Vô Thượng Sát Thần
Chương 1819: Linh Dược Tới Tay
Vì cơn giận của Hắc Mộc lão tổ nên không khí trong phòng nhất thời trở nên vô cùng nặng nề, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Tiêu Phàm.
Cho dù là Cổ Nhược Trần cũng không dám không sợ hãi trước mặt bọn họ như vậy, huống chi là những người khác.
Ở trong lòng họ, người trẻ tuổi có tư cách nói chuyện ngang hàng với họ cũng chỉ có tam đại công tử thôi, không còn ai có thể nữa.
“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng kiêu ngạo nhỉ! Đúng là không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Ngang ngược, càn rỡ như thế thì có ngày nào đó chết ở đâu cũng không biết đấy!”
“Chỉ là một tên tiểu tử mà thôi! Nếu như lão tổ nhà ngươi tự đến thì có lẽ sẽ còn có tư cách nói chuyện với chúng ta.”
“Ngay cả lễ nghi cơ bản nhất mà cũng không biết, chúng ta nên thay lão tổ nhà hắn giáo dục hắn một chút đi!”
Những lão giả khác trong phòng cũng sôi nổi lên tiếng, ánh mắt không vui nhìn về phía Tiêu Phàm. Hắc Mộc lão tổ dù gì cũng là một nhân vật có cùng đẳng cấp với họ, Tiêu Phàm không nể mặt Hắc Mộc thì không phải là cũng không nể mặt bọn họ sao?
Nam tử khôi ngô kia nhíu mày nhưng không có ý lên tiếng, bắt chéo hai chân ngồi tại chỗ.
Tiêu Phàm cứ như không nghe thấy lời nói của những người khác, vẻ mặt không hề để ý, mà hắn còn nhìn chằm chằm Hắc Mộc lão tổ rồi nói: “Cho dù ngươi có được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham thì cũng không trị được bệnh của mình đâu! Đưa Huyết Ngọc Thần Cốt Tham cho ta, có lẽ ông sẽ có một phần cơ hội chữa khỏi bệnh của mình đấy!”
“Ngươi nói bậy, dù lão tổ ta bị suy yếu tinh lực nhưng dù gì cũng đường đường là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, làm sao mắc bệnh được?” Bộ dạng Hắc Mộc lão tổ hung dữ nhìn Tiêu Phàm, phẫn nộ quát lên, giọng nói có chút chói tai.
Những người khác cũng không còn châm biếm, giễu cợt Tiêu Phàm nữa, họ thấy dáng vẻ này của Hắc Mộc lão tổ thì nghĩa có lẽ điều đó là sự thật.
“Ngươi có bệnh hay không thì chính bản thân ngươi biết, tuy Huyết Ngọc Thần Cốt Tham có thể khiến tay bị cụt mọc lại, xương trắng có thể mọc ra thịt mới nhưng cũng phải là trong điều kiện có thể hoàn toàn phát huy tác dụng của nó, phương pháp tốt nhất chính là luyện chế thành đan dược.” Tiêu Phàm tiếp tục nói, dáng vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi!
“Hắc lão đầu, không phải là ngươi thật sự mắc bệnh đấy chứ?”
“Chẳng lẽ ngươi thiếu tay, thiếu chân gì sao? Như thế này không phải là hoàn hảo không chút tổn thương gì à?”
Mọi người cũng nhanh chóng có hứng thú, có hai người cười to, sắc mặt Hắc Mộc lão tỗ phủ một màu đỏ tới tận mang tai.
Bọn họ đều là những người có cấp bậc lão quái vật rồi nên cũng có thể đoán ra được vài thứ từ trong lời nói của Tiêu Phàm, ít nhất là Hắc Mộc lão tổ thật sự mắc bệnh rồi!
Nếu như Hắc Mộc lão tổ không có bệnh thì sao Tiêu Phàm lại có thể khẳng định chắc chắn như thế?
“Các ngươi tin tưởng lời tiểu tử này sao?” Hắc Mộc lão tổ phẫn nộ trừng mắt nhìn mọi người, sau đó hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm: “Cút ra ngoài cho ta! Nếu không thì đừng trách lão tổ ta không khách khí!”
