Vô Tận Đan Điền
Chương 950: Giết (2)
Tiểu Long ngụy trang thành Kim Giáp Long, ngay cả cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh cũng nhìn không ra được cái gì. Hắn không tin Đạm Đài Lăng Nguyệt có thực lực không sai biệt lắm với hắn có thể nhìn ra được cái gì.
- Kim Giáp Long? Ồ?
Khẽ gật gật đầu, Đạm Đài Lăng Nguyệt không nói thêm gì nữa mà đứng dậy, nói:
- Đi thôi.
Vừa nói xong, còn chưa có rời đi thì đã chợt nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió vang vọng. Ngay lập tức có bốn đạo thân ảnh đi tới.
- Quả thực là âm hồn bất tán!
Nhìn thấy chính là đám người Tiêu Lăng, Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Chúng ta đi theo sau lưng Đạm Đài Tiên Tử. Đệ tử hạch tâm hỗ trợ lẫn nhau, cũng không phải đi theo ngươi. Ngươi đừng có ở chỗ này tự mình đa tình đi.
Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt, nói:
- Tiên Tử, chuyện lần trước ta nói với nàng. Kính xin cân nhắc qua một chút.. Nơi kiện Thiên Ngoại chí bảo kia xuất hiện ở chỗ sâu nhất trong Quỷ Vụ minh hải, nguy hiểm vô cùng. Không bằng chúng ta cùng đi một chỗ, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau!
- Quỷ Vụ minh hải không phải như những nơi khác, nhiều người là có thêm một phần an toàn. Ta thấy chúng ta vẫn nên ở cùng một chỗ a. Yên tâm, ta đã đồng ý với ngươi sẽ không xuất thủ. Như vậy trước khi tiểu tử này rời khỏi Quỷ Vụ minh hải, nhất định ta sẽ không xuất thủ. Đương nhiên, nếu như thực lực của hắn quá kém, bị yêu thú giết. Như vậy cũng đừng trách chúng ta.
Cát Hoan cũng hừ nhẹ.
- Muốn cùng đi thì cứ việc.
Lông mày khẽ nhíu một cái, dường như Đạm Đài Lăng Nguyệt có tâm sự gì đó cho nên cũng không có cự tuyệt. Nàng quay người bay vào Quỷ Vụ minh hải.
- Ha ha, có thể đuổi theo chúng ta thì cứ đuổi a.
Thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt đã tiến vào trong Quỷ Vụ minh hải. Nhiếp Vân cười ha hả, theo sát ở phía sau nàng, cũng tiến vào trong đó.
- Nhanh lên!
Thấy hai người rời đi, sắc mặt Tiêu Lăng trầm xuống. Còn đang định đi vào Quỷ Vụ minh hải thì đã bị Cát Hoan giữ chặt. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên đệ tử Chấp Pháp đường kia hai mắt đã toát lên tinh quang, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Các ngươi làm sao vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Tiêu Lăng và Cát Hoan liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút sững sờ.
- Ha ha, Tiêu Lăng, lần này coi như các ngươi không động thủ thì chúng ta cũng có thể quang minh chính đại đánh chết tiểu tử này!
Nghe thấy câu hỏi của đối phương, Đỗ Tuấn cười ha ha.
- Có ý tứ gì?
Tiêu Lăng không khỏi sững sờ.
- Ngươi có thấy đầu Kim Giáp Long trên bả vai của Vân Phong hay không?
- Kim Giáp Long? Thấy thì sao? Không thấy thì sao? Chỉ là một sủng vật không có sức chiến đấu mà thôi.
Cát Hoan hừ lạnh.
Kim Giáp Long là sủng vật mà rất nhiều thiếu gia quần là áo lượt tron Phù Thiên đại lục đều nuôi dưỡng a, sức chiến đấu cũng không mạnh, không đáng để kiêng kị.
- Chuyện Tang Hồng Y, Hồ Khuê bị người ta đánh chết. Có lẽ các ngươi cũng biết a.
Thấy Cát Hoan và Tiêu Lăng cũng không thèm để ý, Đỗ Tuấn nói.
