Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Chương 122
77@-Diệp Hi Hòa và Liễu Thi Nghiên cùng lúc ngoái đầu lại, trông thấy ngoài cổng nhà xuất hiện một người phụ nữ trung niên đang xách theo giỏ rau bước tới.
Người này chính là Từ Mỹ Đệ, vợ của Liễu Thành Chí, thoạt nhìn mới chỉ tầm bốn mươi, phong thái hằng còn thướt tha, quyến rũ lắm, dáng người cũng đẹp, chỉ là có lẽ đã trải qua nhiều sương gió gian truân nên trông tiều tụy hơn tuổi thật đôi chút, trên đầu cũng nhiều tóc bạc hơn.
"Mẹ!" Liễu Thi Nghiên nhìn thấy mẹ thì vội vàng chạy bước nhỏ lại gần, giúp bà ấy xách lấy giỏ rau.
Còn Từ Mỹ Đệ vẫn dán mắt nhìn Diệp Hi Hòa chăm chằm như cũ, trên mặt hiện lên biểu cảm không dám tin. Bởi vì trong ấn tượng của bà ấy, Diệp Hi Hòa đã chết từ lâu, lý do bà ấy biết mặt hắn là do con gái đã từng cho bà ấy xem ảnh chụp của Diệp Hi Hòa, hiện tại...
"Mẹ Thi Nghiên à, đừng đứng ngây ra đó nữa, đây là cậu Diệp, con trai của chủ tịch Diệp đấy!" Liễu Thành Chí vui mừng lết ra tới cửa: "Trong nhà còn bao nhiêu tiền? Bà nhanh chân chạy đi mua thêm chút thịt, tối nay nhớ nấu vài món ngon để tôi nhắm rượu với cậu Diệp nhé!"
“Tôi biết rồi!" Từ Mỹ Đệ hào hứng gật đầu, bà ấy biết chồng mình đã được nhà họ Diệp giúp đỡ rất nhiều, dù nhà họ Diệp đã diệt vong từ ba năm trước, chồng bà vẫn nhớ mãi không quên năm ấy, Diệp Thiên Hồng đối xử tốt với mình cỡ nào.
Từ Mỹ Đệ đưa vội giỏ rau cho Liễu Thi Nghiên cầm rồi chạy như bay ra khỏi cổng.
"Cô ơi, không cần phiền phức vậy đâu, làm mấy món dân dã bình thường là được rồi ạ." Diệp Hi Hòa lập tức. khuyên nhủ.
"Không được! Hôm nay cậu Diệp ghé thăm nhà tôi, tức là có khách quý đến chơi, nhất định phải đón tiếp nồng hậu mới được, đây là điều cả nhà tôi nên làm!" Liễu Thành Chí nghiêm mặt đáp.
"Chú Liễu à, chú mà nói vậy thì sao sau này cháu dám đến nhà chú nữa, đừng như thế, cháu vẫn còn muốn thường xuyên ghé thăm nhà mà!" Diệp Hi Hòa giả vờ bất mãn, nói.
"A, thôi được! Tôi nghe cậu Diệp vậy. Thi Nghiên, con mau đuổi theo mẹ, nói với bà ấy mua ít đồ lại, một con gà quay hay vài miếng thịt lợn gì đó là được rồi... Liễu Thành Chí là người thành thật, nghe hắn nói vậy thì lập †ức quay sang dặn dò Liễu Thi Nghiên.
Về phần Liễu Thi Nghiên, lúc này cô ấy đang ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa chằm chằm, thấy quan hệ giữa cha và Diệp Hi Hòa thân thiết như vậy, cô ấy vui lắm. Sau đó lại nghe Diệp Hi Hòa mai này sẽ thường xuyên ghé thăm nhà mình thì vui như mở cờ trong bụng, ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Diệp Hi Hòa lắc đầu, rồi nói với Liễu Thành Chí: "Chú Liễu, chú vào nhà đi, để cháu kiểm tra vết thương cho chú.
"Được!" Tuy không mấy tin tưởng, nhưng Liễu Thành Chí vẫn thuận theo lời Diệp Hi Hòa nói mà đi trở vào phòng.
