Vô Tận Đan Điền
Chương 921: Hung hăng càn quấy (1)
- Xem ra Tiêu Lăng này chán sống rồi.
Sau lưng Tiêu Lăng, Nhiếp Vân vừa mới đi tới chân núi, vừa vặn nghe được lời này của đối phương, vẻ mặt thoáng cái âm tàn.
- Ài, sắp đi rồi sao?
Trên núi, Đạm Đài Băng Nguyệt cũng không biết Tiêu Lăng mới vừa rồi còn cung kính lại nói ra nhiều lời nói âm tàn như vậy, nàng điềm tĩnh đứng bên hồ, dường như nghĩ tới tâm sự nào đó, thở dài một tiếng rồi chậm rãi xoay người lại.
Quay người lại, lập tức lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, không chút tỳ vết.
- Ồ? Tại sao nơi này lại đột nhiên có nhiều Địa mạch tinh thạch? Còn có Địa mạch tinh tủy nữa?
Đi về phía trước hai bước, nữ nhân này đang định trở về căn nhà gỗ thì đột nhiên nhìn thấy các đó không xa có một đám tinh thạch lập lòe sáng, phát ra quang mang chói mắt.
Vừa rồi tất cả tinh thần của nàng đều tập trung vào chuyện trong lòng, cũng không có chú ý tới tình huống sau lưng, cho nên căn bản không biết những tinh thạch này là ai đưa tới.
Nhìn kỹ một vòng, phát hiện ra chung quanh không có một tia dấu vết nào, thậm chí các loại dấu vết như dấu tay, dấu vết linh hồn trên tinh thạch dường như cũng đã sớm bị người ta dùng thủ đoạn nào đó loại trừ sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, dường như sợ làm bẩn nơi này vậy.
- Địa mạch tinh thạch, khoáng thạch có thể luyện chế Dời Thiên phù lục, biết rõ ta luôn tìm kiếm lại lặng lẽ đưa tới, còn không lộ diện, đa tạ ngươi.
Bàn tay trắng như ngọc phất một cái, lấy đi toàn bộ tinh thạch. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Đi vào Hóa Vân tông, bởi vì dung mạo và nguyên nhân thân phận cho nên chỉ cần là đệt ử hạch tâm gặp nàng đều liều mạng nịnh bợ, có mọt chút công lao hận không thể ôm toàn bộ lên người, mong có biểu hiện tốt trước mặt nàng.
Nhiều địa mạch tinh thạch như vậy, nhất là địa mạch tinh tủy, muốn thu thập nhất định không dễ. Nếu như quang minh chính đại đưa tới, cho dù nàng không để ý tới bất kỳ thứ gì, nhưng mà thứ quý trọng như vậy dù sao cũng nên nói lời cảm tạ. Không như người này, không ngờ lại lặng lẽ đưa tới, không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào, dường như sợ nàng biết vậy.
Làm được kín đáo như vậy hiển nhiên không phải vì nịnh nọt, dường biết rõ nàng muốn tìm kiếm thứ này, vì giảm bớt phiền phức cho nàng a. Chỉ là nàng thật sự không biết tại sao người này lại quan tâm tới mình như vậy.
- Sẽ là ai chứ?
Nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được, Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu, trở lại căn nhà gỗ, nhưng mà lần đầu tiên trong lòng sinh ra một tia hiếu kỳ nhàn nhạt với một người..
Lòng hiếu kỳ này tựa như một khỏa hạt giống vậy, một khi có cơ hội thích hợp sẽ mọc rễ nảy mầm, trưởng thành thành đại thụ che trời.
...
Mặc dù cảm thấy tức giận với lời nói vô sỉ của Tiêu Lăng, nhưng mà hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc giết người. Cho dù có muốn giết thì cũng phải tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay, ít nhất ở trong thiên ngoại thiên này không được.
Dù sao quang minh chính đại đánh chết đệ tử hạch tâm, nhất định sẽ có không ít phiền phức.
Vốn hắn định gặp mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhưng cuối cùng vẫn buông tha cho suy nghĩ này. Chỉ có thể đặt địa mạch tinh thạch cướp được từ chỗ Tang Hồng Y để lại trên mặt đất rồi lặng lẽ rời đi.
Hiện tại hiển nhiên cũng không phải là thời cơ tốt nhất để gặp mặt, vẫn nên yên tâm tu luyện thì hơn. Đợi tới khi tu luyện tới cấp bậc nhất định tự nhiên sẽ có cơ hội làm quen.
Lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Cho dù chỉ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cũng không có nhìn thấy dung nhan trong mộng, nhưng mà Nhiếp Vân vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Có cái gì thỏa mãn hơn việc biết nàng vẫn sống tốt chứ?
