Vô Thượng Sát Thần
Chương 1694: Tiêu Phàm Sợ Rồi?
Bên trong không gian bí cảnh Vạn Thánh Dược các, linh khí quẩn quanh nơi thung lũng, trong không khí ngập tràn hương thơm đan dược nồng đậm.
Chính giữa thung lũng có một đan lô cực lớn, toàn thân đan lô hiện lên màu đỏ xanh, tản ra sức sống dày đặc, một lão giả mặc áo bào màu đen ngồi phía dưới đan lô, đang bấm tay bắn ra từng thủ ấn, linh khí đất trời bốn phía nhất thời mạnh mẽ xông tới.
Một lát sau, lão giả mặc áo bào đen dừng tay lại, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng mà nói: “Cuối cùng thì cũng sắp thành hình rồi, chỉ cần ăn Long Kim Đan trong ngày hôm nay thì ta có thể tiến thêm một bước, đột phá ngũ biến Chiến Thần."
Lão giả mặc áo bào đen không phải ai khác mà chính là Đại trưởng lão Sở gia Sở Cổ đã cướp đi Vạn Thánh Dược các!
Mấy năm nay, dựa vào đan dược hắn ta đã miễn cưỡng khiến cho bản thân bước vào cảnh giới tứ biến Chiến Thần, nếu như chỉ nói đến trình độ luyện dược thì phỏng chừng Chiến Hồn đại lục không có mấy ai có thể so sánh với ông ta.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trên mặt Đại trưởng lão Sở Cổ có từng cái bọt nước thối rữa, trong bọt nước chảy ra chất lỏng màu xám đen, nhìn thấy mà giật mình, cực kỳ ghê tởm.
Nước mủ màu xám đen kia tỏa ra một mùi tanh hôi vô cùng khó ngửi, khiến cho người khác vừa ngửi thấy liền buồn nôn.
“Không được, cho dù tiếp tục đột phá thì cũng không thể ngăn cản độc tố trong người lan ra, bây giờ chỉ có Nguyệt Độc Băng Tàm mới có thể hoàn toàn luyện hóa nó!” Ánh mắt của Đại trưởng lão Sở Cổ chợt lạnh lẽo, thậm chí còn lộ ra một tia tàn nhẫn.
Thế nhưng trong đầu của ông ta lại đang nhớ tới dáng người của Tiêu Linh Nhi, vẻ hối hận lộ rõ trên mặt.
“Sớm biết vậy thì nên mang Tiêu Linh Nhi rời khỏi Sở gia, phỏng chừng bây giờ Nguyệt Độc Băng Tàm đã sắp trưởng thành rồi.” Sở Cổ hít sâu, trong lòng vẫn luôn không thể bình tĩnh nổi.
Mấy năm nay, hắn ta vẫn luôn cực kỳ hối hận trước kia đã không ra tay với Tiêu Linh Nhi, cướp đi Chiến Hồn Nguyệt Độc Băng Tàm bên trong cơ thể nàng, khi hắn ta muốn ra tay thì đột nhiên lại nhảy ra một tên Tiêu Phàm.
Chất độc trong cơ thể hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng, đã dần dần đi đến bao phủ lấy tứ chi bách hài, không bao lâu nữa chất độc trong cơ thể hắn sẽ hoàn toàn phát tác, đến lúc đó thì không ai có thể cứu được hắn nữa.
“Hử?” Sở Cổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trên gương mặt dữ tợn lộ ra vẻ khinh thường mà nói: “Một đám rác rưởi, vậy mà lại dám đến tìm chết?”
Giọng nói vừa hạ xuống thì hai tay Sở Cổ đánh ra từng cái thủ ấn, nháy mắt trong thung lũng đã sương mù lượn lờ, bốc hơi mù mịt, chớp mắt đã trở nên mông lung lờ mờ.
Ngay sau đó, Sở Cổ bỗng nhiên biến mất tại chỗ tựa như chưa từng xuất hiện.
