Vô Thượng Sát Thần
Chương 1667: Lửa Giận
Tiêu Phàm bị giọng nói đó thức tỉnh, vừa tỉnh dậy còn chưa kịp đánh giá khoảng không gian này, không ngờ lại có người ra tay quyết đoán như thế với hắn.
Tiêu Phàm phản ứng cũng rất nhanh, chợt đạp chân xuống hóa thành một tàn ảnh bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa, đã là ngoài mấy chục trượng.
Mà ở chỗ ban đầu của hắn lại xuất hiện năm thân ảnh, hơi thở trên mỗi người tản ra đều là lục biến Chiến Thần.
Tiêu Phàm gọi tới Thí Thần, phát hiện Thí Thần cũng không có dị động gì nên nghĩ rằng những người này hẳn không phải là người của dị tộc.
Nghĩ đến đây, lòng lo lắng của Tiêu Phàm buông lỏng không ít. nhìn thấy vài người đối diện lại chuẩn bị ra tay, Tiêu Phàm vội vàng nói: "Các vị có phải có hiểu lầm gì không, tại hạ mới đến mà thôi."
"Nơi đây không phải nơi ngươi có thể tới, nếu đã tới vậy thì không thể đi." Một tướng lĩnh cầm đầu lạnh lùng nói.
Thời gian ngàn năm trước đến nay, chưa từng có người đến nơi đây. Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của nơi đây, một khi có gian tế tiến vào thì hậu quả khó mà lường được.
"Ý của ngươi chính là nói gì cũng vô dụng sao?" Tiêu Phàm nhíu mày liếc nhìn năm người đối diện.
Tầm nhìn của hắn đánh giá khoảng không gian này, khi ánh mắt hắn rơi lên đài ngọc năm màu mênh mông ở nơi xa kia, Tiêu Phàm bỗng nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Phong ấn Ngũ Hành?"
Hắn không nhịn được dụi hai mắt, tự hỏi trong lòng: "Chẳng lẽ đây lại là đang nằm mơ?"
Không đợi Tiêu Phàm suy nghĩ nhiều, thân hình năm người đối diện chớp động bỗng nhiên vây Tiêu Phàm lại. Tướng lĩnh cầm đầu nói: "Lại vì phong ấn ngũ hành mà đến? Vậy chính là kẻ địch của chúng ta, giết!"
"Đợi đã!" Tiêu Phàm giơ bàn tay lên ra hiệu mấy người dừng lại.
Nhưng mà năm người kia căn bản không cho Tiêu Phàm cơ hội phản bác, đồng thời xông lên. Cho dù không giết chết Tiêu Phàm, cũng nhất định phải bắt được hắn.
Chân Tiêu Phàm đạp kiếm né tránh, cũng không có ý đánh nhau với mấy người kia. Hắn từ trong lời nói của mấy người đó nghe ra một vài vấn đề, những người này hẳn là bảo vệ phong ấn ngũ hành mà tồn tại, đương nhiên là không cho phép mình tới gần.
Trong ấn tượng của Tiêu Phàm, trong cấm khu thần linh thực sự có một phong ấn ngũ hành. Hơn nữa còn là phong ấn Tinh Không Cổ Lộ.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Phàm nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ kích động: "Xin hỏi Hữu hộ pháp của Tu La điện có ở đó không?"
Tàn niệm của Tu La điện chủ đời trước nói cho hắn biết, Hình Thánh và bộ hạ ũ của Tu La điện trấn thủ ở nơi sâu thẳm của cấm khu thần linh. Sở dĩ Tiêu Phàm tiến vào cấm khu thần linh, một trong những nguyên nhân chính là vì đưa bộ hạ cũ của Tu La điện ra ngoài.
Chỉ là điều hắn không hiểu sao lại gặp được bộ hạ cũ của Tu La điện.
"Dám gọi thẳng tên của đại nhân, muốn chết!" Tướng lĩnh cầm đầu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo tựa như người bọn họ sùng bái nhất bị Tiêu Phàm hạ nhục.
Mấy người khác cũng hơi dừng lại nhưng chỉ dừng một chút lại giết thẳng về phía Tiêu Phàm lần nữa.
"Hừ!"
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, Tu La kiếm trong tay xuất hiện không có cơ sở, một kiếm quét sạch ra. Mấy người kia nhìn thấy Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm, con ngươi không khỏi co lại.
Bọn họ vốn đều là bộ hạ cũ của Tu La điện, đương nhiên nhận ra Tu La kiếm. Thanh kiếm này đã sớm in dấu tại nơi sâu sắc trong đầu bọn họ.
