Vô Thượng Sát Thần
Chương 1368: Ai Đúng Ai Sai
Bên trong Thiên Lao số 3 Chiến Thần Điện, truyền đến một trận tiếng cười điên cuồng, từng đạo từng đạo kiếm khí nở rộ trong không trung, tốc độ cực nhanh, hơn nữa cực kì sắc bén.
Rầm rầm rầm!
Lần lượt từng bóng người hung hăng đập trên mặt đất, vô số bụi bặm, đất đá bay tung tóe.
Trên không trung, một thanh niên mặc quần áo rách rưới đang đứng, toàn thân hắn đầy vết máu khô, nhưng trên mặt lại hiện lên tiếu dung, không thèm quan tâm thương thế trên người.
- Các ngươi thua.
Thanh niên mở miệng, hắn nhắm hai mắt, trên người cũng lộ ra một loại khí thế vô địch, thanh niên này không phải ai khác mà chính là Tiêu Phàm.
Bị giam giữ ở Thiên Lao số 3 đã được một thời gian, chí ít cũng phải hơn nửa năm, nhưng trong Thời Không Chi Giới có chút khác biệt với bên ngoài, Tiêu Phàm không dám xác định bên ngoài đã qua bao nhiêu ngày.
Trong lúc đó, Đại Trưởng Lão của Chiến Thần Điện đến dò xét nhiều lần, Tiêu Phàm trực tiếp trốn vào bên trong Tiểu Thiên Địa, Đại Trưởng Lão đoán chừng cho là hắn đã chết.
Nhưng mà khiến Tiêu Phàm ngoài ý muốn là, có một lần Chiến Hoàng Thiên cùng Đại Trưởng Lão đến, Tiêu Phàm chỉ cảm ứng được sự tồn tại của Chiến Hoàng Thiên, cũng không dùng Hồn Lực dò xét.
Điều này khiến Tiêu Phàm nghi hoặc, Chiến Hoàng Thiên chẳng lẽ cho rằng bản thân còn chưa chết? Không yên lòng Đại Trưởng Lão, lúc này mới tự mình đến điều tra?
Rất nhanh Tiêu Phàm liền phủ định cái ý nghĩ này, nếu như Chiến Hoàng Thiên muốn bản thân chết, ngày đó tại sao lại đề nghị ném mình vào thiên lao chứ?
Vốn Tiêu Phàm muốn để Chiến Thần Điện Điện Chủ tự mình mở miệng, Chiến Hoàng Thiên nói như vậy, ngược lại giúp hắn giảm bớt không ít phiền toái, kể từ đó, Tiêu Phàm thật sự không hiểu ý tứ của Chiến Hoàng Thiên.
Tiêu Phàm có thể khẳng định một điều là,Chiến Hoàng Thiên vẫn luôn không thi triển toàn bộ thực lực, hắn giống như đang sợ cái gì đó.
Thu lại tinh thần, Hồn Lực của Tiêu Phàm bao phủ mặt đất, trên mặt đất, ba thân ảnh bò ra từ trong đống phế tích, hướng về phía Tiêu Phàm gầm thét.
- Hung Thú không hổ là Hung Thú, đánh như vậy đều không phục.
Tiêu Phàm trong lòng thầm mắng.
Đã qua hơn nửa năm, kỹ năng chiến đấu của Tiêu Phàm cũng tăng lên không ít, cũng có chút lĩnh ngộ về Tu La Thiên Địa Chi Uy, hắn tin tưởng, không bao lâu sau liền có thể đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.
Chiến đấu với ba con Hung Thú, thực lực của hắn cũng tăng mạnh, bây giờ dù không thi triển Tu La Truyền Thừa, cũng có thể đánh bại bọn chúng.
Tiêu Phàm lúc này mới hiểu rõ ý tứ của Túy Ông, có lúc, sức mạnh bên ngoài tất nhiên có thể tăng cường thực lực, nhưng bản thân tu sĩ mới là bảo tàng chân chính, có thể vô hạn nghiền ép cùng đào móc.
Trong thời gian hơn nửa năm, Tiêu Phàm cùng ba con Hung Thú gần như đi hết tất cả các không gian của Thiên Lao số 3, trừ ba con Hung Thú này ra, không hề thấy bất cứ Hồn thú nào khác.
Nhưng thi cốt lại nhìn thấy không ít, trong khoảng thời gian dài đằng đẵn này, cũng chỉ có ba con Hung Thú này sống sót, những Hung Thú khác, hơn phân nửa trở thành lương thực của Thị Huyết Thiên Nghĩ, Tà Nhãn Độc Thiềm cùng Quỷ Độc Ma Hạt.
