Vô Thượng Sát Thần
Chương 1656: Sát Ma Thành
Tinh Không Cổ Lộ?
Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh hãi như thế, hắn chỉ nghe nói qua Tinh Không Cổ Lộ, nhưng cho tới bây giờ hắn không biết Tinh Không Cổ Lộ ở đâu, càng chưa hề nghĩ tới, bản thân lại bước vào Tinh Không Cổ Lộ nhanh như vậy.
Mình không phải là ở Chúng Thần mộ địa hay sao, làm sao đột nhiên lại chạy đến Tinh Không Cổ Lộ?
Chẳng lẽ Tinh Không Cổ Lộ vẫn luôn ở trong Chúng Thần mộ địa?
Nghĩ đến đây, toàn thân Tiêu Phàm run lên, trong lòng cực kì kích động, nhưng ngẫm lại cũng là bình thường, lúc trước Thí Thần cùng Cửu U Ma Thần quyết chiến một trận, tại sao lại lựa chọn chỗ này?
Có lẽ cũng bởi vì nơi này là Tinh Không Cổ Lộ, cho nên Thí Thần mới có thể chặn đường Cửu U Ma Thần, quyết chiến một trận ở đây cũng không có gì kì lạ.
"Huynh đệ, một mình ngươi làm gì ở đây, đồng đội ngươi đâu?" Tiêu Phàm vừa mới tới gần mấy người đi đường, một nam tử trung niên mặc bào xanh trong đó liền lên tiếng chào Tiêu Phàm.
Đồng đội? Ta làm gì có đồng đội, nếu như không phải có được Tu La truyền thừa, ta cũng không biết đây là chốn quái quỷ nào.
Tiêu Phàm sững sờ, không biết trả lời như thế nào, nam tử trung niên mặc bào xanh lại vỗ vai Tiêu Phàm, hai mắt hơi đỏ lên, an ủi: "Huynh đệ đừng có đau buồn, ở chỗ này chúng ta mỗi giờ mỗi khắc đều chứng kiến các huynh đệ chết đi, chúng ta xem một phần các huynh đệ chết đi mà cùng nhau sống tiếp."
"Đa tạ." Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, vẻ giống như hắn nhận lấy được một sự chia sẻ.
Hiển nhiên, nam tử trung niên mặc bào xanh cho rằng, đồng đội của Tiêu Phàm nhất định là chết đi trong lúc chiến đấu, chỉ còn lại một mình hắn.
"Huynh đệ, ngươi tên là gì, ngươi chỉ còn một mình, vậy thì gia nhập tiểu đội Long Kiếm chúng ta đi." Nam tử trung niên mặc bào xanh còn nói thêm.
Nghe nói như vậy, ánh mắt của những người khác bỗng nhiên dồn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng đánh giá dung mạo những người này.
Mạnh nhất là nam tử khôi ngô mặc giáp vàng, hai mắt của hắn sâu như biển cả, trên mặt khắc đầy tang thương, khắp người phát ra khí huyết dồi dào, so ra tu vi còn mạnh hơn Tiêu Phàm, hắn là một lục biến Chiến Thần.
Ngoại trừ người nam tử trung niên mặc bào xanh bên cạnh ra, còn có bốn người, ba nam một nữ, trong đó người nữ tử váy đen và nam tử cao gầy mặc bào đen là ngũ biến Chiến Thần, hai người nam tử mặc áo bào xanh bên cạnh đó lại là tứ biến Chiến Thần.
Vị nam tử trung niên mặc bào xanh cùng Tiêu Phàm nói chuyện kia, cũng là tứ biến Chiến Thần, khi hắn nói ra câu này, những người kia bắt đầu xem kỹ Tiêu Phàm.
Nam tử trung niên mặc áo bào xanh sợ nam tử mặc giáp vàng từ chối, vội vàng nói: "Đội trưởng, huynh đệ này là ngũ biến Chiến Thần, có thể giúp tiểu đội chúng ta tăng lên không ít sức chiến đấu."
