Vô Thượng Sát Thần
Chương 188: Sát Ý Bùng Cháy
- Đa tạ Tam Hoàng Tử thành toàn.
Trên mặt Chu Văn Bác lộ ra nét cười, khom tay hướng về phía Tuyết Ngọc Long hơi thi lễ nói, lập tức lại quay người nhìn về phía Tiêu Phàm: - Tiểu tử, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.
- Ta cần người cứu sao?
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói một câu.
Trong lòng hắn ngày càng lạnh. Tuyết Ngọc Long thật không ra cái thá gì, trước đó còn mời mình, hiện tại thấy mình cùng Chu Văn Bác giao phong, vậy mà không chút do dự lựa chọn đứng về phía Chu Văn Bác.
Có điều cũng tốt, mình từ lúc bắt đầu cũng không hề muốn đứng về phía Tuyết Ngọc Long.
Cuồng!
Đám người nghe được lời Tiêu Phàm, trong lòng khẽ run lên, tiểu tử này thật không phải đơn thuần là cuồng, đây là không để Chu Văn Bác vào mắt?
Vừa dứt lời, sát ý khủng bố toàn thân Tiêu Phàm bốc lên, xông thẳng ra bốn phía.
Theo bước chân hắn, sát ý ngày càng mạnh. Đám người cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Phàm liền không khỏi run lên.
Hơn nữa Tiêu Phàm cứ tiến lên một bước, sát ý trên người liền nồng đậm thêm mấy phần, khí thế trấn áp lòng người.
Chu Văn Bác phía đối diện nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được hơi cau mày. Sát khí khủng bố như thế không phải ai cũng có thể phát ra, xem ra người chết ở trong tay Tiêu Phàm nhiều vô số kể.
- Lưu Phong!
Chu Văn Bác quát nhẹ một tiếng, không dám để cho Tiêu Phàm tiếp tục như thế. Khí tức phát ra trên người Tiêu Phàm khiến hắn cảm giác nguy hiểm.
Kiếm rít trời cao, như cuồng phong phẫn nộ gào thét, từng đạo từng đạo kiếm khí bắn ra như hóa thành gió. Hình ảnh như vậy, Tiêu Phàm chỉ thấy qua trên sách vở.
- Thu Phong Lạc Diệp!
Đúng lúc này Tiêu Phàm cũng động, đạp mạnh trên không, trên người mang lên theo vô số bông tuyết, động tác như nước chảy mây trôi, phiêu dật nhẹ nhàng, vô cùng tiêu sái.
Ầm ầm!
Kiếm khí va chạm, hóa thành từng đạo cuồng phong tản ra bốn phía, mặt đất nứt ra khe hở lan ra chung quanh như mạng nhện, đám người bị dọa liên tục lui về sau.
- Chết!
Chu Văn Bác nhìn thấy Tiêu Phàm sượt qua người hắn, tay trái vung ra một chưởng, chưởng cương bá đạo như lưỡi đao, quang mang hừng hực đâm vào khiến người ta không mở được mắt.
Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, nhẹ nhàng điểm Tu La Kiếm một cái, mượn nhờ cỗ trùng kích to lớn kia cấp tốc rút lui, đồng thời, thi triển Nhất Kiếm Tuyệt Trần, chỉ thấy một đạo kiếm khí lấp lóe một cái liền ẩn vào hư không.
Chu Văn Bác cảm nhận được một cỗ uy hiếp tử vong, bộ pháp quỷ dị đạp sang một bên tránh đi. Sau một khắc, kiếm khí vừa biến mất kia xuất hiện lại lần nữa, dọa Chu Văn Bác run lên.
Tiêu Phàm kinh ngạc, Chu Văn Bác này quả nhiên không thể so sánh cùng bọn Trương Nhiễm, chỉ với năng lực đối mặt với nguy hiểm cũng đủ để vượt tu sĩ cùng cấp.
Sau một khắc, dưới chân Tiêu Phàm nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể bay ngược ra xẹt qua trên mặt băng, tốc độ cực nhanh.
Chu Văn Bác đâu nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà sẽ trở lại, khi hắn lấy lại tinh thần, trường kiếm của Tiêu Phàm đã tới gần hắn.
- Kinh Vân!
Chu Văn Bác vội vàng trở tay một kiếm, một luồng ánh sáng trắng tráng kiện, thế như phá núi lật biển cuồng quét đánh ra, không khí liền như bị vỡ nát.
- Phốc!
