Vô Tận Đan Điền
Chương 931: Phong Vân minh (1)
- Được, chúng ta giao.
Nương theo một tiếng gầm lên, cổ tay hai người đồng thời khẽ đảo, đều lấy ra một đống linh thạch.
Không nhiều không ít, đều là năm vạn khỏa.
Không có biện pháp, nhìn tư thế của một người một yêu sủng trước mắt này, chỉ cần không giao nhất định sẽ gọt đám người treo trên cây thành trường côn. Nếu như vậy hai minh chủ như bọn hắn sẽ thực sự nổi danh.
Hiện tại giao ra linh thạch còn có được thanh danh tốt, đợi tới khi thả hết thuộc hạ của hai người bọn hắn ra, bọn hắn nhất định sẽ đánh ra một kích lôi đình, chẳng những phải khiến cho đối phương nôn ra còn phải khiến cho gia hỏa không biết trời cao đất rộng này biết được cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cát Hoan và Tiêu Lăng đồng thời quyết định.
- Cũng không tệ lắm.
Thấy động tác của hai người, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, ống tay áo phất lên, lập tức thu một đám linh thạch vào trong nạp vật đan điền.
- Tiểu Hổ, ngươi giao ngươi cho bọn hắn đi.
Dường như cũng không để ý tới vẻ hung ác trong mắt hai người, Nhiếp Vân tùy ý khoát tay.
- Vâng.
Tiểu hổ gật đầu, bàn tya liên tục run lên, ném những đệ tử còn lại trên cây qua hai người Tiêu Lăng.
- Dám khiến cho Lăng Thiên minh ta khuất nhục như vậy, chết đi cho ta.
- Ta sẽ khiến cho ngươi nhổ đi toàn bộ những thứ mà ngươi đã lấy.
Tiếp nhận mấy thuộc hạ, hai người Tiêu Lăng, Cát Hoan đột nhiên hừ lạnh, hai người đồng thời ra tay.
Phanh.
Tuy nhiên, bàn tay hai người còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân thì đã cảm thấy một cỗ phong lôi chi lực cường đại tới cực điểm đột nhiên từ dưới đất bắn lên, đâm vào gan bàn chân bọn hắn.
Hai đại cao thủ tuyệt thế thoáng cái trúng chiêu, lập tức toàn thân cháy đen.
- Đây là cái gì? Không ngờ lại có thể đả thương hai đại cao thủ như Tiêu Lăng và Cát Hoang chứ?
Nhìn thấy hai người như là Lôi chấn tử, tóc tai cháy đen, bù xù, tất cả đệ tử cũ tới xem náo nhiệt cùng với đệ tử nhập môn giật mình.
Thực lực hai người Tiêu Lăng và Cát Hoan cũng có thể xếp thứ mười, thứ chín trên Phá Không tiềm lực bảng. Sức mạnh chỉ sợ có thể so với Phá Không cảnh sơ kỳ, người lợi hại như vậy không ngờ trong nháy mắt lại bị đánh thành như vậy. Cái này... Rốt cuộc là ai ra tay?
Tuy nhiên, bọn hắn còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã biết rõ đáp án. Một bóng dáng cực lớn từ dưới mặt đất xông lên, là một đầu Bạch lang cực lớn, trên người có lông trắng bóng loáng như gấm. Bên mắt trái có khí lưu xoay tròn như gió, mắt phải có quang mang lập lòe như sấm sét. Trên người có từng đạo khí tức Phá Không cảnh nhộn nhạo, còn chưa có động đã khiến cho người ta có cảm giác áp bách, trầm trọng như núi.
- yêu thú bán bộ Phá Không cảnh hai thuộc tính Phong lôi?
- Thực sự đáng sợ. Loại yêu thú này cho dù là cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ muốn thắng cũng không có khả năng. Sao lại mạnh như vậy được?
- Chẳng lẽ đây là át chủ bài của Vân Phong này? Khó trách dám khiêu chiến với đệ tử lâu năm, có được yêu thú cường đại như vậy, cho dù gặp được cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ cũng không cần phải sợ hãi.
