Vô Thượng Sát Thần

Chương 1156: Ta Xuất Thủ Có Chút Quá Tay

Dãy núi lui lại, ba đạo lưu quang nhanh chóng đi xuyên qua dãy núi, người mắt thường căn bản bắt không kịp thân ảnh bọn hắn.

- Tiêu Phàm, ngươi mặc dù biến dung mạo nhưng danh tự vẫn dễ dàng bại lộ thân phận ngươi.

Một đạo thanh âm hơi có vẻ già nua vang lên.

Rất hiển nhiên, ba đạo lưu quang không phải người khác, chính là Tiêu Phàm, Tiểu Kim cùng Hề Lão, mở miệng nói chuyện lại là Hề Lão.

- Đây cũng là một vấn đề.

Tiêu Phàm gật đầu, cau mày, ngay từ đầu hắn còn thật không có nghĩ đến vấn đề này, coi là cải biến dung mạo liền đầy đủ.

- Không chỉ đổi tên ngươi, danh tự Tiểu Kim cũng phải đổi.

Hề Lão trịnh trọng nói ra.

- Tên Tiểu Kim dễ dàng đổi, gọi Tiểu Bạch là được.

Tiêu Phàm không cần nghĩ ngợi nói ra, Tiểu Kim hiện tại một bộ lông màu trắng, không gọi Tiểu Bạch thật đúng là lãng phí.

Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, giương nanh múa vuốt, hiển nhiên là kháng nghị cái tên này, đáng tiếc nó lại không thể mở miệng nói chuyện.

- Kháng nghị cũng vô dụng.

Tiêu Phàm cười nói, sau đó lâm vào trầm tư, Tiểu Kim lấy danh tự này, vậy mình lấy tên gì đây?

- Một cái tên mà thôi, có phiền toái như vậy sao?


Hề Lão cổ quái nhìn Tiêu Phàm, trong mắt hắn, danh tự chỉ bất quá là một cái điểm tốt mà thôi.

Tiêu Phàm ngược lại là nghĩ đến một cái tên, Nhân Đồ, bất quá cảm giác cái tên này quá bá đạo, ở kiếp trước cái tên này đó cũng cực kỳ rung động.

- Liền gọi Kiếm Hồng Trần đi.

Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói, hắn giờ phút này phong ấn bản thân, lớn nhất ỷ vào chính là một thanh Tu La Kiếm, luyện tâm trong hồng trần.

- Tên gọi không tồi.

Hề Lão gật đầu, ý vị thâm trường nhìn Tiêu Phàm một cái, sau đó đột nhiên ngẩng đầu, nơi xa, một chiếc Phi Độ Chiến Thuyền to lớn tiến vào tầm mắt bọn hắn.

- Phi Độ Chiến Thuyền của bọn Sở Vân Bắc.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong lòng hơi xúc động một chút, hắn rất rõ ràng cảm ứng được năm đạo thân ảnh phía trên Phi Độ Chiến Thuyền, hơn nữa rất rõ ràng biết rõ trong lòng bọn hắn đang suy nghĩ gì.

- Hề Lão, không cần đi Vô Song Thánh Thành sao?

Tiêu Phàm hỏi.

- Đế Triều không có Chiến Hồn Điện cho phép thì không có tư cách tiến vào Vô Song Thánh Thành, dù sao phía trước cách Vô Song Thánh Thành cũng không phải rất xa, người Bát Đại Đế Triều khác cũng đều ở chỗ này tập hợp.

Hề Lão giải thích nói.

Nói đến đây, trên mặt Hề Lão có chút đắng chát, nói:

- Nói thực sự, nguyên bản Vạn Thánh Dược Điển lần này ta dự định từ bỏ, không nghĩ tới gặp ngươi, Nam Vực Cửu Đại Đế Triều đoán chừng cũng chỉ có ngươi một người Ly Hỏa Đế Đô chúng ta tham gia, áp lực ngươi đoán chừng có chút lớn.



- Có áp lực mới có động lực nha.

Tiêu Phàm cười ha ha, kỳ thật hắn cũng nói kiểu này mà thôi, hắn tham gia Vạn Thánh Dược Điển không phải vì đoạt thứ tự, chỉ vì tiến vào Sở gia mà thôi, nào có áp lực gì.

Đương nhiên, Vạn Thánh Dược Điển không có áp lực, nhưng cứu phụ mẫu áp lực lại không nhỏ, hiện tại nhìn đến cũng chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Vừa đi vừa nói, hai người đã đi tới Phi Độ Chiến Thuyền, Hề Lão lấy ra một khối lệnh bài, đó là Hội Trưởng Luyện Dược Sư Công Hội.

- A, Đại Ly Đế Triều? Đại Ly Đế Triều không phải đã bị Chiến Thần Điện công chiếm sao? Vẫn còn có người đến tham gia Vạn Thánh Dược Điển.

- Lệnh bài cũng không phải giả, bất quá chỉ có một người đến tham gia, đoán chừng những người khác của Đại Ly Đế Triều đã chết, đừng nói cho ta, bọn hắn để mèo con này tới tham gia Vạn Thánh Dược Điển.

- Ha ha, dám đắc tội Chiến Thần Điện, nhất định chính là tự chịu diệt vong nha, có thể có một người cùng một đầu súc sinh liền đã rất không tệ.

Nhìn thấy lệnh bài Hề Lão, tu sĩ Đế Triều khác chạy tới trước lập tức không kiêng nể gì cả chế giễu.

