnh liền một kiếm, diệt!
Không có bất kỳ mánh khóe gì, vẻn vẹn chỉ là một cỗ uy áp cũng làm người ta khó thở, đây chính là Chiến Hoàng cường giả chân chính.
Ầm ầm!
Tường thành phía dưới, một bầy tướng sĩ Đại Yến nhao nhao nổ tung, vô luận ngươi là Chiến Sư cảnh hay là Chiến Tông cảnh, tại cổ hoàng uy kia đều như sâu kiến.
- Ứng phó một nhóm tu sĩ cấp thấp như thế là có ý tứ gì? Vậy lão phu cũng không thể bỏ qua.
Đúng lúc này, một tiếng vang quát lạnh vang lên. Phía trên không trung đột ngột xuất hiện một đạo thân ảnh già nua còng xuống, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngược lại, nhưng con ngươi lại sắc bén như đao.
Chỉ thấy cái thân ảnh già nua kia chậm rãi giơ tay lên, một cái hắc sắc chưởng cương bỗng nhiên ngưng tụ, mang theo một loại băng lãnh thấu xương hướng về phía Tuyết Nguyệt Hoàng Triều bao phủ hơn vạn tướng sĩ.
Oanh long long!
Thiên địa rung động, hơn vạn tướng sĩ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ở dưới một chưởng phảng phất như sâu kiến, sức phản kháng đều không có, nhao nhao hóa thành hư vô, phiêu tán rơi rụng trong không gian.
Tuyết Ngọc Long thân ở dưới chưởng cương màu đen cũng cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn. Không chút do dự bỏ chiến xa, hướng về phương xa bỏ chạy, đáy lòng tê dại một hồi.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
- Tuyết Hoàng Chủ.
Hắc Giáp Tướng Quân còn muốn tranh thủ một phen, nhưng Tuyết Ngọc Long căn bản không cho hắn cơ hội.
Tuyết Ngọc Long cười lạnh nói:
- Các ngươi thực cho rằng hơn vạn quân đội Kiếm Vương Triều trốn ở Hồn Thú Sơn Mạch hơn nửa tháng, người khác đều không biết à, thực xem người khác như đồ đần? Bản Hoàng xem các ngươi chỉ là muốn ngư ông thủ lợi, nhưng hiện tại xem ra, đây là đã sớm bố trí âm mưu, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy lấy cớ này quá vụng về sao?
- Bọn hắn thực không phải lấy cớ.
Trong lòng Bàn Tử và Ảnh Phong rất muốn cười, nhưng hai người cưỡng ép đình chỉ, không có cười ra tiếng.
- Xem ra là Tuyết Ngọc Long hiểu lầm.
Nhìn thấy thần sắc Bàn Tử và Ảnh Phong, Vân Lạc Vũ làm sao không biết nguyên do.
Hai người Bàn Tử và Ảnh Phong bắt lấy Công Chúa Kiếm Vương Triều, lúc đầu muốn bức bách Kiếm Vương Triều tham chiến, lại không nghĩ rằng cường giả Kiếm Vương Triều đuổi giết tới nơi này, thành công cản trở kế hoạch Tuyết Ngọc Long.
Bàn Tử lúc này mới tương kế tựu kế, mặt ngoài cùng Kiếm Vương Triều thế như thủy hỏa, nhưng sự thật bày ở trước mắt. Lấy tính cách đa nghi của Tuyết Ngọc Long, vô luận Kiếm Vương Triều giải thích như thế nào hắn cũng không thể nào tin tưởng.
Bất kể là trùng hợp cũng được, ngẫu nhiên cũng được, đúng là một hiểu lầm hoàn mỹ. Đại Yến nguy hiểm tạm thời có thể giải trừ, theo Tuyết Ngọc Long, đây bất quá chỉ là Đại Yến và Kiếm Vương Triều phối hợp diễn một tuồng kịch mà thôi.
- Tuyết Hoàng Chủ!
Hắc Giáp Tướng Quân còn muốn giải thích cái gì.
- Còn lo lắng cái gì, ai dám tham dự vào ân oán Tuyết Nguyệt và Đại Yến, chết!
Tuyết Ngọc Long lấy tay vung lên, bát đại Chiến Vương cường giả lập tức nhào về phía tám người Kiếm Vương Triều.