“Đã vậy thì ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi! Nhưng mà ta còn một câu muốn nói với ngươi, cho dù có được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham thì đời này của ngươi cũng không thể có con nối dõi đâu!”
Tiêu Phàm cũng là hạng người ngôn cuồng và kiêu ngạo, vón dĩ hắn còn muốn lấy được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham để luyện chế đan dược rồi cho Hắc Mộc lão tổ một viên nhưng nếu ông ta đã kêu sống kêu chết như thế thì thôi đi.
Huyết Ngọc Thần Cốt Tham tất nhiên là rất khó tìm nhưng cũng không phải hoàn toàn không tìm thấy được, còn thời gian một tháng nữa, nghĩ thêm vài biện pháp chắc cũng có thể gom đủ.
Dứt lời, Tiêu Phàm quay người chuẩn bị rồi đi, nếu đối phương đã không đồng ý thì hắn có ở lại đây cũng chả có ý nghĩa gì.
“Dừng lại cho bản lão tổ!” Hắc Mộc lão tổ cực kỳ tức giận, trong nháy mắt hắn ta đã chặn đường Tiêu Phàm.
“Ta nói Hắc Mộc này, ngươi không phải là bị tiểu tử kia nói trúng đó chứ, thật sự thiếu vật kia à?”
“Ta đã nói rồi mà, sao ngươi lại thường xuyên mua mấy loại linh dược mọc lại tay này nọ chứ, thì ra người thiếu thứ đó!”
“Hắc lão đầu, uổng cho trước kia ngươi còn thề thốt là nếu không đột phá được Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì ngươi sẽ không cưới vợ, thì ra là ngươi căn bản không có năng lực kia!”
“Ha ha, Hắc Mộc lão đầu à, thì ra ngươi là một lão thái giám!”
Đám người kia không kiêng nể gì mà cười to. Mấy lão quái vật bọn họ thường đấu tranh gay gắt với nhau, bây giờ có cơ hội tốt để đả kích Hắc Mộc lão tổ thì sao họ có thể bỏ qua được chứ?
Sắc mặt Hắc Mộc lão tổ tái xanh, cuối cùng hắn ta đổ hết tất cả phẫn nộ lên người Tiêu Phàm. Bí mật này bị hắn ta giấu kỹ mấy ngàn năm, không ngờ hôm nay lại bị một tên tiểu tử nói toạc ra như thế, làm sao hắn ta có thể nuốt cơn giận này xuống?
“Giao dịch giữa ta và ngươi đã thất bại, ngươi còn cản đường ta làm gì?” Tiêu Phàm nhún vai, nói. Trên mặt hắn không hề có chút cảm xúc gì.
“Tiểu tử, ngươi thật sự có biện pháp để tay cụt mọc lại sao?” Hắc Mộc lão tổ khẽ cắn môi, cuối cùng hắn ta vẫn áp chế cơn giận xuống.
Vì nối dõi tông đường, Hắc Mộc lão tổ đã suy nghĩ mấy ngàn năm rồi, tiếc là từ nhỏ hắn đã bị người ngược sát, chém rụng vật kia.
Chiến Thần cảnh tất nhiên sẽ có năng lực khôi phục mạnh mẽ nhưng nếu muốn tay cụt móc lại thì phải phối hợp với linh dược có hiệu quả cao, nếu không thì không thể làm được.
Giống như Sở Khinh Cuồng vậy, dù hiện tại y đã là bát biến Chiến Thần nhưng cánh tay bị đứt kia cũng không thể mọc lại.
“Có!” Tiêu Phàm tự tin gật đầu rồi nói: “Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết!”
Hắc Mộc lão tổ tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết tiểu tử này một trăm lần, tiểu tử này chắc chắn là cố ý khiến hắn khó chịu mà!
Trong lòng hắn có chút hối hận, sớm biết vậy thì nên đồng ý với tiểu tử này nhưng hắn ta cũng không ngờ Tiêu Phàm lại không biết giữ miệng, cứ thế mà nói bí mật của hắn ta ra.
Dừng một chút, Tiêu Phàm lại nói tiếp: “Nhưng mà ta có thể cho ngươi một cơ hội, bù lại ta có một điều kiện.”
“Nói đi!” Trong lòng Hắc Mộc lão tổ mừng rỡ nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng.
