Vô Thượng Sát Thần
Chương 1844: Một Chiêu Kiếm Kinh Khủng
Trong mắt Ngũ vương tử đều là vẻ sợ hãi, mình thật sự bị giết?
Hắn không thể tin được kết quả này nhưng sự thật chính là như thế. Linh hồn của hắn có thể cảm nhận được thân thể rõ ràng bị chém đứt.
Chạy!
Lúc này, trong đầu hắn chỉ hiện lên môt suy nghĩ duy nhất. May mà hắn là Chiến Thần cảnh, linh hồn không chết thì tính mạng vẫn chưa chết, hắn vẫn có cơ hội sống sót.
Trong phút chốc, ấn đường của Ngũ vương tử bỗng nhiên tỏa ra một đoàn thiên hỏa lao về nơi xa với vận tốc cực đại.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm đã ra tay giết hắn thì làm sao để hắn trốn chạy được?
Tiêu Phàm không giết người thì thôi, một khi giết người thì tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ngũ vương tử ép Tiêu Phàm thì cũng thôi đi lại còn không biết hối cải, chỉ muốn giết Tiêu Phàmhắn. Làm sao Tiêu Phàm có thể bỏ qua cho hắn chứ?
Linh hồn của Ngũ vương tử vừa mới chạy ra liền bị một vòng xoáy khổng lồ nuốt vào trong. Cho dù bây giờ không cần Tỏa Hồn châu, Tiêu Phàm cũng dễ dàng tiêu diệt linh hồn của một Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Trong nháy mắt, linh hồn của Ngũ vương tử biến mất. Người ở đây không khỏi hít một hơi lạnh.
“Ngươi, ngươi lại dám giết Ngũ vương tử?” Một cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong vây giết Tiêu Phàm kêu lên sợ hãi, ánh mắt nhìn về Tiêu Phàm tràn đầy sợ hãi.
“Chẳng lẽ ta vẫn lừa ngươi sao?” Vẻ mặt của Tiêu Phàm lãnh đạm, sau đó chân hắn đạp Thái Huyền Thần Du Bộ quỷ dị biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa đã đứng trước người của cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia.
Trong tay Tiêu Phàm nắm lấy một thanh trường kiếm bình thường nhưng mà dưới sự thôi thúc của thần lực, Hồn binh bình thường cũng không kém gì thần binh.
Phụt một tiếng, trường kiếm chui vào cơ thể của người kia. Sinh Tử Áo Nghĩa đáng sợ điên cuồng nuốt chửng sức mạnh của người kia. Chỉ không đến một hơi thở, cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia đã chết không thể chết lại nữa.
Nhìn thấy tình cảnh này, các tu sĩ khác đều tê cả da đầu, Tiêu Phàm rõ ràng chỉ là bát biến Chiến Thần nhưng có thể giết chết Chiến Thần cảnh đỉnh phong như cắt cỏ.
Thực lực của hắn quả đáng sợ!
Người của Bạch gia càng là sợ hãi không thôi. Bọn hắn cho rằng tìm đến Ngũ vương tử thì có thể giết chết bọn hắn. Thật không ngờ đối phương cường đại như thế, ngay cả Ngũ vương tử cũng dám giết, càng không cần phải nói đến bọn hắn.
Sắc mặt của gia chủ Bạch gia thất thần, thế hắn mới biết biểu hiện khinh thường của đối phương vừa rồi là thật. Bạch gia bọn hắn đắc tội với một sự tồn tại không nên đắc tội.
“Đi thôi!”
Lục vương tử nhìn thấy Tiêu Phàm đáng sợ như vậy cũng có chút sợ vỡ mật. Trường Sinh đan gì cũng bị hắn ném lên tận chín tầng mây, bây giờ hắn chỉ muốn sống sót.
Thực lực mà Tiêu Phàm biểu hiện ra thật là đáng sợ. Cho dù là những vương tử bọn hắn cũng không phải đối thủ.
“Tiếp tục đi!”
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ Tiêu Phàm. Nghe được giọng nói này, những người vây giết bọn Tiêu Phàm trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Bọn hắn vốn cho là Tiêu Phàm giết chết Ngũ vương tử là để bọn hắn kinh sợ mà thôi, nhưng sự thật có vẻ không phải là chuyện như thế.
Vốn dĩ thân thể của Tiêu Phàm không có bất kỳ dừng lại nào. Hắn thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ đến mức cực đại.
Ba cường giả Chiến Thần đỉnh phong đi theo Ngũ vương tử tới muốn chạy trốn nhưng tốc độ của Tiêu Phàm nhanh hơn bọn họ nhiều lắm.
