Vô Thượng Sát Thần
Chương 1947: Thời Khắc Cuối Cùng (Thượng)
Trong quảng trường ở giữa lưng chừng Tu La Sơn, đoàn người đứng bên vách núi quan sát tình hình bên dưới. Vẻ mặt mỗi người một khác, rất nhiều người không nhịn được mà thảo luận.
“Nhanh vậy đã vượt qua một nửa chặng đường? Ngươi nói xem, hắn có thể lên đến đây trong thời gian uống nửa chén trà cuối cùng không?”
“Quá khó khăn. Hắn mới đi được ba phần tư chặng đường thôi. Còn một phần tư chặng đường, cũng chỉ còn lại một phần tư thời gian. Đừng quên, hắn có thể đi qua đoạn đường trước đó là nhờ có những người hắn mang theo chặn những người kia lại giúp hắn.”
“Cũng đúng. Trên một phần tư chặng đường còn lại này, người ngăn giết hắn chỉ có mạnh hơn, một mình hắn muốn lên tới đây trong thời gian nửa chén trà thật sự là quá khó khăn.”
“Đáng tiếc, nếu như hắn không ngông cuồng như vậy, các vị trưởng lão cũng sẽ không làm khó như thế.”
Đám người thầm thở dài đáng tiếc cho Tiêu Phàm. Trong mắt phần lớn những người ở đây, Tiêu Phàm chắc chắn không thể lên tới nơi trong thời gian quy định.
Mà hậu quả của việc không lên đến nơi chính là tự động từ bỏ quyền tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa. Đây cũng là nguyên nhân đám người Tứ trưởng lão nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản Tiêu Phàm đi vào quảng trường.
Chỉ là bọn họ cũng không ngờ đượcTiêu Phàm mạnh mẽ như thế, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã vượt qua ba phần tư chặng đường.
Nếu như đám người Tiêu Phàm đến Tu La Sơn sớm hơn nửa canh giờ, không phải chắc chắn sẽ lên được đến này đúng thời hạn sao.
Có điều đáng tiếc là gần sát giờ Tiêu Phàm mới đến Tu La Sơn. Nếu không, hắn cũng sẽ không rơi vào thế bị động như vậy.
Tiêu Phàm cũng không ngờ người của Tu La Sơn lại vô liêm sỉ như thế. Hắn vốn dĩ cho rằng những trưởng lão này không thừa nhận thân phận của mình thì thôi, không ngờ lại còn phái người cản trở mình.
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Phàm thực sự phẫn nộ. Chỉ cần là kẻ cản đường hắn, hắn sẽ không buông tha cho bất cứ ai.
Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như một con khỉ xuyên thẳng qua khu rừng. Không thể không thừa nhận, Tu La Sơn thật sự rộng lớn đến bất thường, còn hùng vĩ hơn cả Thiên Thần Phong của Chiến Hồn đại lục.
Cho dù không thể phi hành nhưng Tiêu Phàm tiêu tốn thời gian gần một nén nhang cũng không thể lên đến giữa sườn núi. Phải biết, bây giờ, hắn là cường giả cửu biến Chiến Thần.
Cũng như vậy, thực lực của Trọc Thiên Hồng và Chiến La cũng không yếu, dù ba người đã hợp sức lại nhưng vẫn bị người của Tứ trưởng lão cản trở.
“Kết trận!”
Đột nhiên, từ phía trước truyền đến một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, Tiêu Phàm cảm nhận được mấy bóng người xuất hiện ở khắp bốn phía rừng núi, vung tay tạo ra những thủ ấn.
Trong chớp mắt, cả khu rừng tràn ngập ánh sáng, từng đường vân rườm rà hiện lên giữa không trung, kết thành một cái lưới lớn, chậm rãi bay về phía Tiêu Phàm.
Thật hiển nhiên, những người này đã đợi ở đây từ sớm, chỉ cần Tiêu Phàm xuất hiện sẽ bố trí trận pháp bao vây Tiêu Phàm.