“Huyết Ngọc Thần Cốt Tham này, ngươi phải cho ta! Đổi lại ta sẽ cho ngươi một viên đan dược có thể chữa khỏi vấn đề của ngươi!” Ngữ khí của Tiêu Phàm rất chắc chắn, căn bản không để cho người ta phản bác.
“Sao ta có thể tin tưởng ngươi?” Hắc Mộc lão tổ cười nhạo một tiếng. Theo hắn ta, Tiêu Phàm này chỉ muốn lừa gạt Huyết Ngọc Thần Cốt Tham của hắn ta thôi, khi Huyết Ngọc Thần Cốt Tham vào tay hắn thì không chừng hắn sẽ trốn luôn.
“Vậy không có gì để nói nữa!” Tiêu Phàm mở hai tay ra, nhún vai, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trong lòng hắn lại cục lỳ luyến tiếc: “Với năng lực hiện tại của mình, hắn chỉ có thể luyện chế Sinh Cốt Thần đan mới có thể giả mạo được Trường Sinh đan, mà Huyết Ngọc Thần Cốt đan này chính là vị thuốc chính của Sinh Cốt Thần đan, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được!”
Nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm lại bắt đầu lẩm nhẩm, hắn thật sự sợ là Hắc Mộc lão tổ sẽ không đồng ý.
“Một vạn Thần Thạch, Huyết Ngọc Thần Cốt Tham này có thể đưa cho ngưới” Tiêu Phàm vừa bước ra hai bước, Hắc Mộc lão tổ vội vàng la lên.
“Được! Nhưng ta luyện chế một viên đan dược, nó đã có giá trị là năm vạn Thần Thạch rồi, ngươi phải trả ta thêm bốn vạn Thần Thạch.” Tiêu Phàm ngừng bước, mỉm cười nhìn Hắc Mộc lão tổ rồi nói.
“Ngươi, ngươi đúng là kẻ thừa nước đục thả câu!” Hắc Mộc lão tổ gần như quát ầm lên.
“Nể tình ngươi đã cống hiến Huyết Ngọc Thần Cốt Tham, ta giảm giá cho ngươi! Ngươi chỉ cần đưa ta một vạn thần thạch, sau đó ta sẽ đưa cho ngươi một viên đan dược.” Tiêu Phàm nói với tốc độ không nhanh không chậm nói.
Hắc Mộc lão tổ hận không thể lập tức chém Tiêu Phàm thành tám mảnh, ông ta khẽ cắn môi, tiện tay phóng ra một tia sáng mày đỏ tươi, đó là một gốc nhân sâm lớn bằng bàn tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu, óng ánh long lanh, linh khí tràn ngập cả căn phòng.
“Ngươi đưa ta đan dược, lão tổ ta sẽ đưa ngươi một vạn thần thạch.” Hắc Mộc lão tổ lạnh giọng nói.
“Thành giao!” Tiêu Phàm cất Huyết Ngọc Thần Cốt Tham, dáng vẻ như thực hiện được âm mưu, cuối cùng linh dược cũng đến tay.
Kiếm La và Sở Khinh Cuồng kinh ngạc, vẻ mặt khó tin nhìn hắn, vốn dĩ họ cho rằng Tiêu Phàm sẽ phải trả giá rất nhiều mới có thể lấy được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham này.
Thật không ngờ Tiêu Phàm lại có thể lấy Huyết Ngọc Thần Cốt Tham một cách miễn phí, còn lời thêm một vạn Thần Thạch nữa, đây đúng là giấc mơ mà.
Những người khác cũng kinh ngạc không kém, nhưng mà bọn hắn cũng không cảm thấy khoản giao dịch này thua lỗ, đối với Hắc Mộc lão tổ, khôi phục mệnh căn còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Đừng nói là một gốc Huyết Ngọc Thần Cốt Tham và một vạn thần thạch, cho dù là nhiều hơn thì ông ta vẫn bỏ ra được.
Ánh mắt Cổ Nhược Trần nhìn Tiêu Phàm rốt cuộc cũng thay đổi, hắn ta không ngờ chuyện này lại quay ngược một trăm tám mươi độ như thế.
