Vô Thượng Sát Thần
Chương 1803: Ngươi Không Dám Để Ta Chữa Trị!
Bởi vì ta là Thần Dược Sư!
Lời này từ chính miệng Tiêu Phàm nói ra vẫn có lực chấn động vô cùng, dù tu sĩ bốn phía đã đoán được Tiêu Phàm là Thần Dược Sư, nhưng nghe câu này, trong lòng vẫn là cực kỳ chấn động.
Thần Dược Sư, dù là Thương Sinh thần quốc cũng chỉ có mấy người, hơn nữa đã thành danh hàng trăm hàng ngàn năm rồi, người bình thường căn bản không thể nhìn thấy.
Nhưng mọi người đều biết rằng, một Thần Dược Sư, dù là gặp mặt Thần chủ, Thần chủ cũng phải lễ nhượng ba phần, đủ để có thể thấy được tầm quan trọng của Thần Dược Sư, đây không phải là người mà bọn chúng có thể đắc tội.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy người Tứ vương tử không tiếp tục làm khó dễ Tiêu Phàm, ngộ nhỡ Tiêu Phàm thật sự là Thần Dược Sư. Ngay cả khi bọn hắn thân là vương tử và công chúa, cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.
"Ngươi có cách gì chứng minh ngươi là Thần Dược Sư?" Nữ tử váy lụa xanh vẫn có chút không tin, thật sự là Tiêu Phàm quá trẻ tuổi.
Bọn chúng đã gặp những Thần Dược Sư của Thương Sinh thần quốc, từng người đều là lão quái vật, dùng đan dược duy trì huyết khí tràn đầy, dù có thay đổi cỡ nào cũng khó qua được mắt bọn chúng.
"Tin hay không tùy ngươi, ta nhất thiết phải chứng minh với ngươi sao?" Tiêu Phàm dường như tức giận, cau mày liếc mắt nhìn nữ tử váy lụa kia.
Trước đó hắn từ trong miệng Tiếu Thiên Tà đã biết được, Thần Dược Sư của Thương Sinh thần quốc rất hiếm, hơn nữa mỗi người đều rất kiêu ngạo, dù là gặp mặt vương tử công chúa cũng không nể mặt.
Nếu như hắn biểu hiện quá dè dặt và thấp giọng, đối phương còn thật sự hoài nghi.
Nếu chính mình cũng không tin bản thân là Thần Dược Sư, đối phương làm sao có thể tin tưởng?
Huống chi, Tiêu Phàm hiện giờ thật sự đã đột phá đến cảnh giới Thần Dược Sư, chỉ là hắn rất ít thi triển y thuật và luyện đan thuật mà thôi.
Quả nhiên, tứ đại vương tử và công chúa đối diện thấy thế, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không quyết định chắc chắn được.
Bọn chúng tới đây, vốn dĩ là muốn tìm Sở Khinh Cuồng hỏi thăm tung tích Tiêu Phàm mà thôi, nhưng quanh đi quẩn lại, lại xoáy vào vấn đề Tiêu Phàm có phải Thần Dược Sư hay không.
Nếu như Tiêu Phàm thật sự là Thần Dược Sư, hắn lại là bằng hữu của Sở Khinh Cuồng, bọn chúng cũng không thể tuỳ tiện đắc tội Sở Khinh Cuồng.
"Đương nhiên, các ngươi muốn chứng minh cũng có thể." Đang lúc bầu không khí trở nên im lặng, Tiêu Phàm đột nhiên lại mở miệng, hắn chỉ vào nữ tử váy lụa kia nói: "Nếu như ngươi không sợ chết, cứ việc tới thử một lần."
"Dám ăn nói như vậy với Thập công chúa, hắn chán sống rồi sao?" Đám người nghe vậy, không khỏi hắt ra một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Nữ tử váy lụa xanh Thập công chúa hơi nhíu mày, Tiêu Phàm biểu hiện càng mạnh mẽ, nàng càng tin tưởng Tiêu Phàm là Thần Dược Sư.
"Hừ, chẳng lẽ ngươi còn dám giết bản công chúa hay sao?" Thập công chúa hừ lạnh một tiếng, tiến thẳng đến Tiêu Phàm.
Mấy người Tứ vương tử cũng không ngăn cản, chung quanh còn có không ít cường giả Chiến Thần cảnh hậu kỳ trở lên nhìn chằm chằm, bọn chúng tin Tiêu Phàm cũng không dám gây bất lợi với Thập công chúa.
