Vô Thượng Sát Thần
Chương 248: Bắt
- Bắt thích khách!
Hét to một tiếng xuyên thủng bầu trời đêm hắc ám, doanh địa vốn yên tĩnh trong nháy mắt sôi trào lên, ánh lửa lấp lóe, từng đạo bóng đen nhảy lên.
Mấy trăm tướng sĩ gác đêm đem diện tích hơn 10 dặm vây chật như nêm cối, lộ ra một cỗ khắc nghiệt chi khí.
- Đem bó đuốc tắt đi!
Thất Dạ từ trong doanh trướng đi tới. Tới bên một người mặc hắc sắc chiến giáp, nàng hít sâu khẩu khí nói:
- Hoàng Tướng Quân, không cần tìm.
- Vâng, Công Chúa!
Hoàng Tướng Quân vung tay lên, tất cả bó đuốc bỗng nhiên dập tắt. Nam tử dáng người gầy gò, nhưng đôi tròng mắt kia lại lộ ra sự sắc bén, phảng phất có từng đạo kiếm khí lấp lóe.
Ánh lửa rất thu hút, trong bóng tối rất dễ dàng bị người phát hiện, hơn nữa mặc dù có ánh sáng, muốn bên trong đêm tối bắt được thích khách là không thể nào.
Thà rằng như vậy, còn hơn là để lộ vị trí của mình.
Không bao lâu sau, Hoàng Tướng Quân điều tới trên trăm quân sĩ thủ hộ bên ngoài doanh trướng Thất Dạ. Hồn Lực bao phủ bốn phía, cho dù một con muỗi cũng không có khả năng bay qua.
Bên trong doanh trướng, tràng diện một mảnh tĩnh mịch, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều sớm đã phát hiện ra chúng ta, hẳn là sẽ không phái người đến xò xét mới đúng, chẳng lẽ là Đại Yến?
Hồi lâu, Tam Dạ mở miệng đánh vỡ yên lặng.
- Không có khả năng, Đại Yến bây giờ đối phó với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng không kịp, nào có thời gian đến tìm hiểu chúng ta. Hiện tại bọn hắn đang giằng co, lúc mặt trời lên hẳn là sẽ có kết quả.
Hoàng Tướng Quân lắc đầu, trường kiếm treo ở bên hông, tay phải nắm chặt, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
- Các ngươi cũng đừng quên, Chiến Vương cường giả Tuyết Nguyệt Hoàng Triều vì sao liên tục tử vong.
Thất Dạ híp đôi mắt nhỏ lấp lóe. Bình thường khác lúc băng lãnh rất lớn, ngược lại có một phen vận vị.
Nghe được những lời này, đám người lần nữa lại yên tĩnh. Sự tình quỷ dị, ai cũng không biết lai lịch kẻ ám sát người của Tuyết Nguyệt Chiến Vương.
- Công Chúa, Hoàng Tướng Quân, các ngươi có phải nghĩ tới một tổ chức hay không?
Kiếm Tam đột nhiên mở miệng nói.
- Tuyết Lâu?
Đám người trăm miệng một lời, không khỏi lạnh run.
- Không sai, phóng nhãn Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng chỉ có Tuyết Lâu có thể ám sát Chiến Vương cảnh. Nếu như thực sự là Tuyết Lâu tại giúp Đại Yến, liền có chút phiền phức rồi.
Kiếm Tam gật đầu, hắn cũng đột nhiên nghĩ tới cái này, trong lòng cũng có chút lẩm bẩm.
- Hẳn không phải là Tuyết Lâu.
Sắc mặt Tam Dạ không hề bận tâm:
- Đầu tiên, Tuyết Lâu vì sao muốn trợ giúp Đại Yến? Cho dù giúp Đại Yến, đại giới cũng quá lớn, Tuyết Lâu vừa ra tay, Tuyết gia kia tự nhiên cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.
Nghe Tam Dạ nói, đám người đầu tiên là hoài nghi, sau đó toàn thân rung động một cái. Nếu như thực sự là dạng này, trận chiến tranh này so với tưởng tượng lại phiền hơn rất nhiều. Một khi thật có Chiến Hoàng cường giả xuất thủ, nhiều Chiến Tông cảnh, Chiến Sư cảnh hơn nữa cũng không đủ thực lực để giết.
Bây giờ Tuyết Lâu cùng Tuyết gia chuẩn bị khai chiến, ai dám cản trở tất nhiên sẽ thành đối tượng bị công kích.
