Vô Thượng Sát Thần
Chương 203: Gây Thù
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rời đi, Trầm Chấn Đào cuối cùng không hề nói gì nhưng Tiêu Phàm rất rõ ràng, Trầm Chấn Đào sở dĩ có thể trở thành Hội Trưởng Lăng Vân Thương Hội của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, khẳng định có quan hệ với Lăng Phong.
Đối với sự rời đi của Lăng Phong, trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút bận tâm, chỉ là hắn hiện tại cái gì cũng không làm được. Điều duy nhất có thể làm chính là không ngừng mạnh lên.
Trở lại phòng, Bàn Tử, Tuyết Ngọc Hiên cùng Tần Mặc mấy người vội vàng đi đến.
- Lão Tam, Hung Đao đâu?
Bàn Tử hỏi.
- Ở chỗ ta.
Tiêu Phàm cười cười:
- Sao rồi, hội đấu giá kết thúc?
- Đúng vậy, ngươi thực không nên rời đi, hai bảo bối sau rất được, một bộ Ngũ Phẩm hệ chiến kỹ chữa trị, một gốc Thất Phẩm Linh Thảo: Thăng Tiên Thảo, đều ra giá 80 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Bàn Tử thán một hơi.
- Chiến Kỹ Hệ Chữa Trị?
Tiêu Phàm hơi ngạc nhiên, chiến kỹ hệ chữa trị vô cùng ít, giá trị của nó không hề thấp hơn Lục Phẩm Đỉnh Giai Hồn Binh.
Thất Phẩm Linh Thảo giá trị càng phi phàm, có lẽ tìm khắp toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Hệ chữa trị chiến kỹ cuối cùng bị Tuyết Ngọc Long được, Thất Phẩm Linh Thảo cũng là bị Lâu Ngạo Thiên chiếm.
Bàn Tử gật đầu.
Một bên Tần Mặc cũng có chút cô đơn, thân làm Luyện Dược Sư, hắn tất nhiên cũng muốn lấy được Thất Phẩm Thăng Tiên Thảo, đáng tiếc, Hồn Thạch đều đưa cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tất nhiên nhìn ra trong lòng Tần Mặc cô đơn, cười nói:
- Tần lão, cái này là Hồn Thạch Tạp của ngươi, bên trong Hồn Thạch không thay đổi, nếu như phương diện tại Bạo Linh Thuật có gì nghi hoặc, có thể hỏi ta.
- Được
Tần Mặc một khắc trước đó âm u, giờ cười không ngậm được miệng, một gốc Thất Phẩm Linh Thảo đâu trân quý bằng Bạo Linh Thuật.
- Ngọc Hiên huynh, đa tạ, về sau có chuyện gì cứ nói, Tiêu mỗ hết sức nỗ lực.
Tiêu Phàm lại đem Hồn Thạch Tạp của Tuyết Ngọc Hiên trả lại cho hắn.
- Tiêu huynh khách khí.
Tuyết Ngọc Hiên cười nói.
Bọn hắn trong lòng hơi chấn kinh, Tiêu Phàm tiêu mất 200 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch mới có được Hung Đao kia, làm sao lại không hề dùng tới Hồn Thạch Tạp của Tuyết Ngọc Hiên và Tần Mặc?
Chỉ có Bàn Tử tà tà nhìn Tiêu Phàm, bộ dáng ta biết rõ.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, gia hỏa này đoán chừng tưởng là mình tìm Huyết Yêu Nhiêu xin 200 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Khụ khụ, trở về trước đã.
Tiêu Phàm vội ho một tiếng, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
- Tiêu Phàm!
Nhưng mà lúc này, một đạo thanh âm cực kỳ lạnh lùng vang lên, chỉ thấy mấy đạo thân ảnh ngăn khuất cửa phòng, sắc mặt băng lãnh nhìn Tiêu Phàm:
- Hung Đao kia, ta ra 300 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Bách Lý Cuồng Phong, ngươi chẳng lẽ còn muốn ép mua buộc bán hay sao?
Tuyết Lung Giác sắc mặt âm trầm, phẫn nộ quát.
Không sai, người tới chính là Bách Lý Cuồng Phong trước đó cùng Tiêu Phàm tranh đoạt Đồ Lục Đao, cũng là cường giả Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng năm, hung danh của hắn vang vọng khắp Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
Bách Lý Cuồng Phong ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tuyết Lung Giác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
- Xin nhường một chút.