Thập công chúa dừng lại chỗ cách Tiêu Phàm một trượng, cứ lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm cũng không chút ngần ngại nhìn Thập công chúa, căn bản không có bất cứ điều gì che đậy.
Không thể không nói, những công chúa này tuy rằng đều trải qua việc rèn luyện khắc nghiệt, nhưng dáng người mỹ miều thật không thể chê vào đâu được.
Vừa nghĩ đến Tiếu Thương Sinh ngay cả thân thể nữ nhân cũng muốn đoạt lấy, Tiêu Phàm bỗng nổi lên ác cảm, linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh chỉ vì muốn tiếp tục tồn tại, thật đúng là thủ đoạn gì cũng có thể dở ra.
Có điều Tiêu Phàm cũng không dám khinh thường Thập công chúa này, có thể từ trong núi thây biển xác bò ra, sát phạt khẳng định rất quả quyết, hơn nữa có khác biệt rất lớn với những nữ nhân khác.
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Thập công chúa khoảng chừng thời gian mười mấy nhịp thở, đám người bốn phía đều câm như hến, trong lòng không khỏi thầm mắng Tiêu Phàm to gan, cũng dám nhìn Thập công chúa như vậy.
Thập công chúa cũng bị Tiêu Phàm nhìn khiến toàn thân nổi da gà, lạnh giọng nói: "Còn nhìn nữa, bản công chúa móc mắt của ngươi!"
"Trong mắt ta, ngươi chỉ là một bệnh nhân mà thôi." Tiêu Phàm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói, Thập công chúa khẩu khí không tồi, nhưng vẫn không khơi lên được tà ý gì từ Tiêu Phàm.
"Ta là bệnh nhân? Chiến Thần cảnh lại nhiễm bệnh, thật sự là chuyện nực cười? Ta thấy ngươi chính là một kẻ bịp bợm!" Thập công chúa tựa như bắt được cái đuôi của Tiêu Phàm, một bước tiến lên, chuẩn bị động thủ đối với Tiêu Phàm.
"Chiến Thần cảnh lại không nhiễm bệnh, đó mới là chuyện nực cười, nếu như Chiến Thần cảnh không nhiễm bệnh, cần Thần Dược Sư làm cái gì?" Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, lạnh lùng quát.
Thập công chúa nghe vậy, thân hình khựng lại, đôi mắt đẹp lóe lên một chút, mặt âm u nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tựa như hoàn toàn không quan tâm cảm giác của nàng, tự nhủ: "Ngươi hai mắt vô thần, ngực tích tụ một luồng khí, trong bước chân, thần lực dao động lên xuống không ổn định, công pháp tu luyện mới nhất của ngươi xảy ra chút vấn đề rồi."
Nghe được lời này, sắc mặt Thập công chúa khẽ run lên, có điều rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng thì kinh hãi vô cùng.
"Sắc mặt kia của lão thập có chút không ổn, chẳng lẽ tiểu tử kia nói đúng?" Tứ vương tử truyền âm cho hai người khác nói.
"Không biết, có điều hai ngày trước ta thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bước chân dao động, quả thật giống như luyện công xảy ra vấn đề, có điều hai ngày nay, hẳn là điều tức tương đối ổn định rồi thì phải." Nữ tử váy dài màu đen nhíu mày.
Lúc này, ánh mắt đám người nhìn về phía Tiêu Phàm có chút biến đổi, có thể một câu nói ra vấn đề của Thập công chúa, cũng đủ để chứng minh Tiêu Phàm có chút bản lĩnh.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Thập công chúa lại cười lạnh không thôi, trạng thái này có vẻ như chỉ cần người có tâm liền có thể đoán được vài phần, nhưng bị Tiêu Phàm nói ra, trong tâm nàng vẫn có chút không thoải mái.
"Mặt khác, luồng khí trong ngực ngươi, chính là oán khí, oán khí tại tâm, ảnh hưởng đến kinh mạch toàn thân, nếu như tiếp tục tu luyện, rất có khả năng tẩu hỏa nhập ma." Tiêu Phàm lại nói.
"Lời lẽ đe dọa." Thập công chúa khịt mũi coi thường.
"Có phải là lời lẽ đe dọa hay không, ngươi dùng sức ấn vào sườn trái mình, phải chăng đau thấu tim gan?" Tiêu Phàm vẫn hết sức tự tin nói.
Thập công chúa bán tín bán nghi dùng một tay ấn vào sườn trái, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ đau đớn.