Nếu như có thể giết chết hắn là tốt nhất, còn nếu không giết chết được, cũng có thể ngăn cản hắn.
Vẻ mặt Tiêu Phàm hờ hững, vung tay chém một nhát kiếm. Kiếm khí như xé rách hư không, chớp mắt đã chạm tới luồng ánh sáng trải rộng bầu trời.
Nhưng ngoài dự kiến của Tiêu Phàm chính là luồng ánh sáng kia đột nhiên tỏa ra càng thêm chói mắt, cản kiếm khí của Tiêu Phàm lại.
Một tiếng nổ vang lên, kiếm khí đánh xuyên qua luồng ánh sáng. Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, luồng ánh sáng kia đã khôi phục như ban đầu.
Nếu như Tiêu Phàm đủ nhanh, một mình hắn có thể dễ dàng xuyên qua lực cản của luồn ánh sáng này. Nhưng Trọc Thiên Hồng và Chiến La phía sau hắn chưa chắc đã làm được như vậy.
Dù sao, Tiêu Phàm có thể phá vỡ luồng ánh sáng này là vì hắn hiểu rõ trận pháp. Mà việc này Trọc Thiên Hồng lại không làm được.
Mà Tiêu Phàm cũng không còn nhiều thời gian để lãng phí ở đây, bằng không, giết những người này cũng rất dễ dàng.
Không cần nghĩ cũng biết, đám người Tứ trưởng lão cố ý sắp xếp chướng ngại này chính là để ngăn cản Tiêu Phàm. Ít nhất cũng có thể ngăn cản người của Tiêu Phàm, chỉ để một mình hắn có thể lên núi.
Những kẻ đang bao vây đám người Tiêu Phàm nhìn thấy trận pháp vẫn hoàn hảo như ban đầu, trên mặt cũng hiện ra vẻ đắc ý. Nếu như có thể ngăn cản bước chân của Tiêu Phàm, cũng xem như bọn họ đã lập được công lớn.
“Công tử, ngươi đi lên trước đi, để ta làm thịt bọn hắn.” Trọc Thiên Hồng vô cùng ngang ngược nói, sát khí đáng sợ điên cuồng tràn ra từ trên người hắn.
Cùng lúc đó, hắn tiện tay hất lên, từng xúc tu lao về phía đám người đang bày trận chém giết.
Vài tiếng phụt phụt vang lên, từ trên thân thể đám người đang bày trận kia không ngừng trào ra máu tươi, tất cả đều bị xúc tu hấp thụ hết.
Mặc dù trận pháp kia có thể bao vây người nhưng lại không giam giữ được năng lực quỷ dị kia của Trọc Thiên Hồng. Vẻ mặt đám người bên ngoài đầy đau đớn nhưng vẫn liều chết cố chống đỡ.
“Cẩn thận một chút.” Tiêu Phàm nhìn hai người, khẽ gật đầu. Sau đó, hắn lại chém một nhát kiếm. Lần này, thân thể Tiêu Phàm nhanh chóng đi theo vào.
Ngay giây phút kiếm khí xé rách luồng ánh sáng kia, thân thể Tiêu Phàm giống như con cá, thoáng cử động đã biến mất khỏi bên trong luồng ánh sáng, không thấy bóng dáng đâu.
Trọc Thiên Hồng có năng lực quỷ dị kia. Tiêu Phàm cũng không lo lắng hai người bị đám người này bao vây. Hai bên giằng co, cuối cùng, kẻ phải chết chính là người bên Tu La Sơn.
Đám người bày trận kia chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Phàm bỏ đi. Lúc này, Tiêu Phàm chạy như bay, thân hình chỉ để lại cái bóng mờ, nhanh đến khó mà tin nổi.
Cùng lúc đó, linh hồn lực của hắn cũng tản ra xung quanh, mọi thứ trong phạm vi vài dặm xung quanh đều được ghi lại trong bộ não của hắn. Nếu không phải trận pháp của Tu La Sơn kiềm chế hắn, trong phạm vi trăm dặm, không có gì có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Sau một lát, lại có một vài người lần lượt xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm. Từ trên thân những người đó đều tản ra sát khí đẫm máu, điên cuồng.
