Vô Thượng Sát Thần
Chương 2001: Ác Chiến
Bên trên những ngọn sóng lớn, truyền tới một âm thanh va chạm kịch liệt, sóng biển nhấc lên cao mấy chục trượng, tiếng sóng đập mạnh, khí thế khiếp người.
Trên không trung, có hai thân ảnh đang kịch chiến, sức mạnh lôi điện và hỏa diễm không ngừng va chạm, bá đạo vô song.
Bốn phía chân trời, lơ lửng từng chiếc chiến thuyền và Thần Châu lướt qua, vô số cường giả đứng trên boong tàu, ngắm nhìn trận chiến nơi xa.
Những người này, đại bộ phận đều là cường giả Chiến Thần cảnh, nhiều đến mấy trăm, thậm chí hơn ngàn.
Mà đối diện, cũng chỉ có một chiếc phi thuyền lẻ loi trơ trọi, trôi nổi bất định, khí thế bên trên đã rơi xuống hạ phong.
Nếu như Tiêu Phàm ở đây, chắc chắn có thể nhận ra người trên phi thuyền bên cạnh, cầm đầu chính là Diệp Thi Vũ và mấy người Lăng Phong, thần sắc đám người vô cùng trầm tư, thậm chí có chút lo lắng.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, Nhị Bàn đã kịch chiến ba ngày ba đêm, cứ tiếp tục như thế, bọn họ cũng lao lực mà chết!" Đồng tử Lăng Phong long lên, sát khí không mảy may che giấu bạo phát ra.
Thần sắc những người khác cũng không mấy tốt đẹp, Quan Tiểu Thất đứng bên cắn răng nói: "Chi bằng chúng ta cùng xông lên đại sát một trận, sợ hắn cái cóc khô gì! Những Huyết Thần Quân kia đều là khí thế hừng hực mà thực lực thì nhỏ tẹo mà thôi!"
Nội tâm của Quan Tiểu Thất kìm nén tức giận, suýt chút bộc phát ra, bây giờ Lăng Phong nói vậy, hắn liền giơ tay đồng ý đầu tiên.
"Không thể lên!" Lúc này, Diệp Thi Vũ quát khẽ, giọng nói không cho bác bỏ: "Nhị ca vất vả ngăn chặn bọn chúng, nếu chúng ta động thủ, Huyết Thần Quân sẽ xông lên ngay, chúng ta không sợ chết, nhưng thân nhân của chúng ta thì sao?"
Đám người nắm chặt bàn tay, bọn họ làm sao không hiểu rõ điều này chứ, mục tiêu của đối phương cũng không chỉ là bọn họ, chủ yếu nhất vẫn là Tiêu Phàm.
Đối phương cố ý để bọn họ đơn đấu, là muốn mài mòn họ đến chết, bức bách Tiêu Phàm xuất hiện mà thôi.
Nếu như có thể khiến Tiêu Phàm nhìn thấy huynh đệ của hắn bị mài cho sống dở chết dở, đoán chừng cũng sẽ chạy ngay tới nơi này, khi đó âm mưu của bọn chúng sẽ đạt được rồi.
"Huyết Ma bộ lạc thật đúng là một đám khốn nạn!" Quan Tiểu Thất vô cùng phẫn nộ, lại không thể không nuốt sự tức giận kia vào, lạnh giọng nói: "Chỉ hận thực lực của ta không đủ mạnh, nếu có thể giết lão quái vật Minh Yểm kia, Huyết Ma bộ lạc lại có gì đáng sợ?"
Nói đến đây, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía chân trời, nơi đó, phía trên một chiếc Thần Châu to lớn, có một lão giả mặc áo bào đỏ đang ngồi đó, lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không quan tâm tới hết thảy bên ngoài.
Huyết bào lão giả không phải ai khác, chính là Minh Yểm phó lãnh chúa của Huyết Ma bộ lạc.