"Nơi này con người ấn vào đều sẽ đau!" Trong lòng Tiêu Phàm lại bổ sung một câu, xém chút liền bật cười, lập tức lại lấy ra một cây kim châm nghiêm mặt nói: "Ngươi không phải muốn xác minh ta có phải luyện dược sư hay không sao? Chỉ cần một châm, ta có thể giải quyết vấn đề của ngươi."
"Hừ, ai biết ngươi có hại ta hay không?" Sắc mặt Thập công chúa biến đổi, sau đó lui hai bước về sau, dè dặt nhìn Tiêu Phàm.
"Ngươi không phải sợ ta hại ngươi, mà là ngươi không muốn trị bệnh, hoặc là nói, ngươi không dám để cho ta trị bệnh!" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, cười.
Nụ cười này trong mắt Thập công chúa, lại thật giống như bị người ta nhìn thấu, toàn thân nàng khẽ run, trong nháy mắt nàng cảm giác như tất cả bí mật của mình đều bại lộ trước con mắt của Tiêu Phàm.
"Ta không sao." Thập công chúa khẽ cắn môi, hừ lạnh một tiếng bèn lách mình lùi lại, căn bản không cho Tiêu Phàm có cơ hội trị liệu.
Đám người Tứ vương tử nhìn Thập công chúa với ánh mắt đầy phức tạp, trong đầu mấy người còn đang nghĩ về câu nói kia của Tiêu Phàm.
"Tiêu huynh, thân thể của nàng thật sự có vấn đề?" Sở Khinh Cuồng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm truyền âm, "Nếu có vấn đề, vì sao nàng không để cho ngươi chữa trị?"
"Nếu như thương thế này, là chính nàng cô ý tạo thành, ngươi nói nàng sẽ để cho ta chữa trị hay sao?" Tiêu Phàm cười một cách đầy ẩn ý.
"Ngươi nói là?" Sở Khinh Cuồng trong mắt lóe lên một nét kinh ngạc.
"Xem ra bọn chúng vì muốn trốn tránh Tiếu Thương Sinh đoạt thân, cũng bắt đầu sử dụng bất cứ thủ đoạn nào." Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Vô Thượng Sát Thần
Lời này từ chính miệng Tiêu Phàm nói ra vẫn có lực chấn động vô cùng, dù tu sĩ bốn phía đã đoán được Tiêu Phàm là Thần Dược Sư, nhưng nghe câu này, trong lòng vẫn là cực kỳ chấn động.
Thần Dược Sư, dù là Thương Sinh thần quốc cũng chỉ có mấy người, hơn nữa đã thành danh hàng trăm hàng ngàn năm rồi, người bình thường căn bản không thể nhìn thấy.
Nhưng mọi người đều biết rằng, một Thần Dược Sư, dù là gặp mặt Thần chủ, Thần chủ cũng phải lễ nhượng ba phần, đủ để có thể thấy được tầm quan trọng của Thần Dược Sư, đây không phải là người mà bọn chúng có thể đắc tội.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy người Tứ vương tử không tiếp tục làm khó dễ Tiêu Phàm, ngộ nhỡ Tiêu Phàm thật sự là Thần Dược Sư. Ngay cả khi bọn hắn thân là vương tử và công chúa, cũng không dám tuỳ tiện đắc tội.
"Ngươi có cách gì chứng minh ngươi là Thần Dược Sư?" Nữ tử váy lụa xanh vẫn có chút không tin, thật sự là Tiêu Phàm quá trẻ tuổi.
Bọn chúng đã gặp những Thần Dược Sư của Thương Sinh thần quốc, từng người đều là lão quái vật, dùng đan dược duy trì huyết khí tràn đầy, dù có thay đổi cỡ nào cũng khó qua được mắt bọn chúng.
"Tin hay không tùy ngươi, ta nhất thiết phải chứng minh với ngươi sao?" Tiêu Phàm dường như tức giận, cau mày liếc mắt nhìn nữ tử váy lụa kia.
Trước đó hắn từ trong miệng Tiếu Thiên Tà đã biết được, Thần Dược Sư của Thương Sinh thần quốc rất hiếm, hơn nữa mỗi người đều rất kiêu ngạo, dù là gặp mặt vương tử công chúa cũng không nể mặt.
Nếu như hắn biểu hiện quá dè dặt và thấp giọng, đối phương còn thật sự hoài nghi.
Nếu chính mình cũng không tin bản thân là Thần Dược Sư, đối phương làm sao có thể tin tưởng?