Phanh phanh phanh.
Mang theo vẻ ngọt ngào trên mặt, đang định đi tu luyện thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếp đập của dồn dập.
Đệ tử nhập môn tuy rằng địa vị không coa, thế nhưng sau này nhất định sẽ trở thành đệ tử hạch tâm. Cho dù trưởng lão muốn gặp thì cũng phải thông truyền trước, không nói hai lời trực tiếp xông vào cũng có chút quá phận a.
Ầm ầm.
Suy nghĩ này còn chưa chấm dứt thì cửa tiểu viện đã bị lực lượng cường đại cưỡng ép mở ra, có mấy đạo thân ảnh đi tới.
- Ngươi chính là đệ tử nhập môn mới tới?
Bóng người đi tới, cầm đầu là một thanh niên vẻ mặt tối tăm, tu vi đạt tới Hạp Hư cảnh trung kỳ, sắc mặt vàng như nến, hàm răng cao thấp không đều. Vừa nhìn thấy Nhiếp Vân hắn đã hừ lạnh một tiếng, tựa như chúa tể nhìn cừu non đợi làm thịt vậy.
Nhiếp Vân nhướng mày.
- Hừ, không hiểu quy củ. Mắt mù hay sao? Các sư huynh tới tìm ngươi còn không mau giao đồ tốt ra đây? Không nên ép chúng ta động thủ, nếu như thực sự phải làm như vậy, ngươi sẽ phát hiện thực lực mà ngươi luôn tự ngạo, ngu xuẩn, nực cười tới cỡ nào.
Thanh niên vẻ mặt tối tăm kia âm trầm cười cười, vung tay lên, từ trên cao nhìn xuống rồi nói.
- Giao ra thứ tốt?
- Không sai, đây chính là quy củ. Đệ tử mới nhập môn đều phải cống hiến bảo bối cho đệ tử cũ. Còn không mau lấy ra.
Thanh niên này nói tiếp.
- Đệ tử mới nhập môn dâng tặng lễ vật cho đệ tử cũ?
Nhiếp Vân đột nhiên nghĩ lại, dường như có chuyện như vậy a. Mỗi một lần tông môn tuyển nhận đệ tử mới, đệ tử cũ đều đi qua vơ vét một chút, thừa cơ áp bách. Nếu không Viên Kim cũng không trịnh trọng cảnh cáo như vậy.
Kiếp trước bởi vì hắn phóng ra Hồng Diễm đan hỏa cho nên được Bắc trưởng lão nhìn trúng mà mang đi, cho nên không có trải qua bước này. Vì vậy lúc này nghe nói có chút ngạc nhiên, sau đó mới hiểu được.
- Đây là một kiện Linh binh thượng phẩm, là binh khí tốt nhất của ta.
Nghĩ một chút, Nhiếp Vân quyết định không nên gây phiền phức thì hơn. Dù sao trên người hắn cũng có rất nhiều bảo bối, cũng không quan tâm tới một hai kiện. Cứ cho đám người này, sau đó trộm lại là được. Vì vậy hắn lập tức lấy ra một kiện Linh binh thượng phẩm, tiện tay ném qua.
- Linh binh thượng phẩm?
Trong mắt thanh niên kia hiện lên vẻ tham lam, đồng thời còn có vẻ âm tàn.
- Xem ra là dê béo, nếu như là dê béo, một kiện Linh binh thượng phẩm sao đủ được chứ? Hắc hắc, ta vừa mới sửa quy củ, lập tức giao ra hai mươi kiện Linh binh thượng phẩm, năm kiện Linh binh tuyệt phẩm, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vô Tận Đan Điền
Sau lưng Tiêu Lăng, Nhiếp Vân vừa mới đi tới chân núi, vừa vặn nghe được lời này của đối phương, vẻ mặt thoáng cái âm tàn.
- Ài, sắp đi rồi sao?
Trên núi, Đạm Đài Băng Nguyệt cũng không biết Tiêu Lăng mới vừa rồi còn cung kính lại nói ra nhiều lời nói âm tàn như vậy, nàng điềm tĩnh đứng bên hồ, dường như nghĩ tới tâm sự nào đó, thở dài một tiếng rồi chậm rãi xoay người lại.
Quay người lại, lập tức lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành, không chút tỳ vết.
- Ồ? Tại sao nơi này lại đột nhiên có nhiều Địa mạch tinh thạch? Còn có Địa mạch tinh tủy nữa?
Đi về phía trước hai bước, nữ nhân này đang định trở về căn nhà gỗ thì đột nhiên nhìn thấy các đó không xa có một đám tinh thạch lập lòe sáng, phát ra quang mang chói mắt.