- Tiểu tử, ngươi làm ta phẫn nộ rồi, không giết ngươi, khó mà giải tỏa nỗi hận trong lòng ta.
Chu Văn Bác điên cuồng gào thét, hai mắt sung huyết, một đạo kiếm khí khủng bố từ đỉnh đầu hắn xông thẳng lên chín tầng mây.
Tầng mây trên không tại thời khắc này cũng như bị một kiếm phân tách, thanh thế to lớn, kiếm khí lăng vân.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Kinh Vân Kiếm!
Ánh mắt cả đám người run lên, một số người chỉ nghe nói qua về Chiến Hồn của Chu Văn Bác, lại không ngờ tới, Chiến Hồn của hắn lại cường đại đến vậy.
- Nổi giận rồi sao?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nhìn thấy Chu Văn Bác triệu hồi Chiến Hồn, hắn ngược lại buông lỏng một hơi, bởi vì hắn gần như đã tìm được giới hạn cuối cùng của Chu Văn Bác rồi.
Chu Văn Bác mạnh, nhưng không đến mức vô địch!
Hô! Một trận cuồng phong tản ra, đỉnh đầu Tiêu Phàm đột ngột xuất hiện một làn hắc vụ, bóng đen âm u thâm sâu vô cùng, giống như một mảnh màn đêm treo cao chân trời.
- Đây là Chiến Hồn gì? Chẳng lẽ là Chiến Hồn Hệ Hắc Ám?
- Không thể nào là Chiến Hồn Hệ Hắc Ám, Chiến Hồn của Chu Văn Bác phát ra khí tức so với kia bóng đen kia mạnh hơn nhiều.
- Hai người đều thi triển ra lực lượng Chiến Hồn, xem ra là chuẩn bị đánh cược lần cuối, không biết cuối cùng ai sẽ thắng.
Đám người kinh ngạc nhìn Chiến Hồn trên đỉnh đầu hai người, trong mắt lóe lên một tia kiêng dè.
Tuyết Ngọc Long hai mắt khẽ híp, thầm nói: - Tiêu Phàm này tuy mạnh, nhưng Chiến Hồn này so với Kinh Vân Kiếm yếu hơn nhiều. Hơn nữa, hắn xác định sẽ chết dưới kiếm Chu Văn Bác, sau trận chiến này, có lẽ kéo được Chu Văn Bác về phía ta.
- Yên tâm, có ta.
Những người khác thần sắc khác nhau, không biết trong lòng bọn hắn có ý nghĩ gì.
- Tiểu tử, ngươi rốt cục sợ hãi sao? Lo lắng rồi à? Ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, ngươi và ta chênh lệch vô cùng.
Chu Văn Bác ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo, trường kiếm trên tay hắn lóe ra kiếm khí màu trắng dài đến mấy trượng.
Trái lại Tu La Kiếm của Tiêu Phàm không có bất thường nào, khí tức trên người hắn cũng vô cùng bình tĩnh, giống như không có triệu hoán Chiến Hồn.
- Muốn chiến liền chiến, không cần nói nhảm nhiều như vậy.
Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, con ngươi lạnh lẽo vô tình, Hồn Lực bạo phát ra, tất cả bốn phía đều in lại trong đầu hắn.
Trong kinh mạch hắn, Hồn Lực tựa như chân long đang gào thét, điều động mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một tế bào của Tiêu Phàm. Chỉ là tất cả việc này, người khác căn bản không nhìn thấy.
- Diệt!
Chu Văn Bác gầm lên giận dữ, trường kiếm vừa xuất, vô số kiếm khí bắn ra che khuất cả vùng không gian. Mọi người đã không cách nào thấy được bóng dáng hai người.
Khí thế bậc này cho dù cường giả Chiến Vương sơ kỳ cũng phải lui ba phần.
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại. Kiếm khí sắc bén kia cứa vào thân thể hắn, máu tươi tràn ngập cơ thể, có điều ánh mắt hắn lạnh lùng vô tình như cũ, chăm chú nhìn chằm chằm Chu Văn Bác.
Một đạo kiếm mang màu trắng sáng chói mắt, con mắt Tiêu Phàm không ngừng mở lớn, từ đầu đến cuối không nháy mắt lấy một cái.
Nhưng sau một khắc, toàn thân hắn hừng hực bùng lên kim sắc hỏa diễm, ngưng tụ thành một tầng áo giáp màu vàng óng, ngăn cản tất cả kiếm khí ở bên ngoài.
