Vô Thượng Sát Thần
Chương 1808: Ta Cần Phải Chứng Minh Với Ngươi Sao?
Tiêu Phàm cũng không để chuyện bắt sống tứ đại vương tử cùng công chúa ở trong lòng, bởi vì đây chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của hắn mà thôi.
Cho dù hiện tại không bắt bọn hắn, đến thời điểm nhất định cũng phải đối phó với bọn hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện đều thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, Thương Sinh thần quốc có mười ba vị vương tử cùng công chúa, bị hắn giết ba người, hiện tại lại bắt sống bốn người, chỉ còn lại bảy người.
Trong bảy người này, Tiếu Thiên Tà là đối tượng hợp tác với hắn, nói cách khác, chỉ còn sáu người phải xử lý.
Về phần sáu người này, trọng điểm Tiêu Phàm muốn đối phó liền là Tiếu Thiên Cơ cùng Tiếu Thiên Vận, nhưng muốn bắt được hai người này, không phải dễ dàng, còn phải suy tính kỹ hơn.
Màn đêm buông xuống, cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, mấy người Tiêu Phàm bình tĩnh vượt qua một đêm.
" Dung hợp tám thành Sinh Tử Áo Nghĩa, không biết hiệu quả của Sinh Tử Luân Hồi Đồ sẽ như thế nào." Tiêu Phàm ở trong phòng, tay cầm Sinh Tử Luân Hồi Đồ, âm thầm nói.
Thời gian một đêm, Tiêu Phàm dùng hồn văn khắc toàn bộ tám thành Áo Nghĩa đã dung hợp vào Sinh Tử Luân Hồi Đồ.
Sinh Tử Luân Hồi Đồ của hiện tại, so với năm thành Sinh Tử Áo Nghĩa lúc trước càng thêm huyền diệu, âm dương nhị khí phía trên mờ mịt vô cùng, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thần bí.
Trong đầu Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiên một ý nghĩ, có thể nhất niệm sinh, cũng có thể nhất niệm tử, hắn có cảm giác mình nắm rõ sinh tử trong lòng bàn tay.
"Lúc này mới chỉ là tám thành Sinh Tử Áo Nghĩa mà thôi, không biết về sau dung hợp chín thành, thậm chí mười thành, thì sẽ có hiệu quả gì?" Tiêu Phàm thở sâu, thu hồi Sinh Tử Luân Hồi Đồ.
Sinh Tử Luân Hồi Đồ, hiện tại Tiêu Phàm còn chưa chân chính cảm nhận được hiệu quả của nó.
"Linh hồn phân thân cũng dung hợp xong Luyện Dược Chi Thuật trong Tu La truyền thừa và Vạn Thánh Dược Điển, cũng nên cẩn thận dùng thử một chút." Tiêu Phàm đứng dậy, trong mắt bắn ra một sợi kim quang.
Những năm này, Tiêu Phàm mặc dù một mực tu luyện, tu vi cũng không ngừng tăng lên, nhưng hắn chưa hề buông tha luyện dược thuật, chỉ là rất ít thực hành mà thôi.
Bây giờ Tiêu Phàm chuyển sang thân phận với ngành nghề khác, hắn còn có chút không thích ứng, dù sao những năm vừa qua, trên cơ bản hắn chỉ giết người, chưa từng cứu người.
Không phải Tiêu Phàm không muốn yên lặng làm một luyện dược sư, mà là có quá nhiều người không cho phép, trên vai hắn còn có trách nhiệm và gánh nặng, những thứ này không phải một luyện dược sư có thể giải quyết.
Luyện dược sư chỉ có thể cứu mạng của nhiều người, nhưng không cứu được mạng của cả thế giới.
Két một tiếng, Tiêu Phàm đẩy cửa phòng đi ra ngoài, giờ phút này mặt trời đã lên cao, trời đã bừng sáng.
"Đều ra ngoài rồi?" Tiêu Phàm dùng linh hồn lực quét qua gian phòng đám người Kiếm La một chút, lại phát hiện mấy người đều không thấy bóng dáng đâu.