Tiêu Phàm thầm nói đáng tiếc, những Hồn thú này, nếu như có thể mang hết ra ngoài, cho dù không phục vụ cho Tu La Điện, khẳng định có thể tạo ra không ít phiền phức cho Chiến Thần Điện.
Phải biết, ba con hung thú Thị Huyết Thiên Nghĩ này, đều từng là Thần giai, chỉ là Thần Lực Chi Tinh bị người ta hút đi, tu vi rơi xuống Cửu Giai đỉnh phong mà thôi.
Tiêu Phàm đã sớm nghĩ tới, hắn ở lại Thiên Lao số 3, đã sớm không còn gì để hắn tích lúy, chờ lần sau Đại Trưởng Lão mở ra Thời Không Chi Giới, hắn lại giết ra ngoài.
Cũng không phải Tiêu Phàm không thể rời đi, với năng lực của hắn bây giờ, phá vỡ Thời Không Chi Giới không khó, nhưng phải hao phí rất nhiều thời gian, nhất định sẽ tạo thành động tĩnh rất lớn, thời gian càng dài, rất có thể kinh động những người khác.
Hơn nữa, rời khỏi Thời Không Chi Giới, cũng chưa chắc có thể trở lại Thiên Lao, bây giờ Tiêu Phàm đã hoàn toàn có thể khẳng định, thứ triệu hoán U Linh Chiến Hồn, ở ngay bên trong Thiên Lao này, hắn sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, làm cho Tiêu Phàm kích động nhất là, qua hơn nửa năm, mắt hắn rốt cục có thể tùy thời mở ra, nhưng mà hắn vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, về phần nguyên nhân, chỉ có bản thân hắn biết rõ.
- Chi chi!
Thị Huyết Thiên Nghĩ điên cuồng quơ móng vuốt, sắc bén chi khí thiếu chút nữa thì xé rách không trung.
Quỷ Độc Ma Hạt cùng Tà Nhãn Độc Thiềm cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn muốn cùng Tiêu Phàm liều mạng, Tiêu Phàm cũng là vô cùng đau đầu, hắn một mặt rất muốn thu phục bọn chúng, một mặt khác lại phát hiện rất khó khăn, muốn cưỡng ép đem bọn chúng thu vào bên trong Tiểu Thiên Địa hoặc là Không Gian Bí Cảnh, hắn lại làm không được.
- Trước tiên đem bọn chúng hôn mê đi, chắc là được!
Tiêu Phàm không thèm quan tâm ba con Hung Thú, trong đầu đột nhiên lóe qua một ý niệm, đưa tay vung lên, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện thêm một vài bóng đen.
- Gào!
Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, lạnh lùng nhìn ba con Hung Thú phía đối diện, Trọc Thiên Hồng, Huyết Ma cũng giống như thế, nghẹn mấy tháng trong Không Gian Bí Cảnh, bọn hắn đã gần như phát cuồng.
Điều này khiến cho Tiêu Phàm rất ngạc nhiên, so với đám Trọc Thiên Hồng, Thị Huyết Thiên Nghĩ mới xứng với danh xưng Hung Thú, những phạm nhân bị nhốt vào Thiên Lao số 3, đều là bị bọn chúng gặm đến xương cũng không còn.
Nhưng mà Tiêu Phàm rất nhanh liền phát hiện ra điều không thích hợp, đám Thị Huyết Thiên Nghĩ cũng không phải là động sát ý đối với Tiêu Phàm, mà là đối với sáu con Hung Thú, chẳng lẽ bọn chúng có thù với đám Trọc Thiên Hồng.
Sau đó Hồn Lực Tiêu Phàm đảo qua trên người đám Trọc Thiên Hồng, phát hiện trong mắt bọn chúng cũng lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải Tiêu Phàm không hạ lệnh, bọn chúng đã sớm xông lên.
- Các ngươi quen biết nhau?
Tiêu Phàm vẫn là không nhịn được hỏi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
- Có quen biết, bọn chúng là Hồn Thú Chiến Hồn Đại Lục, năm đó trong số mười Hồn Thú ngăn cản chúng ta có bọn nó.
Huyết Ma mở miệng nói, giọng điệu không phải rất tốt, rất hiển nhiên, nó cũng từng chịu thiệt trước đám Thị Huyết Thiên Nghĩ?
- A?
Điều này cũng khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên, đám Huyết Ma đã sống vạn năm rồi đó, chẳng lẽ đám Thị Huyết Thiên Nghĩ cũng sống trên vạn năm.
- Nhân Loại, nếu như ngươi không phải người thừa kế Tu La Điện Chủ, ba người chúng ta cố ý nhường ngươi, có lẽ đã sớm liều mạng giết ngươi!