Chu Văn Bác gào thét một tiếng, trường kiếm hung hăng bổ xuống, hư không mãnh liệt lay động, cảm giác ngạt thở tràn ngập không gian.
Vô số kiếm khí giằng xé thân thể Tiêu Phàm, phốc một tiếng biến mất ở không trung, trên mặt Chu Văn Bác hiện ra một nụ cười.
- Buồn cười lắm sao?
Đột nhiên, một thanh âm lành lạnh truyền tới từ sau lưng Chu Văn Bác. Con ngươi Chu Văn Bác co rụt lại, sắc mặt hoảng sợ vô cùng, hắn căn bản không biết Tiêu Phàm hiện ra sau lưng hắn từ lúc nào.
Không hề nghĩ ngợi, Chu Văn Bác quét ngang trường kiếm, chỉ là, thân ảnh Tiêu Phàm lần nữa biến mất, thân pháp kia quá quỷ dị, thoắt ẩn thoắt hiện, mắt người thường không thể thấy được.
Chu Văn Bác tựa như phát cuồng, trường kiếm vung loạn, căn bản không có bố cục nào. Thật sự là tốc độ Tiêu Phàm quá nhanh, nhanh đến mức cái bóng của hắn cũng không đụng tới.
Sau một lát, luồng sáng kia dần dần tán đi, đám người lập tức nhìn thấy tất cả bên trong.
- Tiêu Phàm đâu? Chu Văn Bác sao lại phát cuồng?
Mọi người không biết vì sao, theo lý thuyết, Chu Văn Bác giết chết Tiêu Phàm, nên cao hứng mới đúng chứ.
- Tốc độ thật nhanh!
Con ngươi Tuyết Ngọc Hiên bỗng nhiên co rụt lại, cũng chỉ có bọn hắn, mới có thể thấy thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của Tiêu Phàm.
Tuyết Ngọc Long sắc mặt âm trầm vô cùng, hắn nào biết rõ, Tiêu Phàm cường đại vậy.
- Bây giờ nên tới ta.
Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc vang lên. Ngay sau đó, một vòng huyết sắc thần hồng xẹt qua hư không, xông thẳng hướng Chu Văn Bác.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Trên mặt Chu Văn Bác lộ ra nét cười, khom tay hướng về phía Tuyết Ngọc Long hơi thi lễ nói, lập tức lại quay người nhìn về phía Tiêu Phàm: - Tiểu tử, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.
- Ta cần người cứu sao?
Tiêu Phàm nhàn nhạt nói một câu.
Trong lòng hắn ngày càng lạnh. Tuyết Ngọc Long thật không ra cái thá gì, trước đó còn mời mình, hiện tại thấy mình cùng Chu Văn Bác giao phong, vậy mà không chút do dự lựa chọn đứng về phía Chu Văn Bác.
Có điều cũng tốt, mình từ lúc bắt đầu cũng không hề muốn đứng về phía Tuyết Ngọc Long.
Cuồng!
Đám người nghe được lời Tiêu Phàm, trong lòng khẽ run lên, tiểu tử này thật không phải đơn thuần là cuồng, đây là không để Chu Văn Bác vào mắt?
Vừa dứt lời, sát ý khủng bố toàn thân Tiêu Phàm bốc lên, xông thẳng ra bốn phía.
Theo bước chân hắn, sát ý ngày càng mạnh. Đám người cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Phàm liền không khỏi run lên.
Hơn nữa Tiêu Phàm cứ tiến lên một bước, sát ý trên người liền nồng đậm thêm mấy phần, khí thế trấn áp lòng người.
Chu Văn Bác phía đối diện nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được hơi cau mày. Sát khí khủng bố như thế không phải ai cũng có thể phát ra, xem ra người chết ở trong tay Tiêu Phàm nhiều vô số kể.
- Lưu Phong!
Chu Văn Bác quát nhẹ một tiếng, không dám để cho Tiêu Phàm tiếp tục như thế. Khí tức phát ra trên người Tiêu Phàm khiến hắn cảm giác nguy hiểm.
Kiếm rít trời cao, như cuồng phong phẫn nộ gào thét, từng đạo từng đạo kiếm khí bắn ra như hóa thành gió. Hình ảnh như vậy, Tiêu Phàm chỉ thấy qua trên sách vở.
- Thu Phong Lạc Diệp!
Đúng lúc này Tiêu Phàm cũng động, đạp mạnh trên không, trên người mang lên theo vô số bông tuyết, động tác như nước chảy mây trôi, phiêu dật nhẹ nhàng, vô cùng tiêu sái.