"Công tử." Đột nhiên, Kiếm La nhanh chóng chạy tới, tràn đầy phấn khởi nhìn Tiêu Phàm nói: "Thật nhiều người tới đây, đều là muốn gặp công tử."
"Gặp ta?" Tiêu Phàm lộ vẻ cổ quái, hôm qua mình mới tới đây, cho dù có người tin tưởng mình là Thần Dược Sư, cũng không tới sớm như vậy đi.
"Bản công tử đường đường Thần Dược Sư, còn cần các ngươi đi tuyên truyền sao?" Tiêu Phàm nhíu mày.
Cũng không phải Tiêu Phàm hiếm lạ chức Thần Dược Sư, mà là địa vị Thần Dược Sư ở Thương Sinh thần quốc rất hiếm thấy, mình còn cố ý đi tuyên truyền, đây chẳng phải là tự giảm cấp bậc của mình xuống sao.
Cấp bậc gì đó thực ra Tiêu Phàm cũng không quan tâm, nhưng mấu chốt là, việc này sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
"Đây là Sở công tử an bài, chúng ta cũng chỉ lén đi tuyên truyền, cũng không xuất đầu lộ diện, không ai biết đến." Kiếm La vội vàng giải thích nói.
"Việc tuyên truyền, về sau các ngươi không cần lo." Tiêu Phàm thản nhiên nói.
"Đường đường Thần Dược Sư sẽ ở khách sạn bình thường như thế này? Kim gia ta phải nhìn xem, có ai dám ở thành Thiên Thương Thần lừa ăn lừa uống! Thần Dược Sư đâu, lăn ra đây cho ta!"
Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến, trong giọng nói đều là ý khinh thường.
"Đồ chán sống!" Kiếm La quát lạnh một tiếng, thần sắc hắn có chút khó coi, hắn vừa rồi nhìn thấy những người kia rõ ràng là mộ danh mà đến, mà bây giờ lại dám trắng trợn nhục mạ Tiêu Phàm, điều này khiến hắn làm sao có thể không giận?
Từ khi Tiêu Phàm chỉ điểm để Kiếm La đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, ở trong lòng Kiếm La, bất kỳ người nào cũng không được vũ nhục Tiêu Phàm, cho dù là Thiên Thần, hắn cũng dám đấu một trận!
"Chớ vội!" Tiêu Phàm bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn ra ngoài sân.
Người đầu trọc này khoác kim sắc trường bào, bộ dáng du côn, dáng vẻ đi đường lưu manh, một đôi mắt cá chết nhìn qua không có thần thái gì.
Bất quá khí tức trên thân hắn tán phát lại vô cùng cường đại, là một tu sĩ lục biến Chiến Thần, ánh mắt những người khác nhìn về phía hắn tràn đầy kiêng kị.
Phịch một tiếng, một tên thuộc hạ của đầu trọc, trực tiếp dùng một cước đạp cửa tiểu viện, sau đó đám người đứng thành hai hàng, để tên đầu trọc đứng ở giữa.
"Ngươi chính là Thần Dược Sư?" Đầu trọc liếc mắt nhìn Kiếm La, trong ánh mắt đều là vẻ khinh bỉ.
Kiếm La nhíu mày, tên trọc đầu này rõ ràng là một tên lưu manh du côn ở đây, dạng người như hắn, Kiếm La đã gặp qua rất nhiều.
Dù sao, thành Thiên Thương Thần rất lớn, chu vi mấy vạn dặm, cho dù là quan viên ở thành Thiên Thương Thần cũng chưa chắc có thể quản được nhiều như vậy.
Dạng người như tên đầu trọc này, coi như giết hắn, cũng không có ai gây phiền phúc cho mình.
Nghĩ đến điều này, sát ý trong mắt Kiếm La không thêm che giấu.
"Là ta." Kiếm La còn chưa mở miệng, Tiêu Phàm đã mở miệng nói, hắn đứng trên bậc thang, hờ hững nhìn tên đầu trọc.
Lúc này, Võ Nhược Phong cùng ba người Vân Hạc đi tới, Võ Nhược Phong nói: "Công tử, là chúng ta không đúng, không nên để bọn họ tiến vào."