Mấy ngày trước, Thần Kiếp Địa giáng lâm Chiến Hồn đại lục, với Bắc Vực hoàn toàn nhập vào một thể, phạm vi của Bắc Vực lớn mạnh, một vực đã không kém gì ba vực kia.
Cùng ngày, Dạ Cửu U cũng vừa lúc từ trong hư vô trở lại Thần Kiếp Địa, mệnh lệnh thứ nhất chính là hủy diệt các đại gia tộc và cổ tộc của Chiến Hồn đại lục.
Dựa theo lẽ thường mà nói, đứng mũi chịu sào bị hủy diệt hẳn là Độc Cô gia tộc của Bắc Vực.
Nhưng kỳ lạ chính là, Bát Vực cổ địa ngoại trừ Thần Vực ra đột nhiên không hiểu vì lý do gì bị một cổ trận bao phủ ở bên trong, dù là Thiên Thần cảnh cũng không công phá được.
Huyết Ma bộ lạc không làm gì được bát đại cổ tộc, cũng chỉ có thể khai đao với các cổ tộc khác, Hồn tộc chính là một trong số đó, hơn nữa còn để Minh Yểm đích thân dẫn đội.
Lần này hắn dẫn người vây công Hồn tộc, thứ nhất là muốn hủy diệt Hồn tộc, thứ hai lại là muốn bức Tiêu Phàm đi ra.
Nhưng sau mấy ngày, vẫn không thấy tăm hơi Tiêu Phàm đâu.
Minh Yểm cũng giữ bình tĩnh, không để cả đám Huyết Thần Quân xông lên, ngược lại để người của hắn vây mà không công, ba ngày sau đó người của hắn thay nhau tác chiến với Nam Cung Tiêu Tiêu, sức mạnh của Nam Cung Tiêu Tiêu càng ngày càng lụi tàn.
Có điều, Nam Cung Tiêu Tiêu vẫn đang gắt gao kiên trì, đừng nói ba ngày ba đêm, coi như mấy tháng hắn cũng phải chịu!
Bây giờ, điều hắn có thể làm là kéo dài thời gian!
Thế nhưng trong lòng Nam Cung Tiêu Tiêu cũng rõ ràng, bọn họ muốn đợi Tiêu Phàm trở về là không thể nào, hơn nữa, cho dù Tiêu Phàm trở về cũng chưa hẳn là đối thủ của Thiên Thần cảnh.
Dù sao, Tiêu Phàm rời đi cũng chỉ có thời gian hơn năm tháng, mà thời điểm lúc đó Tiêu Phàm tiến vào Thiên Địa Lao Ngục vẻn vẹn chỉ là thất biến Chiến Thần mà thôi.
Thời gian năm tháng, muốn đánh bại Thiên Thần cảnh, đây quả thực là chuyện trong truyền thuyết.
Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không biết mình đang kiên trì cái gì, hắn chỉ biết là, kéo dài càng lâu, hi vọng lại càng lớn, hơn nữa, cơ hội sống sót của thân bằng hảo hữu của hắn cũng lớn hơn!
"Chém!"
Một tiếng quát lớn vang vọng hư không, chỉ thấy Nam Cung Tiêu Tiêu cầm trong tay Chiến Thiên kích quét xuống, một con Lôi Long gào thét ở trân trờis, trong nháy mắt dìm người đối diện xuống dưới.
Đùng một tiếng nổ vang, người đối diện kia trực tiếp nổ tung, Nam Cung Tiêu Tiêu cầm trong tay Chiến Thiên Kkch đứng lơ lửng trên không, áo bào của hắn nát vụn, đầu tóc rối bời, vết máu trên người đã khô cạn, nhiều chỗ máu me đầm đìa, thậm chí có chỗ lộ ra xương cốt.
Ba ngày ba đêm kịch chiến, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng, tâm thần và thần lực của hắn tiêu hao rất nhiều.
Nếu là đổi lại một người khác, đoán chừng đã sớm ngã xuống, mà ý chí của Nam Cung Tiêu Tiêu cực kỳ cường đại, vẫn đang gắt gao đang chống đỡ.
