Vô Thượng Sát Thần
Chương 1950: Đối Mặt Trực Tiếp Với Sơn Chủ
Một lần nữa, trên quảng trường chìm trong yên lặng, một lúc lâu sau mà vẫn không có ai lên tiếng, mọi người đều nhìn Sơn chủ Tu La Sơn.
Theo bọn hắn nghĩ, Nhị trưởng lão bị giết, Sơn chủ hẳn là sẽ không thờ ơ.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Sơn chủ Tu La Sơn chỉ hơi nhíu mày, cũng không có ý trách cứ Tiêu Phàm.
Thần Vô Tâm híp mắt nhìn Tiêu Phàm, không biết đang nghĩ gì, nhưng nhìn qua thì Thần Vô Tâm không có vẻ gì là sợ hãi cả.
Chỉ có hai người Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh tỏ ra sợ hãi, bọn hắn năm lần bảy lượt làm khó Tiêu Phàm, giờ chỉ sợ Tiêu Phàm đòi nợ cũ.
Mặt khác, Tả Giang Lê đứng đằng xa lại hai mắt tỏa sáng, nhìn Tiêu Phàm đầy tán thưởng, thậm chí còn có một chút tham lam.
Thậy lâu sau, Tiêu Phàm mới bước từng bước lên quảng trường, Tứ trưởng lão cùng Tam trưởng lão đều nhường ra một con đường.
Ánh mắt Tam trưởng lão có chút phức tạp, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Tả Giang Lê một chút.
“Đã đến giờ.” Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên, Tu La Sơn chủ bước lên môt bước.
Đám người thấy thế, nhao nhao nhìn về phía Tu La Sơn chủ, sâu trong đáy mắt là sự cung kính từ tận đáy lòng.
Tiêu Phàm cũng cẩn thận quan sát Tu La Sơn chủ, cho dù với ánh mắt bây giờ của hắn cũng nhìn không thấu Tu La Sơn chủ, đối phương giống như một đầm nước đọng vậy.
“Thiên Thần cảnh sao?” Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, nếu là trước kia, khi đối mặt với Thiên Thần cảnh, hắn còn có chút lo lắng.
Nhưng bây giờ, Tiêu Phàm đã có thể nhìn thẳng vào đối phương, có lẽ Thiên Thần cảnh đáng sợ, nhưng ở Thiên Địa Lao Ngục, cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Thiên Thần cảnh.
Chỉ là Tiêu Phàm hiếu kỳ, mình một quyền đánh chết Nhị trưởng lão, Tu La Sơn chủ lại vẫn bình tĩnh như nước, không tìm mình gây sự, việc này có hơi kỳ quái.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tu La Sơn chủ đột nhiên tạo ra một dấu tay rườm rà, chỉ chốc lát, cả quảng trường đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ngay sau đó, trên quảng trường đột ngột xuất hiện một đường vân phức tạp, khi đường vân chuyển động, quảng trường cũng có một chút biến hóa.
Chỉ thấy tảng đá xanh kia chậm rãi tách ra hai bên, không bao lâu sau, một cái khe xuất hiện giữa sân rộng.
Mà đây cũng mới chỉ là bắt đầu, sau đó còn có từng khe hở xuất hiện, đến cuối cùng, có tất cả chín khe hở xuất hiện.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy trong khe hở kia có từng dãy bậc thang. Hiển nhiên, chín khe hở là chín lối vào dẫn đến sâu trong lăng mộ Tu La Sơn.
Nửa ngày sau, quảng trường cuối cùng cũng bình tĩnh lại, một lối vào thật sâu hiện ra trước mắt mọi người. Tại cửa lối vào còn có ánh sáng lấp lóe, nhìn qua rất kỳ diệu.
Thân hình hắn hơi lay động, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Hiển nhiên là vừa rồi, khi mở lối vào, hắn cũng tiêu hao không ít thần lực.
Đám người gật đầu, sau đó tập trung nhìn vào các người kế thừa. Bao gồm cả Tiêu Phàm trong đó, chỉ còn lại sáu người kế thừa.
Mà lại có chín lối vào, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.
Chỉ là những người kế thừa này đều không đi vào, phần lớn đều nhìn Tiêu Phàm, dường như kiêng dè Tiêu Phàm, không dám đi vào.
Nhất là Lãnh Lưu Cảnh với Lãnh Đồng, hai người họ càng không dám đi vào. Nếu như Tiêu Phàm cũng đi vào lối vào mà bọn họ lựa chọn, đoán chừng mọi người đều ở lại trong đó luôn.
Có điều, Tiêu Phàm cũng không có động tác gì, chẳng những không lựa chọn lối vào, người lại còn đi tới bên vách núi, lẳng lặng nhìn Tu La Sơn chủ như đang chờ đợi điều gì.