- Xem ra gia tộc hắn rất lợi hại, yêu thú này nhất định là gia tộc trợ giúp hắn hàng phục. Nếu không bằng vào tu vi Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cho dù là Thuần thú sư cũng không hàng phục nổi a.
- Mặc kệ là ai hàng phục, có được yêu sủng như vậy chẳng khác nào có được cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ bảo hộ. Tiêu Lăng, Cát Hoan này không may rồi...
Nhìn thấy yêu thú đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người giật mình. Người ánh mắt tốt đã nhìn ra thực lực của đầu bạch lang này, mọi người tặc lưỡi không thôi.
Khó trách một đệ tử nhập môn đã dám hung hăng càn quấy, hóa ra lại có át chủ bài như vậy.
- hai đầu yêu sủng, một Hạp Hư cảnh đỉnh phong, một bán bộ Phá Không cảnh. Ha ha. Xem ra át chủ bài của vân Phong này so với trong tưởng tượng của ta còn nhiều hơn.
Cảnh Hồng nhẹ nhàng cười, duỗi người rồi nói.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Đi? Không xem náo nhiệt sao?
Người còn lại sững sờ.
Hai người tới đây là vì xem náo nhiệt, hiện tại song phương còn chưa chiến đấu, chỉ thấy một đầu yêu thú đi ra, được không bù mất a.
- Thứ cần xem đã xem rồi. Chỉ cần Cát Hoan và Tiêu Lăng không ngốc thì sẽ không ra tay. Sau đó cũng không có chuyện gì để xem, đi thôi.
Bàn chân Cảnh Hồng nhẹ nhàng điểm vào nhánh cây, cả người sưu một cái đã biến mất tại chỗ, giống như thuấn di, căn bản không có ai nhìn thấy rõ tốc độ của hắn.
Thấy hắn rời đi, Bạch Khê nghĩ một chút rồi cười khổ lắc đầu, cũng đuổi theo sát phía sau.
Quả thực không còn gì để xem, Vân Phong này có được yêu sủng Hạp Hư cảnh đỉnh phong và bán bộ Phá Không cảnh. Tiêu Lăng, Cát Hoan kia nhất định không phải là đối thủ, so với việc đứng đó tranh đấu miệng lưỡi còn không bằng thức thời rời đi.
Có thể trở thành người nổi bật trong đám đệ tử hạch tâm chắc hẳn hai gia hỏa này cũng có thể nhìn thấy rõ tình huống, sẽ không ngốc tới mức mạnh mẽ xông lên
- Thật mạnh.
Bọn hắn đến và đi không có khiến cho bao nhiêu người chú ý, chỉ có ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng.
Dùng ánh mắt của hắn có thể nhìn ra thực lực hai người này, so với Tiêu Lăng và Cát Hoan còn cường đại hơn quá nhiều.
Đương nhiên hai người đã không có địch ý thì hắn cũng không cần phải nghĩ nhiều. Hắn ngẩng đầu nhìn hai minh chủ tóc tai bù xù trước mắt.
- Yêu sủng bán bộ Phá Không cảnh, khó trách hung hăng càn quấy như vậy, hóa ra có át chủ bài như vậy, rất tốt. Chúng ta đi.
Tiêu Lăng vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt tràn ngập hận ý. Tuy nhiên tia hận ý này do dự một chút thì cũng bị hắn giấu vào trong lòng, lại quay đầu phân phó với thuộc hạ một tiếng, sau đó đi thẳng về phía trước. Vừa mới đi vài bước lại dừng lại:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi cũng đừng có đắc ý. Phá Không tiềm lực bảng không cho phép dùng yêu thú, đến lúc đó hi vọng ngươi có gan tham dự. Một khi để ta gặp phải ta sẽ không lưu tình đánh chết ngươi đâu.