"Cái gì?" Nghe được Tiêu Phàm thừa nhận mình là Thần Dược Sư, đầu trọc lập tức nhìn về phía Tiêu Phàm, tựa như Tiêu Phàm lọt vào mắt hắn, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi còn chưa mọc đủ lông, đã dám xưng mình là Thần Dược Sư?"
"Ha ha "Đám thuộc hạ của tên đầu trọc không chút kiêng kỵ nở nụ cười, tiếng cười kia vô cùng chói tai.
Đầu trọc khẽ khoát khoát tay ra hiệu cho đám thuộc hạ an tĩnh lại, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói: "Lúc đầu, Kim gia ta lăn lộn, cũng chỉ dám giả mạo cửu phẩm luyện dược sư, ngươi ngược lại tốt rồi, trực tiếp dám giả mạo Thần Dược Sư? Thật không hiểu ai cho tiểu tử ngươi lá gan!"
"Lá gan trên người ta, không cần ai cho cả." Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp lại.
Võ Nhược Phong và Vân Hạc kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sau đó hai người quay ra nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ buồn bực, bọn hắn không biết vì sao tính tình Tiêu Phàm lại tốt như vậy.
Nếu là bình thường, hắn đã vung tay, đánh bay tên đầu trọc này, sao cần phải cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy.
Nhưng ánh mắt này của bọn hắn lọt vào mắt tên đầu trọc, lại thành bọn họ sợ hãi.
Mình còn chưa động thủ mà, các ngươi đã sợ hãi? Trong lòng tên đầu trọc lập tức xem thường đám người Tiêu Phàm.
Đột nhiên, một thanh trường đao xuất hiện trong tay tên đầu trọc, trực tiếp ném tới dưới chân Tiêu Phàm, cười nhạo nói: "Hôm nay nếu ngươi không thể chứng minh được ngươi là Thần Dược Sư, vậy ngươi tự sát đi."
"Ngươi là cái thá gì, ta cần phải chứng minh với ngươi sao?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, khinh thường nói.
Một tên lục biến Chiến Thần mà thôi, cũng dám diễu võ giương oai ở trước mặt mình, để mình chứng minh với hắn?
Vô Thượng Sát Thần
Cho dù hiện tại không bắt bọn hắn, đến thời điểm nhất định cũng phải đối phó với bọn hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện đều thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng, Thương Sinh thần quốc có mười ba vị vương tử cùng công chúa, bị hắn giết ba người, hiện tại lại bắt sống bốn người, chỉ còn lại bảy người.
Trong bảy người này, Tiếu Thiên Tà là đối tượng hợp tác với hắn, nói cách khác, chỉ còn sáu người phải xử lý.
Về phần sáu người này, trọng điểm Tiêu Phàm muốn đối phó liền là Tiếu Thiên Cơ cùng Tiếu Thiên Vận, nhưng muốn bắt được hai người này, không phải dễ dàng, còn phải suy tính kỹ hơn.
Màn đêm buông xuống, cũng không có chuyện đặc biệt gì xảy ra, mấy người Tiêu Phàm bình tĩnh vượt qua một đêm.
" Dung hợp tám thành Sinh Tử Áo Nghĩa, không biết hiệu quả của Sinh Tử Luân Hồi Đồ sẽ như thế nào." Tiêu Phàm ở trong phòng, tay cầm Sinh Tử Luân Hồi Đồ, âm thầm nói.
Thời gian một đêm, Tiêu Phàm dùng hồn văn khắc toàn bộ tám thành Áo Nghĩa đã dung hợp vào Sinh Tử Luân Hồi Đồ.
Sinh Tử Luân Hồi Đồ của hiện tại, so với năm thành Sinh Tử Áo Nghĩa lúc trước càng thêm huyền diệu, âm dương nhị khí phía trên mờ mịt vô cùng, tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ thần bí.
Trong đầu Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiên một ý nghĩ, có thể nhất niệm sinh, cũng có thể nhất niệm tử, hắn có cảm giác mình nắm rõ sinh tử trong lòng bàn tay.
"Lúc này mới chỉ là tám thành Sinh Tử Áo Nghĩa mà thôi, không biết về sau dung hợp chín thành, thậm chí mười thành, thì sẽ có hiệu quả gì?" Tiêu Phàm thở sâu, thu hồi Sinh Tử Luân Hồi Đồ.