Diệp Hi Hòa đỡ Liễu Thành Chí ngồi lên giường, cẩn thận quan sát tay chân của ông ta.
Đám người Nhật Bản năm đó ác thật sự, đập nát cả xương, giờ cơ cũng teo lại, thoạt nhìn có vẻ khá phiên phức.
"Cậu Diệp, tôi biết hiện tại tôi chính là kẻ tàn phế nhất trong số những kẻ tàn phế, tấm lòng của cậu tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự chẳng dám hy vọng xa vời ngày nào đó mình sẽ khỏe lại. Nhưng Thi Nghiên thì khác, đợi con bé tốt nghiệp, tôi sẽ bảo nó vào tập đoàn của nhà ngài làm việc, thành tích học tập của con bé xuất sắc lắm, còn theo học chuyên ngành quản trị kinh doanh nữa, giỏi hơn tôi nhiều..." Liễu Thành Chí chua xót nói.
"Im lặng!" Diệp Hi Hòa không nói nhiều, mở rộng bàn †ay, ngưng kết băng châm, sau đó đâm thẳng vào đầu cánh tay bị liệt của Liễu Thành Chí.
Ngay sau đó, Liễu Thành Chí cảm nhận được xúc cảm lành lạnh truyền tới từ chỗ cánh tay. Điều này khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên, vì từ sau khi cánh tay này bị liệt, đã lâu rồi ông ta không còn cảm nhận được gì nữa cả, sao mới chớp mắt một cái thì cảm giác đã được khôi phục rồi?
Mắt thường cũng nhìn thấy được một đầu băng châm của Diệp Hi Hòa được chân khí màu trắng bao. phủ, từ tốn xâm nhập vào huyệt đạo trên cánh tay bị liệt của ông †a.
Một cảm giác lạ lãm không từ ngữ nào miêu tả được. †ruyền đến từ chỗ cánh tay, ngay sau đó, phần cơ bị teo. nhỏ, gân cốt bị hủy hoại thế mà lại tự động hồi phục, từ một cách tay tàn phế, chỉ trong chớp mắt đã trở về như ban đầu!
"Đây... Đây là...?" Liễu Thành Chí sững sờ, không dám †in mà nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, sau đó lại ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa!
Có nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ rằng ba năm sau, cậu Diệp không chỉ kỳ tích trở về, sở hữu thân thủ hơn người, mà đến cả y thuật cũng xuất sắc tới như vậy. Rốt cuộc hắn đã làm gì mà có thể chữa lành được cánh tay ông ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi chứ?
"Chú Liễu, chú thử cử động xem cánh tay đã khỏi hẳn chưa?" Diệp Hi Hòa thấy kết quả chữa trị xem như †ạm ổn thì quay sang nói với Liễu Thành Chí.
Không câu từ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng kích động của Liễu Thành Chí lúc này, nước mắt ông ta tuôn rơi như mưa, vội vàng dùng sức cử động cánh tay, không thể tin nổi, tất cả đều đã trở về như bình thường, cánh †ay này của ông ấy hoàn toàn khôi phục rồi!
"Cậu Diệp, chuyện này..."
"Đừng vội, còn chân nữa mà." Diệp Hi Hòa an ủi Liễu Thành Chí đang lệ rơi đầy mặt, sau đó lặp lại thủ thuật ban nãy, chữa lành hai chân của ông ta.
Lúc này đây, thậm chí Liễu Thành Chí còn có thể đứng dậy khỏi giường, không cần dựa dẫm vào chiếc xe đẩy tay đáng xấu hổ kia nữa. Sau đó, ông ta lập tức quỳ
rạp xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Cậu Diệp, bây giờ ngài chẳng khác nào một vị thần cả! Ngài đã ban cho tôi cuộc đời mới, để Liễu Thành Chí tôi đây có thể sống như một con người, thật lòng cảm ơn ngài!"
Dứt lời, ông ta lập tức dập đầu cảm tạ Diệp Hi Hòa liền tù tì mấy cái.
"Chú Liễu, chú đừng nói như vậy, năm ấy chú bị người Nhật Bản đánh cho tàn phế cũng là vì nhà họ Diệp bọn cháu mà, không phải sao? Chú mau đứng lên đi!"