Chỉ thời gian mấy hơi thở, toàn bộ ba đại cường giả Chiến Thần cảnh kia bị Tiêu Phàm chém giết. Những tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ kia đã bắt đầu run lẩy bẩy, trong lúc nhất thời quên mất việc chạy trốn.
Chém giết Ngũ vương tử và bốn tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong, vẻ mặt của Tiêu Phàm không có bất kỳ rung động gì. Trong mắt hắn, cái mà hắn giết dường như không phải người mà là thu hoạch thần lực chi tinh.
Còn về những tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ, Tiêu Phàm lại không lạm sát kẻ vô tội. Giết những người yếu như bọn hắn vốn không cần gì.
Còn về người của Bạch gia, Tiêu Phàm lại không tính buông tha. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, bọn hắn không chỉ đến vì Sở Khinh Cuồng mà đến vì giết mình.
Hơn nữa, trong tối còn có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này. Đối phương cho rằng Tiêu Phàm không phát hiện, kỳ thật Tiêu Phàm sớm đã biết.
Bây giờ muốn thoát khỏi linh hồn lực của hắn bắt giữ, trừ phi là tuyệt thế yêu nghiệt trong Chiến Thần cảnh đỉnh hoặc là cường giả Thiên Thần, bằng không là tuyệt đối không thể.
Bên trong Thần cung, Thí Thần truyền đến một âm thanh gầm thét của thần thú dường như vô cùng khó chịu với những người vây giết Tiêu Phàm.
“Thí thần, không cần lo lắng. Có lẽ lần này, ngươi có thể khôi phục Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không chừng.” Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng.
Nụ cười này, tu sĩ khác nhìn thấy quả thật là nụ cười ma quỷ, quá tà dị và đáng sợ.
“Đều lui ra phía sau!” Đột nhiên Tiêu Phàm tiến lên một bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn tu sĩ của Bạch gia. Còn về Lục vương tử thì sớm đã mang theo người mình chạy khỏi, ở phía xa ngắm nhìn động tĩnh nơi đây.
Mấy người Sở Khinh Cuồng và Kiếm La không phản kháng mệnh lệnh của Tiêu Phàm chỉ là có chút không hiểu và giận dữ. Điều không hiểu là vì sao Tiêu Phàm khiến bọn hắn dừng tay. Điều giận dữ chính là những người này đều nên giết, buông tha bọn hắn như thế cũng lợi cho bọn họ quá rồi.
Nhưng Tiêu Phàm không để ý tới bọn hắn, từng bước một đạp không mà lên, trường kiếm trong tay còn dính lấy máu tươi. Mỗi bước đi của hắn trong hư không đều rất giống một đạo kinh lôi hung hăng đánh vào trong tâm khảm của tu sĩ Bạch gia.
“Kiếm Hồng Trần, nếu ngươi giết chúng ta, sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Gia chủ Bạch gia lấy dũng khí nói, cơ thể không ngừng đi lui về sau.
Hắn thân là gia chủ gia tộc Bạch gia còn là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Ngoại trừ sư tôn của hắn, từ trước đến nay chưa từng có người khiến cho hắn sợ hãi như thế.
Nhưng mà hôm nay, ở trước mặt tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ, hắn sợ hãi, hoảng sợ.
Cuối cùng Tiêu Phàm cũng ngừng bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn ba bốn mươi người của Bạch gia.
Gia chủ Bạch gia còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang lo lắng sư tôn hắn, vội vàng nói: “Chỉ cần ngươi giao Độc Tí ra, ta có thể cầu xin sư tôn, việc này coi như thôi.”
“Ngớ ngẩn, lúc này còn uy hiếp Kiếm Hồng Trần!” Lục vương tử từ xa khịt mũi coi thường nhìn gia chủ Bạch gia, tu sĩ xung quanh cũng giống như thế.
Lúc này, đột nhiên Tiêu Phàm chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, sương mù màu xám lượn lơ quanh người, tản ra một luồng khí tức làm cho người ra chấn động cả hồn phách.
“Sinh tử Hoàng Tuyền Lộ!”
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ nói, trường kiếm nhẹ nhàng chém bổ xuống. Một đường mờ mịt xuất hiện trong hư không, ngang qua phía chân trời, bên trong bao phủ ba bốn mươi cường giả Chiến Thần của Bạch gia.
Trên đường sinh tử tối tăm mờ mịt, yên tĩnh không hề có một tiếng động chỉ có mưa ánh sáng màu xám bay xuống tựa như mở ra một lối vào thế giới khác.
