Vô Thượng Sát Thần
Chương 1520: Vạch Trần
Hôm nay, Chiến Thần cũng giết không tha!
Lời nói băng lãnh của Tiêu Phàm truyền vào lỗ tai tất cả mọi người ở đây, cỗ Huyết Sát Chi Khí kia càng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Sát khí đáng sợ như thế này cần phải giết chết bao nhiêu người mới có được chứ?
Đám người vô cùng kinh hãi, không khỏi lui lại mấy bước.
- A ~
Còn không đợi đám người lấy lại tinh thần thì một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết đã vang lên, cái đầu xoay vòng của lão giả đang trợn to mắt không thể tin nhìn thân thể không đầu của mình.
Phốc xuy một tiếng, từ cái cổ của thân thể không đầu phun ra cột máu cao mấy trượng, bắn về phía không trung.
Lúc này, Tiêu Phàm một chỉ bắn ra, đầu lâu lão giả khô gầy nổ tung, một khỏa bạch sắc tinh thể lơ lửng ở trên không.
Sát phạt quả đoán, tàn nhẫn, đây là đánh giá của tất cả mọi người dành cho Tiêu Phàm.
Một kiếm miểu sát cường giả Chiến Thần cảnh, nếu như không phải tận mắt nhìn đến, đoán chừng không ai sẽ tin.
- Thần Cấm Thiên Tài!!
Trong lòng đám người thì thầm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm thay đổi, lúc đầu khinh thường, dần dần biến thành kính sợ, thậm chí kinh khủng.
Đồng dạng mà nói, tu sĩ Chiến Thánh cảnh không có khả năng đánh bại cường giả Chiến Thần cảnh, lại càng không cần phải nói giết chết.
Nhưng mà có một loại người có thể làm được, cái kia chính là Thần Cấm Thiên Tài, Thần Cấm Thiên Tài có thể lấy tu vi Chiến Thánh cảnh chém giết cường giả Chiến Thần cảnh.
Dạng nhân vật này, dù đột phá Chiến Thần cảnh cũng có thể vượt giai khiêu chiến.
Hơn nữa vô luận là ở đâu, dạng thiên tài này đều sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, dù sao, đây đều là tuyệt thế thiên tài vạn người không được một.
Nơi xa, Lạc Vũ Lạc vừa mới tỉnh lại không lâu nhìn thấy một màn này, trên mặt đều là vẻ khổ sở, hắn rốt cục biết rõ, Tiêu Phàm tại sao nói bản thân không tư cách làm đối thủ của hắn.
Lão giả khô gầy mạnh hơn hắn nhiều, nhưng vẫn thoát không vận mệnh bị miểu sát, nếu như Tiêu Phàm thật muốn giết hắn, chỉ cần một kiếm mà thôi.
- Từ nay về sau, kiếm của Lạc Vũ Lạc ta sẽ chỉ chảy máu của Dị Tộc!
Lạc Vũ Lạc tựa như sáng tỏ thông suốt, con ngươi băng lãnh nhìn về phía đám Dị Tộc nơi xa một cái, sau đó quay người rời đi.
Chẳng ai ngờ rằng, từ nay về sau, Thần Kiếp Chi Địa đột nhiên lại xuất hiện một tên Dị Tộc Liệp Sát Giả đáng sợ.
Tiêu Phàm chém giết lão giả khô gầy kia xong, liền đem viên Thần Lực Chi Tinh ném vào bên trong Tiểu Thiên Địa, sau đó con ngươi băng lãnh nhìn về phía mấy người đứng ra chuẩn bị ứng phó Lăng Phong.
- Chúng ta sai, cầu xin ngươi nể tình chúng ta là tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục, tha cho chúng ta một mạng!
Có một người rốt cục chịu không nổi cỗ áp lực kia của Tiêu Phàm, hắn hướng về phía Tiêu Phàm bái thật sâu, thiếu chút nữa thì quỳ sát xuống dưới.