Gần như cùng lúc đó thì phía trên một cái hồ lớn cũng đột nhiên nứt ra một cánh cửa ánh sáng khổng lồ, hồn thú bốn phía thấy vậy vội vàng chạy trốn khắp nơi.
Vù một tiếng, một bóng người bước ra từ bên trong cánh cửa ánh sáng, đó là một thanh niên mặc áo bào đen, con ngươi sắc bén đang đánh giá không gian xung quanh, cuối cùng nhìn về một hướng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, mấy giây sau, sau lưng thanh niên mặc áo bào đen đã xuất hiện mấy chục người, hơn nữa số người vẫn còn đang không ngừng tăng thêm, chẳng mấy chốc đã tăng đến mấy trăm người.
Hiển nhiên thanh niên mặc áo bào đen cũng không phải ai khác mà chính là Tiêu Phàm đến để báo thù, người bên cạnh hắn chính là đám người Lăng Phong và tu sĩ của Đệ Nhất lâu.
Các tu sĩ Đệ Nhất lâu kiêng dè mà nhìn xung quanh, sắc mặt ba người Dị Bằng, Kim Giáp và Thị Huyết vô cùng âm u, Dị Bằng có thể mở ra cánh cửa truyền tống, trước kia bọn họ đã từng đi vào nơi này vài lần, mỗi một lần đều không chiếm được chỗ tốt nào.
Cũng không phải bọn họ nghi ngờ thực lực của Tiêu Phàm, mà là đối phương có thể điều khiển toàn bộ sức mạnh của không gian bí cảnh, cho dù có cấp bậc cao hơn cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
Hơn nữa nếu phá hủy không gian bí cảnh thì bọn hắn cũng sẽ bị lạc bên trong hư vô mênh mông.
Tiêu Phàm đứng đầu đội ngũ, hắn khoanh tay mà đứng đó, vẻ mặt không hề bận tâm, mày giận như kiếm, cực kỳ sắc bén, trong mắt càng là tràn ra hung quang mạnh mẽ.
Đã từ rất lâu, Tiêu Phàm chưa từng tức giận, người hiểu rõ Tiêu Phàm đều biết lần này Tiêu Phàm đã thật sự nổi giận.
Xung quanh một mảnh yên lặng, Tiêu Phàm chưa động thì những người khác cũng không dám tự tiện mở miệng.
“Ha ha, các ngươi lại còn dám mang nhiều người đến tìm chết như vậy!”
Một lát sau, một tiếng cười giận dữ hung hăng truyền đến từ chân trời, bỗng nhiên một điểm đen tới gần với tốc độ cực nhanh, tựa như nhảy qua không gian với tốc độ cực hạn vậy.
Thời gian chưa đến hai lần hít thở thì điểm đen liền hóa thành một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện ở nơi cách mấy chục người hơn mười trượng, ngoại trừ Sở Cổ thì còn có thể là ai nữa?
“Tiêu Phàm?” Trong con ngươi Sở Cổ nháy mắt nhìn đến trên người Tiêu Phàm, lập tức hiện lên ánh sáng mà nói: “Ngươi là đến đòi lại Vạn Thánh Dược các hay là đến để báo thù cho người của ngươi”
Tiêu Phàm híp mắt, tia sáng lạnh lẽo như điện xẹt, hắn không nghĩ tới Sở Cổ vậy mà lại biết những người kia là người của hắn, nói như vậy thì Sở Cổ cố ý giết chết các huynh đệ Tu La điện?
“Điện chủ, thuộc hạ xin chiến!” Kiếm La cung kính tiến lên, nhìn Sở Cổ tựa như đang nhìn một người chết.
Trước đó hắn nhìn thấy Tiêu Phàm giận dữ phẫn nộ còn cho rằng kẻ địch là một kẻ vô cùng lợi hại, trong lòng Kiếm La cũng hoảng sợ, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương cũng chỉ là một tên tứ biến Chiến Thần.
Nói một câu không dễ nghe thì một kẻ chỉ là tứ biến Chiến Thần căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của Tiêu Phàm, ngay cả Kiếm La hắn ra tay cũng cảm thấy làm bẩn tay mình, càng đừng nói là để Tiêu Phàm mạnh hơn hắn ta ra tay chứ?