Hắn chủ động vươn tay, muốn đỡ Liễu Thành Chí từ dưới đất dậy.
Đúng lúc này, Liễu Thi Nghiên vừa hay xách theo giỏ rau từ bên ngoài chạy trở về nhà. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt cô ấy trợn tròn, cái miệng hồng hồng cũng há lớn thành hình chữ "O""!
“Thi Nghiên, mau đến đây xem cha nè! Ha ha ha! Cha đã khỏi hẳn rồi, sau này có thể đứng lên, tay cũng lành lặn như trước, tất cả đều nhờ công lao của cậu Diệp. cả đấy, giờ cậu Diệp chẳng còn là người phàm nữa đâu, mà thành thần tiên rồi!" Liễu Thành Chí mừng rỡ khoe với con gái.
Liễu Thi Nghiên lập tức quay về phía Diệp Hi Hòa, đôi mắt xinh đẹp của cô em gái nhà bên sáng rực lên như đèn pha, bây giờ anh Diệp tài giỏi tới vậy sao?
Trái tim bé bỏng của cô ấy nảy lên thình thịch như nai con chạy loạn...
Kế tiếp, Diệp Hi Hòa lại kiểm tra hai mắt giúp Liễu Thành Chí.
Con mắt này của ông ta bị mù là do nhãn cầu đã bị phá hủy. Đây chẳng phải vấn đề gì to tát, chỉ cần vài châm là thị lực sẽ hồi phục ngay. Có điều hiện tại vẫn không thể để mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng, vì mắt không khỏe được như cơ thể mà rất yếu ớt, phải chờ tới khi dây thần kinh bên trong mắt khôi phục hoàn toàn, thiết lập lại đường dây liên kết, cũng như để não bộ có thời gian chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp nhận lại tín hiệu, vậy mới là cách đảm bảo nhất.
Thế nên mấy ngày tới hắn sẽ đến kiểm tra thêm vài lần, chờ khi nào khẳng định được chắc chản đã khỏi hẳn thì mới để hai mắt tiếp xúc ánh sáng!
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Người này chính là Từ Mỹ Đệ, vợ của Liễu Thành Chí, thoạt nhìn mới chỉ tầm bốn mươi, phong thái hằng còn thướt tha, quyến rũ lắm, dáng người cũng đẹp, chỉ là có lẽ đã trải qua nhiều sương gió gian truân nên trông tiều tụy hơn tuổi thật đôi chút, trên đầu cũng nhiều tóc bạc hơn.
"Mẹ!" Liễu Thi Nghiên nhìn thấy mẹ thì vội vàng chạy bước nhỏ lại gần, giúp bà ấy xách lấy giỏ rau.
Còn Từ Mỹ Đệ vẫn dán mắt nhìn Diệp Hi Hòa chăm chằm như cũ, trên mặt hiện lên biểu cảm không dám tin. Bởi vì trong ấn tượng của bà ấy, Diệp Hi Hòa đã chết từ lâu, lý do bà ấy biết mặt hắn là do con gái đã từng cho bà ấy xem ảnh chụp của Diệp Hi Hòa, hiện tại...
"Mẹ Thi Nghiên à, đừng đứng ngây ra đó nữa, đây là cậu Diệp, con trai của chủ tịch Diệp đấy!" Liễu Thành Chí vui mừng lết ra tới cửa: "Trong nhà còn bao nhiêu tiền? Bà nhanh chân chạy đi mua thêm chút thịt, tối nay nhớ nấu vài món ngon để tôi nhắm rượu với cậu Diệp nhé!"
“Tôi biết rồi!" Từ Mỹ Đệ hào hứng gật đầu, bà ấy biết chồng mình đã được nhà họ Diệp giúp đỡ rất nhiều, dù nhà họ Diệp đã diệt vong từ ba năm trước, chồng bà vẫn nhớ mãi không quên năm ấy, Diệp Thiên Hồng đối xử tốt với mình cỡ nào.
Từ Mỹ Đệ đưa vội giỏ rau cho Liễu Thi Nghiên cầm rồi chạy như bay ra khỏi cổng.
"Cô ơi, không cần phiền phức vậy đâu, làm mấy món dân dã bình thường là được rồi ạ." Diệp Hi Hòa lập tức. khuyên nhủ.