Sinh Tử Luân Hồi Đồ, hiện tại Tiêu Phàm còn chưa chân chính cảm nhận được hiệu quả của nó.
"Linh hồn phân thân cũng dung hợp xong Luyện Dược Chi Thuật trong Tu La truyền thừa và Vạn Thánh Dược Điển, cũng nên cẩn thận dùng thử một chút." Tiêu Phàm đứng dậy, trong mắt bắn ra một sợi kim quang.
Những năm này, Tiêu Phàm mặc dù một mực tu luyện, tu vi cũng không ngừng tăng lên, nhưng hắn chưa hề buông tha luyện dược thuật, chỉ là rất ít thực hành mà thôi.
Bây giờ Tiêu Phàm chuyển sang thân phận với ngành nghề khác, hắn còn có chút không thích ứng, dù sao những năm vừa qua, trên cơ bản hắn chỉ giết người, chưa từng cứu người.
Không phải Tiêu Phàm không muốn yên lặng làm một luyện dược sư, mà là có quá nhiều người không cho phép, trên vai hắn còn có trách nhiệm và gánh nặng, những thứ này không phải một luyện dược sư có thể giải quyết.
Luyện dược sư chỉ có thể cứu mạng của nhiều người, nhưng không cứu được mạng của cả thế giới.
Két một tiếng, Tiêu Phàm đẩy cửa phòng đi ra ngoài, giờ phút này mặt trời đã lên cao, trời đã bừng sáng.
"Đều ra ngoài rồi?" Tiêu Phàm dùng linh hồn lực quét qua gian phòng đám người Kiếm La một chút, lại phát hiện mấy người đều không thấy bóng dáng đâu.
"Công tử." Đột nhiên, Kiếm La nhanh chóng chạy tới, tràn đầy phấn khởi nhìn Tiêu Phàm nói: "Thật nhiều người tới đây, đều là muốn gặp công tử."
"Gặp ta?" Tiêu Phàm lộ vẻ cổ quái, hôm qua mình mới tới đây, cho dù có người tin tưởng mình là Thần Dược Sư, cũng không tới sớm như vậy đi.
"Bản công tử đường đường Thần Dược Sư, còn cần các ngươi đi tuyên truyền sao?" Tiêu Phàm nhíu mày.
Cũng không phải Tiêu Phàm hiếm lạ chức Thần Dược Sư, mà là địa vị Thần Dược Sư ở Thương Sinh thần quốc rất hiếm thấy, mình còn cố ý đi tuyên truyền, đây chẳng phải là tự giảm cấp bậc của mình xuống sao.
Cấp bậc gì đó thực ra Tiêu Phàm cũng không quan tâm, nhưng mấu chốt là, việc này sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn.
"Đây là Sở công tử an bài, chúng ta cũng chỉ lén đi tuyên truyền, cũng không xuất đầu lộ diện, không ai biết đến." Kiếm La vội vàng giải thích nói.
"Việc tuyên truyền, về sau các ngươi không cần lo." Tiêu Phàm thản nhiên nói.
"Đường đường Thần Dược Sư sẽ ở khách sạn bình thường như thế này? Kim gia ta phải nhìn xem, có ai dám ở thành Thiên Thương Thần lừa ăn lừa uống! Thần Dược Sư đâu, lăn ra đây cho ta!"
Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ đằng xa truyền đến, trong giọng nói đều là ý khinh thường.
"Đồ chán sống!" Kiếm La quát lạnh một tiếng, thần sắc hắn có chút khó coi, hắn vừa rồi nhìn thấy những người kia rõ ràng là mộ danh mà đến, mà bây giờ lại dám trắng trợn nhục mạ Tiêu Phàm, điều này khiến hắn làm sao có thể không giận?
Từ khi Tiêu Phàm chỉ điểm để Kiếm La đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, ở trong lòng Kiếm La, bất kỳ người nào cũng không được vũ nhục Tiêu Phàm, cho dù là Thiên Thần, hắn cũng dám đấu một trận!
"Chớ vội!" Tiêu Phàm bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn ra ngoài sân.