Ầm ầm!
Kiếm khí va chạm, hóa thành từng đạo cuồng phong tản ra bốn phía, mặt đất nứt ra khe hở lan ra chung quanh như mạng nhện, đám người bị dọa liên tục lui về sau.
- Chết!
Chu Văn Bác nhìn thấy Tiêu Phàm sượt qua người hắn, tay trái vung ra một chưởng, chưởng cương bá đạo như lưỡi đao, quang mang hừng hực đâm vào khiến người ta không mở được mắt.
Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, nhẹ nhàng điểm Tu La Kiếm một cái, mượn nhờ cỗ trùng kích to lớn kia cấp tốc rút lui, đồng thời, thi triển Nhất Kiếm Tuyệt Trần, chỉ thấy một đạo kiếm khí lấp lóe một cái liền ẩn vào hư không.
Chu Văn Bác cảm nhận được một cỗ uy hiếp tử vong, bộ pháp quỷ dị đạp sang một bên tránh đi. Sau một khắc, kiếm khí vừa biến mất kia xuất hiện lại lần nữa, dọa Chu Văn Bác run lên.
Tiêu Phàm kinh ngạc, Chu Văn Bác này quả nhiên không thể so sánh cùng bọn Trương Nhiễm, chỉ với năng lực đối mặt với nguy hiểm cũng đủ để vượt tu sĩ cùng cấp.
Sau một khắc, dưới chân Tiêu Phàm nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể bay ngược ra xẹt qua trên mặt băng, tốc độ cực nhanh.
Chu Văn Bác đâu nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà sẽ trở lại, khi hắn lấy lại tinh thần, trường kiếm của Tiêu Phàm đã tới gần hắn.
- Kinh Vân!
Chu Văn Bác vội vàng trở tay một kiếm, một luồng ánh sáng trắng tráng kiện, thế như phá núi lật biển cuồng quét đánh ra, không khí liền như bị vỡ nát.
- Phốc!
- Tiểu tử, ngươi làm ta phẫn nộ rồi, không giết ngươi, khó mà giải tỏa nỗi hận trong lòng ta.
Chu Văn Bác điên cuồng gào thét, hai mắt sung huyết, một đạo kiếm khí khủng bố từ đỉnh đầu hắn xông thẳng lên chín tầng mây.
Tầng mây trên không tại thời khắc này cũng như bị một kiếm phân tách, thanh thế to lớn, kiếm khí lăng vân.
- Thất Phẩm Chiến Hồn: Kinh Vân Kiếm!
Ánh mắt cả đám người run lên, một số người chỉ nghe nói qua về Chiến Hồn của Chu Văn Bác, lại không ngờ tới, Chiến Hồn của hắn lại cường đại đến vậy.
- Nổi giận rồi sao?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nhìn thấy Chu Văn Bác triệu hồi Chiến Hồn, hắn ngược lại buông lỏng một hơi, bởi vì hắn gần như đã tìm được giới hạn cuối cùng của Chu Văn Bác rồi.
Chu Văn Bác mạnh, nhưng không đến mức vô địch!
Hô! Một trận cuồng phong tản ra, đỉnh đầu Tiêu Phàm đột ngột xuất hiện một làn hắc vụ, bóng đen âm u thâm sâu vô cùng, giống như một mảnh màn đêm treo cao chân trời.
- Đây là Chiến Hồn gì? Chẳng lẽ là Chiến Hồn Hệ Hắc Ám?
- Không thể nào là Chiến Hồn Hệ Hắc Ám, Chiến Hồn của Chu Văn Bác phát ra khí tức so với kia bóng đen kia mạnh hơn nhiều.
- Hai người đều thi triển ra lực lượng Chiến Hồn, xem ra là chuẩn bị đánh cược lần cuối, không biết cuối cùng ai sẽ thắng.
Đám người kinh ngạc nhìn Chiến Hồn trên đỉnh đầu hai người, trong mắt lóe lên một tia kiêng dè.
Tuyết Ngọc Long hai mắt khẽ híp, thầm nói: - Tiêu Phàm này tuy mạnh, nhưng Chiến Hồn này so với Kinh Vân Kiếm yếu hơn nhiều. Hơn nữa, hắn xác định sẽ chết dưới kiếm Chu Văn Bác, sau trận chiến này, có lẽ kéo được Chu Văn Bác về phía ta.
- Yên tâm, có ta.