Tiêu Phàm ý vị thâm trường nhìn Bách Lý Cuồng Phong liếc mắt, thản nhiên nói.
Nghe đến lời này, sắc mặt Bách Lý Cuồng Phong lập tức biến âm trầm, đích thân đến nơi này, lại bị Tiêu Phàm không thèm nhìn, điều này khiến trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ.
- Tiêu Phàm, ngươi đừng cuồng, ngươi biết đang cùng ai nói chuyện không?
Bách Lý Cuồng Phong còn không có nói chuyện, một thanh niên đứng bên cạnh liền nhìn hằm hằm nói.
- Không biết, cũng không muốn biết.
Tiêu Phàm trực tiếp nói, hắn tự nhiên nhận ra Bách Lý Cuồng Phong và Bách Lý Văn Phong.
Chỉ là trong lòng hắn cũng rất khó chịu thái độ hai huynh đệ Bách Lý Cuồng Phong. Muốn có Đồ Lục, lại còn một bộ dáng cao cao tại thượng, nhất là sát khí trong mắt hai người phát ra đã chứng minh hai người không có khả năng cùng hắn trở thành bạn, vậy thì sao còn phải để bọn hắn ở trong mắt.
- Ngươi!
Bách Lý Văn Phong trong lúc nhất thời không biết nói gì.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, toàn thiên hạ đều phải biết ngươi? Ngươi nếu có 300 vạn, vừa rồi ở đấu giá hội căn bản sẽ không do dự, còn muốn tới đây lừa gạt ai?
Bàn Tử khinh thường nhìn Bách Lý Văn Phong nói.
- Ngươi là ai, nơi này ngươi có tư cách nói chuyện sao?
Bách Lý Văn Phong nếu đã không làm gì được Tiêu Phàm, đành đem giận hướng về Bàn Tử.
- Ta không nghĩ rằng ngươi có tư cách cùng ta nói chuyện.
Bàn Tử sắc mặt lạnh lẽo, khí thế nhìn qua tản ra, tựa như hoàn toàn biến thành một người khác.
Sắc mặt Bách Lý Cuồng Phong trầm xuống, khí thế trên người Bàn Tử tuyệt không phải người bình thường có thể sở hữu, cho dù là đệ tử đại gia tộc Hoàng Triều bọn hắn cũng không khả năng nắm giữ, chẳng lẽ Bàn Tử này có lai lịch lớn?
- Ta nói, ngươi không tư cách.
Bàn Tử cường thế đến cùng.
- Đi thôi, không cần ở nơi này lãng phí thời gian.
Tiêu Phàm không thèm để ý hai huynh đệ Bách Lý gia tộc, hắn cho tới bây giờ đều không thích cùng cùng kẻ địch nói nhảm.
Muốn chiến, Tiêu Phàm hắn sẽ không lùi sau một bước, chắc chắn sẽ tiếp.
Tuyết Ngọc Hiên cùng Tuyết Lung Giác kinh ngạc nhìn Bàn Tử, hai người bọn hắn cũng hết sức tò mò thân phận Bàn Tử, chỉ là không biết mở miệng hỏi thăm như thế nào.
- Bốn ngày sau là Thiên Tài Trà Hội, các ngươi có gan thì đến.
Thấy bóng lưng Tiêu Phàm bọn hắn sắp biến mất ở cuối hành lang, Bách Lý Cuồng Phong đột nhiên lạnh lẽo phun ra một câu.
Nhưng đám Tiêu Phàm căn bản không có trả lời, trực tiếp rời khỏi Lăng Tiêu thương hội.
Đi trên đường cái, Tần Mặc đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm, ngươi phải cẩn thận Bách Lý Cuồng Phong kia, người này vô cùng hung lệ, bốn ngày sau Thiên Tài Trà Hội có thể không cần tham gia cũng đừng tham gia.
Tiêu Phàm cảm kích nhìn Tần Mặc, nói:
- Tần lão yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.
- Nói thật, thêm một Bách Lý Cuồng Phong cũng không nhiều, dù sao đến Tuyết Ngọc Long và Vũ Thừa Quân đều đắc tội rồi.
Bàn Tử lại cười cười không thèm để ý.
- A?