Mấy người mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn như cũ có chút không phục, ánh mắt ác độc nhìn chắm chằm Tiêu Phàm, có một tên nam tử trung niên lấy dũng khí giễu cợt nói: - Chúng ta là người Chiến Thần Điện, nếu ngươi giết chúng ta, Chiến Thần Điện sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Phốc!
Đáp lại lời nói của hắn chỉ có một kiếm, kiếm lên kiếm rơi, đầu người lăn xuống, trong mắt nam tử trung niên đều là vẻ không thể tin được, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm lại quyết đoán như thế.
Đám người cũng bị sát tính Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, giết một người đối với hắn mà nói, tựa như đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
- Chiến Thần Điện? Chiến Thần Điện vốn là kẻ phản bội Chiến Hồn Đại Lục, có gì đáng tự hào ư?
Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc.
Người khác không rõ ràng, nhưng Tiêu Phàm lại minh bạch, Chiến Thần Điện để những người này đến Thần Chi Kiếp Địa, thứ nhất là gạt bỏ thiên tài Chiến Hồn Đại Lục, thứ hai là khống chế tu sĩ đột phá Chiến Thần cảnh.
Vô luận như thế nào, cuối cùng được được lợi đều là Chiến Thần Điện, hoặc có thể nói là Dị Tộc Huyết Ma Bộ Lạc!
- Muốn cướp đồ vật của các ngươi là ta sai, ngươi có thể giết chúng ta, nhưng không thể vũ nhục Chiến Thần Điện!
Lại một người phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nghĩa chính ngôn từ nói ra.
Tiêu Phàm nhìn Trọc Thiên Hồng một cái, Trọc Thiên Hồng hướng về phía hắn gật đầu.
Lại một đạo kiếm quang lóe qua, thân thể người kia bỗng nhiên nổ tung, hóa thành huyết vũ vương vãi xuống, Thần Lực Chi Tinh lần nữa rơi vào trong tay Tiêu Phàm.
Nhìn chằm chằm viên Thần Lực Chi Tinh kia, Tiêu Phàm cau mày.
Giờ khắc này, tu sĩ toàn trường câm như hến, không ai dám mở miệng, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.
Một lời không hợp liền giết người, người như vậy quá đáng sợ.
Nơi xa, đám người Minh La núp trong bóng tối nhìn thấy một màn này cũng phải hít ngụm khí lạnh, bọn hắn từng gặp qua Ngoan Nhân, nhưng mà hung ác giống Tiêu Phàm thì là lần thứ nhất bọn họ thấy được.
- Thần Tử, người này sát phạt quả đoán, nên nhanh chóng diệt trừ.
Một tên thủ hạ của Minh La hít sâu một hơi nói.
- Người này không dễ giết!
Minh La gật đầu, lạnh giọng nói:
- Bất quá, vô luận như thế nào, hắn đều phải chết!
- Thần Tử, Viêm Vũ có chuyện quan trọng cầu kiến!
Lúc này, một đạo khác thanh âm vang lên, sau lưng hắn còn có một tên nam tử to con.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định có thể nhận ra người này, người này chính cường giả Chiến Thần Dị Tộc trước đó chạy thoát.
- Chuyện gì?
Minh La hơi không kiên nhẫn nhìn Viêm Vũ nói.
- Khởi bẩm Thần Tử, thuộc hạ nhìn thấy Thí Thần Chi Hồn!
Viêm Vũ hít sâu một cái nói.
- Cái gì?
Toàn thân Minh La run lên, sắc mặt đều hơi trắng bệch, Hồn Thú Chiến Hồn Đại Lục sợ Thí Thần, nhưng tu sĩ Dị Tộc càng sợ hơn: - Ngươi xác định?
- Xác định! Hơn nữa người kia chính là kẻ trước mắt!
Viêm Vũ đem kinh lịch những ngày qua nói đơn giản một lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm nơi xa!