- Công Chúa, mạt tướng cảm thấy nên đem việc này phản hồi với Đại Vương. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như Tuyết Lâu xuất thủ, trận chiến này tất nhiên sẽ có Chiến Hoàng cảnh tham dự.
Hoàng Tướng Quân hít sâu một hơi nói.
Đám người nhao nhao gật đầu, Thất Dạ đương nhiên sẽ không phản bác, nói:
- Hoàng Tướng Quân nói rất đúng, phái người suốt đêm đem tin tức truyền trở về. Chúng ta tiếp tục đóng quân ở chỗ này, không tham dự thì bọn hắn cũng không dám gây sự. Nhưng chúng ta dù sao cũng phải đề phòng.
Thất Dạ thật đúng là không tự tin như bình thường. Dừng chốc lát lại nói:
- Bất quá, vô luận chiến quả như thế nào, Bản Cung tất muốn tiêu diệt Đại Yến Tiêu gia. Tiêu Phàm mặc dù chết, nhưng Bản Cung sẽ không từ bỏ ý đồ này!
Đám người bất đắc dĩ, muốn khuyên can cũng không biết nói cái gì. Ai cũng biết rõ Đại Vương sủng ái nhất vị nữ nhi này, lần này Kiếm Vương Triều sở dĩ xuất binh, không phải là bởi vì Công Chúa sao?
Bọn hắn lại không biết, Tiêu Phàm đang giả dạng thành quân canh giữ bên ngoài, lời nói toàn bộ lọt vào tai Tiêu Phàm.
- Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh. Nữ nhân này, hắn cảm giác so với Tiêu U còn đáng hận hơn. Muốn giết hắn thì thôi, vậy mà còn muốn diệt Tiêu gia.
Trong lòng Tiêu Phàm có chút hối hận, sớm biết như thế thì không nên thủ hạ lưu tình.
Vốn chuẩn bị rời đi, Tiêu Phàm lại nghĩ, hắn có thể từ trong miệng đám người nghe ra Thất Dạ rất bất phàm. Mặc dù chỉ là Công Chúa, nhưng căn bản không đem Chiến Vương cảnh đỉnh phong Tướng Quân để ở trong mắt.
Nếu như bắt lấy Thất Dạ, Kiếm Vương Triều sẽ có phản ứng gì a? Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt chuyển động, tìm kiếm thân ảnh Ảnh Phong, nhưng mà căn bản thấy mảy may không rõ. Bất quá hắn tin tưởng Ảnh Phong sẽ an toàn, không có bất cứ vấn đề gì.
Đêm càng ngày càng nhanh, Hồn Lực Tiêu Phàm thỉnh thoảng từ trên người Thất Dạ đảo qua, muốn bắt nàng, nhất định phải chú ý thời điểm động tĩnh của nàng.
Trong cổ lâm truyền đến từng đợt tiếng côn trùng kêu làm cảnh vật bốn phía càng thêm yên tĩnh. Tiêu Phàm nghe thấy tiếng chim hót trong núi càng u mịch.
Thanh âm tựa như bài hát ru con, gác đêm buồn ngủ càng ngày càng nhiều, nếu như là bình thường, tu sĩ Chiến Sư cảnh mấy ngày mấy đêm không ngủ được cũng không có vấn đề gì.
Nhưng những ngày qua, tất cả mọi người không sao ngủ ngon giấc, trong lòng lo lắng sợ hãi, dù sao bọn hắn sẽ phải đối mặt với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
- Ta làm sao cũng có chút mệt rã rời?
Tiêu Phàm mãnh liệt loạng choạng. Đột nhiên giật mình, rung động trong lòng nói:
- Không đúng, không khí có vấn đề.
Tiêu Phàm rất tin tưởng trực giác bản thân, kiếp trước làm y học thánh thủ, đương thời là Luyện Dược Sư, hắn đối mùi dược vật rất là mẫn cảm.
Nếu như chú ý không đủ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phát hiện được. Trong không khí mùi kia cực kì nhạt thơm ngát, người bình thường ngửi được, đoán chừng cũng chỉ cho rằng giữa rừng núi là mùi cỏ cây thơm ngát.
- Không được, không động thủ nữa, qua một lúc ta sẽ choáng.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, chuẩn bị động thủ.
Bỗng nhiên...
Hô hô! Một đạo hắc ảnh từ phía chân trời lướt xuống, một đạo sắc bén kiếm mang đem lều vải một phân thành hai, kiếm khí sắc bén quét sạch bốn phương tám hướng.
- Ảnh Phong?!