Tiêu Phàm thấy hết sức kỳ quái, vị nam tử áo bào xanh này sao lại cho rằng mình là ngũ biến Chiến Thần nhỉ?
Phải biết rằng, nam tử trung niên mặc bào xanh chỉ là tứ biến Chiến Thần mà thôi, chẳng lẽ bọn họ có thể nhìn thấu được tu vi của cường giả cấp cao hơn?
Có điều biểu hiện trên vẻ mặt Tiêu Phàm lại cực kì bình tĩnh, hắn giấu nghi hoặc này ở trong lòng, nếu như hỏi bọn họ, đoán chừng đối phương sẽ đoán được mình không phải người của bọn họ.
"Mặc áo bào đen thì là ngũ biến chiến thần?" Tiêu Phàm kinh ngạc, xém chút nữa lên tiếng hỏi, mấy biến Chiến Thần có liên quan đến màu sắc y phục sao?
Nhưng khi Tiêu Phàm chú ý hơn tới phục trang của mấy người, thì lại phát hiện, hai người một nam một nữ kia là ngũ biến Chiến Thần đều mặc áo bào đen, ba người tứ biến Chiến Thần lại mặc bào xanh dài.
"Cái này là cái quy củ gì?" Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, thậm chí cảm thấy có chút may mắn, may mà mình thích áo bào đen, cho nên đến bây giờ đều mặc áo bào đen.
Mà lại, mình cũng đúng lúc vừa mới đột phá thành ngũ biến Chiến Thần, bằng không, thật là sẽ bị bọn họ nhìn ra một vài sơ hở.
"Long Vân!" Một hồi lâu, nam tử mặc giáp vàng cuối cùng cũng khẽ gật đầu, tự báo danh tính, xem như thừa nhận thân phận Tiêu Phàm, "Hoan nghênh gia nhập tiểu đội Long Kiếm."
"Tiêu Phàm." Tiêu Phàm khẽ gật đầu, mỉm cười nói.
"Hoan nghênh huynh đệ."Nam tử trung niên mặc bào xanh mỉm cười nói.
"Trước tiên nhanh tới Sát Ma Thành, việc khác lên đường rồi nói." Nam tử tên Long Vân mặc giáp vàng mở miệng nói, đám người kia không ai phản bác, bọn chúng nhận được thông tin Sát Ma Thành từ trước, nếu còn không đi nhanh, có lẽ sẽ bị phạt.
Trên đường, Tiêu Phàm biết được danh tính mấy người kia, nam tử trung niên mặc bào xanh cùng hắn bắt chuyện tên là Lục Nhất Trần, là một người nóng vội.
Còn hai người ngũ biến Chiến Thần kia, nữ tên là Dung Hân, là người tương đối lạnh lùng, nam tên là Liễu Phong, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy cao ngạo.
Còn với hai nam tử mặc bào xanh khác, lại là một đôi huynh đệ, tên là Triệu Văn và Triệu Vũ.
Tiểu đội Long Kiếm vốn dĩ bên ngoài lịch luyện, bây giờ nhận được chiếu lệnh của Sát Ma Thành, tự nhiên không dám trái lệnh Sát Ma Thành, liền cấp tốc về Sát Ma Thành.
Tiêu Phàm từ trong Tu La truyền thừa biết được không ít thông tin liên quan tới Sát Ma Thành, Sát Ma Thành, đã không biết tồn tại bao nhiêu lâu rồi, từ thời khắc dị tộc bắt đầu xâm phạm, Sát Ma Thành là bắt đầu từ đó.
Có điều trước kia không gọi bằng cái tên Sát Ma Thành này, mà xưng là Tinh Không Cổ Thành, phàm là người muốn rời khỏi Chiến Hồn đại lục, đều phải từ nơi này bước vào Tinh Không Cổ Lộ.
Nhưng mà, từ sau khi dị tộc giết vào Tinh Không Cổ Lộ, Tinh Không Cổ Thành liền đổi thành Sát Ma Thành, trong mắt Chiến Hồn đại lục, dị tộc chính là ma đầu.
