Vô Thượng Sát Thần
Chương 1597: Chân Tướng
Toàn trường đều rât tĩnh mịch, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhìn vào cỗ Vô Địch Thần Thi kia, ai cũng không ngờ tới, hắn sẽ ra tay với Băng Dạ Hàn.
Băng Dạ Hàn vừa rồi đứng về phía hắn mà, Băng Ma muốn giết cũng chỉ nên giết Băng Bất Đồng mới đúng.
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Phàm lại mị mị hai mắt, trên mặt hiện lên một vòng tiếu dung, tựa như biết Băng Ma vì sao muốn giết Băng Dạ Hàn.
- Tộc Trưởng, vì cái gì?
Ánh mắt Băng Dạ Hàn rung động kịch liệt, khóe miệng máu tươi nhịn không được phun ra, không cam lòng nhìn Băng Ma.
- Băng Dạ Hàn, ngươi là tự làm tự chịu, ta liền biết hắn điên rồi, hắn sớm đã không phải là Lão Tổ của chúng ta.
Băng Bất Đồng ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt lạnh lùng nhìn Băng Ma.
Băng Dạ Hàn đứng bên cạnh ba Tộc Lão vội vàng lách mình lui ra phía sau, đứng ở cách đó không xa, đề phòng nhìn Băng Ma.
Băng Ma căn bản không có để ý tới Băng Bất Đồng, ánh mắt trống rỗng và vô thần kia nhìn về phía Băng Dạ Hàn nói:
- Máu của ngươi vậy mà cũng là màu đỏ? Ta còn tưởng rằng biến thành màu đen rồi chứ?
Cái kia ngữ khí đó, quả thực vô cùng lạnh, lạnh đến để cho người ta giận sôi.
Nghe vậy, con mắt Băng Dạ Hàn hơi co rụt lại, lại sợ hãi nói:
- Tộc Trưởng, ta là Băng Dạ Hàn, là hậu đại trung thành nhất của ngươi, ngươi không thể giết ta!
- Lúc trước thì phải nhưng hiện tại thì không, từ lúc ngươi bắt đầu tính toán Thập Tam, ngươi đã không phải là người của Băng Tộc ta nữa.
Ngữ khí Băng Ma càng ngày càng lạnh.
Đột nhiên, quả tim của Băng Dạ Hàn nằm trên tay kia, trực tiếp bị bóp nát, một cái tay khác hướng về Băng Dạ Hàn chém tới.
Hô!
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, thân hình Băng Dạ Hàn lóe lên, nhanh chóng hướng về nơi xa kích xạ đi, đồng thời, một tay đánh trả, đánh vào bên trên lồng ngực của Thần Thi.
Thân thể của Băng Ma bỗng nhiên bay ngược ra, Băng Dạ Hàn thấy thế, lách mình ra khỏi mấy chục trượng bên ngoài, một tay bưng bít lấy trái tim mình, sắc mặt trắng bệch.
- Băng Dạ Hàn, Băng Thập Tam là ngươi giết phải không?
Một Tộc Lão phẫn nộ nhìn chằm chằm Băng Dạ Hàn, trong mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Tiếu dung Băng Bất Đồng ngưng lại, hắn rốt cục ý thức được sự tình có vẻ như không phải đơn giản vậy, trong này còn có một cái âm mưu khác.
Băng Dạ Hàn bình thường tùy nhiên đối địch với hắn, nhưng cho tới bây giờ sẽ không tự tiện sát hại tộc nhân mình, bất quá Băng Thập Tam lại chết, hiển nhiên có chút kỳ quặc.
- Ta nhớ lúc trước là ngươi cùng Băng Thập Tam truy sát một tu sĩ xâm nhập Băng Ma Uyên, về sau chỉ có ngươi còn sống đi ra, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là âm mưu của ngươi?