Người đầu trọc này khoác kim sắc trường bào, bộ dáng du côn, dáng vẻ đi đường lưu manh, một đôi mắt cá chết nhìn qua không có thần thái gì.
Bất quá khí tức trên thân hắn tán phát lại vô cùng cường đại, là một tu sĩ lục biến Chiến Thần, ánh mắt những người khác nhìn về phía hắn tràn đầy kiêng kị.
Phịch một tiếng, một tên thuộc hạ của đầu trọc, trực tiếp dùng một cước đạp cửa tiểu viện, sau đó đám người đứng thành hai hàng, để tên đầu trọc đứng ở giữa.
"Ngươi chính là Thần Dược Sư?" Đầu trọc liếc mắt nhìn Kiếm La, trong ánh mắt đều là vẻ khinh bỉ.
Kiếm La nhíu mày, tên trọc đầu này rõ ràng là một tên lưu manh du côn ở đây, dạng người như hắn, Kiếm La đã gặp qua rất nhiều.
Dù sao, thành Thiên Thương Thần rất lớn, chu vi mấy vạn dặm, cho dù là quan viên ở thành Thiên Thương Thần cũng chưa chắc có thể quản được nhiều như vậy.
Dạng người như tên đầu trọc này, coi như giết hắn, cũng không có ai gây phiền phúc cho mình.
Nghĩ đến điều này, sát ý trong mắt Kiếm La không thêm che giấu.
"Là ta." Kiếm La còn chưa mở miệng, Tiêu Phàm đã mở miệng nói, hắn đứng trên bậc thang, hờ hững nhìn tên đầu trọc.
Lúc này, Võ Nhược Phong cùng ba người Vân Hạc đi tới, Võ Nhược Phong nói: "Công tử, là chúng ta không đúng, không nên để bọn họ tiến vào."
"Cái gì?" Nghe được Tiêu Phàm thừa nhận mình là Thần Dược Sư, đầu trọc lập tức nhìn về phía Tiêu Phàm, tựa như Tiêu Phàm lọt vào mắt hắn, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi còn chưa mọc đủ lông, đã dám xưng mình là Thần Dược Sư?"
"Ha ha "Đám thuộc hạ của tên đầu trọc không chút kiêng kỵ nở nụ cười, tiếng cười kia vô cùng chói tai.
Đầu trọc khẽ khoát khoát tay ra hiệu cho đám thuộc hạ an tĩnh lại, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói: "Lúc đầu, Kim gia ta lăn lộn, cũng chỉ dám giả mạo cửu phẩm luyện dược sư, ngươi ngược lại tốt rồi, trực tiếp dám giả mạo Thần Dược Sư? Thật không hiểu ai cho tiểu tử ngươi lá gan!"
"Lá gan trên người ta, không cần ai cho cả." Tiêu Phàm nhàn nhạt đáp lại.
Võ Nhược Phong và Vân Hạc kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sau đó hai người quay ra nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ buồn bực, bọn hắn không biết vì sao tính tình Tiêu Phàm lại tốt như vậy.
Nếu là bình thường, hắn đã vung tay, đánh bay tên đầu trọc này, sao cần phải cùng hắn nói nhảm nhiều như vậy.
Nhưng ánh mắt này của bọn hắn lọt vào mắt tên đầu trọc, lại thành bọn họ sợ hãi.
Mình còn chưa động thủ mà, các ngươi đã sợ hãi? Trong lòng tên đầu trọc lập tức xem thường đám người Tiêu Phàm.
Đột nhiên, một thanh trường đao xuất hiện trong tay tên đầu trọc, trực tiếp ném tới dưới chân Tiêu Phàm, cười nhạo nói: "Hôm nay nếu ngươi không thể chứng minh được ngươi là Thần Dược Sư, vậy ngươi tự sát đi."
"Ngươi là cái thá gì, ta cần phải chứng minh với ngươi sao?" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, khinh thường nói.
Một tên lục biến Chiến Thần mà thôi, cũng dám diễu võ giương oai ở trước mặt mình, để mình chứng minh với hắn?
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1808: Ta Cần Phải Chứng Minh Với Ngươi Sao?
10.0/10 từ 31 lượt.