Vô Thượng Sát Thần
Chương 1797: Nói Chuyện
Trên đời không có cơm trưa miễn phí, đạo lý này Tiêu Phàm rất rõ. Tiếu Thiên Tà tìm đến cửa để giao dịch, chuyện chắc chắn không đơn giản.
Với năng lực của Tiếu Thiên Tà, chuyện hắn cũng không thể làm, Thiên Địa Lao Ngục này lại có mấy ai có thể làm được chứ?
"Ta muốn Tiêu điện chủ giúp ta có được tự do!" Tiếu Thiên Tà hít hơi sâu, vô cùng nghiêm túc nói.
"Tự do?" Tiêu Phàm lại rất kinh ngạc, vốn dĩ hắn tưởng Tiếu Thiên Tà là muốn để Tiêu Phàm giúp hắn giải quyết vấn đề trên người hoặc giúp hắn đoạt vị Thần chủ của Thương Sinh thần quốc.
Nhưng hắn không ngờ Tiếu Thiên Tà muốn vẻn vẹn chỉ có hai chữ... tự do!
Tự do đối với một bát biến Chiến Thần mà nói không phải chuyện rất đơn giản sao? Vì sao cần người khác giúp đỡ?
Nếu như không phải nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Tiếu Thiên Tà, Tiêu Phàm tuyệt đối tưởng Tiếu Thiên Tà cố ý đùa nghịch hắn.
"Không sai, thứ ta cần chính là tự do, thoát khỏi Thương Sinh thần quốc." Tiếu Thiên Tà vô cùng khẳng định nói.
"Chẳng lẽ ngươi rời khỏi Thương Sinh thần quốc, còn có ai dám giết ngươi hay sao?" Tiêu Phàm nghi hoặc không thôi, tốt xấu gì Tiếu Thiên Tà cũng là vương tử mà. Ở Thương Sinh thần quốc, cũng thật sự không có mấy ai dám giết hắn.
Cũng giống như Tiêu Phàm hắn vậy, mới không kiêng nể gì cả. Đương nhiên nếu như không phải đám người Tiếu Thiên Hoàng gấp gáp tìm chết, Tiêu Phàm cũng sẽ không đi giết họ.
Tiếu Thiên Tà liếc nhìn Sở Khinh Cuồng, hắn biết Tiêu Phàm có thể để Sở Khinh Cuồng vào đây khẳng định là tin tưởng Sở Khinh Cuồng.
Nghĩ một chút, Tiếu Thiên Tà mới nói: "Không phải người khác muốn giết ta, mà là Tiếu Thương Sinh muốn giết ta."
"Tiếu Thương Sinh?" Tiêu Phàm càng khó hiểu, suýt chút không nhịn được tát một bạt tay lên nhưng vẫn nhịn được, trầm giọng nói: "Ngươi không phải con trai của Tiếu Thương Sinh sao? Hổ dữ không ăn thịt con, hắn giết ngươi làm gì?"
"Đoán chừng Tiêu điện chủ chắc là có chút hiểu lầm với tại hạ rồi." Tiếu Thiên Tà đột nhiên nói một vấn đề không hề liên can.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, trong lòng của hắn quả thật có chút khó chịu với Tiếu Thiên Tà, nói chuẩn xác là khó chịu với sự vô tình lãnh đạm của Tiếu Thiên Tà.
Trong thiên hạ, lại có ai nhìn thấy huynh muội mình chết dưới mí mắt, cũng không chút động lòng?
Chí ít Tiêu Phàm khẳng định rất ít, người có thể vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy giống Tiếu Thiên Tà càng thêm ít ỏi.
Tiếu Thiên Tà dường như nhìn ra sự khó chịu trong lòng Tiêu Phàm, đau khổ nói: "Ta biết Tiêu điện chủ cho là ta không dám báo thù cho huynh muội mình, rất máu lạnh, thậm chí không đáng làm người.