Bất quá Hề Lão cùng Tiêu Phàm hai người lại thêm một con mèo nhỏ, nhìn qua quả thật có chút khó coi, Đế Triều khác ít nhất đều có tầm mười người tham gia, tối đa nhất 20~30 người.

- Khụ khụ, Kiếm Hồng Trần, chúng ta đi thôi.

Hề Lão hơi có chút xấu hổ nhìn Tiêu Phàm, cũng không phải hắn không nguyện ý mang nhiều người như vậy, mà hắn biết cho dù mang nhiều cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Mười tên, trăm tên, đoán chừng đều không bằng một mình Tiêu Phàm, Hề Lão tràn ngập lòng tin đối với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm gật đầu, nếu là bình thường hắn có lẽ còn muốn tranh một hơi, nhưng hiện tại lấy tâm tính hắn, những người này cũng chính là một nhóm chó mèo mà thôi, cùng bọn hắn tranh phong, sẽ giảm thân phận bản thân xuống.

Nhàn nhạt quét bọn hắn, Tiêu Phàm cùng Tiểu Kim chào hỏi một tiếng liền hướng Phi Độ Chiến Thuyền bay đi.


- Người trẻ tuổi, ngươi cái ánh mắt này là gì?

Đột nhiên, phía trước một nam tử khôi ngô gầm thét một tiếng, lách mình ngăn khuất trước mặt Tiêu Phàm.

Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn bọn hắn loại liền tựa như nhìn một cái đám người ngu, tràn ngập coi thường và khinh thường, điều này khiến hắn thập phần khó chịu.

- Tránh ra!

Tiêu Phàm nhàn nhạt nói ra hai chữ, thanh âm mang theo từ tính rất có lực xuyên thấu.

Nam tử khôi ngô đại khái chừng ba mươi tuổi, Tiêu Phàm liếc mắt liền nhìn ra tu vi nam tử khôi ngô, cũng là Chiến Đế trung kỳ mà thôi, dạng thực lực này đặt ở Cửu Đại Đế Triều xem như không tồi.

Nhưng nếu như tại Vô Song Thánh Thành mà nói, cái gì đều không phải, huống chi ở trong mắt Tiêu Phàm hắn.

- Ngươi cùng ta nói chuyện? Chỉ bằng thân thể nhỏ của ngươi, ta một tay liền có thể bóp chết ngươi!

Nam tử khôi ngô nghe vậy lập tức giận tím mặt.

Một người trẻ tuổi yếu đuối cũng dám không nhìn bản thân, cái này khiến hắn như thế nào không giận?

- Tiểu tử này ngốc, cũng dám phách lối với Trương Hạo như thế, đừng tưởng rằng Trương Hạo là một Luyện Dược Sư liền xem thường hắn, thực lực hắn không phải người bình thường có thể so sánh.

- Ta nghe nói hắn đã sớm đột phá Chiến Đế cảnh, hiện tại đoán chừng là Chiến Đế cảnh trung kỳ rồi, lúc trước hắn có thể cùng Lôi Thương Hải vật cổ tay.

- Đúng vậy, nếu như không phải hắn tiêu thời gian vào luyện dược, đoán chừng đã sớm đột phá Chiến Đế hậu kỳ, thậm chí Chiến Đế đỉnh phong.

Xung quanh không ít người lộ ra bộ dáng xem kịch vui, ngươi một lời ta một câu, trên mặt đều là vẻ cười trên nỗi đau của người khác, trong mắt bọn họ, một bàn tay của thanh niên khôi ngô Trương Hạo liền có thể đập nát Tiêu Phàm.

Nếu như bọn hắn biết Lôi Thương Hải trong miệng bọn hắn là chết ở trong tay Tiêu Phàm, lại không biết có ý nghĩ gì.

- Kiếm Hồng Trần, nhường nhịn một chút đi, ở chỗ này tốt nhất đừng nháo.

Hề Lão nhìn Tiêu Phàm nói một chút.

Nghe thấy Hề Lão nói, Trương Hạo lập tức không vui, sát khí nặng nề nói:

- Lão già, ý ngươi là, hắn nhẫn, ta không bằng hắn đúng không?

- Đại Thương Đế Triều đúng không?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt:

- Ta khuyên ngươi mở mắt, ta xuất thủ có chút không biết nặng nhẹ, sợ không cẩn thận giết ngươi.

Một Chiến Đế cảnh trung kỳ liền tư cách làm Tiêu Phàm động sát ý đều không có, giết hắn vẻn vẹn chỉ cần một cái ý niệm trong đầu mà thôi.

- Ha ha!

Trương Hạo ngửa mặt lên trời cười to, tựa như nghe được trò cười to lớn nhất:

- Người Đại Ly không có gì lợi hại, bất quá khoác lác rất lợi hại. Chỉ bằng ngươi gầy trơ cả xương còn có thể có bao nhiêu lợi hại, đến đây, gia gia đứng ở nơi này, ngươi đánh ta đi!

- Oanh!

Lời nói chưa dứt thanh âm, Tiêu Phàm trực tiếp vung ra một bàn tay, thanh âm két két từ Trương Hạo truyền tới, lúc đám người lấy lại tinh thần đã không thấy thân ảnh Trương Hạo, nơi xa lờ mờ có một vệt sáng cấp tốc cực nhanh.

Lục Đạo

Vô Thượng Sát Thần
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần Truyện Vô Thượng Sát Thần Story Chương 1156: Ta Xuất Thủ Có Chút Quá Tay
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...