Kiếm mang tàn phá bừa bãi, quang mang sáng chói xen lẫn trên không trung, mười sáu đại Chiến Vương cường giả va chạm, càng đánh càng xa.
- Ảnh Phong, việc này ngươi làm rất tốt.
Bàn Tử nhếch miệng cười nói, giải quyết nguy cơ trước mắt, tâm tình cũng thật tốt.
- Là ngươi phản ứng nhanh, nguyên bản bắt được nàng, chỉ là cản trở Kiếm Vương Triều mà thôi, không nghĩ tới nữ tử này tại Kiếm Vương Triều có địa vị phi phàm như thế.
Ảnh Phong cười cười, đối với thân phận Thất Dạ hắn cũng hơi kinh ngạc, rõ ràng chỉ là Công Chúa Kiếm Vương Triều mà lại làm cho các Chiến Vương cường giả nhiệt tâm như thế.
- Đừng lấy lòng lẫn nhau, trước tiên giải quyết những người này rồi hẵng nói.
Bàn Tử trong nháy mắt băng lãnh, ánh mắt như liệp ưng nhìn chằm chằm những con mồi nhỏ yếu đó.
- Giết!
Vân Lạc Vũ phản ứng trước tiên. Hung uy của Bàn Tử và Ảnh Phong hắn đã tận mắt nhìn thấy. Lúc hai người chỉ là Chiến Tông cảnh liền có thể quét ngang mấy chục Ngự Lâm Quân, bây giờ đột phá Chiến Vương cảnh, há lại đem những Ngự Lâm Quân này để ở trong mắt?
Một tiếng hô "Giết" rung trời, Đại Yến khí thế như rồng, thế công thành một mảnh ngã, Bàn Tử cầm trong tay Chiến Thiên Kích, một kích đánh bay mười mấy Chiến Tông cảnh, rốt cuộc không có một ai dám lên, đoán chừng toàn thân xương cốt đã bị chấn vỡ.
- Hỗn trướng!
Tuyết Ngọc Long muốn rách cả mí mắt, nhìn bốn người bên cạnh:
- Theo Bản Hoàng giết!
Bốn người bảo hộ Tuyết Ngọc Long đều là tu vi Chiến Vương hậu kỳ, nhìn thấy Tuyết Ngọc Long chuẩn bị tự mình xuất thủ, bốn người vội vàng quỳ lạy nói:
- Hoàng Chủ xin nghĩ lại!
- Nghĩ lại, nghĩ lại, trước mặt thực lực tuyệt đối, có gì có thể nghĩ lại sao?
Tuyết Ngọc Long phẫn nộ nói khiến tứ đại Chiến Vương nơm nớp lo sợ.
Những lời này nhìn như nói cho tứ đại Chiến Vương cường giả nghe, nhưng bốn người bọn họ rõ ràng, đây là nói cho một ít người nghe.
Mắt thấy nơi xa mấy trăm Chiến Vương cảnh bị Bàn Tử và Ảnh Phong hai người không ngừng đồ sát, Tuyết Ngọc Long cũng không còn cách nào bình tĩnh. Cứ như thế tiếp tục, cả đội Ngự Lâm Quân đều bị chôn xương nơi này.
- Ha ha, giết, giết đám chó chết này, không thể cho chúng khi dễ chúng ta. Không cần biết, sâu kiến nổi giận cũng có thể khiến xác chết trôi ngàn dặm!
Quân sĩ Đại Yến kêu gào, bọn hắn giết chóc đến phát điên, mặc dù có Bàn Tử và Ảnh Phong tham dự, bọn hắn hơn trăm người lại chết một nửa, nhưng so với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều lại không đáng kể chút nào.
Chiến trường không có khả năng không có thương vong, đây chính là chiến tranh tàn khốc.
Chiến đấu bậc này rất ít khi phát sinh. Một khi không cẩn thận liền động đến nền tảng lập quốc, hủy đi cơ nghiệp ngàn năm.
Tuyết Ngọc Long sở dĩ có thể tìm Đại Yến Vương Triều báo thù rửa hận, tự nhiên cũng là thông qua sự tán thành của cao tầng Tuyết gia, nguyên bản nghĩ xao sơn chấn hổ, dẫn người Thần Phong Học Viện xuất thủ.