“Đi theo ta.” Cùng lúc đó, Thần Vô Tâm đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Hắn nhìn Tiêu Phàm một chút, dẫn theo hai mươi người, chọn lối vào ngay giữa trung tâm mà đi, nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Phàm cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Sâu trong mắt Thần Vô Tâm hiện lên sự lãnh lẽo, loại cảm giác bị người xem thường này khiến hắn vô cùng khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được người nâng niu trong lòng bàn tay.
“Đi vào.” Một khắc sau, Tả Giang Lê cũng dẫn theo hai mươi người đi vào một lối vào khác, dường như cũng không lo lắng Tiêu Phàm đuổi theo.
Không lâu sau, nữ tử duy nhất trong mấy người kế thừa, Tả Thiết, cũng dẫn người của mình đi vào.
Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám tự tiện đi vào.
Lãnh Đồng híp mắt, thầm nghĩ: “Dù các người đi vào trước thì đã sao, trong tay ta có bản đồ cấu tạo lăng mộ, cuối cùng, truyền thừa của Tu La Vương vẫn thuộc về ta.”
“Các ngươi không đi vào, chẳng lẽ còn đang chờ ta sao?” Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lãnh Lưu Cảnh cùng Lãnh Đồng.
Hai người Lãnh ĐỒng với Lãnh Lưu Cảnh hơi giật giật khóe miệng, nếu có thể, hai người chỉ hận không thể xông lên, một tát đánh chết Tiêu Phàm. Đánh tiếc, bọn hắn không dám, lấy thực lực của Tiêu Phàm, bọn hắn hoàn toàn đánh không lại.
Hai người siết chặt nắm đấm, cảm giác cực kì uất ức. Từ nhỏ đến giờ, bọn hắn chưa từng sợ ai như thế.
Nhưng khi đối mặt với Tiêu Phàm, bọn hắn lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Nhất là khi Tiêu Phàm một quyền đánh chết Nhị trưởng lão, trong lòng bọn hắn đến giở vẫn còn thấy sợ.
“Tứ trưởng lão, có thể để người của ta lên đây chưa?” Tiêu Phàm nhìn sang Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão đâu có nghĩ Tiêu Phàm sẽ chuyển mục tiêu sang hắn, nhất thời không biết làm sao, đành nhìn về phía Tu La Sơn chủ.
“Xem ra ngươi không muốn?” Không đợi hắn mở miệng, Tiêu Phàm đã nói tiếp, từng bước đi về phía Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão bị dọa sợ đến lùi lại vài bước. Lúc này, Tu La Sơn chủ mới nói: “Tiêu Phàm, đủ rồi.”
Giọng nói rất lạnh nhạt, lại mang theo sự nghiêm khắc không cho người khác bác bỏ. Dường như chỉ cần Tiêu Phàm tiếp tục nhắm vào Tứ trưởng lão, hắn cũng sẽ ra tay.
Tiêu Phàm dừng lại, lạnh nhạt nhìn Tu La Sơn chủ nói: “Đủ rồi? Xin hỏi, vừa rồi, khi hắn ngăn cản ta, ngươi đang làm gì?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều tỏ ra hoảng sợ, tiểu tử này đang chất vấn Sơn chủ sao?
Phải biết rằng, bao năm qua, nhìn khắp cả Thiên Điạ Lao Ngục cũng không có ai dám nói chuyện với Tu La Sơn chủ như vậy.
Cho dù là các đời Tu La Điện chủ, dám giết choc không kiêng kỵ tại Tu La Sơn, cuối cùng đều bị Tu La Sơn chủ trấn áp. Trước mặt Tu La Sơn chủ, cho dù là cường giả Chiến Thần đỉnh phong cũng không dám phản kháng.
Mấy người Lãnh Đồng thấy thế, kinh ngạc, đồng thời cũng vui mừng.
Nếu như Tiêu Phàm chọc giận Tu La Sơn chủ, Tu La Sơn chủ trong lúc nóng giận giết chết Tiêu Phàm, chẳng phải là không thể tốt hơn sao?
Tu La Sơn chủ nghe vậy, trên gương mặt già nua cũng lạnh như kết băng, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Nhất mạch của các ngươi có thể tham gia tranh đoạt truyền thừa đã là nhân từ với các ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Nhân từ?” Tiêu Phàm dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ: “Nếu lời này từ miệng của người khác nói ra, tại hạ cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng mà…”
Tiêu Phàm bỗng xoay chuyển, ánh mắt cũng trở nên ác liệt: “Từ trong miệng Tu La Sơn chủ ngươi nói ra, ngươi không thấy rất buồn cười sao?”