"Tiếp tục!"
Minh Yểm nhàn nhạt phun ra một câu, hắn vẫn cứ nhắm hai mắt, đẳng cấp chiến đấu này hiển nhiên không lọt được vào mắt hắn, thậm chí ngay cả hứng thú tham dự đều không có.
Lời vừa dứt, vút một tiếng, một đạo lưu quang trên một chiếc chiến thuyền bay vụt xuống, một nam tử mặc huyết sắc chiến giáp bộc phát sát khí ngập trời, phóng tới Nam Cung Tiêu Tiêu.
"Ta đến chiến với ngươi!" Lúc này, Lăng Phong hét lớn một tiếng, muốn tiến lên thay thế Nam Cung Tiêu Tiêu.
"Nếu ai dám tiến lên một bước nữa, toàn diệt!" Minh Yểm lạnh như băng nói, bây giờ hắn muốn mài chết Nam Cung Tiêu Tiêu, có thể nào để yên cho người khác nhúng tay?
Cho dù những người khác muốn nhúng tay, vậy cũng phải là sau khi Nam Cung Tiêu Tiêu chết!
Lăng Phong bỗng nhiên ngừng thân hình, thần sắc vô cùng khó coi, hắn làm sao không biết ý đồ của Minh Yểm?
Thế nhưng mình thật sự có thể đứng nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu bị mài đến chết hay sao?
Hiển nhiên không thể!
Một đời người, hai huynh đệ, làm thế nào có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình chết trước mặt, mà thờ ơ đâu chứ!
Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, rất muốn tiến lên cùng Nam Cung Tiêu Tiêu đối mặt, nhưng khi hắn nhìn thấy tu sĩ Tu La điện và Hồn tộc sau lưng, hắn lại có chút do dự.
Nếu như chỉ là đối mặt với Huyết Thần Quân, bọn họ ngược lại sẽ không e ngại, nhưng mấu chốt, Minh Yểm lại là Thiên Thần cảnh.
Một mình hắn, cũng đủ để chấn nhiếp toàn trận, một người liền có thể quét sạch bọn họ!
Đám người Nam Cung Tiêu Tiêu mạnh nhất chỉ là cửu biến Chiến Thần mà thôi, ngay cả tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không có, đừng nói ngăn cản Minh Yểm, ngay cả tư cách cùng hắn giao phong đều không có.
"Lão đại, ta không sao, vẫn chịu được!" Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không quay đầu lại quát to, trên mặt dính đầy vết máu, bộ dáng hết sức chật vật.
Hắn tất nhiên đạt được truyền thừa chân chính của Chiến Thần điện, nhưng tu vi của hắn vẫn là quá yếu, thời gian dài chiến đấu với Chiến Thần cảnh đỉnh phong, hắn cũng không có khả năng mãi kiên trì được.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Lăng Phong bọn họ lờ mờ có thể nhìn thấy, tay Nam Cung Tiêu Tiêu cầm Chiến Thiên kích đang khẽ run.
"Tiểu tử, có thể trong ba ngày ngắn ngủi giết ngũ đại cường giả Huyết Thần Quân của ta, thực lực của ngươi quả thật không tệ, chết trên tay ta cũng miễn cưỡng đủ tư cách." Nam tử mặc huyết sắc chiến giáp nhe răng cười nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu.
Vừa dứt lời, trên người hắn bỗng nhiên bộc phát ra huyết sắc sát khí vô cùng cuồng bạo, sau đó một kiếm nhằm phía Nam Cung Tiêu Tiêu gào thét mà tới.
"Muốn chiến thì chiến, nói nhảm nhiều vậy!" Nam Cung Tiêu Tiêu gầm thét, dù là thân thể bị thương, chiến ý của hắn vẫn dâng cao, Áo Nghĩa vô cùng vô tận sôi trào mãnh liệt.
Hai mắt trừng trừng, Nam Cung Tiêu Tiêu nâng ngược Chiến Thiên kích giết tới.