- Thì ra là thế, khó trách sát tính hắn lớn như thế, người này phải chết, vô luận như thế nào đều phải chết!
Minh La nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiện tay ném cho Viêm Vũ một khối lệnh bài, nói:
- Viêm Vũ, Bản Thần Tử ghi cho ngươi một đại công, qua một thời gian nữa chính là Nguyệt Viên Chi Dạ, ngươi mang theo lệnh bài này tìm phó thống lĩnh, nói hắn cần phải phái cường giả tới tru sát Thí Thần!
- Vâng, Thần Tử!
Tiếp nhận lệnh bài, thần tình Viêm Vũ kích động nói, có Minh La lệnh bài này, hắn liền có thể trực tiếp tìm phó thống lĩnh.
Mà Tiêu Phàm lại hoàn toàn không biết mình đã bị người khác tiếp cận, con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm viên Thần Lực Chi Tinh kia, hồi lâu mới nói:
- Các ngươi biết ta vì sao muốn giết bọn hắn không?
Đám người không nói, cũng không dám nói, rất sợ một lời không hợp liền bị Tiêu Phàm chém chết.
- Bởi vì bọn hắn đều đã bị người khác khống chế, mà người khống chế các ngươi chính là Điện Chủ Chiến Thần Điện, Chiến Luân Hồi.
Tiêu Phàm không mặn không nhạt nói ra.
- Không có khả năng, Điện Chủ đại nhân sẽ không làm như thế.
Có người trước tiên bảo vệ uy nghiêm của Chiến Luân Hồi, phần lớn người Chiến Thần Điện đều lộ ra vẻ không tin.
- Biết ngay là các ngươi không tin.
Tiêu Phàm cho Trọc Thiên Hồng một cái ánh mắt.
Trọc Thiên Hồng đi lên trước, một ngón tay điểm lên Thần Lực Chi Tinh kia, sau một khắc, Thần Lực Chi Tinh đột nhiên quang mang đại thịnh, từng đạo đường vân cực kỳ rườm rà hiển lộ ra.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, có ít người tự nhiên biết được đường vân này quỷ dị.
Lúc này, Tiêu Phàm trong nháy mắt nhẹ nhàng điểm một cái, ầm một tiếng, viên Thần Lực Chi Tinh kia bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một trận quang vũ tiêu tán trên không trung.
- Hiện tại các ngươi tin chưa?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, con ngươi băng lãnh đảo qua toàn trường:
- Phàm là người được Chiến Thần Điện ban cho Thần Lực Chi Tinh đột phá Chiến Thần cảnh, tám chín phần mười đều đã bị khống chế, các ngươi cảm thấy, bình thường Chiến Luân Hồi không có việc gì sẽ khống chế các ngươi sao?
Trên mặt đám người lóe qua một trận bối rối, tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng, vừa rồi không tin, nhưng hiện tại bọn họ có chút tin tưởng, Chiến Thánh cảnh cho dù lợi hại như thế nào cũng không có khả năng hủy đi Thần Lực Chi Tinh.
- Ngươi, ngươi, ngươi, Mệnh Cách các ngươi đều có ấn ký của người khác.
Tiêu Phàm chỉ trong đó ba người nói:
- Về phần tu sĩ Chiến Thánh cảnh, không sợ đả kích các ngươi, các ngươi còn không có tư cách bị Chiến Luân Hồi khống chế!
- Tiêu Phàm, ngươi vậy mà đi tới Thần Kiếp Chi Địa?
Đột nhiên, một tên tu sĩ ngữ khí băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm nghe vậy, một kiếm vung ra, tên tu sĩ kia bỗng nhiên nổ tung, một đạo Kim Sắc Lôi Điện bắn ra, Tiêu Phàm nhìn chằm chằm đạo Kim Sắc Lôi Điện kia tà tà cười nói:
- Tới giết ngươi!