Đột nhiên, một giọng nói bén nhọn vang lên, thiếu chút nữa khiến Tiêu Phàm giật mình.
- Không ngờ tới Tu La Điện Chủ cũng lụi bại, vậy mà ở cùng một chỗ với đám ngoại lai, ngươi có biết, đám dị tộc này đã giết bao nhiêu sinh linh của Chiến Hồn Đại Lục khôn? Ngươi chẳng lẽ quên mình là người Chiến Hồn Đại Lục sao?
Thị Huyết Thiên Nghĩ tiếp tục nói.
Tiêu Phàm không nghĩ tới Thị Huyết Thiên Nghĩ lại còn biết chất vấn bản thân, nhưng mà vẻ mặt hắn lại cực kỳ bình tĩnh, nói:
- Đầu tiên ta phải thanh minh một chút, từ đầu đến cuối, các ngươi đều không giết chết được ta! Thứ hai, ta không ở cùng đám dị tộc nào cả, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là bị người ta lợi dụng mà thôi.
- Hay một câu chỉ là bị lợi dụng mà thôi, chỉ như vậy là có thể xóa bỏ hết tội lỗi của bọn chúng? Sai là sai, không cần giảo biện.
Giọng nói của Thị Huyết Thiên Nghĩ cực kì băng lãnh.
Đám Trọc Thiên Hồng trầm mặc không nói, khí thế trên người cũng từ từ giảm xuống, hiển nhiên cũng ngầm thừa nhận cách nói của Thị Huyết Thiên Nghĩ.
Lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên:
- Bọn chúng đã từng sai, cũng chính là bởi vì bọn chúng sai, nên bọn chúng lập đội, tìm kiếm cơ hội bù đắp lấy công chuộc tội, chí ít ta không cho rằng bây giờ bọn chúng sai.
Nói đến đây, Tiêu Phàm ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ tàn khốc, lạnh giọng nói:
- Về phần ba người các ngươi, nếu như ta đoán không sai, tất cả sinh linh trong Thiên Lao số ba đều là người Chiến Hồn Đại Lục đi, hơn nữa bọn họ đều bị ba người các ngươi giết chết, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi bây giờ có gì khác biệt so với đám Trọc Thiên Hồng trước kia?
Lục Đạo
Vô Thượng Sát Thần
Rầm rầm rầm!
Lần lượt từng bóng người hung hăng đập trên mặt đất, vô số bụi bặm, đất đá bay tung tóe.
Trên không trung, một thanh niên mặc quần áo rách rưới đang đứng, toàn thân hắn đầy vết máu khô, nhưng trên mặt lại hiện lên tiếu dung, không thèm quan tâm thương thế trên người.
- Các ngươi thua.
Thanh niên mở miệng, hắn nhắm hai mắt, trên người cũng lộ ra một loại khí thế vô địch, thanh niên này không phải ai khác mà chính là Tiêu Phàm.
Bị giam giữ ở Thiên Lao số 3 đã được một thời gian, chí ít cũng phải hơn nửa năm, nhưng trong Thời Không Chi Giới có chút khác biệt với bên ngoài, Tiêu Phàm không dám xác định bên ngoài đã qua bao nhiêu ngày.
Trong lúc đó, Đại Trưởng Lão của Chiến Thần Điện đến dò xét nhiều lần, Tiêu Phàm trực tiếp trốn vào bên trong Tiểu Thiên Địa, Đại Trưởng Lão đoán chừng cho là hắn đã chết.
Nhưng mà khiến Tiêu Phàm ngoài ý muốn là, có một lần Chiến Hoàng Thiên cùng Đại Trưởng Lão đến, Tiêu Phàm chỉ cảm ứng được sự tồn tại của Chiến Hoàng Thiên, cũng không dùng Hồn Lực dò xét.
Điều này khiến Tiêu Phàm nghi hoặc, Chiến Hoàng Thiên chẳng lẽ cho rằng bản thân còn chưa chết? Không yên lòng Đại Trưởng Lão, lúc này mới tự mình đến điều tra?
Rất nhanh Tiêu Phàm liền phủ định cái ý nghĩ này, nếu như Chiến Hoàng Thiên muốn bản thân chết, ngày đó tại sao lại đề nghị ném mình vào thiên lao chứ?
Vốn Tiêu Phàm muốn để Chiến Thần Điện Điện Chủ tự mình mở miệng, Chiến Hoàng Thiên nói như vậy, ngược lại giúp hắn giảm bớt không ít phiền toái, kể từ đó, Tiêu Phàm thật sự không hiểu ý tứ của Chiến Hoàng Thiên.