Tiêu Phàm trong lòng cực kì kinh hãi, hắn không nghĩ tới, trên Tinh Không Cổ Lộ này, lại còn có tiền bối Chiến Hồn đại lục cùng Huyết Ma bộ lạc dị tộc đang chém giết lẫn nhau.
Khó trách nhiều năm như vậy Chiến Thần điện cùng Huyết Ma bộ lạc cũng chưa chiếm được Chiến Hồn đại lục, có lẽ có mối quan hệ rất lớn với Sát Ma Thành.
Tiêu Phàm mang theo một tia nghi hoặc, đi theo Long Vân, sáu người tiếp tục tiến đến Sát Ma Thành, đối với tiểu đội sáu người Long Kiếm, trong mắt Tiêu Phàm mang theo một vẻ kinh sợ.
Bọn họ ở chỗ này chém giết, dùng máu tươi cùng niềm kiêu hãnh để bảo vệ môn hộ Chiến Hồn đại lục, trả một cái giá không phải là ít, rất nhiều anh hùng oanh liệt đã chôn xương nơi đây, rốt cuộc chưa kịp trở về cố hương.
Mà Chiến Thần điện bây giờ lại bị Chiến Luân Hồi khống chế, một đao từ phía sau lưng đâm Chiến Hồn đại lục, nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Tiêu Phàm tự nhiên sinh ra.
"Tiêu huynh đệ, đến Sát Ma Thành rồi." Đột nhiên, âm thanh của Lục Nhất Trần khiến Tiêu Phàm bừng tỉnh, nhìn thấy Tiêu Phàm thất thần, hắn lại an ủi: "Yên tâm, không có cái gì chém không được, lần này giết nhiều kẻ dị tộc là được."
"Được." Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng âm thầm quyết định, nếu như gặp gỡ dị tộc, nhất định phải giết thật thoải mái.
Tiêu Phàm thở sâu, ngẩng đầu về phía xa nhìn lại, trước tiên rơi vào tầm mắt hắn là hai tòa núi cao cực lớn, núi cao thẳng nhập với mây xanh, giống như hai thanh tuyệt thế thần kiếm.
Kì lạ chính là, hai ngọn núi liền nhau một bên lại là hai vách núi, phía trên có một tòa cung điện khổng lồ ngang qua hai đỉnh ngọn núi
"Hai ngọn núi này chắc đã từng là một thể, về sau bị người nào đó cho một kiếm bổ ra." Tiêu Phàm trầm ngâm nói.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới hai ngọn núi, một vùng màu đen nhánh, có cổ thành mênh mông vô cùng nằm ở đó, cung điện san sát, lộ ra không khí tang thương đi cùng năm tháng.
Không biết cũng đã từng tồn tại bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn đứng vững ở đó, chưa từng sụp đổ.
Tiêu Phàm đến gần xem xét hai ngọn núi và cung điện phía trên, ở đây còn lưu lại một vài vết đao kiếm, mặc dù rất mơ hồ, nhưng ghi dấu nơi này đã từng xảy ra tuyệt thế đại chiến.
Đối với toà cổ thành trấn thủ trên Tinh Không Cổ Lộ này, Tiêu Phàm thật sự cảm thấy tôn kính.
Nơi xa, lần lượt từng thân ảnh lấp lóe bay tới, cực nhanh phóng về phía Sát Ma Thành, thị lực của Tiêu Phàm rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra, nơi đó có một quảng trường rộng lớn, lại có rất nhiều người tụ tập tại đó, đầu người nhô ra.
"Tất cả tiểu đội tập hợp ở quảng trường." Một giọng nói dài vang lên trong tai mọi người, đmá người Long Kiếm không chút do dự bay về phía quảng trường.