Vô Thượng Sát Thần
Trên không trung, có hai thân ảnh đang kịch chiến, sức mạnh lôi điện và hỏa diễm không ngừng va chạm, bá đạo vô song.
Bốn phía chân trời, lơ lửng từng chiếc chiến thuyền và Thần Châu lướt qua, vô số cường giả đứng trên boong tàu, ngắm nhìn trận chiến nơi xa.
Những người này, đại bộ phận đều là cường giả Chiến Thần cảnh, nhiều đến mấy trăm, thậm chí hơn ngàn.
Mà đối diện, cũng chỉ có một chiếc phi thuyền lẻ loi trơ trọi, trôi nổi bất định, khí thế bên trên đã rơi xuống hạ phong.
Nếu như Tiêu Phàm ở đây, chắc chắn có thể nhận ra người trên phi thuyền bên cạnh, cầm đầu chính là Diệp Thi Vũ và mấy người Lăng Phong, thần sắc đám người vô cùng trầm tư, thậm chí có chút lo lắng.
"Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, Nhị Bàn đã kịch chiến ba ngày ba đêm, cứ tiếp tục như thế, bọn họ cũng lao lực mà chết!" Đồng tử Lăng Phong long lên, sát khí không mảy may che giấu bạo phát ra.
Thần sắc những người khác cũng không mấy tốt đẹp, Quan Tiểu Thất đứng bên cắn răng nói: "Chi bằng chúng ta cùng xông lên đại sát một trận, sợ hắn cái cóc khô gì! Những Huyết Thần Quân kia đều là khí thế hừng hực mà thực lực thì nhỏ tẹo mà thôi!"
Nội tâm của Quan Tiểu Thất kìm nén tức giận, suýt chút bộc phát ra, bây giờ Lăng Phong nói vậy, hắn liền giơ tay đồng ý đầu tiên.
"Không thể lên!" Lúc này, Diệp Thi Vũ quát khẽ, giọng nói không cho bác bỏ: "Nhị ca vất vả ngăn chặn bọn chúng, nếu chúng ta động thủ, Huyết Thần Quân sẽ xông lên ngay, chúng ta không sợ chết, nhưng thân nhân của chúng ta thì sao?"
Đám người nắm chặt bàn tay, bọn họ làm sao không hiểu rõ điều này chứ, mục tiêu của đối phương cũng không chỉ là bọn họ, chủ yếu nhất vẫn là Tiêu Phàm.
Đối phương cố ý để bọn họ đơn đấu, là muốn mài mòn họ đến chết, bức bách Tiêu Phàm xuất hiện mà thôi.
Nếu như có thể khiến Tiêu Phàm nhìn thấy huynh đệ của hắn bị mài cho sống dở chết dở, đoán chừng cũng sẽ chạy ngay tới nơi này, khi đó âm mưu của bọn chúng sẽ đạt được rồi.
"Huyết Ma bộ lạc thật đúng là một đám khốn nạn!" Quan Tiểu Thất vô cùng phẫn nộ, lại không thể không nuốt sự tức giận kia vào, lạnh giọng nói: "Chỉ hận thực lực của ta không đủ mạnh, nếu có thể giết lão quái vật Minh Yểm kia, Huyết Ma bộ lạc lại có gì đáng sợ?"
Nói đến đây, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía chân trời, nơi đó, phía trên một chiếc Thần Châu to lớn, có một lão giả mặc áo bào đỏ đang ngồi đó, lão giả đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không quan tâm tới hết thảy bên ngoài.
Huyết bào lão giả không phải ai khác, chính là Minh Yểm phó lãnh chúa của Huyết Ma bộ lạc.
Mấy ngày trước, Thần Kiếp Địa giáng lâm Chiến Hồn đại lục, với Bắc Vực hoàn toàn nhập vào một thể, phạm vi của Bắc Vực lớn mạnh, một vực đã không kém gì ba vực kia.