- Đương nhiên là biết rõ, hai người này là đối thủ lớn nhất của ta. Vừa mới chết thì ta đã nhận được tin tức, hình như là bị một cao thủ không biết tên đánh chết trong Huyền Kim Thành.
Tiêu Lăng gật gật đầu.
Hai người Tang Hồng Y, Hồ Khuê chết, chuyện này tạo thành động tĩnh rất lớn. Thân là đối thủ cũ, đương nhiên Tiêu Lăng phải biết rõ.
- Chúng ta nhận được tin tức, nói hai người đã bị một thiếu niên mang theo Kim Giáp Long giết!
Đỗ Tuấn cười nói.
- Thiếu niên mang theo Kim Giáp Long? Ý của ngươi là... Vân Phong này?
Tiêu Lăng lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hai mắt tức thì sáng ngời.
Đỗ Tuấn này chính là người mà sau khi đám người Tang Hồng Y vừa mới chết, đã bị Lô Khiếu và Tang Thạc gọi đi tìm kiếm.
- Ha ha, tốt, tốt, lập tức bẩm báo. Chúng ta có được thủ lệnh đánh chết. Khi đó có thể trực tiếp giết chết hắn!
Tiêu Lăng cười ha hả.
Cho dù Vân Phong này không phải là người đánh chết Tang Hồng Y và Hồ Khuê. Nhưng mà cũng không sao cả, chỉ cần báo lên trên hắn mang theo Kim Giáp Long, như vậy cũng đã là tội chết!
- Được!
Đỗ Tuấn gật gật đầu, tiện tay bố trí ra một cái Truyền Tống Trận, đem ngọc bài đã viết xong ném vào bên trong.
Nơi này và Thiên Ngoại thiên là hai không gian khác nhau. Muốn đưa tin, phải mượn lực lượng của Truyền Tống Trận.
Ông!
Chỉ chốc lát sau, ngọc bài chấn động, đã xuất hiện một đạo quang mang, bên trên chỉ có một chữ.
- Giết!
- Tốt, hiện tại đã nhận được thủ lệnh của thái thượng trưởng lão, có thể thỏa thích buông tay buông chân rồi!
Nhìn thấy chữ giết này. Tiêu Lăng có cảm giác như là nhìn thấy chữ xinh đẹp nhất trên thế gian vậy. Hắn hưng phấn thét dài một tiếng.
Cát Hoan cười lớn một tiếng, lại cùng với đám người Đỗ Tuấn, theo sát sau lưng hai người Nhiếp Vân. Nhanh chóng đuổi theo.
...
Vừa tiến vào hải dương, Nhiếp Vân đã lập tức bị sương mù vờn quanh, tầm mắt trước mắt nhanh chóng giảm đi.
Trước kia bằng vào thiên phú thiên nhãn. Ít nhất hắn cũng có thể nhìn thấy bên ngoài mấy chục vạn dặm, mấy trăm vạn dặm. Mà ở chỗ này, ngay cả ngàn dặm cũng không nhìn tới, nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm dặm.
Nhìn thoáng qua, thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt cách đó không xa, hắn lập tức đuổi theo nàng.
- Ta muốn đi tới chỗ sâu nhất trong Quỷ Vụ minh hải, nguy hiểm vô cùng. Ngươi đi tìm cho đủ điểm công huân rồi rời đi đi. Theo sau ta sẽ gặp nguy hiểm!
Vừa tới trước mặt nàng thì đã chợt nghe được thanh âm của nàng vang lên.
- Đạt được đủ giá trị công huân thì đơn giản. Nhưng sự an toàn của nàng mới là quang trọng nhất!
Nghe thấy nàng nói vậy, tuy rằng lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia quan tâm, Nhiếp Vân cảm thấy giống như đã lần nữa trở lại kiếp trước, trong lòng ấm áp, cho nên mới vội nói.
- Ta sẽ gặp nguy hiểm!
Đạm Đài Lăng Nguyệt hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống:
- Khư khư cố chấp, một khi gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không ra tay giúp ngươi!
Nói xong thân thể mềm mại của nàng nhoáng lên, đã phá vỡ gợn sóng của đại dương, bắn thẳng xuống phía dưới.