Vô Tận Đan Điền
Nương theo một tiếng gầm lên, cổ tay hai người đồng thời khẽ đảo, đều lấy ra một đống linh thạch.
Không nhiều không ít, đều là năm vạn khỏa.
Không có biện pháp, nhìn tư thế của một người một yêu sủng trước mắt này, chỉ cần không giao nhất định sẽ gọt đám người treo trên cây thành trường côn. Nếu như vậy hai minh chủ như bọn hắn sẽ thực sự nổi danh.
Hiện tại giao ra linh thạch còn có được thanh danh tốt, đợi tới khi thả hết thuộc hạ của hai người bọn hắn ra, bọn hắn nhất định sẽ đánh ra một kích lôi đình, chẳng những phải khiến cho đối phương nôn ra còn phải khiến cho gia hỏa không biết trời cao đất rộng này biết được cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Cát Hoan và Tiêu Lăng đồng thời quyết định.
- Cũng không tệ lắm.
Thấy động tác của hai người, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, ống tay áo phất lên, lập tức thu một đám linh thạch vào trong nạp vật đan điền.
- Tiểu Hổ, ngươi giao ngươi cho bọn hắn đi.
Dường như cũng không để ý tới vẻ hung ác trong mắt hai người, Nhiếp Vân tùy ý khoát tay.
- Vâng.
Tiểu hổ gật đầu, bàn tya liên tục run lên, ném những đệ tử còn lại trên cây qua hai người Tiêu Lăng.
- Dám khiến cho Lăng Thiên minh ta khuất nhục như vậy, chết đi cho ta.
- Ta sẽ khiến cho ngươi nhổ đi toàn bộ những thứ mà ngươi đã lấy.
Tiếp nhận mấy thuộc hạ, hai người Tiêu Lăng, Cát Hoan đột nhiên hừ lạnh, hai người đồng thời ra tay.
Phanh.
Tuy nhiên, bàn tay hai người còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân thì đã cảm thấy một cỗ phong lôi chi lực cường đại tới cực điểm đột nhiên từ dưới đất bắn lên, đâm vào gan bàn chân bọn hắn.
Hai đại cao thủ tuyệt thế thoáng cái trúng chiêu, lập tức toàn thân cháy đen.
- Đây là cái gì? Không ngờ lại có thể đả thương hai đại cao thủ như Tiêu Lăng và Cát Hoang chứ?
Nhìn thấy hai người như là Lôi chấn tử, tóc tai cháy đen, bù xù, tất cả đệ tử cũ tới xem náo nhiệt cùng với đệ tử nhập môn giật mình.
Thực lực hai người Tiêu Lăng và Cát Hoan cũng có thể xếp thứ mười, thứ chín trên Phá Không tiềm lực bảng. Sức mạnh chỉ sợ có thể so với Phá Không cảnh sơ kỳ, người lợi hại như vậy không ngờ trong nháy mắt lại bị đánh thành như vậy. Cái này... Rốt cuộc là ai ra tay?
Tuy nhiên, bọn hắn còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã biết rõ đáp án. Một bóng dáng cực lớn từ dưới mặt đất xông lên, là một đầu Bạch lang cực lớn, trên người có lông trắng bóng loáng như gấm. Bên mắt trái có khí lưu xoay tròn như gió, mắt phải có quang mang lập lòe như sấm sét. Trên người có từng đạo khí tức Phá Không cảnh nhộn nhạo, còn chưa có động đã khiến cho người ta có cảm giác áp bách, trầm trọng như núi.
- yêu thú bán bộ Phá Không cảnh hai thuộc tính Phong lôi?
- Thực sự đáng sợ. Loại yêu thú này cho dù là cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ muốn thắng cũng không có khả năng. Sao lại mạnh như vậy được?
- Chẳng lẽ đây là át chủ bài của Vân Phong này? Khó trách dám khiêu chiến với đệ tử lâu năm, có được yêu thú cường đại như vậy, cho dù gặp được cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ cũng không cần phải sợ hãi.