Băng Bất Đồng mặt âm trầm nhìn Băng Dạ Hàn.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không có tiếp tục châm đối Băng Ma, hắn mặc dù muốn lấy được Nguyệt Thần Cung Truyền Thừa, có lẽ có ít tự tư, nhưng hắn muốn phát triển Băng Tộc, không muốn để cho Băng Ma mang theo một nửa Nguyệt Thần Truyền Thừa chết đi.
- Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?
Ánh mắt Băng Dạ Hàn băng lãnh, nhe răng trợn mắt đảo qua Băng Ma cùng đám người của Băng Bất Đồng:
- Chủ nhân chẳng mấy chốc sẽ thống nhất Chiến Hồn Đại Lục, mà các ngươi vẫn liều chết để bảo vệ một nửa Nguyệt Thần Truyền Thừa, thực sự là buồn cười, Nguyệt Thần Truyền Thừa ở trong mắt chủ nhân, chỉ là một trò cười mà thôi!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phẫn nộ nhìn xem Băng Dạ Hàn, dù là Tiêu Phàm đều đã mất bình tĩnh, sát khí từ hắn trên người chậm rãi nở rộ.
- Nói như vậy, ngươi thừa nhận giết chết Thập Tam?
Băng Ma đột nhiên mở miệng, thao túng Thần Thi từng bước một hướng về Băng Dạ Hàn đi đến:
- Bản Tổ bình sinh chỉ tín nhiệm hai người, một người là Thập Tam, một người khác là Băng Dạ Hàn ngươi, không nghĩ tới cuối cùng khi sư diệt tổ lại là Băng Dạ Hàn ngươi! Ngươi biết Bản Tổ bình sinh ghét nhất cái gì không?
Không đợi Băng Dạ Hàn phản ứng, thanh âm Băng Ma tiếp tục vang lên:
- Bản Tổ ghét nhất là loại người ăn cây táo rào cây sung, chính là kẻ phản bội! So với Băng Bất Đồng bọn hắn, ngươi càng đáng hận ngàn vạn lần!
Tiếng nói vừa dứt, khí thế vô cùng băng lãnh xông thẳng tới Băng Dạ Hàn, đồng thời, thân thể Thần Thi vụt biến mất, móng vuốt phẫn nộ hướng về phía Băng Dạ Hàn.
Băng Dạ Hàn thấy thế, kích phát Thần Lực toàn thân, một quyền nghênh chiến xông lên, thực lực của hắn lộ rõ không thể nghi ngờ, cự ly Chiến Thần Viên Mãn cũng cách có một bước.
Oanh một tiếng nổ vang, Băng Dạ Hàn rút lui mấy bước, Thần Thi mặc dù không động, nhưng hiển nhiên cũng không làm gì được hắn.
- Ha ha, Băng Ma, ngươi thật sự cho rằng ngươi chính là thời kỳ tột cùng sao? Hiện tại đại bộ phận Ý Thức ngươi, đoán chừng đều bị chủ nhân áp chế đi, nhìn ta ma diệt sợi Ý Thức này của ngươi như thế nào!
Băng Dạ Hàn thấy thế, lập tức càn rỡ cười ha hả.
Băng Ma hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xuất thủ, không thể không nói, cỗ Thần Thi này mặc dù cường đại, nhưng cũng không thể thi triển lực lượng Áo Nghĩa, chỉ là nhục thân vô cùng đáng sợ mà thôi.
Băng Bất Đồng bọn hắn một mặt mờ mịt, không biết làm sao nhìn xem hai người chiến đấu.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Băng Diệp nghi hoặc hỏi, không chỉ hắn không hiểu, những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra.
- Có lẽ ta đã đoán được một chút xíu.
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt đám người Băng Bất Đồng bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm bọn hắn, lần nữa vây quanh.
- Các ngươi còn muốn được Nguyệt Thần Truyền Thừa? Nếu như Băng Tộc bị hủy diệt, các ngươi được Nguyệt Thần Truyền Thừa thì có ích lợi gì?
Tiêu Phàm cười lạnh nói.
- Băng Tộc hủy diệt, ngươi đùng nói chuyện giật gân, Băng Tộc ta tồn tại vạn năm tuế nguyệt, ai có thể diệt Băng Tộc ta chứ?