Huống chi, Tiêu Phàm hiện giờ thật sự đã đột phá đến cảnh giới Thần Dược Sư, chỉ là hắn rất ít thi triển y thuật và luyện đan thuật mà thôi.
Quả nhiên, tứ đại vương tử và công chúa đối diện thấy thế, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lúc nhất thời không quyết định chắc chắn được.
Bọn chúng tới đây, vốn dĩ là muốn tìm Sở Khinh Cuồng hỏi thăm tung tích Tiêu Phàm mà thôi, nhưng quanh đi quẩn lại, lại xoáy vào vấn đề Tiêu Phàm có phải Thần Dược Sư hay không.
Nếu như Tiêu Phàm thật sự là Thần Dược Sư, hắn lại là bằng hữu của Sở Khinh Cuồng, bọn chúng cũng không thể tuỳ tiện đắc tội Sở Khinh Cuồng.
"Đương nhiên, các ngươi muốn chứng minh cũng có thể." Đang lúc bầu không khí trở nên im lặng, Tiêu Phàm đột nhiên lại mở miệng, hắn chỉ vào nữ tử váy lụa kia nói: "Nếu như ngươi không sợ chết, cứ việc tới thử một lần."
"Dám ăn nói như vậy với Thập công chúa, hắn chán sống rồi sao?" Đám người nghe vậy, không khỏi hắt ra một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Nữ tử váy lụa xanh Thập công chúa hơi nhíu mày, Tiêu Phàm biểu hiện càng mạnh mẽ, nàng càng tin tưởng Tiêu Phàm là Thần Dược Sư.
"Hừ, chẳng lẽ ngươi còn dám giết bản công chúa hay sao?" Thập công chúa hừ lạnh một tiếng, tiến thẳng đến Tiêu Phàm.
Mấy người Tứ vương tử cũng không ngăn cản, chung quanh còn có không ít cường giả Chiến Thần cảnh hậu kỳ trở lên nhìn chằm chằm, bọn chúng tin Tiêu Phàm cũng không dám gây bất lợi với Thập công chúa.
Thập công chúa dừng lại chỗ cách Tiêu Phàm một trượng, cứ lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.
Ánh mắt Tiêu Phàm cũng không chút ngần ngại nhìn Thập công chúa, căn bản không có bất cứ điều gì che đậy.
Không thể không nói, những công chúa này tuy rằng đều trải qua việc rèn luyện khắc nghiệt, nhưng dáng người mỹ miều thật không thể chê vào đâu được.
Vừa nghĩ đến Tiếu Thương Sinh ngay cả thân thể nữ nhân cũng muốn đoạt lấy, Tiêu Phàm bỗng nổi lên ác cảm, linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh chỉ vì muốn tiếp tục tồn tại, thật đúng là thủ đoạn gì cũng có thể dở ra.
Có điều Tiêu Phàm cũng không dám khinh thường Thập công chúa này, có thể từ trong núi thây biển xác bò ra, sát phạt khẳng định rất quả quyết, hơn nữa có khác biệt rất lớn với những nữ nhân khác.
Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Thập công chúa khoảng chừng thời gian mười mấy nhịp thở, đám người bốn phía đều câm như hến, trong lòng không khỏi thầm mắng Tiêu Phàm to gan, cũng dám nhìn Thập công chúa như vậy.
Thập công chúa cũng bị Tiêu Phàm nhìn khiến toàn thân nổi da gà, lạnh giọng nói: "Còn nhìn nữa, bản công chúa móc mắt của ngươi!"
"Trong mắt ta, ngươi chỉ là một bệnh nhân mà thôi." Tiêu Phàm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói, Thập công chúa khẩu khí không tồi, nhưng vẫn không khơi lên được tà ý gì từ Tiêu Phàm.
"Ta là bệnh nhân? Chiến Thần cảnh lại nhiễm bệnh, thật sự là chuyện nực cười? Ta thấy ngươi chính là một kẻ bịp bợm!" Thập công chúa tựa như bắt được cái đuôi của Tiêu Phàm, một bước tiến lên, chuẩn bị động thủ đối với Tiêu Phàm.
"Chiến Thần cảnh lại không nhiễm bệnh, đó mới là chuyện nực cười, nếu như Chiến Thần cảnh không nhiễm bệnh, cần Thần Dược Sư làm cái gì?" Tiêu Phàm khịt mũi coi thường, lạnh lùng quát.