Chỉ là ngàn năm không thấy, không ngờ lại thật sự nhìn thấy Tu La kiếm lần nữa.
"Dừng tay!" Lúc này, một tiếng hét lớn từ nơi xa truyền đến, uy quyền đáng sợ cuộn sạch bốn phương. Thân thể năm người kia run rẩy một trận, sắc mặt trở nên trắng bệch tựa như linh hồn chịu xung kích.
Thật sự không cần người khác ngăn cản, bọn họ vốn dĩ cũng muốn dừng tay. Bởi vì bọn họ đều biết có được Tu La kiếm đại diện cho cái gì. Đó chính là Tu La điện chủ, căn bản không phải là người bọn họ có thể ngỗ ngược.
Tay Tiêu Phàm cầm Tu La kiếm đề phòng nhìn bốn phía, vốn dĩ hắn biết những người này cũng sẽ không thân thiết quá mức, dù sao hiện tại hắn chỉ là ngũ biến Chiến Thần mà thôi.
Hắn tới đây, dĩ nhiên muốn đưa bộ hạ cũ của Tu La điện ra ngoài, tăng cường lực lượng cho Tu La điện nhưng Tiêu Phàm cũng biết việc này cũng sẽ không quá thuận lợi. Thậm chí cũng đã chuẩn bị thất bại.
Mấy nhịp thở, mấy chục thân hình hiện lên, chia làm hai phái rõ ràng. Một người đứng đầu một phái trong đó là lão già Du Ảnh mặc áo đen. Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn chằm chằm Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm, trong lòng cực kì không bình tĩnh.
Mà phái còn lại, người đứng đầu lại là một nam tử mặc huyết bào. Hắn tên là Kiếm La chính là cường giả đệ nhất thuộc hạ của Hình Thánh, địa vị giống Du Ảnh. Nếu không, Kiếm La cũng không dám quát mắng Du Ảnh trong đại điện.
"Các hạ chính là Tu La điện chủ?" Du Ảnh rất kích động nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm gật đầu nói: "Tu La điện chủ đời thứ mười chín Tiêu Phàm."
"Có được Tu La kiếm thì chính là Tu La điện chủ sao?" Lúc này, Kiếm La có chút kỳ quái nói. Dường như hắn không muốn thừa nhận thân phận của Tiêu Phàm.
"Có thể khiến Tu La kiếm nhận chủ duy chỉ có Tu La điện chủ!" Du Ảnh vô cùng khẳng định nói.
"Chưa hẳn là vậy, Tu La kiếm vốn là do người khác phong ấn. Dựa vào thực lực bọn ta đều có thể tuỳ tiện điều khiển Tu La Kiếm." Kiếm La lắc đầu, căn bản không thèm nhìn tới Tiêu Phàm.
Ngoài mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng cực kì khó chịu. Đối với tình huống nơi này cũng đại khái hiểu được.
Rất hiển nhiên, người nơi này chia làm hai phái. Về phần phân chia như thế nào, Tiêu Phàm không rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự cung kính của Du Ảnh với sự khinh thường của Kiếm La.
Cũng trong lúc Tiêu Phàm vui mừng trong lòng, lại có chút bất đắc dĩ.
Điều vui mừng chính là người của Tu La điện đời trước còn có vài người chấp nhận mình, mà điều bất đắc dĩ là hắn chỉ là ngũ biến Chiến Thần, khiến người ta khinh thường cũng theo lẽ phải.
"Ta thấy hay là bắt hắn lại trước, để đại nhân định đoạt đi. Tu La kiếm chính là vật của Tu La điện, không thể lưu lạc bên ngoài." Kiếm La lại nói, đáy mắt chứa một nụ cười lạnh lùng.
Tiêu Phàm nghe vậy, không nhịn được nhíu mày. Mình đường đường chính là điện chủ Tu La điện bị một đám tu sĩ Tu La điện khinh thường thì cũng thôi đi, lại còn muốn khiến mình trở thành tù nhân?
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tiêu Phàm trở nên vô cùng tức giận.
Tu La kiếm vốn là vật kế thừa của Tu La điện chủ, là ai cũng có thể điều khiển sao?
Ánh mắt những người khác lại lóe sáng, trong lúc nhất thời không có người nào tiến về phía trước. Bọn họ đều biết hậu quả đắc tội với Tu La điện chủ.