Nhưng nếu như Tiêu điện chủ biết Tiếu Thiên Hoàng, Tiếu Thiên Long với Tiêu Thiên Chi mà ngươi giết chết, họ đều không phải huynh đệ tỷ muội của ta, ngược lại là kẻ thù của ta thì sao?"
"Cái gì?" Tiêu Phàm nghe vậy, suýt chút kinh hãi mà ngồi dậy. Tin tức này cũng thật sự khiến Tiêu Phàm kinh sợ rồi.
Đám người Tiếu Thiên Tà đều là con cái của Thần chủ Thương Sinh thần quốc. Sao lại có thể không phải huynh đệ tỷ muội, mà là kẻ thù chứ?
Rất nhanh, từng suy nghĩ từ trong đầu Tiêu Phàm lóe qua, trong lòng do dự nói: "Thần chủ của Thương Sinh thần quốc là Tiếu Thương Sinh. Tiếu Thương Sinh chính là nhân vật hàng vạn năm trước đây. Cho dù có con trai nối dõi, đoán chừng cũng là lão quái vật mấy ngàn năm rồi.
Cho dù già mới có con, cũng không thể sinh một lúc nhiều như thế. Suy cho cùng Tiếu Thiên Hoàng, Tiếu Thiên Long, Tiếu Thiên Chi và Tiếu Thiên Tà, tuổi tác của họ gần bằng. Khả năng duy nhất chính là họ không phải con ruột của Tiếu Thương Sinh."
Khi toát ra cách nghĩ này, Tiêu Phàm cảm thấy rất hoang đường nhưng hắn lại không thể không nghĩ đến phương diện này.
Mặt khác, Chiến Thiên Hạ từng nói qua, Thần chủ của Thương Sinh thần quốc chỉ là một linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh thật sự mà thôi. Linh hồn phân thân sẽ không sinh sôi đời sau.
"Ta có một lần nghe người ta nói, vương tử và công chúa Thương Sinh thần quốc đều là nhân tài được tuyển chọn từ dân gian. Lẽ nào đây là sự thật?" Sở Khinh Cuồng trầm mặc cuối cùng không nhịn được mở miệng nói.
"Không sai." Tiếu Thiên Tà gật đầu, nói: "Những người như bọn ta vốn đều có gia đình và gia tộc của mình. Chỉ là Tiếu Thương Sinh vì ham muốn cá nhân mà để những người gọi là huynh đệ tỷ muội bọn ta giết sạch gia tộc khác. Gia tộc của ta chính là bị Tiếu Thiên Long và Tiếu Thiên Hoàng họ hủy diệt."
"Tại sao Tiếu Thương Sinh lại làm như thế?" Tiêu Phàm hơi chau mày, hắn mơ hồ nghĩ đến gì đó, chỉ là không rõ ràng lắm.
Bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Tiếu Thiên Tà không cứu Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long. Đừng nói cứu họ, đoán chừng trong lòng Tiếu Thiên Tà chỉ mong sao họ chết nữa.
"Bởi vì hắn không thể cứ tồn tại trên thế gian này, bắt buộc nhờ vào thân xác người khác mới có thể trường tồn. Thân xác người bình thường dĩ nhiên không lọt vào mắt Tiếu Thương Sinh nên hắn muốn lựa chọn người lớn mạnh nhất trên thế giới này.
Những huynh đệ tỷ muội như bọn ta đều là từ nhỏ được chọn ra. Sau đó để chúng ta tới một nơi giết chóc lẫn nhau. Người cuối cùng sống sót đó mới có thể trở thành Công chúa hoặc Hoàng tử." Tiếu Thiên Tà cắn răng nói.
Nói đến đây, trong con ngươi của hắn hiện lên một vẻ tàn bạo cuồn cuộn ngất trời nhưng bị hắn áp chế xuống rất nhanh, thần sắc lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Hai người Tiêu Phàm và Sơ Khinh Cuồng kinh hãi không thôi. Họ hiển nhiên không ngờ công chúa và vương tử của Thương Sinh thần quốc cao cao tại thượng lại đều trải qua chuyện bi thảm nhất trần gian như vậy.