- Xem ra, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử lựa chọn đứng về phía Tuyết Ngọc Hiên, mặc dù Luyện Dược Sư Công Hội không cho phép tham dự phân tranh giữa các đại thế lực, nhưng có thể giúp vẫn sẽ giúp một tay.
- Yên tâm đi Tần lão, Bách Lý Cuồng Phong hẳn sẽ không như chó điên cắn người, nếu như hắn cứng rắn muốn cắn, ta đây mình đồng da sắt, hắn cũng không cắn nổi.
Tiêu Phàm nói ra, trong mắt tràn ngập tự tin vô địch.
- Không biết lòng người!
Tần Mộng Điệp bĩu môi nói.
Tần Mặc hung hăng trừng Tần Mộng Điệp, sau đó nhìn Tiêu Phàm cười nói:
- Lão phu vốn định thuyết phục ngươi, không nghĩ tới bị ngươi thuyết phục, trong lòng ngươi đã hiểu rõ, vậy ta cũng yên tâm.
Sau đó, Tần Mặc cùng Tần Mộng Điệp rời đi, trong lòng Tiêu Phàm thì vô cùng cảm kích, ở trên đời này, người quan tâm mình không còn mấy người.
- Tiêu huynh, ngươi theo chúng ta về Nhân Thân Vương Phủ đi, ta lo Bách Lý Cuồng Phong chó cùng rứt giậu.
Tuyết Ngọc Hiên lo lắng nói.
Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị gật đầu đáp ứng, lại nhìn thấy nơi xa có hai đạo thân ảnh nhìn hắn, lúc Bàn Tử bọn hắn nhìn lại, cái gì cũng không có.
- Lão Nhị, ngươi mang theo Niệm Niệm đi, ta và Tiểu Kim còn có chút việc.
Tiêu Phàm nói ra.
- Vậy ngươi làm xong việc thì tới sớm một chút.
Bàn Tử lo lắng nhìn Tiêu Phàm, mặc dù hắn rất tự tin đối với thực lực Tiêu Phàm, nhưng ở trước mặt cường giả Chiến Vương lại không thể so sánh.
- Yên tâm, ta không sao.
Tiêu Phàm cười cười, đưa tiễn mấy người Bàn Tử xong, nụ cười Tiêu Phàm đột nhiên biến mất, trở nên vô cùng băng lạnh.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Đối với sự rời đi của Lăng Phong, trong lòng Tiêu Phàm cũng có chút bận tâm, chỉ là hắn hiện tại cái gì cũng không làm được. Điều duy nhất có thể làm chính là không ngừng mạnh lên.
Trở lại phòng, Bàn Tử, Tuyết Ngọc Hiên cùng Tần Mặc mấy người vội vàng đi đến.
- Lão Tam, Hung Đao đâu?
Bàn Tử hỏi.
- Ở chỗ ta.
Tiêu Phàm cười cười:
- Sao rồi, hội đấu giá kết thúc?
- Đúng vậy, ngươi thực không nên rời đi, hai bảo bối sau rất được, một bộ Ngũ Phẩm hệ chiến kỹ chữa trị, một gốc Thất Phẩm Linh Thảo: Thăng Tiên Thảo, đều ra giá 80 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
Bàn Tử thán một hơi.
- Chiến Kỹ Hệ Chữa Trị?
Tiêu Phàm hơi ngạc nhiên, chiến kỹ hệ chữa trị vô cùng ít, giá trị của nó không hề thấp hơn Lục Phẩm Đỉnh Giai Hồn Binh.
Thất Phẩm Linh Thảo giá trị càng phi phàm, có lẽ tìm khắp toàn bộ Tuyết Nguyệt Hoàng Triều cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
- Hệ chữa trị chiến kỹ cuối cùng bị Tuyết Ngọc Long được, Thất Phẩm Linh Thảo cũng là bị Lâu Ngạo Thiên chiếm.
Bàn Tử gật đầu.
Một bên Tần Mặc cũng có chút cô đơn, thân làm Luyện Dược Sư, hắn tất nhiên cũng muốn lấy được Thất Phẩm Thăng Tiên Thảo, đáng tiếc, Hồn Thạch đều đưa cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tất nhiên nhìn ra trong lòng Tần Mặc cô đơn, cười nói:
- Tần lão, cái này là Hồn Thạch Tạp của ngươi, bên trong Hồn Thạch không thay đổi, nếu như phương diện tại Bạo Linh Thuật có gì nghi hoặc, có thể hỏi ta.