Cùng ngày, Dạ Cửu U cũng vừa lúc từ trong hư vô trở lại Thần Kiếp Địa, mệnh lệnh thứ nhất chính là hủy diệt các đại gia tộc và cổ tộc của Chiến Hồn đại lục.
Dựa theo lẽ thường mà nói, đứng mũi chịu sào bị hủy diệt hẳn là Độc Cô gia tộc của Bắc Vực.
Nhưng kỳ lạ chính là, Bát Vực cổ địa ngoại trừ Thần Vực ra đột nhiên không hiểu vì lý do gì bị một cổ trận bao phủ ở bên trong, dù là Thiên Thần cảnh cũng không công phá được.
Huyết Ma bộ lạc không làm gì được bát đại cổ tộc, cũng chỉ có thể khai đao với các cổ tộc khác, Hồn tộc chính là một trong số đó, hơn nữa còn để Minh Yểm đích thân dẫn đội.
Lần này hắn dẫn người vây công Hồn tộc, thứ nhất là muốn hủy diệt Hồn tộc, thứ hai lại là muốn bức Tiêu Phàm đi ra.
Nhưng sau mấy ngày, vẫn không thấy tăm hơi Tiêu Phàm đâu.
Minh Yểm cũng giữ bình tĩnh, không để cả đám Huyết Thần Quân xông lên, ngược lại để người của hắn vây mà không công, ba ngày sau đó người của hắn thay nhau tác chiến với Nam Cung Tiêu Tiêu, sức mạnh của Nam Cung Tiêu Tiêu càng ngày càng lụi tàn.
Có điều, Nam Cung Tiêu Tiêu vẫn đang gắt gao kiên trì, đừng nói ba ngày ba đêm, coi như mấy tháng hắn cũng phải chịu!
Bây giờ, điều hắn có thể làm là kéo dài thời gian!
Thế nhưng trong lòng Nam Cung Tiêu Tiêu cũng rõ ràng, bọn họ muốn đợi Tiêu Phàm trở về là không thể nào, hơn nữa, cho dù Tiêu Phàm trở về cũng chưa hẳn là đối thủ của Thiên Thần cảnh.
Dù sao, Tiêu Phàm rời đi cũng chỉ có thời gian hơn năm tháng, mà thời điểm lúc đó Tiêu Phàm tiến vào Thiên Địa Lao Ngục vẻn vẹn chỉ là thất biến Chiến Thần mà thôi.
Thời gian năm tháng, muốn đánh bại Thiên Thần cảnh, đây quả thực là chuyện trong truyền thuyết.
Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không biết mình đang kiên trì cái gì, hắn chỉ biết là, kéo dài càng lâu, hi vọng lại càng lớn, hơn nữa, cơ hội sống sót của thân bằng hảo hữu của hắn cũng lớn hơn!
"Chém!"
Một tiếng quát lớn vang vọng hư không, chỉ thấy Nam Cung Tiêu Tiêu cầm trong tay Chiến Thiên kích quét xuống, một con Lôi Long gào thét ở trân trờis, trong nháy mắt dìm người đối diện xuống dưới.
Đùng một tiếng nổ vang, người đối diện kia trực tiếp nổ tung, Nam Cung Tiêu Tiêu cầm trong tay Chiến Thiên Kkch đứng lơ lửng trên không, áo bào của hắn nát vụn, đầu tóc rối bời, vết máu trên người đã khô cạn, nhiều chỗ máu me đầm đìa, thậm chí có chỗ lộ ra xương cốt.
Ba ngày ba đêm kịch chiến, cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng, tâm thần và thần lực của hắn tiêu hao rất nhiều.
Nếu là đổi lại một người khác, đoán chừng đã sớm ngã xuống, mà ý chí của Nam Cung Tiêu Tiêu cực kỳ cường đại, vẫn đang gắt gao đang chống đỡ.
"Tiếp tục!"