- Xem ra gia tộc hắn rất lợi hại, yêu thú này nhất định là gia tộc trợ giúp hắn hàng phục. Nếu không bằng vào tu vi Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong, cho dù là Thuần thú sư cũng không hàng phục nổi a.
- Mặc kệ là ai hàng phục, có được yêu sủng như vậy chẳng khác nào có được cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ bảo hộ. Tiêu Lăng, Cát Hoan này không may rồi...
Nhìn thấy yêu thú đột nhiên xuất hiện, tất cả mọi người giật mình. Người ánh mắt tốt đã nhìn ra thực lực của đầu bạch lang này, mọi người tặc lưỡi không thôi.
Khó trách một đệ tử nhập môn đã dám hung hăng càn quấy, hóa ra lại có át chủ bài như vậy.
- hai đầu yêu sủng, một Hạp Hư cảnh đỉnh phong, một bán bộ Phá Không cảnh. Ha ha. Xem ra át chủ bài của vân Phong này so với trong tưởng tượng của ta còn nhiều hơn.
Cảnh Hồng nhẹ nhàng cười, duỗi người rồi nói.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Đi? Không xem náo nhiệt sao?
Người còn lại sững sờ.
Hai người tới đây là vì xem náo nhiệt, hiện tại song phương còn chưa chiến đấu, chỉ thấy một đầu yêu thú đi ra, được không bù mất a.
- Thứ cần xem đã xem rồi. Chỉ cần Cát Hoan và Tiêu Lăng không ngốc thì sẽ không ra tay. Sau đó cũng không có chuyện gì để xem, đi thôi.
Bàn chân Cảnh Hồng nhẹ nhàng điểm vào nhánh cây, cả người sưu một cái đã biến mất tại chỗ, giống như thuấn di, căn bản không có ai nhìn thấy rõ tốc độ của hắn.
Thấy hắn rời đi, Bạch Khê nghĩ một chút rồi cười khổ lắc đầu, cũng đuổi theo sát phía sau.
Quả thực không còn gì để xem, Vân Phong này có được yêu sủng Hạp Hư cảnh đỉnh phong và bán bộ Phá Không cảnh. Tiêu Lăng, Cát Hoan kia nhất định không phải là đối thủ, so với việc đứng đó tranh đấu miệng lưỡi còn không bằng thức thời rời đi.
Có thể trở thành người nổi bật trong đám đệ tử hạch tâm chắc hẳn hai gia hỏa này cũng có thể nhìn thấy rõ tình huống, sẽ không ngốc tới mức mạnh mẽ xông lên
- Thật mạnh.
Bọn hắn đến và đi không có khiến cho bao nhiêu người chú ý, chỉ có ánh mắt Nhiếp Vân ngưng trọng.
Dùng ánh mắt của hắn có thể nhìn ra thực lực hai người này, so với Tiêu Lăng và Cát Hoan còn cường đại hơn quá nhiều.
Đương nhiên hai người đã không có địch ý thì hắn cũng không cần phải nghĩ nhiều. Hắn ngẩng đầu nhìn hai minh chủ tóc tai bù xù trước mắt.
- Yêu sủng bán bộ Phá Không cảnh, khó trách hung hăng càn quấy như vậy, hóa ra có át chủ bài như vậy, rất tốt. Chúng ta đi.
Tiêu Lăng vẻ mặt dữ tợn nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt tràn ngập hận ý. Tuy nhiên tia hận ý này do dự một chút thì cũng bị hắn giấu vào trong lòng, lại quay đầu phân phó với thuộc hạ một tiếng, sau đó đi thẳng về phía trước. Vừa mới đi vài bước lại dừng lại:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi cũng đừng có đắc ý. Phá Không tiềm lực bảng không cho phép dùng yêu thú, đến lúc đó hi vọng ngươi có gan tham dự. Một khi để ta gặp phải ta sẽ không lưu tình đánh chết ngươi đâu.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 931: Phong Vân minh (1)
7.2/10 từ 35 lượt.