Băng Bất Đồng khinh thường nói, thân làm Thần Tộc vạn năm, hắn quả thật có chút kiêu ngạo.
- Trước kia không có, nhưng hiện tại thì sắp rồi.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng:
- Chẳng lẽ các ngươi còn không biết chủ nhân trong miệng Băng Dạ Hàn là ai sao?
Băng Bất Đồng và mấy người cau mày, cùng nhau trầm tư một lúc, sau đó tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, Băng Diệp càng là thốt ra:- Không thể nào, chẳng lẽ là Cửu U Ma Thần?
- Chúc mừng, ngươi đoán đúng rồi.
Tiêu Phàm gõ ngón tay, giờ khắc này, nội tâm đám Băng Bất Đồng cực kỳ không bình tĩnh, cũng không nghĩ đến việc công kích đám Tiêu Phàm nữa.
- Không có khả năng, Cửu U Ma Thần bị trấn áp, làm sao có thể khống chế Băng Dạ Hàn.
Băng Bất Đồng trước tiên phải phủ định.
- Băng Bất Đồng, ngươi nhận được tin tức quá lạc hậu.
Tiêu Phàm một mặt xem thường nhìn Băng Bất Đồng nói:
- Nếu như ta đoán không sai, Băng Tộc ngươi hẳn cũng phụ trách trấn thủ Cửu U Ma Thần.
Trừ Băng Ma ra, còn có ai biết Cửu U Ma Thần bị trấn áp ở chỗ nào không? Không sợ nói cho ngươi biết, Cửu U Ma Thần đã sớm thoát khốn, đoạn thời gian trước, đầu của hắn cũng vừa mới thoát khốn, đoán chừng không cần bao lâu liền sẽ tái hiện.
- Hítttt ~
Nghe nói như thế, đám người Băng Bất Đồng hít một hơi lạnh, trong lòng rốt cuộc không thể bình tĩnh.
Cửu U Ma Thần, đây chính là tồn tại ép Chiến Hồn Đại Lục đều không thở nổi, năm đó các đại Cổ Tộc, Thần Tộc, chính là bị hắn đánh sụp đổ.
Nếu như hắn lần nữa xuất hiện, Băng Tộc sẽ có kết cục như thế nào?
- Tất cả những thứ này, các ngươi không biết cũng là chuyện bình thường, biết Băng Ma tại sao ghi hận Băng Dạ Hàn như thế chưa?
Thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên, chậm rãi thu hồi sát tâm.
Ngừng lại, Tiêu Phàm tiếp tục nói:
- Bởi vì vài ngàn năm trước hắn đã thần phục Cửu U Ma Thần, nếu như Băng Dạ Hàn chỉ giết Băng Thập Tam trong miệng của các ngươi thồi thì Băng Ma có lẽ sẽ không phẫn nộ như vậy.
Điều khiến hắn phẫn nộ là Băng Dạ Hàn vậy mà thần phục địch nhân của Chiến Hồn Đại Lục, nếu như Cửu U Ma Thần lần thứ hai công kích Chiến Hồn Đại Lục, Băng Tộc ngươi chẳng lẽ sẽ không bị diệt tộc sao? Đây chính là chân tướng của các ngươi!
Nghe thấy như vậy, mấy người của Băng Bất Đồng rốt cuộc không thể bình tĩnh, bọn hắn rất rõ ràng, coi như được Nguyệt Thần Truyền Thừa, bọn hắn cũng không thể nào thoát khỏi Cửu U Ma Thần được.
Chẳng lẽ bản thân mấy ngàn năm cố gắng lại uổng phí sao?
Chẳng biết tại sao, trong lòng Băng Bất Đồng có cảm giác bị thất bại thảm hại, đồ vật bản thân truy cầu có lẽ chính là hủy diệt.
- Hiện tại các ngươi còn có một lựa chọn, là giết Băng Ma, hoặc là cứu Băng Ma ra.
Tiêu Phàm một lần nữa cất tiếng nói.
