Vô Tận Đan Điền
Chương 927: Khắp nơi hội tụ (2)
Cảnh Hồng, đệ nhất nhân không cần tranh luận trên Phá Không tiềm lực bảng.
Nghe nói hắn tùy thời có thể đột phá tới Phá Không cảnh, thậm chí sau khi đột phá còn có thể thoát khỏi gông cùm sơ kỳ, trực tiếp đột phá tới Phá Không cảnh trung kỳ.
Nhưng mà hắn không có đột phá, muốn tu luyện một môn công pháp tới đại thành, sau đó mới đột phá.
- ha ha, mới nhập môn đã âm tàn như vậy đã nói rõ hai khả năng. Hoặc là thực lực hắn đủ cường đại, hoặc là hắn là kẻ ngu. Nhưng mà ta lại càng cảm thấy cái đầu tiên giống hơn. Cho nên ta muốn đi qua xem.
Bạch y nhân gọi là Cảnh Hồng kia lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.
Hắn cũng không có liên minh thuộc về mình, cũng không phải là không có người thuần phục. Mà là đạt tới thực lực như hắn, có liên minh hay không cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Như vậy cũng tốt, ta cũng có chút hứng thú, cùng đi vậy.
Người lên tiếng hỏi cũng cười nhạt một tiếng, cùng Cảnh Hồng một chỗ, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Nếu như là đệ tử lâu năm thì còn có thể nhận ra thanh niên này là ai, không phải là người khác mà chính là Bạch Khê đứng thứ ba trên Phá Không tiềm lực bảng.
Có thể xếp vị trí thứ ba trên Phá Không tiềm lực bảng đã nói rõ ít nhất có được năng lực chiến đấu với cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ. Thực lực chiến đấu như vậy có thể nói là đáng sợ...
..
- Ngươi nói cái gì? Không ngờ Vân Phong lại đả thương đệ tử lâu năm tới khiêu khích rồi treo trên cây?
Trogn tiểu viện đệ tử nhập môn ở lại, sắc mặt Âu Dương Thế Hùng cứng ngắc, không thể nào tin nổi.
- Đúng vậy a. Ta tận mắt nhìn thấy.
Đệ tử nhập môn gọi là Trương Bách kia dường như biết rõ đối phương có loại vẻ mặt này cho nên mới bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi vừa mới biết được tin tức này, dường như hắn còn khoa trương hơn Âu Dương Thế Hùng, trực tiếp nhảy dựng tại chỗ.
- Cái này... Tên này không còn muốn sống nữa sao? Đắc tội đệ tử lâu năm, nhất định sẽ bị trả thù.
Âu Dương Thế Hùng nói tới đây vội vàng đi ra ngoài.
- không được, ta phải nói cho hắn biết, bảo hắn trốn đi.
- Đừng đi, ngươi điên rồi sao? Hắn làm như vậy nhất định đã bị các đệ tử cũ nhìn vào, muốn tránh nhất định không tránh được. Bây giờ ngươi đi qua, một khi bị nhận định làm đồng lõa của hắn, khi đó phiền phức sẽ rất lớn.
Nhìn thấy động tác của hắn, Trương Bách vội vàng giữ chặt hắn, có chút lo lắng nói.
- Đồng lõa? Bị nhận là đồng lõa cũng không sao. Lúc chiến đấu Vân Phong đã cho ta mặt mũi, ta thiếu hắn một nhân tình. Nếu như không làm gì, cho dù an toàn thì cũng không phải là hành vi của Âu Dương Thế Hùng ta.
Âu Dương Thế Hùng vẻ mặt chính nghĩa, giãy dụa khỏi tay trương Bách.
- Ngươi..
Nhìn thấy bộ dáng kiên định của hắn, Trương Bách lắc đầu.
- Được rồi, ngươi đã đi thì ta đi cùng ngươi, bất kể thế nào Vân Phong ra tay giáo huấn những đệ tử lâu năm này cũng là xả giận cho đệ tử nhập môn như chúng ta.
- Được.
Không ngờ lúc này đối phương lại còn đứng về phía mình, Âu Dương Thế Hùng cảm động, gật gật đầu. Sau đó hai người bước ra ngoài..
..
- Lão đại, như vậy... Thực sự không có chuyện gì chứ?
Nhìn đám đệ tử lâu năm vốn cao cao tại thượng lúc này hoàn toàn không có tôn nghiêm, bị treo trên cây, hai mắt Trúc Âm trợn trừng, nuốt nước bọt.