Vô Thượng Sát Thần
Cho dù là Cổ Nhược Trần cũng không dám không sợ hãi trước mặt bọn họ như vậy, huống chi là những người khác.
Ở trong lòng họ, người trẻ tuổi có tư cách nói chuyện ngang hàng với họ cũng chỉ có tam đại công tử thôi, không còn ai có thể nữa.
“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là càng ngày càng kiêu ngạo nhỉ! Đúng là không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Ngang ngược, càn rỡ như thế thì có ngày nào đó chết ở đâu cũng không biết đấy!”
“Chỉ là một tên tiểu tử mà thôi! Nếu như lão tổ nhà ngươi tự đến thì có lẽ sẽ còn có tư cách nói chuyện với chúng ta.”
“Ngay cả lễ nghi cơ bản nhất mà cũng không biết, chúng ta nên thay lão tổ nhà hắn giáo dục hắn một chút đi!”
Những lão giả khác trong phòng cũng sôi nổi lên tiếng, ánh mắt không vui nhìn về phía Tiêu Phàm. Hắc Mộc lão tổ dù gì cũng là một nhân vật có cùng đẳng cấp với họ, Tiêu Phàm không nể mặt Hắc Mộc thì không phải là cũng không nể mặt bọn họ sao?
Nam tử khôi ngô kia nhíu mày nhưng không có ý lên tiếng, bắt chéo hai chân ngồi tại chỗ.
Tiêu Phàm cứ như không nghe thấy lời nói của những người khác, vẻ mặt không hề để ý, mà hắn còn nhìn chằm chằm Hắc Mộc lão tổ rồi nói: “Cho dù ngươi có được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham thì cũng không trị được bệnh của mình đâu! Đưa Huyết Ngọc Thần Cốt Tham cho ta, có lẽ ông sẽ có một phần cơ hội chữa khỏi bệnh của mình đấy!”
“Ngươi nói bậy, dù lão tổ ta bị suy yếu tinh lực nhưng dù gì cũng đường đường là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, làm sao mắc bệnh được?” Bộ dạng Hắc Mộc lão tổ hung dữ nhìn Tiêu Phàm, phẫn nộ quát lên, giọng nói có chút chói tai.
Những người khác cũng không còn châm biếm, giễu cợt Tiêu Phàm nữa, họ thấy dáng vẻ này của Hắc Mộc lão tổ thì nghĩa có lẽ điều đó là sự thật.
“Ngươi có bệnh hay không thì chính bản thân ngươi biết, tuy Huyết Ngọc Thần Cốt Tham có thể khiến tay bị cụt mọc lại, xương trắng có thể mọc ra thịt mới nhưng cũng phải là trong điều kiện có thể hoàn toàn phát huy tác dụng của nó, phương pháp tốt nhất chính là luyện chế thành đan dược.” Tiêu Phàm tiếp tục nói, dáng vẻ ta đã nhìn thấu ngươi rồi!
“Hắc lão đầu, không phải là ngươi thật sự mắc bệnh đấy chứ?”
“Chẳng lẽ ngươi thiếu tay, thiếu chân gì sao? Như thế này không phải là hoàn hảo không chút tổn thương gì à?”
Mọi người cũng nhanh chóng có hứng thú, có hai người cười to, sắc mặt Hắc Mộc lão tỗ phủ một màu đỏ tới tận mang tai.
Bọn họ đều là những người có cấp bậc lão quái vật rồi nên cũng có thể đoán ra được vài thứ từ trong lời nói của Tiêu Phàm, ít nhất là Hắc Mộc lão tổ thật sự mắc bệnh rồi!
Nếu như Hắc Mộc lão tổ không có bệnh thì sao Tiêu Phàm lại có thể khẳng định chắc chắn như thế?
“Các ngươi tin tưởng lời tiểu tử này sao?” Hắc Mộc lão tổ phẫn nộ trừng mắt nhìn mọi người, sau đó hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm: “Cút ra ngoài cho ta! Nếu không thì đừng trách lão tổ ta không khách khí!”
“Đã vậy thì ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi! Nhưng mà ta còn một câu muốn nói với ngươi, cho dù có được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham thì đời này của ngươi cũng không thể có con nối dõi đâu!”