Vô Thượng Sát Thần
Băng Dạ Hàn vừa rồi đứng về phía hắn mà, Băng Ma muốn giết cũng chỉ nên giết Băng Bất Đồng mới đúng.
Nhìn thấy một màn này, Tiêu Phàm lại mị mị hai mắt, trên mặt hiện lên một vòng tiếu dung, tựa như biết Băng Ma vì sao muốn giết Băng Dạ Hàn.
- Tộc Trưởng, vì cái gì?
Ánh mắt Băng Dạ Hàn rung động kịch liệt, khóe miệng máu tươi nhịn không được phun ra, không cam lòng nhìn Băng Ma.
- Băng Dạ Hàn, ngươi là tự làm tự chịu, ta liền biết hắn điên rồi, hắn sớm đã không phải là Lão Tổ của chúng ta.
Băng Bất Đồng ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt lạnh lùng nhìn Băng Ma.
Băng Dạ Hàn đứng bên cạnh ba Tộc Lão vội vàng lách mình lui ra phía sau, đứng ở cách đó không xa, đề phòng nhìn Băng Ma.
Băng Ma căn bản không có để ý tới Băng Bất Đồng, ánh mắt trống rỗng và vô thần kia nhìn về phía Băng Dạ Hàn nói:
- Máu của ngươi vậy mà cũng là màu đỏ? Ta còn tưởng rằng biến thành màu đen rồi chứ?
Cái kia ngữ khí đó, quả thực vô cùng lạnh, lạnh đến để cho người ta giận sôi.
Nghe vậy, con mắt Băng Dạ Hàn hơi co rụt lại, lại sợ hãi nói:
- Tộc Trưởng, ta là Băng Dạ Hàn, là hậu đại trung thành nhất của ngươi, ngươi không thể giết ta!
- Lúc trước thì phải nhưng hiện tại thì không, từ lúc ngươi bắt đầu tính toán Thập Tam, ngươi đã không phải là người của Băng Tộc ta nữa.
Ngữ khí Băng Ma càng ngày càng lạnh.
Đột nhiên, quả tim của Băng Dạ Hàn nằm trên tay kia, trực tiếp bị bóp nát, một cái tay khác hướng về Băng Dạ Hàn chém tới.
Hô!
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, thân hình Băng Dạ Hàn lóe lên, nhanh chóng hướng về nơi xa kích xạ đi, đồng thời, một tay đánh trả, đánh vào bên trên lồng ngực của Thần Thi.
Thân thể của Băng Ma bỗng nhiên bay ngược ra, Băng Dạ Hàn thấy thế, lách mình ra khỏi mấy chục trượng bên ngoài, một tay bưng bít lấy trái tim mình, sắc mặt trắng bệch.
- Băng Dạ Hàn, Băng Thập Tam là ngươi giết phải không?
Một Tộc Lão phẫn nộ nhìn chằm chằm Băng Dạ Hàn, trong mắt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Tiếu dung Băng Bất Đồng ngưng lại, hắn rốt cục ý thức được sự tình có vẻ như không phải đơn giản vậy, trong này còn có một cái âm mưu khác.
Băng Dạ Hàn bình thường tùy nhiên đối địch với hắn, nhưng cho tới bây giờ sẽ không tự tiện sát hại tộc nhân mình, bất quá Băng Thập Tam lại chết, hiển nhiên có chút kỳ quặc.
- Ta nhớ lúc trước là ngươi cùng Băng Thập Tam truy sát một tu sĩ xâm nhập Băng Ma Uyên, về sau chỉ có ngươi còn sống đi ra, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều là âm mưu của ngươi?
Băng Bất Đồng mặt âm trầm nhìn Băng Dạ Hàn.
Trong lúc nhất thời, hắn cũng không có tiếp tục châm đối Băng Ma, hắn mặc dù muốn lấy được Nguyệt Thần Cung Truyền Thừa, có lẽ có ít tự tư, nhưng hắn muốn phát triển Băng Tộc, không muốn để cho Băng Ma mang theo một nửa Nguyệt Thần Truyền Thừa chết đi.
- Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?
Ánh mắt Băng Dạ Hàn băng lãnh, nhe răng trợn mắt đảo qua Băng Ma cùng đám người của Băng Bất Đồng:
- Chủ nhân chẳng mấy chốc sẽ thống nhất Chiến Hồn Đại Lục, mà các ngươi vẫn liều chết để bảo vệ một nửa Nguyệt Thần Truyền Thừa, thực sự là buồn cười, Nguyệt Thần Truyền Thừa ở trong mắt chủ nhân, chỉ là một trò cười mà thôi!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều phẫn nộ nhìn xem Băng Dạ Hàn, dù là Tiêu Phàm đều đã mất bình tĩnh, sát khí từ hắn trên người chậm rãi nở rộ.
- Nói như vậy, ngươi thừa nhận giết chết Thập Tam?
Băng Ma đột nhiên mở miệng, thao túng Thần Thi từng bước một hướng về Băng Dạ Hàn đi đến:
- Bản Tổ bình sinh chỉ tín nhiệm hai người, một người là Thập Tam, một người khác là Băng Dạ Hàn ngươi, không nghĩ tới cuối cùng khi sư diệt tổ lại là Băng Dạ Hàn ngươi! Ngươi biết Bản Tổ bình sinh ghét nhất cái gì không?
Không đợi Băng Dạ Hàn phản ứng, thanh âm Băng Ma tiếp tục vang lên:
- Bản Tổ ghét nhất là loại người ăn cây táo rào cây sung, chính là kẻ phản bội! So với Băng Bất Đồng bọn hắn, ngươi càng đáng hận ngàn vạn lần!
Tiếng nói vừa dứt, khí thế vô cùng băng lãnh xông thẳng tới Băng Dạ Hàn, đồng thời, thân thể Thần Thi vụt biến mất, móng vuốt phẫn nộ hướng về phía Băng Dạ Hàn.
Băng Dạ Hàn thấy thế, kích phát Thần Lực toàn thân, một quyền nghênh chiến xông lên, thực lực của hắn lộ rõ không thể nghi ngờ, cự ly Chiến Thần Viên Mãn cũng cách có một bước.
Oanh một tiếng nổ vang, Băng Dạ Hàn rút lui mấy bước, Thần Thi mặc dù không động, nhưng hiển nhiên cũng không làm gì được hắn.
- Ha ha, Băng Ma, ngươi thật sự cho rằng ngươi chính là thời kỳ tột cùng sao? Hiện tại đại bộ phận Ý Thức ngươi, đoán chừng đều bị chủ nhân áp chế đi, nhìn ta ma diệt sợi Ý Thức này của ngươi như thế nào!
Băng Dạ Hàn thấy thế, lập tức càn rỡ cười ha hả.
Băng Ma hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xuất thủ, không thể không nói, cỗ Thần Thi này mặc dù cường đại, nhưng cũng không thể thi triển lực lượng Áo Nghĩa, chỉ là nhục thân vô cùng đáng sợ mà thôi.
Băng Bất Đồng bọn hắn một mặt mờ mịt, không biết làm sao nhìn xem hai người chiến đấu.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Băng Diệp nghi hoặc hỏi, không chỉ hắn không hiểu, những người khác cũng không biết chuyện gì xảy ra.
- Có lẽ ta đã đoán được một chút xíu.
Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt đám người Băng Bất Đồng bỗng nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm bọn hắn, lần nữa vây quanh.
- Các ngươi còn muốn được Nguyệt Thần Truyền Thừa? Nếu như Băng Tộc bị hủy diệt, các ngươi được Nguyệt Thần Truyền Thừa thì có ích lợi gì?
Tiêu Phàm cười lạnh nói.
- Băng Tộc hủy diệt, ngươi đùng nói chuyện giật gân, Băng Tộc ta tồn tại vạn năm tuế nguyệt, ai có thể diệt Băng Tộc ta chứ?