Tiêu Phàm không hề để ý mà tiến lên từng bước một đi về phía Sở Cổ.
“Tiêu Phàm, không biết ngươi bây giờ đã đột phá tu vi gì rồi? Đã đột phá cảnh giới Chiến Thần rồi sao? Đừng nói với ta là ngươi vẫn chỉ có tu vi Chiến Thánh nhưng lại muốn khiêu chiến cảnh giới Chiến Thần trung kỳ như ta?”
Nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, Sở Cổ càn rỡ cười lớn, linh hồn lực của hắn bao phủ tất cả, đã phát hiện ra hai kẻ có tu vi ngũ biến Chiến Thần là Kim Giáp và Thị Huyết.
Dù hai người này là ngũ biến Chiến Thần nhưng trước đó đã từng giao thủ với hắn thì cũng đều không phải là đối thủ của hắn.
Về phần đám người Tiêu Phàm, hơi thở trên thân mỗi người đều đã được thu lại nên Sở Cổ căn bản không thể nhìn ra.
Theo hắn thấy, cho dù Tiêu Phàm có nghịch thiên như thế nào thì cũng không cắn nuốt đan dược giúp đột phá nhanh như hắn, bây giờ cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới Chiến Thần tiền kỳ mà thôi.
Thật sự là mấy năm này Sở Cổ luôn bận luyện chế đan dược, hơn nữa sau khi đột phá cảnh giới Chiến Thần thì liền rời khỏi Thần Kiếp Địa nên căn bản không hề biết chuyện đã xảy ra ở Chúng Thần Mộ Địa.
Nếu không thì phỏng chừng hắn ta sớm đã bị dọa đến mức bỏ chạy, sao còn có thể phách lối như vậy.
Mọi người nhìn Sở Cổ như đang nhìn một kẻ ngu, Tiêu Phàm vừa ra tay, chỉ cần tùy tiện ra một chiêu cũng đã có thể nghiền chết hắn một cách dễ dàng, vậy mà hắn lại còn dám kiêu căng như vậy.
Nhìn thấy mấy người Tiêu Phàm im lặng, Sở Cổ còn cho rằng Tiêu Phàm đã sợ hãi rồi, ở giữa lòng bàn tay của hắn lập tức hiện ra một tòa cung điện cỡ nhỏ.
Tiêu Phàm tất nhiên chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra đó chính là Vạn Thánh Dược các.
“Tiêu phàm, chỉ cần ngươi giao Tiêu Linh Nhi ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Sở Cổ cười lạnh nói, bộ dạng ta đã nắm chắc các ngươi trong tay rồi.
“Ngươi có biết kết cục của những kẻ ngu ngốc giống như ngươi là gì không?” Tiêu Phàm còn chưa mở miệng thì Nam Cung Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
“Ngươi là thứ gì, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?” Sở Cổ khinh thường nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu, căm tức nói.
“Ta tính là thứ gì?” Nam Cung Tiêu Tiêu dữ tợn cười một tiếng, suýt chút nữa liền muốn ra tay, thế nhưng lại bị Tiêu Phàm ngăn lại.
Tiêu phàm híp mắt, ý niệm vừa động thì đột nhiên một bóng người xuất hiện trước người hắn, chính là Tiêu Linh Nhi.
“Sư tôn?” Tiêu Linh Nhi nhìn thấy Sở Cổ ở phía xa, vẻ mặt phức tạp, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: “Ca, không phải huynh đã đồng ý với ta sẽ tha cho hắn một mạng sao?”
“Tha cho ta một mạng?” Tiêu Phàm còn chưa mở miệng thì Sở Cổ lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn, khịt mũi khinh thường nói: “Tiêu Linh Nhi, ca ca tốt của ngươi đã sợ hãi rồi, lão hủ chỉ đe dọa dụ dỗ một chút thì hắn liền giao ngươi ra!”