Tiêu Phàm không nghĩ tới Ảnh Phong giấu mình ở ngọn cây. Rất hiển nhiên, mùi thơm ngát kia khẳng định cũng là do Ảnh Phong làm ra.
- Còn dám tới!
Một tiếng quát như sấm vang lên, một đạo sáng chói quang mang tại hư không nở rộ, sau đó hóa thành vô số lợi kiếm màu trắng, như lá cây phát sáng.
- Ngươi trước đi!
Tiêu Phàm lách mình lấy ra mấy cây kim châm đâm vào mấy cái huyệt vị bên trong, ngân sắc chớp lóe gào thét, thế đi cực nhanh, tại hư không chợt lóe lên rồi biến mất.
Âm vang!!!
Hai đạo kiếm khí đâm vào cùng một chỗ, quang vũ sáng chói mà lộng lẫy đầy trời, như pháo hoa nở rộ, âm thanh khí bạo vang lên, kiếm khí bá đạo quét sạch tứ phương.
Lúc sát na quang mang nở rộ một kia, người Kiếm Vương Triều thấy rõ gương mặt Tiêu Phàm, có mấy người trong nháy mắt nhận ra.
- Là Tiêu Phàm!
- Tiêu Phàm không chết!
Đám người Kiếm Tam, Tam Dạ toàn thân run rẩy. Một kiếm của Tiêu Phàm vậy mà đã có thể ngăn trở công kích của Hoàng Tướng Quân?
Làm sao có thể, chẳng lẽ hắn đã đột phá Chiến Vương?
- Tiêu Phàm?
Hoàng Tướng Quân sầm mặt lại, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: - Các ngươi giết hắn, ta đi cứu Công Chúa!
Dứt lời, Hoàng Tướng Quân liền chuẩn bị truy sát Ảnh Phong. Thất Dạ bị Ảnh Phong bắt đi, nếu sơ xuất, bọn hắn đều phải đầu rơi xuống đất.
- Lão thất phu, đối thủ của ngươi là ta.
Tiêu Phàm làm sao có thể như ước nguyện của hắn, một chiêu Thu Phong Lạc Diệp trực tiếp ngăn cản Hoàng Tướng Quân.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Hét to một tiếng xuyên thủng bầu trời đêm hắc ám, doanh địa vốn yên tĩnh trong nháy mắt sôi trào lên, ánh lửa lấp lóe, từng đạo bóng đen nhảy lên.
Mấy trăm tướng sĩ gác đêm đem diện tích hơn 10 dặm vây chật như nêm cối, lộ ra một cỗ khắc nghiệt chi khí.
- Đem bó đuốc tắt đi!
Thất Dạ từ trong doanh trướng đi tới. Tới bên một người mặc hắc sắc chiến giáp, nàng hít sâu khẩu khí nói:
- Hoàng Tướng Quân, không cần tìm.
- Vâng, Công Chúa!
Hoàng Tướng Quân vung tay lên, tất cả bó đuốc bỗng nhiên dập tắt. Nam tử dáng người gầy gò, nhưng đôi tròng mắt kia lại lộ ra sự sắc bén, phảng phất có từng đạo kiếm khí lấp lóe.
Ánh lửa rất thu hút, trong bóng tối rất dễ dàng bị người phát hiện, hơn nữa mặc dù có ánh sáng, muốn bên trong đêm tối bắt được thích khách là không thể nào.
Thà rằng như vậy, còn hơn là để lộ vị trí của mình.
Không bao lâu sau, Hoàng Tướng Quân điều tới trên trăm quân sĩ thủ hộ bên ngoài doanh trướng Thất Dạ. Hồn Lực bao phủ bốn phía, cho dù một con muỗi cũng không có khả năng bay qua.
Bên trong doanh trướng, tràng diện một mảnh tĩnh mịch, cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng.
- Tuyết Nguyệt Hoàng Triều sớm đã phát hiện ra chúng ta, hẳn là sẽ không phái người đến xò xét mới đúng, chẳng lẽ là Đại Yến?
Hồi lâu, Tam Dạ mở miệng đánh vỡ yên lặng.
- Không có khả năng, Đại Yến bây giờ đối phó với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng không kịp, nào có thời gian đến tìm hiểu chúng ta. Hiện tại bọn hắn đang giằng co, lúc mặt trời lên hẳn là sẽ có kết quả.
Hoàng Tướng Quân lắc đầu, trường kiếm treo ở bên hông, tay phải nắm chặt, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.