Minh Yểm nhàn nhạt phun ra một câu, hắn vẫn cứ nhắm hai mắt, đẳng cấp chiến đấu này hiển nhiên không lọt được vào mắt hắn, thậm chí ngay cả hứng thú tham dự đều không có.
Lời vừa dứt, vút một tiếng, một đạo lưu quang trên một chiếc chiến thuyền bay vụt xuống, một nam tử mặc huyết sắc chiến giáp bộc phát sát khí ngập trời, phóng tới Nam Cung Tiêu Tiêu.
"Ta đến chiến với ngươi!" Lúc này, Lăng Phong hét lớn một tiếng, muốn tiến lên thay thế Nam Cung Tiêu Tiêu.
"Nếu ai dám tiến lên một bước nữa, toàn diệt!" Minh Yểm lạnh như băng nói, bây giờ hắn muốn mài chết Nam Cung Tiêu Tiêu, có thể nào để yên cho người khác nhúng tay?
Cho dù những người khác muốn nhúng tay, vậy cũng phải là sau khi Nam Cung Tiêu Tiêu chết!
Lăng Phong bỗng nhiên ngừng thân hình, thần sắc vô cùng khó coi, hắn làm sao không biết ý đồ của Minh Yểm?
Thế nhưng mình thật sự có thể đứng nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu bị mài đến chết hay sao?
Hiển nhiên không thể!
Một đời người, hai huynh đệ, làm thế nào có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình chết trước mặt, mà thờ ơ đâu chứ!
Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, rất muốn tiến lên cùng Nam Cung Tiêu Tiêu đối mặt, nhưng khi hắn nhìn thấy tu sĩ Tu La điện và Hồn tộc sau lưng, hắn lại có chút do dự.
Nếu như chỉ là đối mặt với Huyết Thần Quân, bọn họ ngược lại sẽ không e ngại, nhưng mấu chốt, Minh Yểm lại là Thiên Thần cảnh.
Một mình hắn, cũng đủ để chấn nhiếp toàn trận, một người liền có thể quét sạch bọn họ!
Đám người Nam Cung Tiêu Tiêu mạnh nhất chỉ là cửu biến Chiến Thần mà thôi, ngay cả tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không có, đừng nói ngăn cản Minh Yểm, ngay cả tư cách cùng hắn giao phong đều không có.
"Lão đại, ta không sao, vẫn chịu được!" Nam Cung Tiêu Tiêu cũng không quay đầu lại quát to, trên mặt dính đầy vết máu, bộ dáng hết sức chật vật.
Hắn tất nhiên đạt được truyền thừa chân chính của Chiến Thần điện, nhưng tu vi của hắn vẫn là quá yếu, thời gian dài chiến đấu với Chiến Thần cảnh đỉnh phong, hắn cũng không có khả năng mãi kiên trì được.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Lăng Phong bọn họ lờ mờ có thể nhìn thấy, tay Nam Cung Tiêu Tiêu cầm Chiến Thiên kích đang khẽ run.
"Tiểu tử, có thể trong ba ngày ngắn ngủi giết ngũ đại cường giả Huyết Thần Quân của ta, thực lực của ngươi quả thật không tệ, chết trên tay ta cũng miễn cưỡng đủ tư cách." Nam tử mặc huyết sắc chiến giáp nhe răng cười nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu.
Vừa dứt lời, trên người hắn bỗng nhiên bộc phát ra huyết sắc sát khí vô cùng cuồng bạo, sau đó một kiếm nhằm phía Nam Cung Tiêu Tiêu gào thét mà tới.
"Muốn chiến thì chiến, nói nhảm nhiều vậy!" Nam Cung Tiêu Tiêu gầm thét, dù là thân thể bị thương, chiến ý của hắn vẫn dâng cao, Áo Nghĩa vô cùng vô tận sôi trào mãnh liệt.
Hai mắt trừng trừng, Nam Cung Tiêu Tiêu nâng ngược Chiến Thiên kích giết tới.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 2001: Ác Chiến
10.0/10 từ 31 lượt.