Vô Thượng Sát Thần
Chính giữa thung lũng có một đan lô cực lớn, toàn thân đan lô hiện lên màu đỏ xanh, tản ra sức sống dày đặc, một lão giả mặc áo bào màu đen ngồi phía dưới đan lô, đang bấm tay bắn ra từng thủ ấn, linh khí đất trời bốn phía nhất thời mạnh mẽ xông tới.
Một lát sau, lão giả mặc áo bào đen dừng tay lại, trong mắt hiện lên vẻ nóng bỏng mà nói: “Cuối cùng thì cũng sắp thành hình rồi, chỉ cần ăn Long Kim Đan trong ngày hôm nay thì ta có thể tiến thêm một bước, đột phá ngũ biến Chiến Thần."
Lão giả mặc áo bào đen không phải ai khác mà chính là Đại trưởng lão Sở gia Sở Cổ đã cướp đi Vạn Thánh Dược các!
Mấy năm nay, dựa vào đan dược hắn ta đã miễn cưỡng khiến cho bản thân bước vào cảnh giới tứ biến Chiến Thần, nếu như chỉ nói đến trình độ luyện dược thì phỏng chừng Chiến Hồn đại lục không có mấy ai có thể so sánh với ông ta.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra trên mặt Đại trưởng lão Sở Cổ có từng cái bọt nước thối rữa, trong bọt nước chảy ra chất lỏng màu xám đen, nhìn thấy mà giật mình, cực kỳ ghê tởm.
Nước mủ màu xám đen kia tỏa ra một mùi tanh hôi vô cùng khó ngửi, khiến cho người khác vừa ngửi thấy liền buồn nôn.
“Không được, cho dù tiếp tục đột phá thì cũng không thể ngăn cản độc tố trong người lan ra, bây giờ chỉ có Nguyệt Độc Băng Tàm mới có thể hoàn toàn luyện hóa nó!” Ánh mắt của Đại trưởng lão Sở Cổ chợt lạnh lẽo, thậm chí còn lộ ra một tia tàn nhẫn.
Thế nhưng trong đầu của ông ta lại đang nhớ tới dáng người của Tiêu Linh Nhi, vẻ hối hận lộ rõ trên mặt.
“Sớm biết vậy thì nên mang Tiêu Linh Nhi rời khỏi Sở gia, phỏng chừng bây giờ Nguyệt Độc Băng Tàm đã sắp trưởng thành rồi.” Sở Cổ hít sâu, trong lòng vẫn luôn không thể bình tĩnh nổi.
Mấy năm nay, hắn ta vẫn luôn cực kỳ hối hận trước kia đã không ra tay với Tiêu Linh Nhi, cướp đi Chiến Hồn Nguyệt Độc Băng Tàm bên trong cơ thể nàng, khi hắn ta muốn ra tay thì đột nhiên lại nhảy ra một tên Tiêu Phàm.
Chất độc trong cơ thể hắn ta càng ngày càng nghiêm trọng, đã dần dần đi đến bao phủ lấy tứ chi bách hài, không bao lâu nữa chất độc trong cơ thể hắn sẽ hoàn toàn phát tác, đến lúc đó thì không ai có thể cứu được hắn nữa.
“Hử?” Sở Cổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trên gương mặt dữ tợn lộ ra vẻ khinh thường mà nói: “Một đám rác rưởi, vậy mà lại dám đến tìm chết?”
Giọng nói vừa hạ xuống thì hai tay Sở Cổ đánh ra từng cái thủ ấn, nháy mắt trong thung lũng đã sương mù lượn lờ, bốc hơi mù mịt, chớp mắt đã trở nên mông lung lờ mờ.
Ngay sau đó, Sở Cổ bỗng nhiên biến mất tại chỗ tựa như chưa từng xuất hiện.
Gần như cùng lúc đó thì phía trên một cái hồ lớn cũng đột nhiên nứt ra một cánh cửa ánh sáng khổng lồ, hồn thú bốn phía thấy vậy vội vàng chạy trốn khắp nơi.