Thập công chúa nghe vậy, thân hình khựng lại, đôi mắt đẹp lóe lên một chút, mặt âm u nhìn Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tựa như hoàn toàn không quan tâm cảm giác của nàng, tự nhủ: "Ngươi hai mắt vô thần, ngực tích tụ một luồng khí, trong bước chân, thần lực dao động lên xuống không ổn định, công pháp tu luyện mới nhất của ngươi xảy ra chút vấn đề rồi."
Nghe được lời này, sắc mặt Thập công chúa khẽ run lên, có điều rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng thì kinh hãi vô cùng.
"Sắc mặt kia của lão thập có chút không ổn, chẳng lẽ tiểu tử kia nói đúng?" Tứ vương tử truyền âm cho hai người khác nói.
"Không biết, có điều hai ngày trước ta thấy sắc mặt nàng tái nhợt, bước chân dao động, quả thật giống như luyện công xảy ra vấn đề, có điều hai ngày nay, hẳn là điều tức tương đối ổn định rồi thì phải." Nữ tử váy dài màu đen nhíu mày.
Lúc này, ánh mắt đám người nhìn về phía Tiêu Phàm có chút biến đổi, có thể một câu nói ra vấn đề của Thập công chúa, cũng đủ để chứng minh Tiêu Phàm có chút bản lĩnh.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Thập công chúa lại cười lạnh không thôi, trạng thái này có vẻ như chỉ cần người có tâm liền có thể đoán được vài phần, nhưng bị Tiêu Phàm nói ra, trong tâm nàng vẫn có chút không thoải mái.
"Mặt khác, luồng khí trong ngực ngươi, chính là oán khí, oán khí tại tâm, ảnh hưởng đến kinh mạch toàn thân, nếu như tiếp tục tu luyện, rất có khả năng tẩu hỏa nhập ma." Tiêu Phàm lại nói.
"Lời lẽ đe dọa." Thập công chúa khịt mũi coi thường.
"Có phải là lời lẽ đe dọa hay không, ngươi dùng sức ấn vào sườn trái mình, phải chăng đau thấu tim gan?" Tiêu Phàm vẫn hết sức tự tin nói.
Thập công chúa bán tín bán nghi dùng một tay ấn vào sườn trái, trên mặt bỗng nhiên lộ ra vẻ đau đớn.
"Nơi này con người ấn vào đều sẽ đau!" Trong lòng Tiêu Phàm lại bổ sung một câu, xém chút liền bật cười, lập tức lại lấy ra một cây kim châm nghiêm mặt nói: "Ngươi không phải muốn xác minh ta có phải luyện dược sư hay không sao? Chỉ cần một châm, ta có thể giải quyết vấn đề của ngươi."
"Hừ, ai biết ngươi có hại ta hay không?" Sắc mặt Thập công chúa biến đổi, sau đó lui hai bước về sau, dè dặt nhìn Tiêu Phàm.
"Ngươi không phải sợ ta hại ngươi, mà là ngươi không muốn trị bệnh, hoặc là nói, ngươi không dám để cho ta trị bệnh!" Tiêu Phàm híp híp hai mắt, cười.
Nụ cười này trong mắt Thập công chúa, lại thật giống như bị người ta nhìn thấu, toàn thân nàng khẽ run, trong nháy mắt nàng cảm giác như tất cả bí mật của mình đều bại lộ trước con mắt của Tiêu Phàm.
"Ta không sao." Thập công chúa khẽ cắn môi, hừ lạnh một tiếng bèn lách mình lùi lại, căn bản không cho Tiêu Phàm có cơ hội trị liệu.
Đám người Tứ vương tử nhìn Thập công chúa với ánh mắt đầy phức tạp, trong đầu mấy người còn đang nghĩ về câu nói kia của Tiêu Phàm.
"Tiêu huynh, thân thể của nàng thật sự có vấn đề?" Sở Khinh Cuồng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm truyền âm, "Nếu có vấn đề, vì sao nàng không để cho ngươi chữa trị?"
"Nếu như thương thế này, là chính nàng cô ý tạo thành, ngươi nói nàng sẽ để cho ta chữa trị hay sao?" Tiêu Phàm cười một cách đầy ẩn ý.
"Ngươi nói là?" Sở Khinh Cuồng trong mắt lóe lên một nét kinh ngạc.
"Xem ra bọn chúng vì muốn trốn tránh Tiếu Thương Sinh đoạt thân, cũng bắt đầu sử dụng bất cứ thủ đoạn nào." Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1803: Ngươi Không Dám Để Ta Chữa Trị!
10.0/10 từ 31 lượt.