"Không được! Hôm nay cậu Diệp ghé thăm nhà tôi, tức là có khách quý đến chơi, nhất định phải đón tiếp nồng hậu mới được, đây là điều cả nhà tôi nên làm!" Liễu Thành Chí nghiêm mặt đáp.
"Chú Liễu à, chú mà nói vậy thì sao sau này cháu dám đến nhà chú nữa, đừng như thế, cháu vẫn còn muốn thường xuyên ghé thăm nhà mà!" Diệp Hi Hòa giả vờ bất mãn, nói.
"A, thôi được! Tôi nghe cậu Diệp vậy. Thi Nghiên, con mau đuổi theo mẹ, nói với bà ấy mua ít đồ lại, một con gà quay hay vài miếng thịt lợn gì đó là được rồi... Liễu Thành Chí là người thành thật, nghe hắn nói vậy thì lập †ức quay sang dặn dò Liễu Thi Nghiên.
Về phần Liễu Thi Nghiên, lúc này cô ấy đang ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa chằm chằm, thấy quan hệ giữa cha và Diệp Hi Hòa thân thiết như vậy, cô ấy vui lắm. Sau đó lại nghe Diệp Hi Hòa mai này sẽ thường xuyên ghé thăm nhà mình thì vui như mở cờ trong bụng, ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Diệp Hi Hòa lắc đầu, rồi nói với Liễu Thành Chí: "Chú Liễu, chú vào nhà đi, để cháu kiểm tra vết thương cho chú.
"Được!" Tuy không mấy tin tưởng, nhưng Liễu Thành Chí vẫn thuận theo lời Diệp Hi Hòa nói mà đi trở vào phòng.
Diệp Hi Hòa đỡ Liễu Thành Chí ngồi lên giường, cẩn thận quan sát tay chân của ông ta.
Đám người Nhật Bản năm đó ác thật sự, đập nát cả xương, giờ cơ cũng teo lại, thoạt nhìn có vẻ khá phiên phức.
"Cậu Diệp, tôi biết hiện tại tôi chính là kẻ tàn phế nhất trong số những kẻ tàn phế, tấm lòng của cậu tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự chẳng dám hy vọng xa vời ngày nào đó mình sẽ khỏe lại. Nhưng Thi Nghiên thì khác, đợi con bé tốt nghiệp, tôi sẽ bảo nó vào tập đoàn của nhà ngài làm việc, thành tích học tập của con bé xuất sắc lắm, còn theo học chuyên ngành quản trị kinh doanh nữa, giỏi hơn tôi nhiều..." Liễu Thành Chí chua xót nói.
"Im lặng!" Diệp Hi Hòa không nói nhiều, mở rộng bàn †ay, ngưng kết băng châm, sau đó đâm thẳng vào đầu cánh tay bị liệt của Liễu Thành Chí.
Ngay sau đó, Liễu Thành Chí cảm nhận được xúc cảm lành lạnh truyền tới từ chỗ cánh tay. Điều này khiến ông ta vô cùng ngạc nhiên, vì từ sau khi cánh tay này bị liệt, đã lâu rồi ông ta không còn cảm nhận được gì nữa cả, sao mới chớp mắt một cái thì cảm giác đã được khôi phục rồi?
Mắt thường cũng nhìn thấy được một đầu băng châm của Diệp Hi Hòa được chân khí màu trắng bao. phủ, từ tốn xâm nhập vào huyệt đạo trên cánh tay bị liệt của ông †a.
Một cảm giác lạ lãm không từ ngữ nào miêu tả được. †ruyền đến từ chỗ cánh tay, ngay sau đó, phần cơ bị teo. nhỏ, gân cốt bị hủy hoại thế mà lại tự động hồi phục, từ một cách tay tàn phế, chỉ trong chớp mắt đã trở về như ban đầu!
"Đây... Đây là...?" Liễu Thành Chí sững sờ, không dám †in mà nhìn chằm chằm tay mình hồi lâu, sau đó lại ngước mắt nhìn Diệp Hi Hòa!