Tiêu Phàm biết, mấy người này mới là những kẻ khó chơi thật sự, bởi vì bọn hắn đều là cường giả chân chính của Tu La Sơn, người bọn hắn giết đếm mãi không hết.
Nếu như linh hồn lực của Tiêu Phàm không hùng mạnh đến khác thường như thế, có lẽ sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của những người này.
Tiêu Phàm híp mắt, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện thêm vài hòn đá. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có từng đường cắt sắc bén đang cắt những hòn đá đó.
Chỉ trong vài nhịp thở, Tiêu Phàm ném những hòn đá trong tay ra ngoài. Giữa không trung, đột nhiên những hòn đá nhỏ kia phát ra một luồng khí tức vô cùng hùng mạnh.
Điều càng kỳ dị hơn chính là từng hòn đá nhỏ biến thành từng bóng người, mà những người này đều có cùng một khuôn mặt giống Tiêu Phàm như đúc, thậm chí ngay cả dao động của thần lực cũng không có gì khác biệt.
Rải đậu thành binh!
Đây chính là năng lực của Hồn Điêu sư cấp Thủy tổ. Đặt tới trình độ bây giờ, Tiêu Phàm chỉ cần tiện tay khắc hồn điêu cũng có thể đạt tới cấp độ của Chiến Thần cảnh, thậm chí, trong đó không thiếu hồn điêu Chiến Thần cảnh trung kỳ.
Thực ra, những hồn điêu này cũng tiêu hao rất nhiều thần lực của Tiêu Phàm. Nếu như không phải muốn tiết kiệm thời gian, Tiêu Phàm cũng sẽ không lãng phí như thế.
Mà đây cũng mới chỉ là khởi đầu, Tiêu Phàm liên tiếp ném mấy hòn đá nhỏ ra vài lần nữa, số lượng hồn điêu đều lên đến mấy trăm cái.
Thời gian còn lại không nhiều, Tiêu Phàm không thể không liều mạng, việc này còn gian nan hơn là hắn tự đánh một trận thật lớn rất nhiều. Dù sao, bây giờ chính là đang thi chạy với thời gian.
Vừa nghĩ, mấy trăm hồn điêu đã tản ra khắp bốn phía. Từ trên thân thể mỗi người đều tỏa ra hơi thở vô cùng đáng sợ, cả khu rừng đều hoàn toàn điên cuồng.
Từng tiếng gào thét vang lên khắp khu rừng cổ trong Tu La Sơn, một vài hồn thú cảm nhận được tình hình ở đây cũng bị dọa phát sợ.
Ngay giây phút này, tại quảng trường bên vách núi, đoàn người Tứ trưởng lão nhìn toàn cảnh dưới núi, lại nhìn cây hương sắp đốt hết ở một góc xa xa, trên mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý.
“Thời gian sắp hết rồi!” Nhị trưởng lão thản nhiên nói, trên mặt cũng mỉm cười.
Tam trưởng lão híp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới. Hắn biết tại chỗ gần nhất còn có một cửa ải của đám người Tam trưởng lão. Nếu Tiêu Phàm đi tới đó, nhất định ở đó sẽ truyền ra tiếng đánh nhau.
Mà bây giờ, mọi nơi vẫn vô cùng bình tĩnh. Hiển nhiên là Tiêu Phàm còn chưa đến chỗ đó.
“Có lẽ chỉ có thể để lần sau lại tìm hắn?” Tam trưởng lão thầm nghĩ trong lòng.
“Ta đã nói, hắn chắc chắn không lên tới đây được, chỉ còn thời gian bằng một phần mưới nén nhang.” Tử trưởng lão càng không chút kiêng kỵ mà cười.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang trời truyền đến, ngay sau đó, một luồng năng lượng vô cùng hùng mạnh truyền đến từ phía dưới, trong chớp mắt đó, nụ cười của Tứ trưởng lão cứng đơ lại.