“A”
Sau một hồi, từng tiếng đánh giết thê lương như tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hư không, trong nháy mắt thu hút lực chú ý của mọi người.
Lại nhìn thấy đường sinh tử trên hoàng tuyền lộ tối tăm mờ mịt, đột nhiên nhiều cường giả Chiến Thần cảnh của Bạch gia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được già đi, sinh cơ cũng đang nhanh chóng xói mòn.
Bọn hắn muốn ra sức thoát khỏi Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, hãm sâu vào đầm lầy.
Thậm chí, có nhiều người muốn tháo chạy linh hồn. Nhưng mà vừa mới rời khỏi cơ thể thì trong nháy mắt lại bị Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ nuốt chửng, không còn lưu lại gì.
“Tử Vong Áo Nghĩa thật bá đạo, lại cùng có thể công kích cả thân thể và linh hồn.” Trong tối có người không nhịn được mở miệng hít một hơi lạnh.
“Tử Vong Áo Nghĩa lĩnh vực ngưng tụ sẽ không khủng bố như vậy chứ!” Lại có người mở miệng, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
“Ác ma, sư tôn sẽ không tha cho ngươi.” Gia chủ Bạch gia kêu thảm, nguyền rủa.
“Sư tôn ngươi có vẻ như không có hứng thú cứu ngươi.” Vẻ mặt Tiêu Phàm lãnh đạm. Hắn một tay cầm kiếm nhưng mà Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ cũng không biến mất, vẫn cắn nuối lấy tất cả linh hồn và sinh cơ của mọi người.
Sau khi trôi qua thời gian mười nhịp thở, nhiều cường giả Chiến Thần cảnh của Bạch gia đều đã bị chôn vùi, chỉ lưu lại từng thi thể khô gầy bên trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ.
Sau đó thi thể bị gió thổi qua, không còn lưu lại gì trong hư không.
Lúc này, toàn bộ nơi đó hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ!
Một kiếm này triệt để làm kinh hãi tất cả mọi người ở đây!
Vô Thượng Sát Thần
Hắn không thể tin được kết quả này nhưng sự thật chính là như thế. Linh hồn của hắn có thể cảm nhận được thân thể rõ ràng bị chém đứt.
Chạy!
Lúc này, trong đầu hắn chỉ hiện lên môt suy nghĩ duy nhất. May mà hắn là Chiến Thần cảnh, linh hồn không chết thì tính mạng vẫn chưa chết, hắn vẫn có cơ hội sống sót.
Trong phút chốc, ấn đường của Ngũ vương tử bỗng nhiên tỏa ra một đoàn thiên hỏa lao về nơi xa với vận tốc cực đại.
Đáng tiếc, Tiêu Phàm đã ra tay giết hắn thì làm sao để hắn trốn chạy được?
Tiêu Phàm không giết người thì thôi, một khi giết người thì tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ngũ vương tử ép Tiêu Phàm thì cũng thôi đi lại còn không biết hối cải, chỉ muốn giết Tiêu Phàmhắn. Làm sao Tiêu Phàm có thể bỏ qua cho hắn chứ?
Linh hồn của Ngũ vương tử vừa mới chạy ra liền bị một vòng xoáy khổng lồ nuốt vào trong. Cho dù bây giờ không cần Tỏa Hồn châu, Tiêu Phàm cũng dễ dàng tiêu diệt linh hồn của một Chiến Thần cảnh đỉnh phong.
Trong nháy mắt, linh hồn của Ngũ vương tử biến mất. Người ở đây không khỏi hít một hơi lạnh.
“Ngươi, ngươi lại dám giết Ngũ vương tử?” Một cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong vây giết Tiêu Phàm kêu lên sợ hãi, ánh mắt nhìn về Tiêu Phàm tràn đầy sợ hãi.
“Chẳng lẽ ta vẫn lừa ngươi sao?” Vẻ mặt của Tiêu Phàm lãnh đạm, sau đó chân hắn đạp Thái Huyền Thần Du Bộ quỷ dị biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa đã đứng trước người của cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia.
Trong tay Tiêu Phàm nắm lấy một thanh trường kiếm bình thường nhưng mà dưới sự thôi thúc của thần lực, Hồn binh bình thường cũng không kém gì thần binh.
Phụt một tiếng, trường kiếm chui vào cơ thể của người kia. Sinh Tử Áo Nghĩa đáng sợ điên cuồng nuốt chửng sức mạnh của người kia. Chỉ không đến một hơi thở, cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kia đã chết không thể chết lại nữa.
