Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Chương 426: C426: Đây là lời gì chứ
65@-
"Chẳng lẽ là Chùy Đế?" Phản ứng đầu tiên của Trần Trường An chính là vị Chùy Đế trong truyền thuyết, nếu thật sự là vị này, vậy có nghĩa thai châu của hắn cũng đến rồi hay
không?
Lúc này, Cổ Phong Hoa đang uống trà trong tiểu viện của mình, cảm nhận được hơi thở của Chùy Đế cũng sững sờ.
Sao hắn ta lại tự mình chạy tới đây một chuyến?
Sau một khắc, Chùy Đế vọt thẳng đến trước mặt Cổ Phong Hoa, con mắt đỏ bừng hiện đầy tơ máu, nhìn giống như đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi.
"Ngươi nói có người biết ứng đối với hạt châu này như thế nào?"
"Là thật hay giả?", Chùy Đế kích động hỏi.
"Cái này... Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì, tình huống của ngươi là thế nào?", Cổ Phong Hoa có hơi bất đắc dĩ hỏi.
"Người đâu?"
"Người ở đâu?”
"Mau dẫn ta đi gặp hắn", Chùy Đế lo lắng thúc giục nói.
"Khoan đã, đến cùng thì tình huống của ngươi là như thế nào?"
Trạng thái hiện tại của Chùy Đế khiến Cổ Phong Hoa không dám đưa hắn ta đến chỗ Trần Trường An, ai biết hắn ta muốn làm gì.
“Ta muốn nhìn người này một chút". "Ngươi có biết hạt châu này cứng thế nào không?”
"Từ sau khi ngươi cho người đưa đến chỗ ta, ta đập không biết ngày đêm, đập trọn vẹn trăm năm".
“Trăm năm, trọn vẹn trăm năm, trong Thái Huyền Giới này không có thứ gì có thể làm ta hao phí thời gian lâu như vậy".
"Nhanh, dẫn ta đi gặp hắn, ta rất hiếu kỳ hạt châu này là cái gì”, cảm xúc của Chùy Đế kích động dị thường nói.
Một hạt châu mà lại tra tấn Chùy Đế thành thế này?
Nói thật, Cổ Phong Hoa cũng rất tò mò, hạt châu này là cái gì, vì sao Mục Vân Dao nói trong Thái Huyền Giới này chỉ có một mình Trần Trường An có thể sử dụng hạt châu đó.
"Được, ta dẫn ngươi đi, bây giờ hắn đang ở Cổ gia ta".
"Đi, đi mau, nhỡ hắn chạy đi mất!"
Chạy?
Đây là lời gì chứ!
"Hắn không chạy được đậu, hắn cũng đang chờ hạt châu này!"
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Một gia tộc muốn nổi lên, cần có một thiên tài, một thiên tài đến mức yêu
Người này sẽ đưa gia tộc đến một độ cao nhất định, nhưng duy trì như thế nào?
Nhân khẩu thịnh vượng!
Chỉ có gia tộc nhân khẩu thịnh vượng, không ngừng tạo ra huyết mạch mới cho gia tộc mới là kế lâu dài.
Trong khi Trần Trường An và Cố Tiên Nhi nói chuyện trời đất, Đại Hoàng đang nằm sấp ra ngủ đột nhiên bỗng nhiên đứng lên.
"Khí thế thật mạnh”. "Lại có một vị Đại Đế tới Cổ gia".
Đại Hoàng cảm nhận được, Trần Trường An cũng đồng thời cảm nhận được, hơi thở và khí thế của người này còn mạnh hơn cả Niếp Bằng Cử và Dạ Lưu Vân?
"Chẳng lẽ là Chùy Đế?" Phản ứng đầu tiên của Trần Trường An chính là vị Chùy Đế trong truyền thuyết, nếu thật sự là vị này, vậy có nghĩa thai châu của hắn cũng đến rồi hay
không?
Lúc này, Cổ Phong Hoa đang uống trà trong tiểu viện của mình, cảm nhận được hơi thở của Chùy Đế cũng sững sờ.
Sao hắn ta lại tự mình chạy tới đây một chuyến?
Sau một khắc, Chùy Đế vọt thẳng đến trước mặt Cổ Phong Hoa, con mắt đỏ bừng hiện đầy tơ máu, nhìn giống như đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi.
"Ngươi nói có người biết ứng đối với hạt châu này như thế nào?"
"Là thật hay giả?", Chùy Đế kích động hỏi.
"Cái này... Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì, tình huống của ngươi là thế nào?", Cổ Phong Hoa có hơi bất đắc dĩ hỏi.
"Người đâu?"
"Người ở đâu?”
"Mau dẫn ta đi gặp hắn", Chùy Đế lo lắng thúc giục nói.
"Khoan đã, đến cùng thì tình huống của ngươi là như thế nào?"
Trạng thái hiện tại của Chùy Đế khiến Cổ Phong Hoa không dám đưa hắn ta đến chỗ Trần Trường An, ai biết hắn ta muốn làm gì.
“Ta muốn nhìn người này một chút". "Ngươi có biết hạt châu này cứng thế nào không?”
"Từ sau khi ngươi cho người đưa đến chỗ ta, ta đập không biết ngày đêm, đập trọn vẹn trăm năm".
“Trăm năm, trọn vẹn trăm năm, trong Thái Huyền Giới này không có thứ gì có thể làm ta hao phí thời gian lâu như vậy".
"Nhanh, dẫn ta đi gặp hắn, ta rất hiếu kỳ hạt châu này là cái gì”, cảm xúc của Chùy Đế kích động dị thường nói.
Một hạt châu mà lại tra tấn Chùy Đế thành thế này?
Nói thật, Cổ Phong Hoa cũng rất tò mò, hạt châu này là cái gì, vì sao Mục Vân Dao nói trong Thái Huyền Giới này chỉ có một mình Trần Trường An có thể sử dụng hạt châu đó.
"Được, ta dẫn ngươi đi, bây giờ hắn đang ở Cổ gia ta".
"Đi, đi mau, nhỡ hắn chạy đi mất!"
Chạy?
Đây là lời gì chứ!
"Hắn không chạy được đậu, hắn cũng đang chờ hạt châu này!"
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Story
Chương 426: C426: Đây là lời gì chứ
10.0/10 từ 25 lượt.