Tiêu Phàm có thể khẳng định một điều là,Chiến Hoàng Thiên vẫn luôn không thi triển toàn bộ thực lực, hắn giống như đang sợ cái gì đó.
Thu lại tinh thần, Hồn Lực của Tiêu Phàm bao phủ mặt đất, trên mặt đất, ba thân ảnh bò ra từ trong đống phế tích, hướng về phía Tiêu Phàm gầm thét.
- Hung Thú không hổ là Hung Thú, đánh như vậy đều không phục.
Tiêu Phàm trong lòng thầm mắng.
Đã qua hơn nửa năm, kỹ năng chiến đấu của Tiêu Phàm cũng tăng lên không ít, cũng có chút lĩnh ngộ về Tu La Thiên Địa Chi Uy, hắn tin tưởng, không bao lâu sau liền có thể đột phá Chiến Thánh cảnh đỉnh phong.
Chiến đấu với ba con Hung Thú, thực lực của hắn cũng tăng mạnh, bây giờ dù không thi triển Tu La Truyền Thừa, cũng có thể đánh bại bọn chúng.
Tiêu Phàm lúc này mới hiểu rõ ý tứ của Túy Ông, có lúc, sức mạnh bên ngoài tất nhiên có thể tăng cường thực lực, nhưng bản thân tu sĩ mới là bảo tàng chân chính, có thể vô hạn nghiền ép cùng đào móc.
Trong thời gian hơn nửa năm, Tiêu Phàm cùng ba con Hung Thú gần như đi hết tất cả các không gian của Thiên Lao số 3, trừ ba con Hung Thú này ra, không hề thấy bất cứ Hồn thú nào khác.
Nhưng thi cốt lại nhìn thấy không ít, trong khoảng thời gian dài đằng đẵn này, cũng chỉ có ba con Hung Thú này sống sót, những Hung Thú khác, hơn phân nửa trở thành lương thực của Thị Huyết Thiên Nghĩ, Tà Nhãn Độc Thiềm cùng Quỷ Độc Ma Hạt.
Tiêu Phàm thầm nói đáng tiếc, những Hồn thú này, nếu như có thể mang hết ra ngoài, cho dù không phục vụ cho Tu La Điện, khẳng định có thể tạo ra không ít phiền phức cho Chiến Thần Điện.
Phải biết, ba con hung thú Thị Huyết Thiên Nghĩ này, đều từng là Thần giai, chỉ là Thần Lực Chi Tinh bị người ta hút đi, tu vi rơi xuống Cửu Giai đỉnh phong mà thôi.
Tiêu Phàm đã sớm nghĩ tới, hắn ở lại Thiên Lao số 3, đã sớm không còn gì để hắn tích lúy, chờ lần sau Đại Trưởng Lão mở ra Thời Không Chi Giới, hắn lại giết ra ngoài.
Cũng không phải Tiêu Phàm không thể rời đi, với năng lực của hắn bây giờ, phá vỡ Thời Không Chi Giới không khó, nhưng phải hao phí rất nhiều thời gian, nhất định sẽ tạo thành động tĩnh rất lớn, thời gian càng dài, rất có thể kinh động những người khác.
Hơn nữa, rời khỏi Thời Không Chi Giới, cũng chưa chắc có thể trở lại Thiên Lao, bây giờ Tiêu Phàm đã hoàn toàn có thể khẳng định, thứ triệu hoán U Linh Chiến Hồn, ở ngay bên trong Thiên Lao này, hắn sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, làm cho Tiêu Phàm kích động nhất là, qua hơn nửa năm, mắt hắn rốt cục có thể tùy thời mở ra, nhưng mà hắn vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, về phần nguyên nhân, chỉ có bản thân hắn biết rõ.
- Chi chi!
Thị Huyết Thiên Nghĩ điên cuồng quơ móng vuốt, sắc bén chi khí thiếu chút nữa thì xé rách không trung.
Quỷ Độc Ma Hạt cùng Tà Nhãn Độc Thiềm cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn muốn cùng Tiêu Phàm liều mạng, Tiêu Phàm cũng là vô cùng đau đầu, hắn một mặt rất muốn thu phục bọn chúng, một mặt khác lại phát hiện rất khó khăn, muốn cưỡng ép đem bọn chúng thu vào bên trong Tiểu Thiên Địa hoặc là Không Gian Bí Cảnh, hắn lại làm không được.
- Trước tiên đem bọn chúng hôn mê đi, chắc là được!
Tiêu Phàm không thèm quan tâm ba con Hung Thú, trong đầu đột nhiên lóe qua một ý niệm, đưa tay vung lên, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện thêm một vài bóng đen.