Phải biết lúc đó họ còn là đứa trẻ, để đứa trẻ tàn sát lẫn nhau, điều này tàn khốc biết bao?
Khó trách khi lần đầu tiên Tiếu Thiên Hoàng nhìn thấy mình đã trực tiếp thét đánh thét giết. Đó không chỉ là bá đạo, mà là một thói quen từ nhỏ đến lớn của họ.
Phàm là người ngỗ ngược mình đều phải chết!
Đây là chuẩn tắc duy nhất họ có thể sống tiếp. Nếu không, đoán chừng họ sớm đã biến mất trong dòng lịch sử rồi.
Vốn dĩ Tiêu Phàm tưởng thủ đoạn huấn luyện sát thủ đã đủ tàn nhẫn rồi nhưng so sánh với đám người Tiếu Thiên Tà thì thực sự chính là tiểu vu gặp đại vu.
Tâm tính của Tiếu Thiên Tà không hề xoay chuyển, ngược lại rất nhìn xa trông rộng, đã được coi là vô cùng hiếm có rồi.
"Ta đã không nhớ rõ người chết trên tay ta có bao nhiêu nữa. Đoán chừng không tới một vạn, thì cũng có tám ngàn rồi. Giết chết kẻ thù thực sự không cảm thấy tàn nhẫn nhưng khi bạn đồng hành của mình phải chết trên tay mình, cảm giác đó suốt đời khó quên." Tiếu Thiên Tà lại tự lẩm bẩm nói, dường như đã tìm thấy đối tượng dốc bầu tâm sự.
Trong con ngươi của hắn lóe lên ánh sáng u ám, trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị khiến khuôn mặt vốn dĩ trông tà dị của hắn cho người khác một cảm giác u ám.
Chẳng biết tại sao Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện Tiếu Thiên Tà rất đáng thương nhưng người thế này thường cũng lớn mạnh hơn.
"Đời này, chuyện duy nhất ta muốn làm chính là giết chết Tiếu Thương Sinh. Muốn giết chết hắn, ta phải trở nên mạnh hơn nhưng ta lại không dám mạnh hơn. Một khi trở nên mạnh hơn, chỉ có thể trở thành cái túi da của hắn." Tiếu Thiên Tà hung tợn nói.
Trầm ngâm một lát, Tiếu Thiên Tà lại nói: "Trước đây ta không biết tại sao hắn phải không ngừng tìm thân xác. Bây giờ ta mới biết hóa ra hắn luôn chỉ là một linh hồn phân thân mà thôi. Chỉ có mượn thân xác mới có thể trường tồn tiếp nhưng cho dù biết rõ Tiếu Thương Sinh chỉ là linh hồn phân thân, ta cũng không có bất kỳ sự nắm chắc nào để đối phó hắn, vì ta không dám mạnh hơn!"
"Nên ngươi tìm đến ta, vì Tỏa Hồn châu của ta có thể đối phó hắn?" Tiêu Phàm hít sâu một hơi, bình phục tâm tư một chút. Trong đầu hắn lại suy xét tính chính xác lời nói của Tiếu Thiên Tà.
"Đúng vậy!" Tiếu Thiên Tà gật đầu khẳng định, con ngươi nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, đang đợi đáp án hắn muốn.
Tiêu Phàm cũng nhìn hắn, ngón tay gõ mặt bàn nói: "Ngươi nói ngươi muốn tự do nhưng gia nhập Tu La điện, ngươi không phải cũng thành người có thân phận thấp kém sao?" Ở Tu La điện không phải cũng không có tự do sao?"
"Chí ít ta có thể thoải mái ân oán, không cần rơi vào làm con rối của người khác, không phải sao?" Tiếu Thiên Tà lắc đầu nói.
"Con rối sao?" Tiêu Phàm híp hai mắt, hắn đột nhiên phát hiện cuộc đời của mình có chút tương tự Tiếu Thiên Tà, trong lòng thầm nói: "Bản thân ta không phải cũng là con rối của Tiêu Thần Võ sao?"