"Hình Thánh ở bên trong?" Vẻ mặt Tiêu Phàm cũng trở nên lạnh giá nhìn chăm chú cung điện ở phía xa nói.
"Tên của đại nhân, sao ngươi có thể gọi thẳng?" Kiếm La sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm, sau đó giận dữ nhìn những người khác nói: "Đều sững sờ làm gì, còn không tóm lấy!"
"Vâng, Kiếm La đại nhân!" Thuộc hạ của Kiếm La nhìn thấy hắn phát cáu rồi, đâu thể còn do dự?
Có mấy người càng không hề do dự xông tới Tiêu Phàm. Khí thế kia đâu phải muốn bắt Tiêu Phàm, rõ ràng là muốn giết chết Tiêu Phàm.
"Kiếm La, ngươi phải biết hậu quả của việc phạm thượng!" Du Ảnh không ngờ lại chơi thật. Vốn dĩ hắn tưởng Kiếm La chỉ là cho Tiêu Phàm một sự thị uy mà thôi, không ngờ hắn lại có ý định giết người.
"Phạm thượng? Hắn cũng không phải là Tu La điện chủ, sao lại phạm thượng?" Mặt Kiếm La khinh thường nói.
"Ngươi!" Trong nhất thời Du Ảnh không phản bác được. Phần lớn người nơi này đều là người của Hình Thánh. Hình Thánh không xuất hiện, rõ ràng là âm thầm chấp nhận hành vi của Kiếm La.
"Tiền bối, việc này giao cho ta đi." Tiêu Phàm đột nhiên tiến lên một bước, sắc mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Kiếm La và thuộc hạ của hắn nói: "Ngươi rất giỏi! Các ngươi đều rất giỏi! Chỉ cần các ngươi có đủ thực lực bắt ta, bổn điện chủ sẽ tha tội phạm thượng của các ngươi!"
Tiêu Phàm biết những người này rõ ràng là thị uy với mình, hơn nữa hắn cũng cảm nhận rõ ràng được ý định giết người trên người của Kiếm La, lửa giận trong lòng của hắn đã tắt nhưng chợt lại bùng lên.
Nhưng mà Tiêu Phàm xưa nay vốn không phải là người mặc người chém giết. Hai đầu gối của hắn đối mặt với dị tộc cũng chưa từng chùn chân, há lại sợ người của Tu La điện sao?
Vô Thượng Sát Thần
Tiêu Phàm phản ứng cũng rất nhanh, chợt đạp chân xuống hóa thành một tàn ảnh bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lần nữa, đã là ngoài mấy chục trượng.
Mà ở chỗ ban đầu của hắn lại xuất hiện năm thân ảnh, hơi thở trên mỗi người tản ra đều là lục biến Chiến Thần.
Tiêu Phàm gọi tới Thí Thần, phát hiện Thí Thần cũng không có dị động gì nên nghĩ rằng những người này hẳn không phải là người của dị tộc.
Nghĩ đến đây, lòng lo lắng của Tiêu Phàm buông lỏng không ít. nhìn thấy vài người đối diện lại chuẩn bị ra tay, Tiêu Phàm vội vàng nói: "Các vị có phải có hiểu lầm gì không, tại hạ mới đến mà thôi."
"Nơi đây không phải nơi ngươi có thể tới, nếu đã tới vậy thì không thể đi." Một tướng lĩnh cầm đầu lạnh lùng nói.
Thời gian ngàn năm trước đến nay, chưa từng có người đến nơi đây. Bọn họ biết rõ tầm quan trọng của nơi đây, một khi có gian tế tiến vào thì hậu quả khó mà lường được.
"Ý của ngươi chính là nói gì cũng vô dụng sao?" Tiêu Phàm nhíu mày liếc nhìn năm người đối diện.
Tầm nhìn của hắn đánh giá khoảng không gian này, khi ánh mắt hắn rơi lên đài ngọc năm màu mênh mông ở nơi xa kia, Tiêu Phàm bỗng nhiên quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Phong ấn Ngũ Hành?"
Hắn không nhịn được dụi hai mắt, tự hỏi trong lòng: "Chẳng lẽ đây lại là đang nằm mơ?"
Không đợi Tiêu Phàm suy nghĩ nhiều, thân hình năm người đối diện chớp động bỗng nhiên vây Tiêu Phàm lại. Tướng lĩnh cầm đầu nói: "Lại vì phong ấn ngũ hành mà đến? Vậy chính là kẻ địch của chúng ta, giết!"