Vô Thượng Sát Thần
Theo bọn hắn nghĩ, Nhị trưởng lão bị giết, Sơn chủ hẳn là sẽ không thờ ơ.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Sơn chủ Tu La Sơn chỉ hơi nhíu mày, cũng không có ý trách cứ Tiêu Phàm.
Thần Vô Tâm híp mắt nhìn Tiêu Phàm, không biết đang nghĩ gì, nhưng nhìn qua thì Thần Vô Tâm không có vẻ gì là sợ hãi cả.
Chỉ có hai người Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh tỏ ra sợ hãi, bọn hắn năm lần bảy lượt làm khó Tiêu Phàm, giờ chỉ sợ Tiêu Phàm đòi nợ cũ.
Mặt khác, Tả Giang Lê đứng đằng xa lại hai mắt tỏa sáng, nhìn Tiêu Phàm đầy tán thưởng, thậm chí còn có một chút tham lam.
Thậy lâu sau, Tiêu Phàm mới bước từng bước lên quảng trường, Tứ trưởng lão cùng Tam trưởng lão đều nhường ra một con đường.
Ánh mắt Tam trưởng lão có chút phức tạp, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua Tả Giang Lê một chút.
“Đã đến giờ.” Lúc này, một giọng nói bình tĩnh vang lên, Tu La Sơn chủ bước lên môt bước.
Đám người thấy thế, nhao nhao nhìn về phía Tu La Sơn chủ, sâu trong đáy mắt là sự cung kính từ tận đáy lòng.
Tiêu Phàm cũng cẩn thận quan sát Tu La Sơn chủ, cho dù với ánh mắt bây giờ của hắn cũng nhìn không thấu Tu La Sơn chủ, đối phương giống như một đầm nước đọng vậy.
“Thiên Thần cảnh sao?” Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm, nếu là trước kia, khi đối mặt với Thiên Thần cảnh, hắn còn có chút lo lắng.
Nhưng bây giờ, Tiêu Phàm đã có thể nhìn thẳng vào đối phương, có lẽ Thiên Thần cảnh đáng sợ, nhưng ở Thiên Địa Lao Ngục, cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của Thiên Thần cảnh.
Chỉ là Tiêu Phàm hiếu kỳ, mình một quyền đánh chết Nhị trưởng lão, Tu La Sơn chủ lại vẫn bình tĩnh như nước, không tìm mình gây sự, việc này có hơi kỳ quái.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tu La Sơn chủ đột nhiên tạo ra một dấu tay rườm rà, chỉ chốc lát, cả quảng trường đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Ngay sau đó, trên quảng trường đột ngột xuất hiện một đường vân phức tạp, khi đường vân chuyển động, quảng trường cũng có một chút biến hóa.
Chỉ thấy tảng đá xanh kia chậm rãi tách ra hai bên, không bao lâu sau, một cái khe xuất hiện giữa sân rộng.
Mà đây cũng mới chỉ là bắt đầu, sau đó còn có từng khe hở xuất hiện, đến cuối cùng, có tất cả chín khe hở xuất hiện.
Từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy trong khe hở kia có từng dãy bậc thang. Hiển nhiên, chín khe hở là chín lối vào dẫn đến sâu trong lăng mộ Tu La Sơn.
Nửa ngày sau, quảng trường cuối cùng cũng bình tĩnh lại, một lối vào thật sâu hiện ra trước mắt mọi người. Tại cửa lối vào còn có ánh sáng lấp lóe, nhìn qua rất kỳ diệu.
Thân hình hắn hơi lay động, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Hiển nhiên là vừa rồi, khi mở lối vào, hắn cũng tiêu hao không ít thần lực.
Đám người gật đầu, sau đó tập trung nhìn vào các người kế thừa. Bao gồm cả Tiêu Phàm trong đó, chỉ còn lại sáu người kế thừa.
Mà lại có chín lối vào, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau.
Chỉ là những người kế thừa này đều không đi vào, phần lớn đều nhìn Tiêu Phàm, dường như kiêng dè Tiêu Phàm, không dám đi vào.
Nhất là Lãnh Lưu Cảnh với Lãnh Đồng, hai người họ càng không dám đi vào. Nếu như Tiêu Phàm cũng đi vào lối vào mà bọn họ lựa chọn, đoán chừng mọi người đều ở lại trong đó luôn.
Có điều, Tiêu Phàm cũng không có động tác gì, chẳng những không lựa chọn lối vào, người lại còn đi tới bên vách núi, lẳng lặng nhìn Tu La Sơn chủ như đang chờ đợi điều gì.
“Đi theo ta.” Cùng lúc đó, Thần Vô Tâm đột nhiên mở miệng nói chuyện.
Hắn nhìn Tiêu Phàm một chút, dẫn theo hai mươi người, chọn lối vào ngay giữa trung tâm mà đi, nhưng từ đầu đến cuối, Tiêu Phàm cũng không nhìn hắn lấy một cái.