Vô Thượng Sát Thần
“Nhanh vậy đã vượt qua một nửa chặng đường? Ngươi nói xem, hắn có thể lên đến đây trong thời gian uống nửa chén trà cuối cùng không?”
“Quá khó khăn. Hắn mới đi được ba phần tư chặng đường thôi. Còn một phần tư chặng đường, cũng chỉ còn lại một phần tư thời gian. Đừng quên, hắn có thể đi qua đoạn đường trước đó là nhờ có những người hắn mang theo chặn những người kia lại giúp hắn.”
“Cũng đúng. Trên một phần tư chặng đường còn lại này, người ngăn giết hắn chỉ có mạnh hơn, một mình hắn muốn lên tới đây trong thời gian nửa chén trà thật sự là quá khó khăn.”
“Đáng tiếc, nếu như hắn không ngông cuồng như vậy, các vị trưởng lão cũng sẽ không làm khó như thế.”
Đám người thầm thở dài đáng tiếc cho Tiêu Phàm. Trong mắt phần lớn những người ở đây, Tiêu Phàm chắc chắn không thể lên tới nơi trong thời gian quy định.
Mà hậu quả của việc không lên đến nơi chính là tự động từ bỏ quyền tranh đoạt Tu La Vương truyền thừa. Đây cũng là nguyên nhân đám người Tứ trưởng lão nghĩ trăm phương ngàn kế ngăn cản Tiêu Phàm đi vào quảng trường.
Chỉ là bọn họ cũng không ngờ đượcTiêu Phàm mạnh mẽ như thế, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã vượt qua ba phần tư chặng đường.
Nếu như đám người Tiêu Phàm đến Tu La Sơn sớm hơn nửa canh giờ, không phải chắc chắn sẽ lên được đến này đúng thời hạn sao.
Có điều đáng tiếc là gần sát giờ Tiêu Phàm mới đến Tu La Sơn. Nếu không, hắn cũng sẽ không rơi vào thế bị động như vậy.
Tiêu Phàm cũng không ngờ người của Tu La Sơn lại vô liêm sỉ như thế. Hắn vốn dĩ cho rằng những trưởng lão này không thừa nhận thân phận của mình thì thôi, không ngờ lại còn phái người cản trở mình.
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Phàm thực sự phẫn nộ. Chỉ cần là kẻ cản đường hắn, hắn sẽ không buông tha cho bất cứ ai.
Tốc độ của hắn rất nhanh, giống như một con khỉ xuyên thẳng qua khu rừng. Không thể không thừa nhận, Tu La Sơn thật sự rộng lớn đến bất thường, còn hùng vĩ hơn cả Thiên Thần Phong của Chiến Hồn đại lục.
Cho dù không thể phi hành nhưng Tiêu Phàm tiêu tốn thời gian gần một nén nhang cũng không thể lên đến giữa sườn núi. Phải biết, bây giờ, hắn là cường giả cửu biến Chiến Thần.
Cũng như vậy, thực lực của Trọc Thiên Hồng và Chiến La cũng không yếu, dù ba người đã hợp sức lại nhưng vẫn bị người của Tứ trưởng lão cản trở.
“Kết trận!”
Đột nhiên, từ phía trước truyền đến một tiếng nổ mạnh. Ngay sau đó, Tiêu Phàm cảm nhận được mấy bóng người xuất hiện ở khắp bốn phía rừng núi, vung tay tạo ra những thủ ấn.
Trong chớp mắt, cả khu rừng tràn ngập ánh sáng, từng đường vân rườm rà hiện lên giữa không trung, kết thành một cái lưới lớn, chậm rãi bay về phía Tiêu Phàm.
Thật hiển nhiên, những người này đã đợi ở đây từ sớm, chỉ cần Tiêu Phàm xuất hiện sẽ bố trí trận pháp bao vây Tiêu Phàm.
Nếu như có thể giết chết hắn là tốt nhất, còn nếu không giết chết được, cũng có thể ngăn cản hắn.