"Đợi đã!" Tiêu Phàm giơ bàn tay lên ra hiệu mấy người dừng lại.
Nhưng mà năm người kia căn bản không cho Tiêu Phàm cơ hội phản bác, đồng thời xông lên. Cho dù không giết chết Tiêu Phàm, cũng nhất định phải bắt được hắn.
Chân Tiêu Phàm đạp kiếm né tránh, cũng không có ý đánh nhau với mấy người kia. Hắn từ trong lời nói của mấy người đó nghe ra một vài vấn đề, những người này hẳn là bảo vệ phong ấn ngũ hành mà tồn tại, đương nhiên là không cho phép mình tới gần.
Trong ấn tượng của Tiêu Phàm, trong cấm khu thần linh thực sự có một phong ấn ngũ hành. Hơn nữa còn là phong ấn Tinh Không Cổ Lộ.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Phàm nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ kích động: "Xin hỏi Hữu hộ pháp của Tu La điện có ở đó không?"
Tàn niệm của Tu La điện chủ đời trước nói cho hắn biết, Hình Thánh và bộ hạ ũ của Tu La điện trấn thủ ở nơi sâu thẳm của cấm khu thần linh. Sở dĩ Tiêu Phàm tiến vào cấm khu thần linh, một trong những nguyên nhân chính là vì đưa bộ hạ cũ của Tu La điện ra ngoài.
Chỉ là điều hắn không hiểu sao lại gặp được bộ hạ cũ của Tu La điện.
"Dám gọi thẳng tên của đại nhân, muốn chết!" Tướng lĩnh cầm đầu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo tựa như người bọn họ sùng bái nhất bị Tiêu Phàm hạ nhục.
Mấy người khác cũng hơi dừng lại nhưng chỉ dừng một chút lại giết thẳng về phía Tiêu Phàm lần nữa.
"Hừ!"
Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, Tu La kiếm trong tay xuất hiện không có cơ sở, một kiếm quét sạch ra. Mấy người kia nhìn thấy Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm, con ngươi không khỏi co lại.
Bọn họ vốn đều là bộ hạ cũ của Tu La điện, đương nhiên nhận ra Tu La kiếm. Thanh kiếm này đã sớm in dấu tại nơi sâu sắc trong đầu bọn họ.
Chỉ là ngàn năm không thấy, không ngờ lại thật sự nhìn thấy Tu La kiếm lần nữa.
"Dừng tay!" Lúc này, một tiếng hét lớn từ nơi xa truyền đến, uy quyền đáng sợ cuộn sạch bốn phương. Thân thể năm người kia run rẩy một trận, sắc mặt trở nên trắng bệch tựa như linh hồn chịu xung kích.
Thật sự không cần người khác ngăn cản, bọn họ vốn dĩ cũng muốn dừng tay. Bởi vì bọn họ đều biết có được Tu La kiếm đại diện cho cái gì. Đó chính là Tu La điện chủ, căn bản không phải là người bọn họ có thể ngỗ ngược.
Tay Tiêu Phàm cầm Tu La kiếm đề phòng nhìn bốn phía, vốn dĩ hắn biết những người này cũng sẽ không thân thiết quá mức, dù sao hiện tại hắn chỉ là ngũ biến Chiến Thần mà thôi.
Hắn tới đây, dĩ nhiên muốn đưa bộ hạ cũ của Tu La điện ra ngoài, tăng cường lực lượng cho Tu La điện nhưng Tiêu Phàm cũng biết việc này cũng sẽ không quá thuận lợi. Thậm chí cũng đã chuẩn bị thất bại.
Mấy nhịp thở, mấy chục thân hình hiện lên, chia làm hai phái rõ ràng. Một người đứng đầu một phái trong đó là lão già Du Ảnh mặc áo đen. Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn chằm chằm Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm, trong lòng cực kì không bình tĩnh.
Mà phái còn lại, người đứng đầu lại là một nam tử mặc huyết bào. Hắn tên là Kiếm La chính là cường giả đệ nhất thuộc hạ của Hình Thánh, địa vị giống Du Ảnh. Nếu không, Kiếm La cũng không dám quát mắng Du Ảnh trong đại điện.
"Các hạ chính là Tu La điện chủ?" Du Ảnh rất kích động nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm gật đầu nói: "Tu La điện chủ đời thứ mười chín Tiêu Phàm."
"Có được Tu La kiếm thì chính là Tu La điện chủ sao?" Lúc này, Kiếm La có chút kỳ quái nói. Dường như hắn không muốn thừa nhận thân phận của Tiêu Phàm.