Lục Đạo
Vô Thượng Sát Thần
Lời nói băng lãnh của Tiêu Phàm truyền vào lỗ tai tất cả mọi người ở đây, cỗ Huyết Sát Chi Khí kia càng làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
- Sát khí đáng sợ như thế này cần phải giết chết bao nhiêu người mới có được chứ?
Đám người vô cùng kinh hãi, không khỏi lui lại mấy bước.
- A ~
Còn không đợi đám người lấy lại tinh thần thì một tiếng kêu bén nhọn thảm thiết đã vang lên, cái đầu xoay vòng của lão giả đang trợn to mắt không thể tin nhìn thân thể không đầu của mình.
Phốc xuy một tiếng, từ cái cổ của thân thể không đầu phun ra cột máu cao mấy trượng, bắn về phía không trung.
Lúc này, Tiêu Phàm một chỉ bắn ra, đầu lâu lão giả khô gầy nổ tung, một khỏa bạch sắc tinh thể lơ lửng ở trên không.
Sát phạt quả đoán, tàn nhẫn, đây là đánh giá của tất cả mọi người dành cho Tiêu Phàm.
Một kiếm miểu sát cường giả Chiến Thần cảnh, nếu như không phải tận mắt nhìn đến, đoán chừng không ai sẽ tin.
- Thần Cấm Thiên Tài!!
Trong lòng đám người thì thầm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm thay đổi, lúc đầu khinh thường, dần dần biến thành kính sợ, thậm chí kinh khủng.
Đồng dạng mà nói, tu sĩ Chiến Thánh cảnh không có khả năng đánh bại cường giả Chiến Thần cảnh, lại càng không cần phải nói giết chết.
Nhưng mà có một loại người có thể làm được, cái kia chính là Thần Cấm Thiên Tài, Thần Cấm Thiên Tài có thể lấy tu vi Chiến Thánh cảnh chém giết cường giả Chiến Thần cảnh.
Dạng nhân vật này, dù đột phá Chiến Thần cảnh cũng có thể vượt giai khiêu chiến.
Hơn nữa vô luận là ở đâu, dạng thiên tài này đều sẽ được trọng điểm bồi dưỡng, dù sao, đây đều là tuyệt thế thiên tài vạn người không được một.
Nơi xa, Lạc Vũ Lạc vừa mới tỉnh lại không lâu nhìn thấy một màn này, trên mặt đều là vẻ khổ sở, hắn rốt cục biết rõ, Tiêu Phàm tại sao nói bản thân không tư cách làm đối thủ của hắn.
Lão giả khô gầy mạnh hơn hắn nhiều, nhưng vẫn thoát không vận mệnh bị miểu sát, nếu như Tiêu Phàm thật muốn giết hắn, chỉ cần một kiếm mà thôi.
- Từ nay về sau, kiếm của Lạc Vũ Lạc ta sẽ chỉ chảy máu của Dị Tộc!
Lạc Vũ Lạc tựa như sáng tỏ thông suốt, con ngươi băng lãnh nhìn về phía đám Dị Tộc nơi xa một cái, sau đó quay người rời đi.
Chẳng ai ngờ rằng, từ nay về sau, Thần Kiếp Chi Địa đột nhiên lại xuất hiện một tên Dị Tộc Liệp Sát Giả đáng sợ.
Tiêu Phàm chém giết lão giả khô gầy kia xong, liền đem viên Thần Lực Chi Tinh ném vào bên trong Tiểu Thiên Địa, sau đó con ngươi băng lãnh nhìn về phía mấy người đứng ra chuẩn bị ứng phó Lăng Phong.
- Chúng ta sai, cầu xin ngươi nể tình chúng ta là tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục, tha cho chúng ta một mạng!
Có một người rốt cục chịu không nổi cỗ áp lực kia của Tiêu Phàm, hắn hướng về phía Tiêu Phàm bái thật sâu, thiếu chút nữa thì quỳ sát xuống dưới.