- Được
Tần Mặc một khắc trước đó âm u, giờ cười không ngậm được miệng, một gốc Thất Phẩm Linh Thảo đâu trân quý bằng Bạo Linh Thuật.
- Ngọc Hiên huynh, đa tạ, về sau có chuyện gì cứ nói, Tiêu mỗ hết sức nỗ lực.
Tiêu Phàm lại đem Hồn Thạch Tạp của Tuyết Ngọc Hiên trả lại cho hắn.
- Tiêu huynh khách khí.
Tuyết Ngọc Hiên cười nói.
Bọn hắn trong lòng hơi chấn kinh, Tiêu Phàm tiêu mất 200 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch mới có được Hung Đao kia, làm sao lại không hề dùng tới Hồn Thạch Tạp của Tuyết Ngọc Hiên và Tần Mặc?
Chỉ có Bàn Tử tà tà nhìn Tiêu Phàm, bộ dáng ta biết rõ.
Tiêu Phàm không khỏi trợn mắt một cái, gia hỏa này đoán chừng tưởng là mình tìm Huyết Yêu Nhiêu xin 200 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Khụ khụ, trở về trước đã.
Tiêu Phàm vội ho một tiếng, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
- Tiêu Phàm!
Nhưng mà lúc này, một đạo thanh âm cực kỳ lạnh lùng vang lên, chỉ thấy mấy đạo thân ảnh ngăn khuất cửa phòng, sắc mặt băng lãnh nhìn Tiêu Phàm:
- Hung Đao kia, ta ra 300 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch.
- Bách Lý Cuồng Phong, ngươi chẳng lẽ còn muốn ép mua buộc bán hay sao?
Tuyết Lung Giác sắc mặt âm trầm, phẫn nộ quát.
Không sai, người tới chính là Bách Lý Cuồng Phong trước đó cùng Tiêu Phàm tranh đoạt Đồ Lục Đao, cũng là cường giả Hoàng Thành Thập Tú xếp hạng năm, hung danh của hắn vang vọng khắp Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
Bách Lý Cuồng Phong ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Tuyết Lung Giác, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
- Xin nhường một chút.
Tiêu Phàm ý vị thâm trường nhìn Bách Lý Cuồng Phong liếc mắt, thản nhiên nói.
Nghe đến lời này, sắc mặt Bách Lý Cuồng Phong lập tức biến âm trầm, đích thân đến nơi này, lại bị Tiêu Phàm không thèm nhìn, điều này khiến trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ.
- Tiêu Phàm, ngươi đừng cuồng, ngươi biết đang cùng ai nói chuyện không?
Bách Lý Cuồng Phong còn không có nói chuyện, một thanh niên đứng bên cạnh liền nhìn hằm hằm nói.
- Không biết, cũng không muốn biết.
Tiêu Phàm trực tiếp nói, hắn tự nhiên nhận ra Bách Lý Cuồng Phong và Bách Lý Văn Phong.
Chỉ là trong lòng hắn cũng rất khó chịu thái độ hai huynh đệ Bách Lý Cuồng Phong. Muốn có Đồ Lục, lại còn một bộ dáng cao cao tại thượng, nhất là sát khí trong mắt hai người phát ra đã chứng minh hai người không có khả năng cùng hắn trở thành bạn, vậy thì sao còn phải để bọn hắn ở trong mắt.
- Ngươi!
Bách Lý Văn Phong trong lúc nhất thời không biết nói gì.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai, toàn thiên hạ đều phải biết ngươi? Ngươi nếu có 300 vạn, vừa rồi ở đấu giá hội căn bản sẽ không do dự, còn muốn tới đây lừa gạt ai?
Bàn Tử khinh thường nhìn Bách Lý Văn Phong nói.
- Ngươi là ai, nơi này ngươi có tư cách nói chuyện sao?
Bách Lý Văn Phong nếu đã không làm gì được Tiêu Phàm, đành đem giận hướng về Bàn Tử.
- Ta không nghĩ rằng ngươi có tư cách cùng ta nói chuyện.
Bàn Tử sắc mặt lạnh lẽo, khí thế nhìn qua tản ra, tựa như hoàn toàn biến thành một người khác.
Sắc mặt Bách Lý Cuồng Phong trầm xuống, khí thế trên người Bàn Tử tuyệt không phải người bình thường có thể sở hữu, cho dù là đệ tử đại gia tộc Hoàng Triều bọn hắn cũng không khả năng nắm giữ, chẳng lẽ Bàn Tử này có lai lịch lớn?