Vô Thượng Sát Thần
Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh hãi như thế, hắn chỉ nghe nói qua Tinh Không Cổ Lộ, nhưng cho tới bây giờ hắn không biết Tinh Không Cổ Lộ ở đâu, càng chưa hề nghĩ tới, bản thân lại bước vào Tinh Không Cổ Lộ nhanh như vậy.
Mình không phải là ở Chúng Thần mộ địa hay sao, làm sao đột nhiên lại chạy đến Tinh Không Cổ Lộ?
Chẳng lẽ Tinh Không Cổ Lộ vẫn luôn ở trong Chúng Thần mộ địa?
Nghĩ đến đây, toàn thân Tiêu Phàm run lên, trong lòng cực kì kích động, nhưng ngẫm lại cũng là bình thường, lúc trước Thí Thần cùng Cửu U Ma Thần quyết chiến một trận, tại sao lại lựa chọn chỗ này?
Có lẽ cũng bởi vì nơi này là Tinh Không Cổ Lộ, cho nên Thí Thần mới có thể chặn đường Cửu U Ma Thần, quyết chiến một trận ở đây cũng không có gì kì lạ.
"Huynh đệ, một mình ngươi làm gì ở đây, đồng đội ngươi đâu?" Tiêu Phàm vừa mới tới gần mấy người đi đường, một nam tử trung niên mặc bào xanh trong đó liền lên tiếng chào Tiêu Phàm.
Đồng đội? Ta làm gì có đồng đội, nếu như không phải có được Tu La truyền thừa, ta cũng không biết đây là chốn quái quỷ nào.
Tiêu Phàm sững sờ, không biết trả lời như thế nào, nam tử trung niên mặc bào xanh lại vỗ vai Tiêu Phàm, hai mắt hơi đỏ lên, an ủi: "Huynh đệ đừng có đau buồn, ở chỗ này chúng ta mỗi giờ mỗi khắc đều chứng kiến các huynh đệ chết đi, chúng ta xem một phần các huynh đệ chết đi mà cùng nhau sống tiếp."
"Đa tạ." Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, vẻ giống như hắn nhận lấy được một sự chia sẻ.
Hiển nhiên, nam tử trung niên mặc bào xanh cho rằng, đồng đội của Tiêu Phàm nhất định là chết đi trong lúc chiến đấu, chỉ còn lại một mình hắn.
"Huynh đệ, ngươi tên là gì, ngươi chỉ còn một mình, vậy thì gia nhập tiểu đội Long Kiếm chúng ta đi." Nam tử trung niên mặc bào xanh còn nói thêm.
Nghe nói như vậy, ánh mắt của những người khác bỗng nhiên dồn về phía Tiêu Phàm, Tiêu Phàm cũng đánh giá dung mạo những người này.
Mạnh nhất là nam tử khôi ngô mặc giáp vàng, hai mắt của hắn sâu như biển cả, trên mặt khắc đầy tang thương, khắp người phát ra khí huyết dồi dào, so ra tu vi còn mạnh hơn Tiêu Phàm, hắn là một lục biến Chiến Thần.
Ngoại trừ người nam tử trung niên mặc bào xanh bên cạnh ra, còn có bốn người, ba nam một nữ, trong đó người nữ tử váy đen và nam tử cao gầy mặc bào đen là ngũ biến Chiến Thần, hai người nam tử mặc áo bào xanh bên cạnh đó lại là tứ biến Chiến Thần.
Vị nam tử trung niên mặc bào xanh cùng Tiêu Phàm nói chuyện kia, cũng là tứ biến Chiến Thần, khi hắn nói ra câu này, những người kia bắt đầu xem kỹ Tiêu Phàm.
Nam tử trung niên mặc áo bào xanh sợ nam tử mặc giáp vàng từ chối, vội vàng nói: "Đội trưởng, huynh đệ này là ngũ biến Chiến Thần, có thể giúp tiểu đội chúng ta tăng lên không ít sức chiến đấu."
Tiêu Phàm thấy hết sức kỳ quái, vị nam tử áo bào xanh này sao lại cho rằng mình là ngũ biến Chiến Thần nhỉ?