Mấy người mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn như cũ có chút không phục, ánh mắt ác độc nhìn chắm chằm Tiêu Phàm, có một tên nam tử trung niên lấy dũng khí giễu cợt nói: - Chúng ta là người Chiến Thần Điện, nếu ngươi giết chúng ta, Chiến Thần Điện sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Phốc!
Đáp lại lời nói của hắn chỉ có một kiếm, kiếm lên kiếm rơi, đầu người lăn xuống, trong mắt nam tử trung niên đều là vẻ không thể tin được, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Phàm lại quyết đoán như thế.
Đám người cũng bị sát tính Tiêu Phàm làm cho chấn kinh, giết một người đối với hắn mà nói, tựa như đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
- Chiến Thần Điện? Chiến Thần Điện vốn là kẻ phản bội Chiến Hồn Đại Lục, có gì đáng tự hào ư?
Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc.
Người khác không rõ ràng, nhưng Tiêu Phàm lại minh bạch, Chiến Thần Điện để những người này đến Thần Chi Kiếp Địa, thứ nhất là gạt bỏ thiên tài Chiến Hồn Đại Lục, thứ hai là khống chế tu sĩ đột phá Chiến Thần cảnh.
Vô luận như thế nào, cuối cùng được được lợi đều là Chiến Thần Điện, hoặc có thể nói là Dị Tộc Huyết Ma Bộ Lạc!
- Muốn cướp đồ vật của các ngươi là ta sai, ngươi có thể giết chúng ta, nhưng không thể vũ nhục Chiến Thần Điện!
Lại một người phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, nghĩa chính ngôn từ nói ra.
Tiêu Phàm nhìn Trọc Thiên Hồng một cái, Trọc Thiên Hồng hướng về phía hắn gật đầu.
Lại một đạo kiếm quang lóe qua, thân thể người kia bỗng nhiên nổ tung, hóa thành huyết vũ vương vãi xuống, Thần Lực Chi Tinh lần nữa rơi vào trong tay Tiêu Phàm.
Nhìn chằm chằm viên Thần Lực Chi Tinh kia, Tiêu Phàm cau mày.
Giờ khắc này, tu sĩ toàn trường câm như hến, không ai dám mở miệng, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sợ hãi.
Một lời không hợp liền giết người, người như vậy quá đáng sợ.
Nơi xa, đám người Minh La núp trong bóng tối nhìn thấy một màn này cũng phải hít ngụm khí lạnh, bọn hắn từng gặp qua Ngoan Nhân, nhưng mà hung ác giống Tiêu Phàm thì là lần thứ nhất bọn họ thấy được.
- Thần Tử, người này sát phạt quả đoán, nên nhanh chóng diệt trừ.
Một tên thủ hạ của Minh La hít sâu một hơi nói.
- Người này không dễ giết!
Minh La gật đầu, lạnh giọng nói:
- Bất quá, vô luận như thế nào, hắn đều phải chết!
- Thần Tử, Viêm Vũ có chuyện quan trọng cầu kiến!
Lúc này, một đạo khác thanh âm vang lên, sau lưng hắn còn có một tên nam tử to con.
Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, khẳng định có thể nhận ra người này, người này chính cường giả Chiến Thần Dị Tộc trước đó chạy thoát.
- Chuyện gì?
Minh La hơi không kiên nhẫn nhìn Viêm Vũ nói.
- Khởi bẩm Thần Tử, thuộc hạ nhìn thấy Thí Thần Chi Hồn!
Viêm Vũ hít sâu một cái nói.
- Cái gì?
Toàn thân Minh La run lên, sắc mặt đều hơi trắng bệch, Hồn Thú Chiến Hồn Đại Lục sợ Thí Thần, nhưng tu sĩ Dị Tộc càng sợ hơn: - Ngươi xác định?
- Xác định! Hơn nữa người kia chính là kẻ trước mắt!
Viêm Vũ đem kinh lịch những ngày qua nói đơn giản một lần, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm nơi xa!
- Thì ra là thế, khó trách sát tính hắn lớn như thế, người này phải chết, vô luận như thế nào đều phải chết!