- Có việc? Có chuyện gì sao? Đây là bọn hắn tự mình tìm phiền phức, không giết bọn chúng ta đã rất nể tình rồi.
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói, hoàn toàn không để ý.
Căn cứ vào lý giải của hắn về môn quy của Hóa Vân tông, chỉ cần không có giết chết những người này thì trưởng lão đoàn cũng sẽ không ra mặt can thiệp. Dù sao đây là tranh đấu giữa các đệ tử với nhau. Ngươi bị vũ nhục chỉ có thể nói ngươi không có thực lực mà thôi.
Đường dường là đệ tử Hóa Vân tông, tu luyện nhiều năm ở trong tông môn như vậy lại bị một đệ tử nhập môn thu thập. Nếu như trưởng lão lại ra tay, thực sự không gánh nổi việc mất mặt này.
Bọn hắn đã không ra mặt can thiệp thì sao Nhiếp Vân phải sợ hãi cơ chứ?
Mà thực lực của hắn tuy rằng không phải là đối thủ của mấy tên top đầu Phá Không tiềm lực bảng, nhưng mà đối phương muốn giết hắn, cũng không có dễ như vậy.
- Ngươi... Ngươi dám treo chúng ta ở đây, ngươi muốn chết...
Hai người đang nói chuyện với nhau thì một đệ tử cũ có tu vi Hạp Hư cảnh trung kỳ tỉnh lại, nhìn thấy mình bị treo trne cây, hắn tức giận tới mức khuôn mặt đỏ lên, lớn tiếng kêu gào.
- Minh chủ chúng ta sẽ nhanh chóng qua đây, chỉ cần minh chủ tới, ngươi nhất định sẽ phải chết.
Trước kia Nhiếp Vân chỉ dùng thiên phú Tiên Âm sư đánh cho bọn hắn bất tỉnh, cũng không có ra tay độc ác, cho nên thời gian hôn mê cũng không dài. Một khi tỉnh lại thì những người khác cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Bọn hắn vừa mới tỉnh lại cũng nhanh chóng nhìn thấy mình bị treo lên cây, cả đám đều cảm thấy giận sôi lên, sắp phát điên.
Từ trước tới nay đều là đệ tử lâu năm giáo huấn đệ tử nhập môn, cướp bóc một phen. Hiện tại chẳng những bị đệ tử nhập môn đánh mà còn bị treo lên trên cây, mất hết mặt mũi.... Chuyện này chỉ sợ sẽ khai sáng trong lịch sử Hóa Vân tông, mà nhóm người bọn hắn sẽ là ví dụ được mang ra nói mãi.
- Tiểu Hổ, ngươi cho đám người này vài cái tát. Không nên nặng tay, chỉ cần làm cho bọn hắn không nói nhảm là được.
Thân thể nhoáng lên, Tiểu Hổ bay ra khỏi Tử Hoa động phủ.
Từ lúc hắn rời khỏi Kiếm Thần tông tới lúc này đã được chừng ba tháng, Tiểu Hổ đã phục dụng Yêu Hổ Tôi cốt đan, một đường tấn cấp, chẳng hững thành công đột phá Hạp Hư cảnh mà thời khắc mấu chốt ngũ trảo kim long còn trợ giúp một chút. Hiện tại chẳng những nó có thể chất yêu hổ mà thực lực càng đạt tới Hạp Hư cảnh đỉnh phong, cho dù Nhiếp Vân chiến đấu với nó cũng chưa chắc có thể chiến thắng nó.
- Vâng.
Tiểu Hổ gần đây không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn nghe theo lời phân phó của Nhiếp Vân.
- Sưu...
Thoáng cái nó đã bay qua, một loạt tiếng tan giòn giã vang vọng
- Ngươi... Thật ác độc.
Không ngờ thiếu niên này chẳng những treo đệ tử cũ như bọn hắn ở trên cây mà còn dám để cho yêu thú đánh vào mặt bọn hắn, sắc mặt cả đám đỏ lên, thế nhưng cũng không có biện pháp gì khác.
Bị người ta treo trên cây đã bị hạ cấm chế, không có cách nào rời đi, hơn nữa cho dù có thể rời đi thì nhất định cũng không phải là đối thủ của thiếu niên này.