Vẻ mặt Tiêu Phàm hờ hững, vung tay chém một nhát kiếm. Kiếm khí như xé rách hư không, chớp mắt đã chạm tới luồng ánh sáng trải rộng bầu trời.
Nhưng ngoài dự kiến của Tiêu Phàm chính là luồng ánh sáng kia đột nhiên tỏa ra càng thêm chói mắt, cản kiếm khí của Tiêu Phàm lại.
Một tiếng nổ vang lên, kiếm khí đánh xuyên qua luồng ánh sáng. Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, luồng ánh sáng kia đã khôi phục như ban đầu.
Nếu như Tiêu Phàm đủ nhanh, một mình hắn có thể dễ dàng xuyên qua lực cản của luồn ánh sáng này. Nhưng Trọc Thiên Hồng và Chiến La phía sau hắn chưa chắc đã làm được như vậy.
Dù sao, Tiêu Phàm có thể phá vỡ luồng ánh sáng này là vì hắn hiểu rõ trận pháp. Mà việc này Trọc Thiên Hồng lại không làm được.
Mà Tiêu Phàm cũng không còn nhiều thời gian để lãng phí ở đây, bằng không, giết những người này cũng rất dễ dàng.
Không cần nghĩ cũng biết, đám người Tứ trưởng lão cố ý sắp xếp chướng ngại này chính là để ngăn cản Tiêu Phàm. Ít nhất cũng có thể ngăn cản người của Tiêu Phàm, chỉ để một mình hắn có thể lên núi.
Những kẻ đang bao vây đám người Tiêu Phàm nhìn thấy trận pháp vẫn hoàn hảo như ban đầu, trên mặt cũng hiện ra vẻ đắc ý. Nếu như có thể ngăn cản bước chân của Tiêu Phàm, cũng xem như bọn họ đã lập được công lớn.
“Công tử, ngươi đi lên trước đi, để ta làm thịt bọn hắn.” Trọc Thiên Hồng vô cùng ngang ngược nói, sát khí đáng sợ điên cuồng tràn ra từ trên người hắn.
Cùng lúc đó, hắn tiện tay hất lên, từng xúc tu lao về phía đám người đang bày trận chém giết.
Vài tiếng phụt phụt vang lên, từ trên thân thể đám người đang bày trận kia không ngừng trào ra máu tươi, tất cả đều bị xúc tu hấp thụ hết.
Mặc dù trận pháp kia có thể bao vây người nhưng lại không giam giữ được năng lực quỷ dị kia của Trọc Thiên Hồng. Vẻ mặt đám người bên ngoài đầy đau đớn nhưng vẫn liều chết cố chống đỡ.
“Cẩn thận một chút.” Tiêu Phàm nhìn hai người, khẽ gật đầu. Sau đó, hắn lại chém một nhát kiếm. Lần này, thân thể Tiêu Phàm nhanh chóng đi theo vào.
Ngay giây phút kiếm khí xé rách luồng ánh sáng kia, thân thể Tiêu Phàm giống như con cá, thoáng cử động đã biến mất khỏi bên trong luồng ánh sáng, không thấy bóng dáng đâu.
Trọc Thiên Hồng có năng lực quỷ dị kia. Tiêu Phàm cũng không lo lắng hai người bị đám người này bao vây. Hai bên giằng co, cuối cùng, kẻ phải chết chính là người bên Tu La Sơn.
Đám người bày trận kia chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Phàm bỏ đi. Lúc này, Tiêu Phàm chạy như bay, thân hình chỉ để lại cái bóng mờ, nhanh đến khó mà tin nổi.
Cùng lúc đó, linh hồn lực của hắn cũng tản ra xung quanh, mọi thứ trong phạm vi vài dặm xung quanh đều được ghi lại trong bộ não của hắn. Nếu không phải trận pháp của Tu La Sơn kiềm chế hắn, trong phạm vi trăm dặm, không có gì có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Sau một lát, lại có một vài người lần lượt xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm. Từ trên thân những người đó đều tản ra sát khí đẫm máu, điên cuồng.