Vù một tiếng, một bóng người bước ra từ bên trong cánh cửa ánh sáng, đó là một thanh niên mặc áo bào đen, con ngươi sắc bén đang đánh giá không gian xung quanh, cuối cùng nhìn về một hướng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, mấy giây sau, sau lưng thanh niên mặc áo bào đen đã xuất hiện mấy chục người, hơn nữa số người vẫn còn đang không ngừng tăng thêm, chẳng mấy chốc đã tăng đến mấy trăm người.
Hiển nhiên thanh niên mặc áo bào đen cũng không phải ai khác mà chính là Tiêu Phàm đến để báo thù, người bên cạnh hắn chính là đám người Lăng Phong và tu sĩ của Đệ Nhất lâu.
Các tu sĩ Đệ Nhất lâu kiêng dè mà nhìn xung quanh, sắc mặt ba người Dị Bằng, Kim Giáp và Thị Huyết vô cùng âm u, Dị Bằng có thể mở ra cánh cửa truyền tống, trước kia bọn họ đã từng đi vào nơi này vài lần, mỗi một lần đều không chiếm được chỗ tốt nào.
Cũng không phải bọn họ nghi ngờ thực lực của Tiêu Phàm, mà là đối phương có thể điều khiển toàn bộ sức mạnh của không gian bí cảnh, cho dù có cấp bậc cao hơn cũng chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
Hơn nữa nếu phá hủy không gian bí cảnh thì bọn hắn cũng sẽ bị lạc bên trong hư vô mênh mông.
Tiêu Phàm đứng đầu đội ngũ, hắn khoanh tay mà đứng đó, vẻ mặt không hề bận tâm, mày giận như kiếm, cực kỳ sắc bén, trong mắt càng là tràn ra hung quang mạnh mẽ.
Đã từ rất lâu, Tiêu Phàm chưa từng tức giận, người hiểu rõ Tiêu Phàm đều biết lần này Tiêu Phàm đã thật sự nổi giận.
Xung quanh một mảnh yên lặng, Tiêu Phàm chưa động thì những người khác cũng không dám tự tiện mở miệng.
“Ha ha, các ngươi lại còn dám mang nhiều người đến tìm chết như vậy!”
Một lát sau, một tiếng cười giận dữ hung hăng truyền đến từ chân trời, bỗng nhiên một điểm đen tới gần với tốc độ cực nhanh, tựa như nhảy qua không gian với tốc độ cực hạn vậy.
Thời gian chưa đến hai lần hít thở thì điểm đen liền hóa thành một bóng người mặc áo bào đen xuất hiện ở nơi cách mấy chục người hơn mười trượng, ngoại trừ Sở Cổ thì còn có thể là ai nữa?
“Tiêu Phàm?” Trong con ngươi Sở Cổ nháy mắt nhìn đến trên người Tiêu Phàm, lập tức hiện lên ánh sáng mà nói: “Ngươi là đến đòi lại Vạn Thánh Dược các hay là đến để báo thù cho người của ngươi”
Tiêu Phàm híp mắt, tia sáng lạnh lẽo như điện xẹt, hắn không nghĩ tới Sở Cổ vậy mà lại biết những người kia là người của hắn, nói như vậy thì Sở Cổ cố ý giết chết các huynh đệ Tu La điện?
“Điện chủ, thuộc hạ xin chiến!” Kiếm La cung kính tiến lên, nhìn Sở Cổ tựa như đang nhìn một người chết.
Trước đó hắn nhìn thấy Tiêu Phàm giận dữ phẫn nộ còn cho rằng kẻ địch là một kẻ vô cùng lợi hại, trong lòng Kiếm La cũng hoảng sợ, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương cũng chỉ là một tên tứ biến Chiến Thần.
Nói một câu không dễ nghe thì một kẻ chỉ là tứ biến Chiến Thần căn bản không có tư cách trở thành đối thủ của Tiêu Phàm, ngay cả Kiếm La hắn ra tay cũng cảm thấy làm bẩn tay mình, càng đừng nói là để Tiêu Phàm mạnh hơn hắn ta ra tay chứ?
Tiêu Phàm không hề để ý mà tiến lên từng bước một đi về phía Sở Cổ.