- Các ngươi cũng đừng quên, Chiến Vương cường giả Tuyết Nguyệt Hoàng Triều vì sao liên tục tử vong.
Thất Dạ híp đôi mắt nhỏ lấp lóe. Bình thường khác lúc băng lãnh rất lớn, ngược lại có một phen vận vị.
Nghe được những lời này, đám người lần nữa lại yên tĩnh. Sự tình quỷ dị, ai cũng không biết lai lịch kẻ ám sát người của Tuyết Nguyệt Chiến Vương.
- Công Chúa, Hoàng Tướng Quân, các ngươi có phải nghĩ tới một tổ chức hay không?
Kiếm Tam đột nhiên mở miệng nói.
- Tuyết Lâu?
Đám người trăm miệng một lời, không khỏi lạnh run.
- Không sai, phóng nhãn Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng chỉ có Tuyết Lâu có thể ám sát Chiến Vương cảnh. Nếu như thực sự là Tuyết Lâu tại giúp Đại Yến, liền có chút phiền phức rồi.
Kiếm Tam gật đầu, hắn cũng đột nhiên nghĩ tới cái này, trong lòng cũng có chút lẩm bẩm.
- Hẳn không phải là Tuyết Lâu.
Sắc mặt Tam Dạ không hề bận tâm:
- Đầu tiên, Tuyết Lâu vì sao muốn trợ giúp Đại Yến? Cho dù giúp Đại Yến, đại giới cũng quá lớn, Tuyết Lâu vừa ra tay, Tuyết gia kia tự nhiên cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.
Nghe Tam Dạ nói, đám người đầu tiên là hoài nghi, sau đó toàn thân rung động một cái. Nếu như thực sự là dạng này, trận chiến tranh này so với tưởng tượng lại phiền hơn rất nhiều. Một khi thật có Chiến Hoàng cường giả xuất thủ, nhiều Chiến Tông cảnh, Chiến Sư cảnh hơn nữa cũng không đủ thực lực để giết.
Bây giờ Tuyết Lâu cùng Tuyết gia chuẩn bị khai chiến, ai dám cản trở tất nhiên sẽ thành đối tượng bị công kích.
- Công Chúa, mạt tướng cảm thấy nên đem việc này phản hồi với Đại Vương. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu như Tuyết Lâu xuất thủ, trận chiến này tất nhiên sẽ có Chiến Hoàng cảnh tham dự.
Hoàng Tướng Quân hít sâu một hơi nói.
Đám người nhao nhao gật đầu, Thất Dạ đương nhiên sẽ không phản bác, nói:
- Hoàng Tướng Quân nói rất đúng, phái người suốt đêm đem tin tức truyền trở về. Chúng ta tiếp tục đóng quân ở chỗ này, không tham dự thì bọn hắn cũng không dám gây sự. Nhưng chúng ta dù sao cũng phải đề phòng.
Thất Dạ thật đúng là không tự tin như bình thường. Dừng chốc lát lại nói:
- Bất quá, vô luận chiến quả như thế nào, Bản Cung tất muốn tiêu diệt Đại Yến Tiêu gia. Tiêu Phàm mặc dù chết, nhưng Bản Cung sẽ không từ bỏ ý đồ này!
Đám người bất đắc dĩ, muốn khuyên can cũng không biết nói cái gì. Ai cũng biết rõ Đại Vương sủng ái nhất vị nữ nhi này, lần này Kiếm Vương Triều sở dĩ xuất binh, không phải là bởi vì Công Chúa sao?
Bọn hắn lại không biết, Tiêu Phàm đang giả dạng thành quân canh giữ bên ngoài, lời nói toàn bộ lọt vào tai Tiêu Phàm.
- Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh. Nữ nhân này, hắn cảm giác so với Tiêu U còn đáng hận hơn. Muốn giết hắn thì thôi, vậy mà còn muốn diệt Tiêu gia.
Trong lòng Tiêu Phàm có chút hối hận, sớm biết như thế thì không nên thủ hạ lưu tình.
Vốn chuẩn bị rời đi, Tiêu Phàm lại nghĩ, hắn có thể từ trong miệng đám người nghe ra Thất Dạ rất bất phàm. Mặc dù chỉ là Công Chúa, nhưng căn bản không đem Chiến Vương cảnh đỉnh phong Tướng Quân để ở trong mắt.
Nếu như bắt lấy Thất Dạ, Kiếm Vương Triều sẽ có phản ứng gì a? Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Hắn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có tròng mắt chuyển động, tìm kiếm thân ảnh Ảnh Phong, nhưng mà căn bản thấy mảy may không rõ. Bất quá hắn tin tưởng Ảnh Phong sẽ an toàn, không có bất cứ vấn đề gì.