Tiêu Phàm biết, mấy người này mới là những kẻ khó chơi thật sự, bởi vì bọn hắn đều là cường giả chân chính của Tu La Sơn, người bọn hắn giết đếm mãi không hết.
Nếu như linh hồn lực của Tiêu Phàm không hùng mạnh đến khác thường như thế, có lẽ sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của những người này.
Tiêu Phàm híp mắt, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện thêm vài hòn đá. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện có từng đường cắt sắc bén đang cắt những hòn đá đó.
Chỉ trong vài nhịp thở, Tiêu Phàm ném những hòn đá trong tay ra ngoài. Giữa không trung, đột nhiên những hòn đá nhỏ kia phát ra một luồng khí tức vô cùng hùng mạnh.
Điều càng kỳ dị hơn chính là từng hòn đá nhỏ biến thành từng bóng người, mà những người này đều có cùng một khuôn mặt giống Tiêu Phàm như đúc, thậm chí ngay cả dao động của thần lực cũng không có gì khác biệt.
Rải đậu thành binh!
Đây chính là năng lực của Hồn Điêu sư cấp Thủy tổ. Đặt tới trình độ bây giờ, Tiêu Phàm chỉ cần tiện tay khắc hồn điêu cũng có thể đạt tới cấp độ của Chiến Thần cảnh, thậm chí, trong đó không thiếu hồn điêu Chiến Thần cảnh trung kỳ.
Thực ra, những hồn điêu này cũng tiêu hao rất nhiều thần lực của Tiêu Phàm. Nếu như không phải muốn tiết kiệm thời gian, Tiêu Phàm cũng sẽ không lãng phí như thế.
Mà đây cũng mới chỉ là khởi đầu, Tiêu Phàm liên tiếp ném mấy hòn đá nhỏ ra vài lần nữa, số lượng hồn điêu đều lên đến mấy trăm cái.
Thời gian còn lại không nhiều, Tiêu Phàm không thể không liều mạng, việc này còn gian nan hơn là hắn tự đánh một trận thật lớn rất nhiều. Dù sao, bây giờ chính là đang thi chạy với thời gian.
Vừa nghĩ, mấy trăm hồn điêu đã tản ra khắp bốn phía. Từ trên thân thể mỗi người đều tỏa ra hơi thở vô cùng đáng sợ, cả khu rừng đều hoàn toàn điên cuồng.
Từng tiếng gào thét vang lên khắp khu rừng cổ trong Tu La Sơn, một vài hồn thú cảm nhận được tình hình ở đây cũng bị dọa phát sợ.
Ngay giây phút này, tại quảng trường bên vách núi, đoàn người Tứ trưởng lão nhìn toàn cảnh dưới núi, lại nhìn cây hương sắp đốt hết ở một góc xa xa, trên mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý.
“Thời gian sắp hết rồi!” Nhị trưởng lão thản nhiên nói, trên mặt cũng mỉm cười.
Tam trưởng lão híp mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm phía dưới. Hắn biết tại chỗ gần nhất còn có một cửa ải của đám người Tam trưởng lão. Nếu Tiêu Phàm đi tới đó, nhất định ở đó sẽ truyền ra tiếng đánh nhau.
Mà bây giờ, mọi nơi vẫn vô cùng bình tĩnh. Hiển nhiên là Tiêu Phàm còn chưa đến chỗ đó.
“Có lẽ chỉ có thể để lần sau lại tìm hắn?” Tam trưởng lão thầm nghĩ trong lòng.
“Ta đã nói, hắn chắc chắn không lên tới đây được, chỉ còn thời gian bằng một phần mưới nén nhang.” Tử trưởng lão càng không chút kiêng kỵ mà cười.
Ầm!
Đột nhiên, một tiếng nổ vang trời truyền đến, ngay sau đó, một luồng năng lượng vô cùng hùng mạnh truyền đến từ phía dưới, trong chớp mắt đó, nụ cười của Tứ trưởng lão cứng đơ lại.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1947: Thời Khắc Cuối Cùng (Thượng)
10.0/10 từ 31 lượt.