Chỉ là kết quả Thần Phong Học Viện trừ Bàn Tử xuất hiện, những người khác một tên cũng không thấy, ngược lại lại dẫn tới Tuyết Lâu.
Nếu như không phải bởi vì bỏ ra cái giá quá lớn, Tuyết gia có lẽ sớm đã lui binh.
- Thúc tổ, các ngươi còn không xuất thủ thì phải chờ đến khi nào!
Tuyết Ngọc Long ngửa mặt lên trời hét lớn, hắn hận không thể lập tức đi lên đem tất cả mọi người Đại Yến tháo thành tám khối.
Nhưng hắn không dám, ai biết Tuyết Lâu phải chăng âm thầm có giấu sát thủ Chiến Vương hay không.
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh vang vọng tỏng hư không, giống như một đạo tiếng sấm chấn động tứ phương. Thanh âm này bên trong mang theo một chút tức giận, còn có một tia bất mãn, phẫn nộ tự nhiên là đối với bọn Bàn Tử, mà bất mãn lại là đối với Tuyết Ngọc Long.
Sắc mặt Tuyết Ngọc Long cứng đờ, hít sâu một hơi nhìn phương xa, trong lòng nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần Đại Yến diệt vong, lão bất tử các ngươi lại dám đối đãi với ta như thế nào? Nếu như không phải các ngươi sợ thì Đại Yến há có thể tồn tại đến bây giờ!
Lời nói này, hắn tuyệt đối không nói ra được. Không trở thành Chiến Hoàng, Tuyết Ngọc Long còn không có tiếng nói trong Tuyết gia.
- Mau lui lại!
Hai người Bàn Tử và Ảnh Phong sợ hãi, khí thế kia làm hai người bọn hắn đều kinh hãi. Hiển nhiên là Chiến Hoàng cường giả đã xuất thủ.
Một cỗ Hoàng Giả chi uy quét sạch thiên địa, mang theo từng đợt phong bạo cùng áp lực mênh mông tàn phá khắp nơi, bụi bặm tràn ngập.
- Phốc phốc phốc!
Bàn Tử và Ảnh Phong chấn động không ngừng ho ra máu. Lục phủ ngũ tạng bốc lên, Hồn Lực cuộn vào quanh thân hai người ngưng tụ thành một bộ áo giáp Hồn Lực, cho dù như thế vẫn không thể ngăn cản nổi.
Không ít người nhớ tới một màn Diệp Lâm Trần chém giết Hoàng Trùng Tiêu. Vô luận ngươi cường đại như thế nào, nếu là Chiến Vương cảnh liền một kiếm, diệt!
Không có bất kỳ mánh khóe gì, vẻn vẹn chỉ là một cỗ uy áp cũng làm người ta khó thở, đây chính là Chiến Hoàng cường giả chân chính.
Ầm ầm!
Tường thành phía dưới, một bầy tướng sĩ Đại Yến nhao nhao nổ tung, vô luận ngươi là Chiến Sư cảnh hay là Chiến Tông cảnh, tại cổ hoàng uy kia đều như sâu kiến.
- Ứng phó một nhóm tu sĩ cấp thấp như thế là có ý tứ gì? Vậy lão phu cũng không thể bỏ qua.
Đúng lúc này, một tiếng vang quát lạnh vang lên. Phía trên không trung đột ngột xuất hiện một đạo thân ảnh già nua còng xuống, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi ngược lại, nhưng con ngươi lại sắc bén như đao.
Chỉ thấy cái thân ảnh già nua kia chậm rãi giơ tay lên, một cái hắc sắc chưởng cương bỗng nhiên ngưng tụ, mang theo một loại băng lãnh thấu xương hướng về phía Tuyết Nguyệt Hoàng Triều bao phủ hơn vạn tướng sĩ.
Oanh long long!
Thiên địa rung động, hơn vạn tướng sĩ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều ở dưới một chưởng phảng phất như sâu kiến, sức phản kháng đều không có, nhao nhao hóa thành hư vô, phiêu tán rơi rụng trong không gian.
Tuyết Ngọc Long thân ở dưới chưởng cương màu đen cũng cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn. Không chút do dự bỏ chiến xa, hướng về phương xa bỏ chạy, đáy lòng tê dại một hồi.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 255: Chiến Hoàng Xuất Thủ
10.0/10 từ 31 lượt.