Sâu trong mắt Thần Vô Tâm hiện lên sự lãnh lẽo, loại cảm giác bị người xem thường này khiến hắn vô cùng khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được người nâng niu trong lòng bàn tay.
“Đi vào.” Một khắc sau, Tả Giang Lê cũng dẫn theo hai mươi người đi vào một lối vào khác, dường như cũng không lo lắng Tiêu Phàm đuổi theo.
Không lâu sau, nữ tử duy nhất trong mấy người kế thừa, Tả Thiết, cũng dẫn người của mình đi vào.
Lãnh Đồng cùng Lãnh Lưu Cảnh nhìn nhau, cuối cùng vẫn không dám tự tiện đi vào.
Lãnh Đồng híp mắt, thầm nghĩ: “Dù các người đi vào trước thì đã sao, trong tay ta có bản đồ cấu tạo lăng mộ, cuối cùng, truyền thừa của Tu La Vương vẫn thuộc về ta.”
“Các ngươi không đi vào, chẳng lẽ còn đang chờ ta sao?” Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lãnh Lưu Cảnh cùng Lãnh Đồng.
Hai người Lãnh ĐỒng với Lãnh Lưu Cảnh hơi giật giật khóe miệng, nếu có thể, hai người chỉ hận không thể xông lên, một tát đánh chết Tiêu Phàm. Đánh tiếc, bọn hắn không dám, lấy thực lực của Tiêu Phàm, bọn hắn hoàn toàn đánh không lại.
Hai người siết chặt nắm đấm, cảm giác cực kì uất ức. Từ nhỏ đến giờ, bọn hắn chưa từng sợ ai như thế.
Nhưng khi đối mặt với Tiêu Phàm, bọn hắn lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Nhất là khi Tiêu Phàm một quyền đánh chết Nhị trưởng lão, trong lòng bọn hắn đến giở vẫn còn thấy sợ.
“Tứ trưởng lão, có thể để người của ta lên đây chưa?” Tiêu Phàm nhìn sang Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão đâu có nghĩ Tiêu Phàm sẽ chuyển mục tiêu sang hắn, nhất thời không biết làm sao, đành nhìn về phía Tu La Sơn chủ.
“Xem ra ngươi không muốn?” Không đợi hắn mở miệng, Tiêu Phàm đã nói tiếp, từng bước đi về phía Tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão bị dọa sợ đến lùi lại vài bước. Lúc này, Tu La Sơn chủ mới nói: “Tiêu Phàm, đủ rồi.”
Giọng nói rất lạnh nhạt, lại mang theo sự nghiêm khắc không cho người khác bác bỏ. Dường như chỉ cần Tiêu Phàm tiếp tục nhắm vào Tứ trưởng lão, hắn cũng sẽ ra tay.
Tiêu Phàm dừng lại, lạnh nhạt nhìn Tu La Sơn chủ nói: “Đủ rồi? Xin hỏi, vừa rồi, khi hắn ngăn cản ta, ngươi đang làm gì?”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều tỏ ra hoảng sợ, tiểu tử này đang chất vấn Sơn chủ sao?
Phải biết rằng, bao năm qua, nhìn khắp cả Thiên Điạ Lao Ngục cũng không có ai dám nói chuyện với Tu La Sơn chủ như vậy.
Cho dù là các đời Tu La Điện chủ, dám giết choc không kiêng kỵ tại Tu La Sơn, cuối cùng đều bị Tu La Sơn chủ trấn áp. Trước mặt Tu La Sơn chủ, cho dù là cường giả Chiến Thần đỉnh phong cũng không dám phản kháng.
Mấy người Lãnh Đồng thấy thế, kinh ngạc, đồng thời cũng vui mừng.
Nếu như Tiêu Phàm chọc giận Tu La Sơn chủ, Tu La Sơn chủ trong lúc nóng giận giết chết Tiêu Phàm, chẳng phải là không thể tốt hơn sao?
Tu La Sơn chủ nghe vậy, trên gương mặt già nua cũng lạnh như kết băng, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Nhất mạch của các ngươi có thể tham gia tranh đoạt truyền thừa đã là nhân từ với các ngươi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
“Nhân từ?” Tiêu Phàm dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ: “Nếu lời này từ miệng của người khác nói ra, tại hạ cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng mà…”
Tiêu Phàm bỗng xoay chuyển, ánh mắt cũng trở nên ác liệt: “Từ trong miệng Tu La Sơn chủ ngươi nói ra, ngươi không thấy rất buồn cười sao?”
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1950: Đối Mặt Trực Tiếp Với Sơn Chủ
10.0/10 từ 31 lượt.