- Gào!
Tiểu Kim nổi giận gầm lên một tiếng, lạnh lùng nhìn ba con Hung Thú phía đối diện, Trọc Thiên Hồng, Huyết Ma cũng giống như thế, nghẹn mấy tháng trong Không Gian Bí Cảnh, bọn hắn đã gần như phát cuồng.
Điều này khiến cho Tiêu Phàm rất ngạc nhiên, so với đám Trọc Thiên Hồng, Thị Huyết Thiên Nghĩ mới xứng với danh xưng Hung Thú, những phạm nhân bị nhốt vào Thiên Lao số 3, đều là bị bọn chúng gặm đến xương cũng không còn.
Nhưng mà Tiêu Phàm rất nhanh liền phát hiện ra điều không thích hợp, đám Thị Huyết Thiên Nghĩ cũng không phải là động sát ý đối với Tiêu Phàm, mà là đối với sáu con Hung Thú, chẳng lẽ bọn chúng có thù với đám Trọc Thiên Hồng.
Sau đó Hồn Lực Tiêu Phàm đảo qua trên người đám Trọc Thiên Hồng, phát hiện trong mắt bọn chúng cũng lộ ra hung quang, nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải Tiêu Phàm không hạ lệnh, bọn chúng đã sớm xông lên.
- Các ngươi quen biết nhau?
Tiêu Phàm vẫn là không nhịn được hỏi, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
- Có quen biết, bọn chúng là Hồn Thú Chiến Hồn Đại Lục, năm đó trong số mười Hồn Thú ngăn cản chúng ta có bọn nó.
Huyết Ma mở miệng nói, giọng điệu không phải rất tốt, rất hiển nhiên, nó cũng từng chịu thiệt trước đám Thị Huyết Thiên Nghĩ?
- A?
Điều này cũng khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên, đám Huyết Ma đã sống vạn năm rồi đó, chẳng lẽ đám Thị Huyết Thiên Nghĩ cũng sống trên vạn năm.
- Nhân Loại, nếu như ngươi không phải người thừa kế Tu La Điện Chủ, ba người chúng ta cố ý nhường ngươi, có lẽ đã sớm liều mạng giết ngươi!
Đột nhiên, một giọng nói bén nhọn vang lên, thiếu chút nữa khiến Tiêu Phàm giật mình.
- Không ngờ tới Tu La Điện Chủ cũng lụi bại, vậy mà ở cùng một chỗ với đám ngoại lai, ngươi có biết, đám dị tộc này đã giết bao nhiêu sinh linh của Chiến Hồn Đại Lục khôn? Ngươi chẳng lẽ quên mình là người Chiến Hồn Đại Lục sao?
Thị Huyết Thiên Nghĩ tiếp tục nói.
Tiêu Phàm không nghĩ tới Thị Huyết Thiên Nghĩ lại còn biết chất vấn bản thân, nhưng mà vẻ mặt hắn lại cực kỳ bình tĩnh, nói:
- Đầu tiên ta phải thanh minh một chút, từ đầu đến cuối, các ngươi đều không giết chết được ta! Thứ hai, ta không ở cùng đám dị tộc nào cả, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là bị người ta lợi dụng mà thôi.
- Hay một câu chỉ là bị lợi dụng mà thôi, chỉ như vậy là có thể xóa bỏ hết tội lỗi của bọn chúng? Sai là sai, không cần giảo biện.
Giọng nói của Thị Huyết Thiên Nghĩ cực kì băng lãnh.
Đám Trọc Thiên Hồng trầm mặc không nói, khí thế trên người cũng từ từ giảm xuống, hiển nhiên cũng ngầm thừa nhận cách nói của Thị Huyết Thiên Nghĩ.
Lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên:
- Bọn chúng đã từng sai, cũng chính là bởi vì bọn chúng sai, nên bọn chúng lập đội, tìm kiếm cơ hội bù đắp lấy công chuộc tội, chí ít ta không cho rằng bây giờ bọn chúng sai.
Nói đến đây, Tiêu Phàm ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ tàn khốc, lạnh giọng nói:
- Về phần ba người các ngươi, nếu như ta đoán không sai, tất cả sinh linh trong Thiên Lao số ba đều là người Chiến Hồn Đại Lục đi, hơn nữa bọn họ đều bị ba người các ngươi giết chết, ta muốn hỏi các ngươi, các ngươi bây giờ có gì khác biệt so với đám Trọc Thiên Hồng trước kia?
Lục Đạo
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 1368: Ai Đúng Ai Sai
10.0/10 từ 31 lượt.