Vô Thượng Sát Thần
Với năng lực của Tiếu Thiên Tà, chuyện hắn cũng không thể làm, Thiên Địa Lao Ngục này lại có mấy ai có thể làm được chứ?
"Ta muốn Tiêu điện chủ giúp ta có được tự do!" Tiếu Thiên Tà hít hơi sâu, vô cùng nghiêm túc nói.
"Tự do?" Tiêu Phàm lại rất kinh ngạc, vốn dĩ hắn tưởng Tiếu Thiên Tà là muốn để Tiêu Phàm giúp hắn giải quyết vấn đề trên người hoặc giúp hắn đoạt vị Thần chủ của Thương Sinh thần quốc.
Nhưng hắn không ngờ Tiếu Thiên Tà muốn vẻn vẹn chỉ có hai chữ... tự do!
Tự do đối với một bát biến Chiến Thần mà nói không phải chuyện rất đơn giản sao? Vì sao cần người khác giúp đỡ?
Nếu như không phải nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Tiếu Thiên Tà, Tiêu Phàm tuyệt đối tưởng Tiếu Thiên Tà cố ý đùa nghịch hắn.
"Không sai, thứ ta cần chính là tự do, thoát khỏi Thương Sinh thần quốc." Tiếu Thiên Tà vô cùng khẳng định nói.
"Chẳng lẽ ngươi rời khỏi Thương Sinh thần quốc, còn có ai dám giết ngươi hay sao?" Tiêu Phàm nghi hoặc không thôi, tốt xấu gì Tiếu Thiên Tà cũng là vương tử mà. Ở Thương Sinh thần quốc, cũng thật sự không có mấy ai dám giết hắn.
Cũng giống như Tiêu Phàm hắn vậy, mới không kiêng nể gì cả. Đương nhiên nếu như không phải đám người Tiếu Thiên Hoàng gấp gáp tìm chết, Tiêu Phàm cũng sẽ không đi giết họ.
Tiếu Thiên Tà liếc nhìn Sở Khinh Cuồng, hắn biết Tiêu Phàm có thể để Sở Khinh Cuồng vào đây khẳng định là tin tưởng Sở Khinh Cuồng.
Nghĩ một chút, Tiếu Thiên Tà mới nói: "Không phải người khác muốn giết ta, mà là Tiếu Thương Sinh muốn giết ta."
"Tiếu Thương Sinh?" Tiêu Phàm càng khó hiểu, suýt chút không nhịn được tát một bạt tay lên nhưng vẫn nhịn được, trầm giọng nói: "Ngươi không phải con trai của Tiếu Thương Sinh sao? Hổ dữ không ăn thịt con, hắn giết ngươi làm gì?"
"Đoán chừng Tiêu điện chủ chắc là có chút hiểu lầm với tại hạ rồi." Tiếu Thiên Tà đột nhiên nói một vấn đề không hề liên can.
Tiêu Phàm trầm mặc không nói, trong lòng của hắn quả thật có chút khó chịu với Tiếu Thiên Tà, nói chuẩn xác là khó chịu với sự vô tình lãnh đạm của Tiếu Thiên Tà.
Trong thiên hạ, lại có ai nhìn thấy huynh muội mình chết dưới mí mắt, cũng không chút động lòng?
Chí ít Tiêu Phàm khẳng định rất ít, người có thể vẫn thờ ơ lạnh nhạt như vậy giống Tiếu Thiên Tà càng thêm ít ỏi.
Tiếu Thiên Tà dường như nhìn ra sự khó chịu trong lòng Tiêu Phàm, đau khổ nói: "Ta biết Tiêu điện chủ cho là ta không dám báo thù cho huynh muội mình, rất máu lạnh, thậm chí không đáng làm người.
Nhưng nếu như Tiêu điện chủ biết Tiếu Thiên Hoàng, Tiếu Thiên Long với Tiêu Thiên Chi mà ngươi giết chết, họ đều không phải huynh đệ tỷ muội của ta, ngược lại là kẻ thù của ta thì sao?"