Có nằm mơ ông ta cũng không dám nghĩ rằng ba năm sau, cậu Diệp không chỉ kỳ tích trở về, sở hữu thân thủ hơn người, mà đến cả y thuật cũng xuất sắc tới như vậy. Rốt cuộc hắn đã làm gì mà có thể chữa lành được cánh tay ông ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi chứ?
"Chú Liễu, chú thử cử động xem cánh tay đã khỏi hẳn chưa?" Diệp Hi Hòa thấy kết quả chữa trị xem như †ạm ổn thì quay sang nói với Liễu Thành Chí.
Không câu từ nào có thể diễn tả nổi tâm trạng kích động của Liễu Thành Chí lúc này, nước mắt ông ta tuôn rơi như mưa, vội vàng dùng sức cử động cánh tay, không thể tin nổi, tất cả đều đã trở về như bình thường, cánh †ay này của ông ấy hoàn toàn khôi phục rồi!
"Cậu Diệp, chuyện này..."
"Đừng vội, còn chân nữa mà." Diệp Hi Hòa an ủi Liễu Thành Chí đang lệ rơi đầy mặt, sau đó lặp lại thủ thuật ban nãy, chữa lành hai chân của ông ta.
Lúc này đây, thậm chí Liễu Thành Chí còn có thể đứng dậy khỏi giường, không cần dựa dẫm vào chiếc xe đẩy tay đáng xấu hổ kia nữa. Sau đó, ông ta lập tức quỳ
rạp xuống trước mặt Diệp Hi Hòa: "Cậu Diệp, bây giờ ngài chẳng khác nào một vị thần cả! Ngài đã ban cho tôi cuộc đời mới, để Liễu Thành Chí tôi đây có thể sống như một con người, thật lòng cảm ơn ngài!"
Dứt lời, ông ta lập tức dập đầu cảm tạ Diệp Hi Hòa liền tù tì mấy cái.
"Chú Liễu, chú đừng nói như vậy, năm ấy chú bị người Nhật Bản đánh cho tàn phế cũng là vì nhà họ Diệp bọn cháu mà, không phải sao? Chú mau đứng lên đi!"
Hắn chủ động vươn tay, muốn đỡ Liễu Thành Chí từ dưới đất dậy.
Đúng lúc này, Liễu Thi Nghiên vừa hay xách theo giỏ rau từ bên ngoài chạy trở về nhà. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hai mắt cô ấy trợn tròn, cái miệng hồng hồng cũng há lớn thành hình chữ "O""!
“Thi Nghiên, mau đến đây xem cha nè! Ha ha ha! Cha đã khỏi hẳn rồi, sau này có thể đứng lên, tay cũng lành lặn như trước, tất cả đều nhờ công lao của cậu Diệp. cả đấy, giờ cậu Diệp chẳng còn là người phàm nữa đâu, mà thành thần tiên rồi!" Liễu Thành Chí mừng rỡ khoe với con gái.
Liễu Thi Nghiên lập tức quay về phía Diệp Hi Hòa, đôi mắt xinh đẹp của cô em gái nhà bên sáng rực lên như đèn pha, bây giờ anh Diệp tài giỏi tới vậy sao?
Trái tim bé bỏng của cô ấy nảy lên thình thịch như nai con chạy loạn...
Kế tiếp, Diệp Hi Hòa lại kiểm tra hai mắt giúp Liễu Thành Chí.
Con mắt này của ông ta bị mù là do nhãn cầu đã bị phá hủy. Đây chẳng phải vấn đề gì to tát, chỉ cần vài châm là thị lực sẽ hồi phục ngay. Có điều hiện tại vẫn không thể để mắt tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng, vì mắt không khỏe được như cơ thể mà rất yếu ớt, phải chờ tới khi dây thần kinh bên trong mắt khôi phục hoàn toàn, thiết lập lại đường dây liên kết, cũng như để não bộ có thời gian chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp nhận lại tín hiệu, vậy mới là cách đảm bảo nhất.
Thế nên mấy ngày tới hắn sẽ đến kiểm tra thêm vài lần, chờ khi nào khẳng định được chắc chản đã khỏi hẳn thì mới để hai mắt tiếp xúc ánh sáng!
Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Đánh giá:
Truyện Võ Thánh Diệp Hi Hòa
Story
Chương 122
10.0/10 từ 27 lượt.