Tiêu Phàm cũng là hạng người ngôn cuồng và kiêu ngạo, vón dĩ hắn còn muốn lấy được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham để luyện chế đan dược rồi cho Hắc Mộc lão tổ một viên nhưng nếu ông ta đã kêu sống kêu chết như thế thì thôi đi.
Huyết Ngọc Thần Cốt Tham tất nhiên là rất khó tìm nhưng cũng không phải hoàn toàn không tìm thấy được, còn thời gian một tháng nữa, nghĩ thêm vài biện pháp chắc cũng có thể gom đủ.
Dứt lời, Tiêu Phàm quay người chuẩn bị rồi đi, nếu đối phương đã không đồng ý thì hắn có ở lại đây cũng chả có ý nghĩa gì.
“Dừng lại cho bản lão tổ!” Hắc Mộc lão tổ cực kỳ tức giận, trong nháy mắt hắn ta đã chặn đường Tiêu Phàm.
“Ta nói Hắc Mộc này, ngươi không phải là bị tiểu tử kia nói trúng đó chứ, thật sự thiếu vật kia à?”
“Ta đã nói rồi mà, sao ngươi lại thường xuyên mua mấy loại linh dược mọc lại tay này nọ chứ, thì ra người thiếu thứ đó!”
“Hắc lão đầu, uổng cho trước kia ngươi còn thề thốt là nếu không đột phá được Chiến Thần cảnh đỉnh phong thì ngươi sẽ không cưới vợ, thì ra là ngươi căn bản không có năng lực kia!”
“Ha ha, Hắc Mộc lão đầu à, thì ra ngươi là một lão thái giám!”
Đám người kia không kiêng nể gì mà cười to. Mấy lão quái vật bọn họ thường đấu tranh gay gắt với nhau, bây giờ có cơ hội tốt để đả kích Hắc Mộc lão tổ thì sao họ có thể bỏ qua được chứ?
Sắc mặt Hắc Mộc lão tổ tái xanh, cuối cùng hắn ta đổ hết tất cả phẫn nộ lên người Tiêu Phàm. Bí mật này bị hắn ta giấu kỹ mấy ngàn năm, không ngờ hôm nay lại bị một tên tiểu tử nói toạc ra như thế, làm sao hắn ta có thể nuốt cơn giận này xuống?
“Giao dịch giữa ta và ngươi đã thất bại, ngươi còn cản đường ta làm gì?” Tiêu Phàm nhún vai, nói. Trên mặt hắn không hề có chút cảm xúc gì.
“Tiểu tử, ngươi thật sự có biện pháp để tay cụt mọc lại sao?” Hắc Mộc lão tổ khẽ cắn môi, cuối cùng hắn ta vẫn áp chế cơn giận xuống.
Vì nối dõi tông đường, Hắc Mộc lão tổ đã suy nghĩ mấy ngàn năm rồi, tiếc là từ nhỏ hắn đã bị người ngược sát, chém rụng vật kia.
Chiến Thần cảnh tất nhiên sẽ có năng lực khôi phục mạnh mẽ nhưng nếu muốn tay cụt móc lại thì phải phối hợp với linh dược có hiệu quả cao, nếu không thì không thể làm được.
Giống như Sở Khinh Cuồng vậy, dù hiện tại y đã là bát biến Chiến Thần nhưng cánh tay bị đứt kia cũng không thể mọc lại.
“Có!” Tiêu Phàm tự tin gật đầu rồi nói: “Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết!”
Hắc Mộc lão tổ tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể giết tiểu tử này một trăm lần, tiểu tử này chắc chắn là cố ý khiến hắn khó chịu mà!
Trong lòng hắn có chút hối hận, sớm biết vậy thì nên đồng ý với tiểu tử này nhưng hắn ta cũng không ngờ Tiêu Phàm lại không biết giữ miệng, cứ thế mà nói bí mật của hắn ta ra.
Dừng một chút, Tiêu Phàm lại nói tiếp: “Nhưng mà ta có thể cho ngươi một cơ hội, bù lại ta có một điều kiện.”
“Nói đi!” Trong lòng Hắc Mộc lão tổ mừng rỡ nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng.