Những người khác thần sắc khác nhau, không biết trong lòng bọn hắn có ý nghĩ gì.
- Tiểu tử, ngươi rốt cục sợ hãi sao? Lo lắng rồi à? Ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, ngươi và ta chênh lệch vô cùng.
Chu Văn Bác ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo, trường kiếm trên tay hắn lóe ra kiếm khí màu trắng dài đến mấy trượng.
Trái lại Tu La Kiếm của Tiêu Phàm không có bất thường nào, khí tức trên người hắn cũng vô cùng bình tĩnh, giống như không có triệu hoán Chiến Hồn.
- Muốn chiến liền chiến, không cần nói nhảm nhiều như vậy.
Thần sắc Tiêu Phàm không hề bận tâm, con ngươi lạnh lẽo vô tình, Hồn Lực bạo phát ra, tất cả bốn phía đều in lại trong đầu hắn.
Trong kinh mạch hắn, Hồn Lực tựa như chân long đang gào thét, điều động mỗi một tấc cơ bắp, mỗi một tế bào của Tiêu Phàm. Chỉ là tất cả việc này, người khác căn bản không nhìn thấy.
- Diệt!
Chu Văn Bác gầm lên giận dữ, trường kiếm vừa xuất, vô số kiếm khí bắn ra che khuất cả vùng không gian. Mọi người đã không cách nào thấy được bóng dáng hai người.
Khí thế bậc này cho dù cường giả Chiến Vương sơ kỳ cũng phải lui ba phần.
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại. Kiếm khí sắc bén kia cứa vào thân thể hắn, máu tươi tràn ngập cơ thể, có điều ánh mắt hắn lạnh lùng vô tình như cũ, chăm chú nhìn chằm chằm Chu Văn Bác.
Một đạo kiếm mang màu trắng sáng chói mắt, con mắt Tiêu Phàm không ngừng mở lớn, từ đầu đến cuối không nháy mắt lấy một cái.
Nhưng sau một khắc, toàn thân hắn hừng hực bùng lên kim sắc hỏa diễm, ngưng tụ thành một tầng áo giáp màu vàng óng, ngăn cản tất cả kiếm khí ở bên ngoài.
Chu Văn Bác gào thét một tiếng, trường kiếm hung hăng bổ xuống, hư không mãnh liệt lay động, cảm giác ngạt thở tràn ngập không gian.
Vô số kiếm khí giằng xé thân thể Tiêu Phàm, phốc một tiếng biến mất ở không trung, trên mặt Chu Văn Bác hiện ra một nụ cười.
- Buồn cười lắm sao?
Đột nhiên, một thanh âm lành lạnh truyền tới từ sau lưng Chu Văn Bác. Con ngươi Chu Văn Bác co rụt lại, sắc mặt hoảng sợ vô cùng, hắn căn bản không biết Tiêu Phàm hiện ra sau lưng hắn từ lúc nào.
Không hề nghĩ ngợi, Chu Văn Bác quét ngang trường kiếm, chỉ là, thân ảnh Tiêu Phàm lần nữa biến mất, thân pháp kia quá quỷ dị, thoắt ẩn thoắt hiện, mắt người thường không thể thấy được.
Chu Văn Bác tựa như phát cuồng, trường kiếm vung loạn, căn bản không có bố cục nào. Thật sự là tốc độ Tiêu Phàm quá nhanh, nhanh đến mức cái bóng của hắn cũng không đụng tới.
Sau một lát, luồng sáng kia dần dần tán đi, đám người lập tức nhìn thấy tất cả bên trong.
- Tiêu Phàm đâu? Chu Văn Bác sao lại phát cuồng?
Mọi người không biết vì sao, theo lý thuyết, Chu Văn Bác giết chết Tiêu Phàm, nên cao hứng mới đúng chứ.
- Tốc độ thật nhanh!
Con ngươi Tuyết Ngọc Hiên bỗng nhiên co rụt lại, cũng chỉ có bọn hắn, mới có thể thấy thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện của Tiêu Phàm.
Tuyết Ngọc Long sắc mặt âm trầm vô cùng, hắn nào biết rõ, Tiêu Phàm cường đại vậy.
- Bây giờ nên tới ta.
Đúng lúc này, một thanh âm đạm mạc vang lên. Ngay sau đó, một vòng huyết sắc thần hồng xẹt qua hư không, xông thẳng hướng Chu Văn Bác.
MềuSiuBự - VạnYênChiSào -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 188: Sát Ý Bùng Cháy
10.0/10 từ 31 lượt.