Vô Tận Đan Điền
Nghe nói hắn tùy thời có thể đột phá tới Phá Không cảnh, thậm chí sau khi đột phá còn có thể thoát khỏi gông cùm sơ kỳ, trực tiếp đột phá tới Phá Không cảnh trung kỳ.
Nhưng mà hắn không có đột phá, muốn tu luyện một môn công pháp tới đại thành, sau đó mới đột phá.
- ha ha, mới nhập môn đã âm tàn như vậy đã nói rõ hai khả năng. Hoặc là thực lực hắn đủ cường đại, hoặc là hắn là kẻ ngu. Nhưng mà ta lại càng cảm thấy cái đầu tiên giống hơn. Cho nên ta muốn đi qua xem.
Bạch y nhân gọi là Cảnh Hồng kia lạnh nhạt nói, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.
Hắn cũng không có liên minh thuộc về mình, cũng không phải là không có người thuần phục. Mà là đạt tới thực lực như hắn, có liên minh hay không cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
- Như vậy cũng tốt, ta cũng có chút hứng thú, cùng đi vậy.
Người lên tiếng hỏi cũng cười nhạt một tiếng, cùng Cảnh Hồng một chỗ, trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Nếu như là đệ tử lâu năm thì còn có thể nhận ra thanh niên này là ai, không phải là người khác mà chính là Bạch Khê đứng thứ ba trên Phá Không tiềm lực bảng.
Có thể xếp vị trí thứ ba trên Phá Không tiềm lực bảng đã nói rõ ít nhất có được năng lực chiến đấu với cường giả Phá Không cảnh sơ kỳ. Thực lực chiến đấu như vậy có thể nói là đáng sợ...
..
- Ngươi nói cái gì? Không ngờ Vân Phong lại đả thương đệ tử lâu năm tới khiêu khích rồi treo trên cây?
Trogn tiểu viện đệ tử nhập môn ở lại, sắc mặt Âu Dương Thế Hùng cứng ngắc, không thể nào tin nổi.
- Đúng vậy a. Ta tận mắt nhìn thấy.
Đệ tử nhập môn gọi là Trương Bách kia dường như biết rõ đối phương có loại vẻ mặt này cho nên mới bất đắc dĩ lắc đầu.
Khi vừa mới biết được tin tức này, dường như hắn còn khoa trương hơn Âu Dương Thế Hùng, trực tiếp nhảy dựng tại chỗ.
- Cái này... Tên này không còn muốn sống nữa sao? Đắc tội đệ tử lâu năm, nhất định sẽ bị trả thù.
Âu Dương Thế Hùng nói tới đây vội vàng đi ra ngoài.
- không được, ta phải nói cho hắn biết, bảo hắn trốn đi.
- Đừng đi, ngươi điên rồi sao? Hắn làm như vậy nhất định đã bị các đệ tử cũ nhìn vào, muốn tránh nhất định không tránh được. Bây giờ ngươi đi qua, một khi bị nhận định làm đồng lõa của hắn, khi đó phiền phức sẽ rất lớn.
Nhìn thấy động tác của hắn, Trương Bách vội vàng giữ chặt hắn, có chút lo lắng nói.
- Đồng lõa? Bị nhận là đồng lõa cũng không sao. Lúc chiến đấu Vân Phong đã cho ta mặt mũi, ta thiếu hắn một nhân tình. Nếu như không làm gì, cho dù an toàn thì cũng không phải là hành vi của Âu Dương Thế Hùng ta.
Âu Dương Thế Hùng vẻ mặt chính nghĩa, giãy dụa khỏi tay trương Bách.
- Ngươi..
Nhìn thấy bộ dáng kiên định của hắn, Trương Bách lắc đầu.
- Được rồi, ngươi đã đi thì ta đi cùng ngươi, bất kể thế nào Vân Phong ra tay giáo huấn những đệ tử lâu năm này cũng là xả giận cho đệ tử nhập môn như chúng ta.
- Được.
Không ngờ lúc này đối phương lại còn đứng về phía mình, Âu Dương Thế Hùng cảm động, gật gật đầu. Sau đó hai người bước ra ngoài..
..
- Lão đại, như vậy... Thực sự không có chuyện gì chứ?
Nhìn đám đệ tử lâu năm vốn cao cao tại thượng lúc này hoàn toàn không có tôn nghiêm, bị treo trên cây, hai mắt Trúc Âm trợn trừng, nuốt nước bọt.