Minh La nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiện tay ném cho Viêm Vũ một khối lệnh bài, nói:
- Viêm Vũ, Bản Thần Tử ghi cho ngươi một đại công, qua một thời gian nữa chính là Nguyệt Viên Chi Dạ, ngươi mang theo lệnh bài này tìm phó thống lĩnh, nói hắn cần phải phái cường giả tới tru sát Thí Thần!
- Vâng, Thần Tử!
Tiếp nhận lệnh bài, thần tình Viêm Vũ kích động nói, có Minh La lệnh bài này, hắn liền có thể trực tiếp tìm phó thống lĩnh.
Mà Tiêu Phàm lại hoàn toàn không biết mình đã bị người khác tiếp cận, con ngươi hắn gắt gao nhìn chằm chằm viên Thần Lực Chi Tinh kia, hồi lâu mới nói:
- Các ngươi biết ta vì sao muốn giết bọn hắn không?
Đám người không nói, cũng không dám nói, rất sợ một lời không hợp liền bị Tiêu Phàm chém chết.
- Bởi vì bọn hắn đều đã bị người khác khống chế, mà người khống chế các ngươi chính là Điện Chủ Chiến Thần Điện, Chiến Luân Hồi.
Tiêu Phàm không mặn không nhạt nói ra.
- Không có khả năng, Điện Chủ đại nhân sẽ không làm như thế.
Có người trước tiên bảo vệ uy nghiêm của Chiến Luân Hồi, phần lớn người Chiến Thần Điện đều lộ ra vẻ không tin.
- Biết ngay là các ngươi không tin.
Tiêu Phàm cho Trọc Thiên Hồng một cái ánh mắt.
Trọc Thiên Hồng đi lên trước, một ngón tay điểm lên Thần Lực Chi Tinh kia, sau một khắc, Thần Lực Chi Tinh đột nhiên quang mang đại thịnh, từng đạo đường vân cực kỳ rườm rà hiển lộ ra.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trợn tròn mắt, có ít người tự nhiên biết được đường vân này quỷ dị.
Lúc này, Tiêu Phàm trong nháy mắt nhẹ nhàng điểm một cái, ầm một tiếng, viên Thần Lực Chi Tinh kia bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một trận quang vũ tiêu tán trên không trung.
- Hiện tại các ngươi tin chưa?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, con ngươi băng lãnh đảo qua toàn trường:
- Phàm là người được Chiến Thần Điện ban cho Thần Lực Chi Tinh đột phá Chiến Thần cảnh, tám chín phần mười đều đã bị khống chế, các ngươi cảm thấy, bình thường Chiến Luân Hồi không có việc gì sẽ khống chế các ngươi sao?
Trên mặt đám người lóe qua một trận bối rối, tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng, vừa rồi không tin, nhưng hiện tại bọn họ có chút tin tưởng, Chiến Thánh cảnh cho dù lợi hại như thế nào cũng không có khả năng hủy đi Thần Lực Chi Tinh.
- Ngươi, ngươi, ngươi, Mệnh Cách các ngươi đều có ấn ký của người khác.
Tiêu Phàm chỉ trong đó ba người nói:
- Về phần tu sĩ Chiến Thánh cảnh, không sợ đả kích các ngươi, các ngươi còn không có tư cách bị Chiến Luân Hồi khống chế!
- Tiêu Phàm, ngươi vậy mà đi tới Thần Kiếp Chi Địa?
Đột nhiên, một tên tu sĩ ngữ khí băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm nghe vậy, một kiếm vung ra, tên tu sĩ kia bỗng nhiên nổ tung, một đạo Kim Sắc Lôi Điện bắn ra, Tiêu Phàm nhìn chằm chằm đạo Kim Sắc Lôi Điện kia tà tà cười nói:
- Tới giết ngươi!
Lục Đạo
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1520: Vạch Trần
10.0/10 từ 31 lượt.