Nhìn thấy tình cảnh này, các tu sĩ khác đều tê cả da đầu, Tiêu Phàm rõ ràng chỉ là bát biến Chiến Thần nhưng có thể giết chết Chiến Thần cảnh đỉnh phong như cắt cỏ.
Thực lực của hắn quả đáng sợ!
Người của Bạch gia càng là sợ hãi không thôi. Bọn hắn cho rằng tìm đến Ngũ vương tử thì có thể giết chết bọn hắn. Thật không ngờ đối phương cường đại như thế, ngay cả Ngũ vương tử cũng dám giết, càng không cần phải nói đến bọn hắn.
Sắc mặt của gia chủ Bạch gia thất thần, thế hắn mới biết biểu hiện khinh thường của đối phương vừa rồi là thật. Bạch gia bọn hắn đắc tội với một sự tồn tại không nên đắc tội.
“Đi thôi!”
Lục vương tử nhìn thấy Tiêu Phàm đáng sợ như vậy cũng có chút sợ vỡ mật. Trường Sinh đan gì cũng bị hắn ném lên tận chín tầng mây, bây giờ hắn chỉ muốn sống sót.
Thực lực mà Tiêu Phàm biểu hiện ra thật là đáng sợ. Cho dù là những vương tử bọn hắn cũng không phải đối thủ.
“Tiếp tục đi!”
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ Tiêu Phàm. Nghe được giọng nói này, những người vây giết bọn Tiêu Phàm trở nên vô cùng tuyệt vọng.
Bọn hắn vốn cho là Tiêu Phàm giết chết Ngũ vương tử là để bọn hắn kinh sợ mà thôi, nhưng sự thật có vẻ không phải là chuyện như thế.
Vốn dĩ thân thể của Tiêu Phàm không có bất kỳ dừng lại nào. Hắn thi triển Thái Huyền Thần Du Bộ đến mức cực đại.
Ba cường giả Chiến Thần đỉnh phong đi theo Ngũ vương tử tới muốn chạy trốn nhưng tốc độ của Tiêu Phàm nhanh hơn bọn họ nhiều lắm.
Chỉ thời gian mấy hơi thở, toàn bộ ba đại cường giả Chiến Thần cảnh kia bị Tiêu Phàm chém giết. Những tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ kia đã bắt đầu run lẩy bẩy, trong lúc nhất thời quên mất việc chạy trốn.
Chém giết Ngũ vương tử và bốn tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong, vẻ mặt của Tiêu Phàm không có bất kỳ rung động gì. Trong mắt hắn, cái mà hắn giết dường như không phải người mà là thu hoạch thần lực chi tinh.
Còn về những tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ, Tiêu Phàm lại không lạm sát kẻ vô tội. Giết những người yếu như bọn hắn vốn không cần gì.
Còn về người của Bạch gia, Tiêu Phàm lại không tính buông tha. Hắn rõ ràng có thể cảm giác được, bọn hắn không chỉ đến vì Sở Khinh Cuồng mà đến vì giết mình.
Hơn nữa, trong tối còn có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm nơi này. Đối phương cho rằng Tiêu Phàm không phát hiện, kỳ thật Tiêu Phàm sớm đã biết.
Bây giờ muốn thoát khỏi linh hồn lực của hắn bắt giữ, trừ phi là tuyệt thế yêu nghiệt trong Chiến Thần cảnh đỉnh hoặc là cường giả Thiên Thần, bằng không là tuyệt đối không thể.
Bên trong Thần cung, Thí Thần truyền đến một âm thanh gầm thét của thần thú dường như vô cùng khó chịu với những người vây giết Tiêu Phàm.
“Thí thần, không cần lo lắng. Có lẽ lần này, ngươi có thể khôi phục Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không chừng.” Tiêu Phàm tà tà cười một tiếng.
Nụ cười này, tu sĩ khác nhìn thấy quả thật là nụ cười ma quỷ, quá tà dị và đáng sợ.
“Đều lui ra phía sau!” Đột nhiên Tiêu Phàm tiến lên một bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn tu sĩ của Bạch gia. Còn về Lục vương tử thì sớm đã mang theo người mình chạy khỏi, ở phía xa ngắm nhìn động tĩnh nơi đây.
Mấy người Sở Khinh Cuồng và Kiếm La không phản kháng mệnh lệnh của Tiêu Phàm chỉ là có chút không hiểu và giận dữ. Điều không hiểu là vì sao Tiêu Phàm khiến bọn hắn dừng tay. Điều giận dữ chính là những người này đều nên giết, buông tha bọn hắn như thế cũng lợi cho bọn họ quá rồi.