Băng Bất Đồng khinh thường nói, thân làm Thần Tộc vạn năm, hắn quả thật có chút kiêu ngạo.
- Trước kia không có, nhưng hiện tại thì sắp rồi.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng:
- Chẳng lẽ các ngươi còn không biết chủ nhân trong miệng Băng Dạ Hàn là ai sao?
Băng Bất Đồng và mấy người cau mày, cùng nhau trầm tư một lúc, sau đó tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, Băng Diệp càng là thốt ra:- Không thể nào, chẳng lẽ là Cửu U Ma Thần?
- Chúc mừng, ngươi đoán đúng rồi.
Tiêu Phàm gõ ngón tay, giờ khắc này, nội tâm đám Băng Bất Đồng cực kỳ không bình tĩnh, cũng không nghĩ đến việc công kích đám Tiêu Phàm nữa.
- Không có khả năng, Cửu U Ma Thần bị trấn áp, làm sao có thể khống chế Băng Dạ Hàn.
Băng Bất Đồng trước tiên phải phủ định.
- Băng Bất Đồng, ngươi nhận được tin tức quá lạc hậu.
Tiêu Phàm một mặt xem thường nhìn Băng Bất Đồng nói:
- Nếu như ta đoán không sai, Băng Tộc ngươi hẳn cũng phụ trách trấn thủ Cửu U Ma Thần.
Trừ Băng Ma ra, còn có ai biết Cửu U Ma Thần bị trấn áp ở chỗ nào không? Không sợ nói cho ngươi biết, Cửu U Ma Thần đã sớm thoát khốn, đoạn thời gian trước, đầu của hắn cũng vừa mới thoát khốn, đoán chừng không cần bao lâu liền sẽ tái hiện.
- Hítttt ~
Nghe nói như thế, đám người Băng Bất Đồng hít một hơi lạnh, trong lòng rốt cuộc không thể bình tĩnh.
Cửu U Ma Thần, đây chính là tồn tại ép Chiến Hồn Đại Lục đều không thở nổi, năm đó các đại Cổ Tộc, Thần Tộc, chính là bị hắn đánh sụp đổ.
Nếu như hắn lần nữa xuất hiện, Băng Tộc sẽ có kết cục như thế nào?
- Tất cả những thứ này, các ngươi không biết cũng là chuyện bình thường, biết Băng Ma tại sao ghi hận Băng Dạ Hàn như thế chưa?
Thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên, chậm rãi thu hồi sát tâm.
Ngừng lại, Tiêu Phàm tiếp tục nói:
- Bởi vì vài ngàn năm trước hắn đã thần phục Cửu U Ma Thần, nếu như Băng Dạ Hàn chỉ giết Băng Thập Tam trong miệng của các ngươi thồi thì Băng Ma có lẽ sẽ không phẫn nộ như vậy.
Điều khiến hắn phẫn nộ là Băng Dạ Hàn vậy mà thần phục địch nhân của Chiến Hồn Đại Lục, nếu như Cửu U Ma Thần lần thứ hai công kích Chiến Hồn Đại Lục, Băng Tộc ngươi chẳng lẽ sẽ không bị diệt tộc sao? Đây chính là chân tướng của các ngươi!
Nghe thấy như vậy, mấy người của Băng Bất Đồng rốt cuộc không thể bình tĩnh, bọn hắn rất rõ ràng, coi như được Nguyệt Thần Truyền Thừa, bọn hắn cũng không thể nào thoát khỏi Cửu U Ma Thần được.
Chẳng lẽ bản thân mấy ngàn năm cố gắng lại uổng phí sao?
Chẳng biết tại sao, trong lòng Băng Bất Đồng có cảm giác bị thất bại thảm hại, đồ vật bản thân truy cầu có lẽ chính là hủy diệt.
- Hiện tại các ngươi còn có một lựa chọn, là giết Băng Ma, hoặc là cứu Băng Ma ra.
Tiêu Phàm một lần nữa cất tiếng nói.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1597: Chân Tướng
10.0/10 từ 31 lượt.