- Có việc? Có chuyện gì sao? Đây là bọn hắn tự mình tìm phiền phức, không giết bọn chúng ta đã rất nể tình rồi.
Nhiếp Vân lạnh nhạt nói, hoàn toàn không để ý.
Căn cứ vào lý giải của hắn về môn quy của Hóa Vân tông, chỉ cần không có giết chết những người này thì trưởng lão đoàn cũng sẽ không ra mặt can thiệp. Dù sao đây là tranh đấu giữa các đệ tử với nhau. Ngươi bị vũ nhục chỉ có thể nói ngươi không có thực lực mà thôi.
Đường dường là đệ tử Hóa Vân tông, tu luyện nhiều năm ở trong tông môn như vậy lại bị một đệ tử nhập môn thu thập. Nếu như trưởng lão lại ra tay, thực sự không gánh nổi việc mất mặt này.
Bọn hắn đã không ra mặt can thiệp thì sao Nhiếp Vân phải sợ hãi cơ chứ?
Mà thực lực của hắn tuy rằng không phải là đối thủ của mấy tên top đầu Phá Không tiềm lực bảng, nhưng mà đối phương muốn giết hắn, cũng không có dễ như vậy.
- Ngươi... Ngươi dám treo chúng ta ở đây, ngươi muốn chết...
Hai người đang nói chuyện với nhau thì một đệ tử cũ có tu vi Hạp Hư cảnh trung kỳ tỉnh lại, nhìn thấy mình bị treo trne cây, hắn tức giận tới mức khuôn mặt đỏ lên, lớn tiếng kêu gào.
- Minh chủ chúng ta sẽ nhanh chóng qua đây, chỉ cần minh chủ tới, ngươi nhất định sẽ phải chết.
Trước kia Nhiếp Vân chỉ dùng thiên phú Tiên Âm sư đánh cho bọn hắn bất tỉnh, cũng không có ra tay độc ác, cho nên thời gian hôn mê cũng không dài. Một khi tỉnh lại thì những người khác cũng nhanh chóng tỉnh lại.
Bọn hắn vừa mới tỉnh lại cũng nhanh chóng nhìn thấy mình bị treo lên cây, cả đám đều cảm thấy giận sôi lên, sắp phát điên.
Từ trước tới nay đều là đệ tử lâu năm giáo huấn đệ tử nhập môn, cướp bóc một phen. Hiện tại chẳng những bị đệ tử nhập môn đánh mà còn bị treo lên trên cây, mất hết mặt mũi.... Chuyện này chỉ sợ sẽ khai sáng trong lịch sử Hóa Vân tông, mà nhóm người bọn hắn sẽ là ví dụ được mang ra nói mãi.
- Tiểu Hổ, ngươi cho đám người này vài cái tát. Không nên nặng tay, chỉ cần làm cho bọn hắn không nói nhảm là được.
Thân thể nhoáng lên, Tiểu Hổ bay ra khỏi Tử Hoa động phủ.
Từ lúc hắn rời khỏi Kiếm Thần tông tới lúc này đã được chừng ba tháng, Tiểu Hổ đã phục dụng Yêu Hổ Tôi cốt đan, một đường tấn cấp, chẳng hững thành công đột phá Hạp Hư cảnh mà thời khắc mấu chốt ngũ trảo kim long còn trợ giúp một chút. Hiện tại chẳng những nó có thể chất yêu hổ mà thực lực càng đạt tới Hạp Hư cảnh đỉnh phong, cho dù Nhiếp Vân chiến đấu với nó cũng chưa chắc có thể chiến thắng nó.
- Vâng.
Tiểu Hổ gần đây không sợ trời không sợ đất, hoàn toàn nghe theo lời phân phó của Nhiếp Vân.
- Sưu...
Thoáng cái nó đã bay qua, một loạt tiếng tan giòn giã vang vọng
- Ngươi... Thật ác độc.
Không ngờ thiếu niên này chẳng những treo đệ tử cũ như bọn hắn ở trên cây mà còn dám để cho yêu thú đánh vào mặt bọn hắn, sắc mặt cả đám đỏ lên, thế nhưng cũng không có biện pháp gì khác.
Bị người ta treo trên cây đã bị hạ cấm chế, không có cách nào rời đi, hơn nữa cho dù có thể rời đi thì nhất định cũng không phải là đối thủ của thiếu niên này.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 927: Khắp nơi hội tụ (2)
7.2/10 từ 35 lượt.