Đêm càng ngày càng nhanh, Hồn Lực Tiêu Phàm thỉnh thoảng từ trên người Thất Dạ đảo qua, muốn bắt nàng, nhất định phải chú ý thời điểm động tĩnh của nàng.
Trong cổ lâm truyền đến từng đợt tiếng côn trùng kêu làm cảnh vật bốn phía càng thêm yên tĩnh. Tiêu Phàm nghe thấy tiếng chim hót trong núi càng u mịch.
Thanh âm tựa như bài hát ru con, gác đêm buồn ngủ càng ngày càng nhiều, nếu như là bình thường, tu sĩ Chiến Sư cảnh mấy ngày mấy đêm không ngủ được cũng không có vấn đề gì.
Nhưng những ngày qua, tất cả mọi người không sao ngủ ngon giấc, trong lòng lo lắng sợ hãi, dù sao bọn hắn sẽ phải đối mặt với Tuyết Nguyệt Hoàng Triều.
- Ta làm sao cũng có chút mệt rã rời?
Tiêu Phàm mãnh liệt loạng choạng. Đột nhiên giật mình, rung động trong lòng nói:
- Không đúng, không khí có vấn đề.
Tiêu Phàm rất tin tưởng trực giác bản thân, kiếp trước làm y học thánh thủ, đương thời là Luyện Dược Sư, hắn đối mùi dược vật rất là mẫn cảm.
Nếu như chú ý không đủ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không phát hiện được. Trong không khí mùi kia cực kì nhạt thơm ngát, người bình thường ngửi được, đoán chừng cũng chỉ cho rằng giữa rừng núi là mùi cỏ cây thơm ngát.
- Không được, không động thủ nữa, qua một lúc ta sẽ choáng.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, chuẩn bị động thủ.
Bỗng nhiên...
Hô hô! Một đạo hắc ảnh từ phía chân trời lướt xuống, một đạo sắc bén kiếm mang đem lều vải một phân thành hai, kiếm khí sắc bén quét sạch bốn phương tám hướng.
- Ảnh Phong?!
Tiêu Phàm không nghĩ tới Ảnh Phong giấu mình ở ngọn cây. Rất hiển nhiên, mùi thơm ngát kia khẳng định cũng là do Ảnh Phong làm ra.
- Còn dám tới!
Một tiếng quát như sấm vang lên, một đạo sáng chói quang mang tại hư không nở rộ, sau đó hóa thành vô số lợi kiếm màu trắng, như lá cây phát sáng.
- Ngươi trước đi!
Tiêu Phàm lách mình lấy ra mấy cây kim châm đâm vào mấy cái huyệt vị bên trong, ngân sắc chớp lóe gào thét, thế đi cực nhanh, tại hư không chợt lóe lên rồi biến mất.
Âm vang!!!
Hai đạo kiếm khí đâm vào cùng một chỗ, quang vũ sáng chói mà lộng lẫy đầy trời, như pháo hoa nở rộ, âm thanh khí bạo vang lên, kiếm khí bá đạo quét sạch tứ phương.
Lúc sát na quang mang nở rộ một kia, người Kiếm Vương Triều thấy rõ gương mặt Tiêu Phàm, có mấy người trong nháy mắt nhận ra.
- Là Tiêu Phàm!
- Tiêu Phàm không chết!
Đám người Kiếm Tam, Tam Dạ toàn thân run rẩy. Một kiếm của Tiêu Phàm vậy mà đã có thể ngăn trở công kích của Hoàng Tướng Quân?
Làm sao có thể, chẳng lẽ hắn đã đột phá Chiến Vương?
- Tiêu Phàm?
Hoàng Tướng Quân sầm mặt lại, trong mắt lóe lên một tia khinh thường: - Các ngươi giết hắn, ta đi cứu Công Chúa!
Dứt lời, Hoàng Tướng Quân liền chuẩn bị truy sát Ảnh Phong. Thất Dạ bị Ảnh Phong bắt đi, nếu sơ xuất, bọn hắn đều phải đầu rơi xuống đất.
- Lão thất phu, đối thủ của ngươi là ta.
Tiêu Phàm làm sao có thể như ước nguyện của hắn, một chiêu Thu Phong Lạc Diệp trực tiếp ngăn cản Hoàng Tướng Quân.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 248: Bắt
10.0/10 từ 31 lượt.