Vô Tận Đan Điền
- Kim Giáp Long? Ồ?
Khẽ gật gật đầu, Đạm Đài Lăng Nguyệt không nói thêm gì nữa mà đứng dậy, nói:
- Đi thôi.
Vừa nói xong, còn chưa có rời đi thì đã chợt nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió vang vọng. Ngay lập tức có bốn đạo thân ảnh đi tới.
- Quả thực là âm hồn bất tán!
Nhìn thấy chính là đám người Tiêu Lăng, Nhiếp Vân hừ lạnh.
- Chúng ta đi theo sau lưng Đạm Đài Tiên Tử. Đệ tử hạch tâm hỗ trợ lẫn nhau, cũng không phải đi theo ngươi. Ngươi đừng có ở chỗ này tự mình đa tình đi.
Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Lăng Nguyệt, nói:
- Tiên Tử, chuyện lần trước ta nói với nàng. Kính xin cân nhắc qua một chút.. Nơi kiện Thiên Ngoại chí bảo kia xuất hiện ở chỗ sâu nhất trong Quỷ Vụ minh hải, nguy hiểm vô cùng. Không bằng chúng ta cùng đi một chỗ, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau!
- Quỷ Vụ minh hải không phải như những nơi khác, nhiều người là có thêm một phần an toàn. Ta thấy chúng ta vẫn nên ở cùng một chỗ a. Yên tâm, ta đã đồng ý với ngươi sẽ không xuất thủ. Như vậy trước khi tiểu tử này rời khỏi Quỷ Vụ minh hải, nhất định ta sẽ không xuất thủ. Đương nhiên, nếu như thực lực của hắn quá kém, bị yêu thú giết. Như vậy cũng đừng trách chúng ta.
Cát Hoan cũng hừ nhẹ.
- Muốn cùng đi thì cứ việc.
Lông mày khẽ nhíu một cái, dường như Đạm Đài Lăng Nguyệt có tâm sự gì đó cho nên cũng không có cự tuyệt. Nàng quay người bay vào Quỷ Vụ minh hải.
- Ha ha, có thể đuổi theo chúng ta thì cứ đuổi a.
Thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt đã tiến vào trong Quỷ Vụ minh hải. Nhiếp Vân cười ha hả, theo sát ở phía sau nàng, cũng tiến vào trong đó.
- Nhanh lên!
Thấy hai người rời đi, sắc mặt Tiêu Lăng trầm xuống. Còn đang định đi vào Quỷ Vụ minh hải thì đã bị Cát Hoan giữ chặt. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tên đệ tử Chấp Pháp đường kia hai mắt đã toát lên tinh quang, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Các ngươi làm sao vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt của hai người, Tiêu Lăng và Cát Hoan liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều có chút sững sờ.
- Ha ha, Tiêu Lăng, lần này coi như các ngươi không động thủ thì chúng ta cũng có thể quang minh chính đại đánh chết tiểu tử này!
Nghe thấy câu hỏi của đối phương, Đỗ Tuấn cười ha ha.
- Có ý tứ gì?
Tiêu Lăng không khỏi sững sờ.
- Ngươi có thấy đầu Kim Giáp Long trên bả vai của Vân Phong hay không?
- Kim Giáp Long? Thấy thì sao? Không thấy thì sao? Chỉ là một sủng vật không có sức chiến đấu mà thôi.
Cát Hoan hừ lạnh.
Kim Giáp Long là sủng vật mà rất nhiều thiếu gia quần là áo lượt tron Phù Thiên đại lục đều nuôi dưỡng a, sức chiến đấu cũng không mạnh, không đáng để kiêng kị.
- Chuyện Tang Hồng Y, Hồ Khuê bị người ta đánh chết. Có lẽ các ngươi cũng biết a.
Thấy Cát Hoan và Tiêu Lăng cũng không thèm để ý, Đỗ Tuấn nói.
- Đương nhiên là biết rõ, hai người này là đối thủ lớn nhất của ta. Vừa mới chết thì ta đã nhận được tin tức, hình như là bị một cao thủ không biết tên đánh chết trong Huyền Kim Thành.