Phải biết rằng, nam tử trung niên mặc bào xanh chỉ là tứ biến Chiến Thần mà thôi, chẳng lẽ bọn họ có thể nhìn thấu được tu vi của cường giả cấp cao hơn?
Có điều biểu hiện trên vẻ mặt Tiêu Phàm lại cực kì bình tĩnh, hắn giấu nghi hoặc này ở trong lòng, nếu như hỏi bọn họ, đoán chừng đối phương sẽ đoán được mình không phải người của bọn họ.
"Mặc áo bào đen thì là ngũ biến chiến thần?" Tiêu Phàm kinh ngạc, xém chút nữa lên tiếng hỏi, mấy biến Chiến Thần có liên quan đến màu sắc y phục sao?
Nhưng khi Tiêu Phàm chú ý hơn tới phục trang của mấy người, thì lại phát hiện, hai người một nam một nữ kia là ngũ biến Chiến Thần đều mặc áo bào đen, ba người tứ biến Chiến Thần lại mặc bào xanh dài.
"Cái này là cái quy củ gì?" Trong lòng Tiêu Phàm thầm mắng, thậm chí cảm thấy có chút may mắn, may mà mình thích áo bào đen, cho nên đến bây giờ đều mặc áo bào đen.
Mà lại, mình cũng đúng lúc vừa mới đột phá thành ngũ biến Chiến Thần, bằng không, thật là sẽ bị bọn họ nhìn ra một vài sơ hở.
"Long Vân!" Một hồi lâu, nam tử mặc giáp vàng cuối cùng cũng khẽ gật đầu, tự báo danh tính, xem như thừa nhận thân phận Tiêu Phàm, "Hoan nghênh gia nhập tiểu đội Long Kiếm."
"Tiêu Phàm." Tiêu Phàm khẽ gật đầu, mỉm cười nói.
"Hoan nghênh huynh đệ."Nam tử trung niên mặc bào xanh mỉm cười nói.
"Trước tiên nhanh tới Sát Ma Thành, việc khác lên đường rồi nói." Nam tử tên Long Vân mặc giáp vàng mở miệng nói, đám người kia không ai phản bác, bọn chúng nhận được thông tin Sát Ma Thành từ trước, nếu còn không đi nhanh, có lẽ sẽ bị phạt.
Trên đường, Tiêu Phàm biết được danh tính mấy người kia, nam tử trung niên mặc bào xanh cùng hắn bắt chuyện tên là Lục Nhất Trần, là một người nóng vội.
Còn hai người ngũ biến Chiến Thần kia, nữ tên là Dung Hân, là người tương đối lạnh lùng, nam tên là Liễu Phong, nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy cao ngạo.
Còn với hai nam tử mặc bào xanh khác, lại là một đôi huynh đệ, tên là Triệu Văn và Triệu Vũ.
Tiểu đội Long Kiếm vốn dĩ bên ngoài lịch luyện, bây giờ nhận được chiếu lệnh của Sát Ma Thành, tự nhiên không dám trái lệnh Sát Ma Thành, liền cấp tốc về Sát Ma Thành.
Tiêu Phàm từ trong Tu La truyền thừa biết được không ít thông tin liên quan tới Sát Ma Thành, Sát Ma Thành, đã không biết tồn tại bao nhiêu lâu rồi, từ thời khắc dị tộc bắt đầu xâm phạm, Sát Ma Thành là bắt đầu từ đó.
Có điều trước kia không gọi bằng cái tên Sát Ma Thành này, mà xưng là Tinh Không Cổ Thành, phàm là người muốn rời khỏi Chiến Hồn đại lục, đều phải từ nơi này bước vào Tinh Không Cổ Lộ.
Nhưng mà, từ sau khi dị tộc giết vào Tinh Không Cổ Lộ, Tinh Không Cổ Thành liền đổi thành Sát Ma Thành, trong mắt Chiến Hồn đại lục, dị tộc chính là ma đầu.