Nhưng Tiêu Phàm không để ý tới bọn hắn, từng bước một đạp không mà lên, trường kiếm trong tay còn dính lấy máu tươi. Mỗi bước đi của hắn trong hư không đều rất giống một đạo kinh lôi hung hăng đánh vào trong tâm khảm của tu sĩ Bạch gia.
“Kiếm Hồng Trần, nếu ngươi giết chúng ta, sư tôn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Gia chủ Bạch gia lấy dũng khí nói, cơ thể không ngừng đi lui về sau.
Hắn thân là gia chủ gia tộc Bạch gia còn là cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong. Ngoại trừ sư tôn của hắn, từ trước đến nay chưa từng có người khiến cho hắn sợ hãi như thế.
Nhưng mà hôm nay, ở trước mặt tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ, hắn sợ hãi, hoảng sợ.
Cuối cùng Tiêu Phàm cũng ngừng bước, sắc mặt lạnh lùng nhìn ba bốn mươi người của Bạch gia.
Gia chủ Bạch gia còn tưởng rằng Tiêu Phàm đang lo lắng sư tôn hắn, vội vàng nói: “Chỉ cần ngươi giao Độc Tí ra, ta có thể cầu xin sư tôn, việc này coi như thôi.”
“Ngớ ngẩn, lúc này còn uy hiếp Kiếm Hồng Trần!” Lục vương tử từ xa khịt mũi coi thường nhìn gia chủ Bạch gia, tu sĩ xung quanh cũng giống như thế.
Lúc này, đột nhiên Tiêu Phàm chậm rãi giơ trường kiếm trong tay lên, sương mù màu xám lượn lơ quanh người, tản ra một luồng khí tức làm cho người ra chấn động cả hồn phách.
“Sinh tử Hoàng Tuyền Lộ!”
Trong lòng Tiêu Phàm khẽ nói, trường kiếm nhẹ nhàng chém bổ xuống. Một đường mờ mịt xuất hiện trong hư không, ngang qua phía chân trời, bên trong bao phủ ba bốn mươi cường giả Chiến Thần của Bạch gia.
Trên đường sinh tử tối tăm mờ mịt, yên tĩnh không hề có một tiếng động chỉ có mưa ánh sáng màu xám bay xuống tựa như mở ra một lối vào thế giới khác.
“A”
Sau một hồi, từng tiếng đánh giết thê lương như tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong hư không, trong nháy mắt thu hút lực chú ý của mọi người.
Lại nhìn thấy đường sinh tử trên hoàng tuyền lộ tối tăm mờ mịt, đột nhiên nhiều cường giả Chiến Thần cảnh của Bạch gia lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được già đi, sinh cơ cũng đang nhanh chóng xói mòn.
Bọn hắn muốn ra sức thoát khỏi Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ nhưng cơ thể lại không nghe sai khiến, hãm sâu vào đầm lầy.
Thậm chí, có nhiều người muốn tháo chạy linh hồn. Nhưng mà vừa mới rời khỏi cơ thể thì trong nháy mắt lại bị Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ nuốt chửng, không còn lưu lại gì.
“Tử Vong Áo Nghĩa thật bá đạo, lại cùng có thể công kích cả thân thể và linh hồn.” Trong tối có người không nhịn được mở miệng hít một hơi lạnh.
“Tử Vong Áo Nghĩa lĩnh vực ngưng tụ sẽ không khủng bố như vậy chứ!” Lại có người mở miệng, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
“Ác ma, sư tôn sẽ không tha cho ngươi.” Gia chủ Bạch gia kêu thảm, nguyền rủa.
“Sư tôn ngươi có vẻ như không có hứng thú cứu ngươi.” Vẻ mặt Tiêu Phàm lãnh đạm. Hắn một tay cầm kiếm nhưng mà Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ cũng không biến mất, vẫn cắn nuối lấy tất cả linh hồn và sinh cơ của mọi người.
Sau khi trôi qua thời gian mười nhịp thở, nhiều cường giả Chiến Thần cảnh của Bạch gia đều đã bị chôn vùi, chỉ lưu lại từng thi thể khô gầy bên trong Sinh Tử Hoàng Tuyền Lộ.
Sau đó thi thể bị gió thổi qua, không còn lưu lại gì trong hư không.
Lúc này, toàn bộ nơi đó hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ!
Một kiếm này triệt để làm kinh hãi tất cả mọi người ở đây!
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1844: Một Chiêu Kiếm Kinh Khủng
10.0/10 từ 31 lượt.