Tiêu Lăng gật gật đầu.
Hai người Tang Hồng Y, Hồ Khuê chết, chuyện này tạo thành động tĩnh rất lớn. Thân là đối thủ cũ, đương nhiên Tiêu Lăng phải biết rõ.
- Chúng ta nhận được tin tức, nói hai người đã bị một thiếu niên mang theo Kim Giáp Long giết!
Đỗ Tuấn cười nói.
- Thiếu niên mang theo Kim Giáp Long? Ý của ngươi là... Vân Phong này?
Tiêu Lăng lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, hai mắt tức thì sáng ngời.
Đỗ Tuấn này chính là người mà sau khi đám người Tang Hồng Y vừa mới chết, đã bị Lô Khiếu và Tang Thạc gọi đi tìm kiếm.
- Ha ha, tốt, tốt, lập tức bẩm báo. Chúng ta có được thủ lệnh đánh chết. Khi đó có thể trực tiếp giết chết hắn!
Tiêu Lăng cười ha hả.
Cho dù Vân Phong này không phải là người đánh chết Tang Hồng Y và Hồ Khuê. Nhưng mà cũng không sao cả, chỉ cần báo lên trên hắn mang theo Kim Giáp Long, như vậy cũng đã là tội chết!
- Được!
Đỗ Tuấn gật gật đầu, tiện tay bố trí ra một cái Truyền Tống Trận, đem ngọc bài đã viết xong ném vào bên trong.
Nơi này và Thiên Ngoại thiên là hai không gian khác nhau. Muốn đưa tin, phải mượn lực lượng của Truyền Tống Trận.
Ông!
Chỉ chốc lát sau, ngọc bài chấn động, đã xuất hiện một đạo quang mang, bên trên chỉ có một chữ.
- Giết!
- Tốt, hiện tại đã nhận được thủ lệnh của thái thượng trưởng lão, có thể thỏa thích buông tay buông chân rồi!
Nhìn thấy chữ giết này. Tiêu Lăng có cảm giác như là nhìn thấy chữ xinh đẹp nhất trên thế gian vậy. Hắn hưng phấn thét dài một tiếng.
Cát Hoan cười lớn một tiếng, lại cùng với đám người Đỗ Tuấn, theo sát sau lưng hai người Nhiếp Vân. Nhanh chóng đuổi theo.
...
Vừa tiến vào hải dương, Nhiếp Vân đã lập tức bị sương mù vờn quanh, tầm mắt trước mắt nhanh chóng giảm đi.
Trước kia bằng vào thiên phú thiên nhãn. Ít nhất hắn cũng có thể nhìn thấy bên ngoài mấy chục vạn dặm, mấy trăm vạn dặm. Mà ở chỗ này, ngay cả ngàn dặm cũng không nhìn tới, nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm dặm.
Nhìn thoáng qua, thấy Đạm Đài Lăng Nguyệt cách đó không xa, hắn lập tức đuổi theo nàng.
- Ta muốn đi tới chỗ sâu nhất trong Quỷ Vụ minh hải, nguy hiểm vô cùng. Ngươi đi tìm cho đủ điểm công huân rồi rời đi đi. Theo sau ta sẽ gặp nguy hiểm!
Vừa tới trước mặt nàng thì đã chợt nghe được thanh âm của nàng vang lên.
- Đạt được đủ giá trị công huân thì đơn giản. Nhưng sự an toàn của nàng mới là quang trọng nhất!
Nghe thấy nàng nói vậy, tuy rằng lạnh lùng nhưng lại mang theo một tia quan tâm, Nhiếp Vân cảm thấy giống như đã lần nữa trở lại kiếp trước, trong lòng ấm áp, cho nên mới vội nói.
- Ta sẽ gặp nguy hiểm!
Đạm Đài Lăng Nguyệt hừ một tiếng, sắc mặt trầm xuống:
- Khư khư cố chấp, một khi gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không ra tay giúp ngươi!
Nói xong thân thể mềm mại của nàng nhoáng lên, đã phá vỡ gợn sóng của đại dương, bắn thẳng xuống phía dưới.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 950: Giết (2)
7.2/10 từ 35 lượt.