Tiêu Phàm trong lòng cực kì kinh hãi, hắn không nghĩ tới, trên Tinh Không Cổ Lộ này, lại còn có tiền bối Chiến Hồn đại lục cùng Huyết Ma bộ lạc dị tộc đang chém giết lẫn nhau.
Khó trách nhiều năm như vậy Chiến Thần điện cùng Huyết Ma bộ lạc cũng chưa chiếm được Chiến Hồn đại lục, có lẽ có mối quan hệ rất lớn với Sát Ma Thành.
Tiêu Phàm mang theo một tia nghi hoặc, đi theo Long Vân, sáu người tiếp tục tiến đến Sát Ma Thành, đối với tiểu đội sáu người Long Kiếm, trong mắt Tiêu Phàm mang theo một vẻ kinh sợ.
Bọn họ ở chỗ này chém giết, dùng máu tươi cùng niềm kiêu hãnh để bảo vệ môn hộ Chiến Hồn đại lục, trả một cái giá không phải là ít, rất nhiều anh hùng oanh liệt đã chôn xương nơi đây, rốt cuộc chưa kịp trở về cố hương.
Mà Chiến Thần điện bây giờ lại bị Chiến Luân Hồi khống chế, một đao từ phía sau lưng đâm Chiến Hồn đại lục, nghĩ đến đây, sát ý trong lòng Tiêu Phàm tự nhiên sinh ra.
"Tiêu huynh đệ, đến Sát Ma Thành rồi." Đột nhiên, âm thanh của Lục Nhất Trần khiến Tiêu Phàm bừng tỉnh, nhìn thấy Tiêu Phàm thất thần, hắn lại an ủi: "Yên tâm, không có cái gì chém không được, lần này giết nhiều kẻ dị tộc là được."
"Được." Tiêu Phàm gật đầu, trong lòng âm thầm quyết định, nếu như gặp gỡ dị tộc, nhất định phải giết thật thoải mái.
Tiêu Phàm thở sâu, ngẩng đầu về phía xa nhìn lại, trước tiên rơi vào tầm mắt hắn là hai tòa núi cao cực lớn, núi cao thẳng nhập với mây xanh, giống như hai thanh tuyệt thế thần kiếm.
Kì lạ chính là, hai ngọn núi liền nhau một bên lại là hai vách núi, phía trên có một tòa cung điện khổng lồ ngang qua hai đỉnh ngọn núi
"Hai ngọn núi này chắc đã từng là một thể, về sau bị người nào đó cho một kiếm bổ ra." Tiêu Phàm trầm ngâm nói.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn xuống phía dưới hai ngọn núi, một vùng màu đen nhánh, có cổ thành mênh mông vô cùng nằm ở đó, cung điện san sát, lộ ra không khí tang thương đi cùng năm tháng.
Không biết cũng đã từng tồn tại bao nhiêu năm rồi, vẫn luôn đứng vững ở đó, chưa từng sụp đổ.
Tiêu Phàm đến gần xem xét hai ngọn núi và cung điện phía trên, ở đây còn lưu lại một vài vết đao kiếm, mặc dù rất mơ hồ, nhưng ghi dấu nơi này đã từng xảy ra tuyệt thế đại chiến.
Đối với toà cổ thành trấn thủ trên Tinh Không Cổ Lộ này, Tiêu Phàm thật sự cảm thấy tôn kính.
Nơi xa, lần lượt từng thân ảnh lấp lóe bay tới, cực nhanh phóng về phía Sát Ma Thành, thị lực của Tiêu Phàm rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra, nơi đó có một quảng trường rộng lớn, lại có rất nhiều người tụ tập tại đó, đầu người nhô ra.
"Tất cả tiểu đội tập hợp ở quảng trường." Một giọng nói dài vang lên trong tai mọi người, đmá người Long Kiếm không chút do dự bay về phía quảng trường.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1656: Sát Ma Thành
10.0/10 từ 31 lượt.