- Ta nói, ngươi không tư cách.
Bàn Tử cường thế đến cùng.
- Đi thôi, không cần ở nơi này lãng phí thời gian.
Tiêu Phàm không thèm để ý hai huynh đệ Bách Lý gia tộc, hắn cho tới bây giờ đều không thích cùng cùng kẻ địch nói nhảm.
Muốn chiến, Tiêu Phàm hắn sẽ không lùi sau một bước, chắc chắn sẽ tiếp.
Tuyết Ngọc Hiên cùng Tuyết Lung Giác kinh ngạc nhìn Bàn Tử, hai người bọn hắn cũng hết sức tò mò thân phận Bàn Tử, chỉ là không biết mở miệng hỏi thăm như thế nào.
- Bốn ngày sau là Thiên Tài Trà Hội, các ngươi có gan thì đến.
Thấy bóng lưng Tiêu Phàm bọn hắn sắp biến mất ở cuối hành lang, Bách Lý Cuồng Phong đột nhiên lạnh lẽo phun ra một câu.
Nhưng đám Tiêu Phàm căn bản không có trả lời, trực tiếp rời khỏi Lăng Tiêu thương hội.
Đi trên đường cái, Tần Mặc đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm, ngươi phải cẩn thận Bách Lý Cuồng Phong kia, người này vô cùng hung lệ, bốn ngày sau Thiên Tài Trà Hội có thể không cần tham gia cũng đừng tham gia.
Tiêu Phàm cảm kích nhìn Tần Mặc, nói:
- Tần lão yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.
- Nói thật, thêm một Bách Lý Cuồng Phong cũng không nhiều, dù sao đến Tuyết Ngọc Long và Vũ Thừa Quân đều đắc tội rồi.
Bàn Tử lại cười cười không thèm để ý.
- A?
- Xem ra, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử lựa chọn đứng về phía Tuyết Ngọc Hiên, mặc dù Luyện Dược Sư Công Hội không cho phép tham dự phân tranh giữa các đại thế lực, nhưng có thể giúp vẫn sẽ giúp một tay.
- Yên tâm đi Tần lão, Bách Lý Cuồng Phong hẳn sẽ không như chó điên cắn người, nếu như hắn cứng rắn muốn cắn, ta đây mình đồng da sắt, hắn cũng không cắn nổi.
Tiêu Phàm nói ra, trong mắt tràn ngập tự tin vô địch.
- Không biết lòng người!
Tần Mộng Điệp bĩu môi nói.
Tần Mặc hung hăng trừng Tần Mộng Điệp, sau đó nhìn Tiêu Phàm cười nói:
- Lão phu vốn định thuyết phục ngươi, không nghĩ tới bị ngươi thuyết phục, trong lòng ngươi đã hiểu rõ, vậy ta cũng yên tâm.
Sau đó, Tần Mặc cùng Tần Mộng Điệp rời đi, trong lòng Tiêu Phàm thì vô cùng cảm kích, ở trên đời này, người quan tâm mình không còn mấy người.
- Tiêu huynh, ngươi theo chúng ta về Nhân Thân Vương Phủ đi, ta lo Bách Lý Cuồng Phong chó cùng rứt giậu.
Tuyết Ngọc Hiên lo lắng nói.
Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị gật đầu đáp ứng, lại nhìn thấy nơi xa có hai đạo thân ảnh nhìn hắn, lúc Bàn Tử bọn hắn nhìn lại, cái gì cũng không có.
- Lão Nhị, ngươi mang theo Niệm Niệm đi, ta và Tiểu Kim còn có chút việc.
Tiêu Phàm nói ra.
- Vậy ngươi làm xong việc thì tới sớm một chút.
Bàn Tử lo lắng nhìn Tiêu Phàm, mặc dù hắn rất tự tin đối với thực lực Tiêu Phàm, nhưng ở trước mặt cường giả Chiến Vương lại không thể so sánh.
- Yên tâm, ta không sao.
Tiêu Phàm cười cười, đưa tiễn mấy người Bàn Tử xong, nụ cười Tiêu Phàm đột nhiên biến mất, trở nên vô cùng băng lạnh.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 203: Gây Thù
10.0/10 từ 31 lượt.