"Cái gì?" Tiêu Phàm nghe vậy, suýt chút kinh hãi mà ngồi dậy. Tin tức này cũng thật sự khiến Tiêu Phàm kinh sợ rồi.
Đám người Tiếu Thiên Tà đều là con cái của Thần chủ Thương Sinh thần quốc. Sao lại có thể không phải huynh đệ tỷ muội, mà là kẻ thù chứ?
Rất nhanh, từng suy nghĩ từ trong đầu Tiêu Phàm lóe qua, trong lòng do dự nói: "Thần chủ của Thương Sinh thần quốc là Tiếu Thương Sinh. Tiếu Thương Sinh chính là nhân vật hàng vạn năm trước đây. Cho dù có con trai nối dõi, đoán chừng cũng là lão quái vật mấy ngàn năm rồi.
Cho dù già mới có con, cũng không thể sinh một lúc nhiều như thế. Suy cho cùng Tiếu Thiên Hoàng, Tiếu Thiên Long, Tiếu Thiên Chi và Tiếu Thiên Tà, tuổi tác của họ gần bằng. Khả năng duy nhất chính là họ không phải con ruột của Tiếu Thương Sinh."
Khi toát ra cách nghĩ này, Tiêu Phàm cảm thấy rất hoang đường nhưng hắn lại không thể không nghĩ đến phương diện này.
Mặt khác, Chiến Thiên Hạ từng nói qua, Thần chủ của Thương Sinh thần quốc chỉ là một linh hồn phân thân của Tiếu Thương Sinh thật sự mà thôi. Linh hồn phân thân sẽ không sinh sôi đời sau.
"Ta có một lần nghe người ta nói, vương tử và công chúa Thương Sinh thần quốc đều là nhân tài được tuyển chọn từ dân gian. Lẽ nào đây là sự thật?" Sở Khinh Cuồng trầm mặc cuối cùng không nhịn được mở miệng nói.
"Không sai." Tiếu Thiên Tà gật đầu, nói: "Những người như bọn ta vốn đều có gia đình và gia tộc của mình. Chỉ là Tiếu Thương Sinh vì ham muốn cá nhân mà để những người gọi là huynh đệ tỷ muội bọn ta giết sạch gia tộc khác. Gia tộc của ta chính là bị Tiếu Thiên Long và Tiếu Thiên Hoàng họ hủy diệt."
"Tại sao Tiếu Thương Sinh lại làm như thế?" Tiêu Phàm hơi chau mày, hắn mơ hồ nghĩ đến gì đó, chỉ là không rõ ràng lắm.
Bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Tiếu Thiên Tà không cứu Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long. Đừng nói cứu họ, đoán chừng trong lòng Tiếu Thiên Tà chỉ mong sao họ chết nữa.
"Bởi vì hắn không thể cứ tồn tại trên thế gian này, bắt buộc nhờ vào thân xác người khác mới có thể trường tồn. Thân xác người bình thường dĩ nhiên không lọt vào mắt Tiếu Thương Sinh nên hắn muốn lựa chọn người lớn mạnh nhất trên thế giới này.
Những huynh đệ tỷ muội như bọn ta đều là từ nhỏ được chọn ra. Sau đó để chúng ta tới một nơi giết chóc lẫn nhau. Người cuối cùng sống sót đó mới có thể trở thành Công chúa hoặc Hoàng tử." Tiếu Thiên Tà cắn răng nói.
Nói đến đây, trong con ngươi của hắn hiện lên một vẻ tàn bạo cuồn cuộn ngất trời nhưng bị hắn áp chế xuống rất nhanh, thần sắc lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Hai người Tiêu Phàm và Sơ Khinh Cuồng kinh hãi không thôi. Họ hiển nhiên không ngờ công chúa và vương tử của Thương Sinh thần quốc cao cao tại thượng lại đều trải qua chuyện bi thảm nhất trần gian như vậy.
Phải biết lúc đó họ còn là đứa trẻ, để đứa trẻ tàn sát lẫn nhau, điều này tàn khốc biết bao?