"Có thể khiến Tu La kiếm nhận chủ duy chỉ có Tu La điện chủ!" Du Ảnh vô cùng khẳng định nói.
"Chưa hẳn là vậy, Tu La kiếm vốn là do người khác phong ấn. Dựa vào thực lực bọn ta đều có thể tuỳ tiện điều khiển Tu La Kiếm." Kiếm La lắc đầu, căn bản không thèm nhìn tới Tiêu Phàm.
Ngoài mặt Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng cực kì khó chịu. Đối với tình huống nơi này cũng đại khái hiểu được.
Rất hiển nhiên, người nơi này chia làm hai phái. Về phần phân chia như thế nào, Tiêu Phàm không rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sự cung kính của Du Ảnh với sự khinh thường của Kiếm La.
Cũng trong lúc Tiêu Phàm vui mừng trong lòng, lại có chút bất đắc dĩ.
Điều vui mừng chính là người của Tu La điện đời trước còn có vài người chấp nhận mình, mà điều bất đắc dĩ là hắn chỉ là ngũ biến Chiến Thần, khiến người ta khinh thường cũng theo lẽ phải.
"Ta thấy hay là bắt hắn lại trước, để đại nhân định đoạt đi. Tu La kiếm chính là vật của Tu La điện, không thể lưu lạc bên ngoài." Kiếm La lại nói, đáy mắt chứa một nụ cười lạnh lùng.
Tiêu Phàm nghe vậy, không nhịn được nhíu mày. Mình đường đường chính là điện chủ Tu La điện bị một đám tu sĩ Tu La điện khinh thường thì cũng thôi đi, lại còn muốn khiến mình trở thành tù nhân?
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tiêu Phàm trở nên vô cùng tức giận.
Tu La kiếm vốn là vật kế thừa của Tu La điện chủ, là ai cũng có thể điều khiển sao?
Ánh mắt những người khác lại lóe sáng, trong lúc nhất thời không có người nào tiến về phía trước. Bọn họ đều biết hậu quả đắc tội với Tu La điện chủ.
"Hình Thánh ở bên trong?" Vẻ mặt Tiêu Phàm cũng trở nên lạnh giá nhìn chăm chú cung điện ở phía xa nói.
"Tên của đại nhân, sao ngươi có thể gọi thẳng?" Kiếm La sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm, sau đó giận dữ nhìn những người khác nói: "Đều sững sờ làm gì, còn không tóm lấy!"
"Vâng, Kiếm La đại nhân!" Thuộc hạ của Kiếm La nhìn thấy hắn phát cáu rồi, đâu thể còn do dự?
Có mấy người càng không hề do dự xông tới Tiêu Phàm. Khí thế kia đâu phải muốn bắt Tiêu Phàm, rõ ràng là muốn giết chết Tiêu Phàm.
"Kiếm La, ngươi phải biết hậu quả của việc phạm thượng!" Du Ảnh không ngờ lại chơi thật. Vốn dĩ hắn tưởng Kiếm La chỉ là cho Tiêu Phàm một sự thị uy mà thôi, không ngờ hắn lại có ý định giết người.
"Phạm thượng? Hắn cũng không phải là Tu La điện chủ, sao lại phạm thượng?" Mặt Kiếm La khinh thường nói.
"Ngươi!" Trong nhất thời Du Ảnh không phản bác được. Phần lớn người nơi này đều là người của Hình Thánh. Hình Thánh không xuất hiện, rõ ràng là âm thầm chấp nhận hành vi của Kiếm La.
"Tiền bối, việc này giao cho ta đi." Tiêu Phàm đột nhiên tiến lên một bước, sắc mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Kiếm La và thuộc hạ của hắn nói: "Ngươi rất giỏi! Các ngươi đều rất giỏi! Chỉ cần các ngươi có đủ thực lực bắt ta, bổn điện chủ sẽ tha tội phạm thượng của các ngươi!"
Tiêu Phàm biết những người này rõ ràng là thị uy với mình, hơn nữa hắn cũng cảm nhận rõ ràng được ý định giết người trên người của Kiếm La, lửa giận trong lòng của hắn đã tắt nhưng chợt lại bùng lên.
Nhưng mà Tiêu Phàm xưa nay vốn không phải là người mặc người chém giết. Hai đầu gối của hắn đối mặt với dị tộc cũng chưa từng chùn chân, há lại sợ người của Tu La điện sao?
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1667: Lửa Giận
10.0/10 từ 31 lượt.