“Tiêu Phàm, không biết ngươi bây giờ đã đột phá tu vi gì rồi? Đã đột phá cảnh giới Chiến Thần rồi sao? Đừng nói với ta là ngươi vẫn chỉ có tu vi Chiến Thánh nhưng lại muốn khiêu chiến cảnh giới Chiến Thần trung kỳ như ta?”
Nhìn thấy Tiêu Phàm đi tới, Sở Cổ càn rỡ cười lớn, linh hồn lực của hắn bao phủ tất cả, đã phát hiện ra hai kẻ có tu vi ngũ biến Chiến Thần là Kim Giáp và Thị Huyết.
Dù hai người này là ngũ biến Chiến Thần nhưng trước đó đã từng giao thủ với hắn thì cũng đều không phải là đối thủ của hắn.
Về phần đám người Tiêu Phàm, hơi thở trên thân mỗi người đều đã được thu lại nên Sở Cổ căn bản không thể nhìn ra.
Theo hắn thấy, cho dù Tiêu Phàm có nghịch thiên như thế nào thì cũng không cắn nuốt đan dược giúp đột phá nhanh như hắn, bây giờ cùng lắm cũng chỉ là cảnh giới Chiến Thần tiền kỳ mà thôi.
Thật sự là mấy năm này Sở Cổ luôn bận luyện chế đan dược, hơn nữa sau khi đột phá cảnh giới Chiến Thần thì liền rời khỏi Thần Kiếp Địa nên căn bản không hề biết chuyện đã xảy ra ở Chúng Thần Mộ Địa.
Nếu không thì phỏng chừng hắn ta sớm đã bị dọa đến mức bỏ chạy, sao còn có thể phách lối như vậy.
Mọi người nhìn Sở Cổ như đang nhìn một kẻ ngu, Tiêu Phàm vừa ra tay, chỉ cần tùy tiện ra một chiêu cũng đã có thể nghiền chết hắn một cách dễ dàng, vậy mà hắn lại còn dám kiêu căng như vậy.
Nhìn thấy mấy người Tiêu Phàm im lặng, Sở Cổ còn cho rằng Tiêu Phàm đã sợ hãi rồi, ở giữa lòng bàn tay của hắn lập tức hiện ra một tòa cung điện cỡ nhỏ.
Tiêu Phàm tất nhiên chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra đó chính là Vạn Thánh Dược các.
“Tiêu phàm, chỉ cần ngươi giao Tiêu Linh Nhi ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Sở Cổ cười lạnh nói, bộ dạng ta đã nắm chắc các ngươi trong tay rồi.
“Ngươi có biết kết cục của những kẻ ngu ngốc giống như ngươi là gì không?” Tiêu Phàm còn chưa mở miệng thì Nam Cung Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
“Ngươi là thứ gì, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao?” Sở Cổ khinh thường nhìn Nam Cung Tiêu Tiêu, căm tức nói.
“Ta tính là thứ gì?” Nam Cung Tiêu Tiêu dữ tợn cười một tiếng, suýt chút nữa liền muốn ra tay, thế nhưng lại bị Tiêu Phàm ngăn lại.
Tiêu phàm híp mắt, ý niệm vừa động thì đột nhiên một bóng người xuất hiện trước người hắn, chính là Tiêu Linh Nhi.
“Sư tôn?” Tiêu Linh Nhi nhìn thấy Sở Cổ ở phía xa, vẻ mặt phức tạp, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: “Ca, không phải huynh đã đồng ý với ta sẽ tha cho hắn một mạng sao?”
“Tha cho ta một mạng?” Tiêu Phàm còn chưa mở miệng thì Sở Cổ lập tức ngửa mặt lên trời cười lớn, khịt mũi khinh thường nói: “Tiêu Linh Nhi, ca ca tốt của ngươi đã sợ hãi rồi, lão hủ chỉ đe dọa dụ dỗ một chút thì hắn liền giao ngươi ra!”
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1694: Tiêu Phàm Sợ Rồi?
10.0/10 từ 31 lượt.