Khó trách khi lần đầu tiên Tiếu Thiên Hoàng nhìn thấy mình đã trực tiếp thét đánh thét giết. Đó không chỉ là bá đạo, mà là một thói quen từ nhỏ đến lớn của họ.
Phàm là người ngỗ ngược mình đều phải chết!
Đây là chuẩn tắc duy nhất họ có thể sống tiếp. Nếu không, đoán chừng họ sớm đã biến mất trong dòng lịch sử rồi.
Vốn dĩ Tiêu Phàm tưởng thủ đoạn huấn luyện sát thủ đã đủ tàn nhẫn rồi nhưng so sánh với đám người Tiếu Thiên Tà thì thực sự chính là tiểu vu gặp đại vu.
Tâm tính của Tiếu Thiên Tà không hề xoay chuyển, ngược lại rất nhìn xa trông rộng, đã được coi là vô cùng hiếm có rồi.
"Ta đã không nhớ rõ người chết trên tay ta có bao nhiêu nữa. Đoán chừng không tới một vạn, thì cũng có tám ngàn rồi. Giết chết kẻ thù thực sự không cảm thấy tàn nhẫn nhưng khi bạn đồng hành của mình phải chết trên tay mình, cảm giác đó suốt đời khó quên." Tiếu Thiên Tà lại tự lẩm bẩm nói, dường như đã tìm thấy đối tượng dốc bầu tâm sự.
Trong con ngươi của hắn lóe lên ánh sáng u ám, trên mặt lộ ra một nụ cười tà dị khiến khuôn mặt vốn dĩ trông tà dị của hắn cho người khác một cảm giác u ám.
Chẳng biết tại sao Tiêu Phàm đột nhiên phát hiện Tiếu Thiên Tà rất đáng thương nhưng người thế này thường cũng lớn mạnh hơn.
"Đời này, chuyện duy nhất ta muốn làm chính là giết chết Tiếu Thương Sinh. Muốn giết chết hắn, ta phải trở nên mạnh hơn nhưng ta lại không dám mạnh hơn. Một khi trở nên mạnh hơn, chỉ có thể trở thành cái túi da của hắn." Tiếu Thiên Tà hung tợn nói.
Trầm ngâm một lát, Tiếu Thiên Tà lại nói: "Trước đây ta không biết tại sao hắn phải không ngừng tìm thân xác. Bây giờ ta mới biết hóa ra hắn luôn chỉ là một linh hồn phân thân mà thôi. Chỉ có mượn thân xác mới có thể trường tồn tiếp nhưng cho dù biết rõ Tiếu Thương Sinh chỉ là linh hồn phân thân, ta cũng không có bất kỳ sự nắm chắc nào để đối phó hắn, vì ta không dám mạnh hơn!"
"Nên ngươi tìm đến ta, vì Tỏa Hồn châu của ta có thể đối phó hắn?" Tiêu Phàm hít sâu một hơi, bình phục tâm tư một chút. Trong đầu hắn lại suy xét tính chính xác lời nói của Tiếu Thiên Tà.
"Đúng vậy!" Tiếu Thiên Tà gật đầu khẳng định, con ngươi nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, đang đợi đáp án hắn muốn.
Tiêu Phàm cũng nhìn hắn, ngón tay gõ mặt bàn nói: "Ngươi nói ngươi muốn tự do nhưng gia nhập Tu La điện, ngươi không phải cũng thành người có thân phận thấp kém sao?" Ở Tu La điện không phải cũng không có tự do sao?"
"Chí ít ta có thể thoải mái ân oán, không cần rơi vào làm con rối của người khác, không phải sao?" Tiếu Thiên Tà lắc đầu nói.
"Con rối sao?" Tiêu Phàm híp hai mắt, hắn đột nhiên phát hiện cuộc đời của mình có chút tương tự Tiếu Thiên Tà, trong lòng thầm nói: "Bản thân ta không phải cũng là con rối của Tiêu Thần Võ sao?"
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1797: Nói Chuyện
10.0/10 từ 31 lượt.