“Huyết Ngọc Thần Cốt Tham này, ngươi phải cho ta! Đổi lại ta sẽ cho ngươi một viên đan dược có thể chữa khỏi vấn đề của ngươi!” Ngữ khí của Tiêu Phàm rất chắc chắn, căn bản không để cho người ta phản bác.
“Sao ta có thể tin tưởng ngươi?” Hắc Mộc lão tổ cười nhạo một tiếng. Theo hắn ta, Tiêu Phàm này chỉ muốn lừa gạt Huyết Ngọc Thần Cốt Tham của hắn ta thôi, khi Huyết Ngọc Thần Cốt Tham vào tay hắn thì không chừng hắn sẽ trốn luôn.
“Vậy không có gì để nói nữa!” Tiêu Phàm mở hai tay ra, nhún vai, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trong lòng hắn lại cục lỳ luyến tiếc: “Với năng lực hiện tại của mình, hắn chỉ có thể luyện chế Sinh Cốt Thần đan mới có thể giả mạo được Trường Sinh đan, mà Huyết Ngọc Thần Cốt đan này chính là vị thuốc chính của Sinh Cốt Thần đan, tuyệt đối không thể bỏ lỡ được!”
Nhưng mà trong lòng Tiêu Phàm lại bắt đầu lẩm nhẩm, hắn thật sự sợ là Hắc Mộc lão tổ sẽ không đồng ý.
“Một vạn Thần Thạch, Huyết Ngọc Thần Cốt Tham này có thể đưa cho ngưới” Tiêu Phàm vừa bước ra hai bước, Hắc Mộc lão tổ vội vàng la lên.
“Được! Nhưng ta luyện chế một viên đan dược, nó đã có giá trị là năm vạn Thần Thạch rồi, ngươi phải trả ta thêm bốn vạn Thần Thạch.” Tiêu Phàm ngừng bước, mỉm cười nhìn Hắc Mộc lão tổ rồi nói.
“Ngươi, ngươi đúng là kẻ thừa nước đục thả câu!” Hắc Mộc lão tổ gần như quát ầm lên.
“Nể tình ngươi đã cống hiến Huyết Ngọc Thần Cốt Tham, ta giảm giá cho ngươi! Ngươi chỉ cần đưa ta một vạn thần thạch, sau đó ta sẽ đưa cho ngươi một viên đan dược.” Tiêu Phàm nói với tốc độ không nhanh không chậm nói.
Hắc Mộc lão tổ hận không thể lập tức chém Tiêu Phàm thành tám mảnh, ông ta khẽ cắn môi, tiện tay phóng ra một tia sáng mày đỏ tươi, đó là một gốc nhân sâm lớn bằng bàn tay, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu đỏ máu, óng ánh long lanh, linh khí tràn ngập cả căn phòng.
“Ngươi đưa ta đan dược, lão tổ ta sẽ đưa ngươi một vạn thần thạch.” Hắc Mộc lão tổ lạnh giọng nói.
“Thành giao!” Tiêu Phàm cất Huyết Ngọc Thần Cốt Tham, dáng vẻ như thực hiện được âm mưu, cuối cùng linh dược cũng đến tay.
Kiếm La và Sở Khinh Cuồng kinh ngạc, vẻ mặt khó tin nhìn hắn, vốn dĩ họ cho rằng Tiêu Phàm sẽ phải trả giá rất nhiều mới có thể lấy được Huyết Ngọc Thần Cốt Tham này.
Thật không ngờ Tiêu Phàm lại có thể lấy Huyết Ngọc Thần Cốt Tham một cách miễn phí, còn lời thêm một vạn Thần Thạch nữa, đây đúng là giấc mơ mà.
Những người khác cũng kinh ngạc không kém, nhưng mà bọn hắn cũng không cảm thấy khoản giao dịch này thua lỗ, đối với Hắc Mộc lão tổ, khôi phục mệnh căn còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Đừng nói là một gốc Huyết Ngọc Thần Cốt Tham và một vạn thần thạch, cho dù là nhiều hơn thì ông ta vẫn bỏ ra được.
Ánh mắt Cổ Nhược Trần nhìn Tiêu Phàm rốt cuộc cũng thay đổi, hắn ta không ngờ chuyện này lại quay ngược một trăm tám mươi độ như thế.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1819: Linh Dược Tới Tay
10.0/10 từ 31 lượt.