Vừa rồi tất cả tinh thần của nàng đều tập trung vào chuyện trong lòng, cũng không có chú ý tới tình huống sau lưng, cho nên căn bản không biết những tinh thạch này là ai đưa tới.
Nhìn kỹ một vòng, phát hiện ra chung quanh không có một tia dấu vết nào, thậm chí các loại dấu vết như dấu tay, dấu vết linh hồn trên tinh thạch dường như cũng đã sớm bị người ta dùng thủ đoạn nào đó loại trừ sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, dường như sợ làm bẩn nơi này vậy.
- Địa mạch tinh thạch, khoáng thạch có thể luyện chế Dời Thiên phù lục, biết rõ ta luôn tìm kiếm lại lặng lẽ đưa tới, còn không lộ diện, đa tạ ngươi.
Bàn tay trắng như ngọc phất một cái, lấy đi toàn bộ tinh thạch. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Đạm Đài Lăng Nguyệt hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Đi vào Hóa Vân tông, bởi vì dung mạo và nguyên nhân thân phận cho nên chỉ cần là đệt ử hạch tâm gặp nàng đều liều mạng nịnh bợ, có mọt chút công lao hận không thể ôm toàn bộ lên người, mong có biểu hiện tốt trước mặt nàng.
Nhiều địa mạch tinh thạch như vậy, nhất là địa mạch tinh tủy, muốn thu thập nhất định không dễ. Nếu như quang minh chính đại đưa tới, cho dù nàng không để ý tới bất kỳ thứ gì, nhưng mà thứ quý trọng như vậy dù sao cũng nên nói lời cảm tạ. Không như người này, không ngờ lại lặng lẽ đưa tới, không có lưu lại bất kỳ dấu vết nào, dường như sợ nàng biết vậy.
Làm được kín đáo như vậy hiển nhiên không phải vì nịnh nọt, dường biết rõ nàng muốn tìm kiếm thứ này, vì giảm bớt phiền phức cho nàng a. Chỉ là nàng thật sự không biết tại sao người này lại quan tâm tới mình như vậy.
- Sẽ là ai chứ?
Nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra được, Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu, trở lại căn nhà gỗ, nhưng mà lần đầu tiên trong lòng sinh ra một tia hiếu kỳ nhàn nhạt với một người..
Lòng hiếu kỳ này tựa như một khỏa hạt giống vậy, một khi có cơ hội thích hợp sẽ mọc rễ nảy mầm, trưởng thành thành đại thụ che trời.
...
Mặc dù cảm thấy tức giận với lời nói vô sỉ của Tiêu Lăng, nhưng mà hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc giết người. Cho dù có muốn giết thì cũng phải tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay, ít nhất ở trong thiên ngoại thiên này không được.
Dù sao quang minh chính đại đánh chết đệ tử hạch tâm, nhất định sẽ có không ít phiền phức.
Vốn hắn định gặp mặt Đạm Đài Lăng Nguyệt, nhưng cuối cùng vẫn buông tha cho suy nghĩ này. Chỉ có thể đặt địa mạch tinh thạch cướp được từ chỗ Tang Hồng Y để lại trên mặt đất rồi lặng lẽ rời đi.
Hiện tại hiển nhiên cũng không phải là thời cơ tốt nhất để gặp mặt, vẫn nên yên tâm tu luyện thì hơn. Đợi tới khi tu luyện tới cấp bậc nhất định tự nhiên sẽ có cơ hội làm quen.
Lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Cho dù chỉ nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cũng không có nhìn thấy dung nhan trong mộng, nhưng mà Nhiếp Vân vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Có cái gì thỏa mãn hơn việc biết nàng vẫn sống tốt chứ?
Phanh phanh phanh.
Mang theo vẻ ngọt ngào trên mặt, đang định đi tu luyện thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếp đập của dồn dập.
Đệ tử nhập môn tuy rằng địa vị không coa, thế nhưng sau này nhất định sẽ trở thành đệ tử hạch tâm. Cho dù trưởng lão muốn gặp thì cũng phải thông truyền trước, không nói hai lời trực tiếp xông vào cũng có chút quá phận a.
Ầm ầm.
Suy nghĩ này còn chưa chấm dứt thì cửa tiểu viện đã bị lực lượng cường đại cưỡng ép mở ra, có mấy đạo thân ảnh đi tới.
- Ngươi chính là đệ tử nhập môn mới tới?
Bóng người đi tới, cầm đầu là một thanh niên vẻ mặt tối tăm, tu vi đạt tới Hạp Hư cảnh trung kỳ, sắc mặt vàng như nến, hàm răng cao thấp không đều. Vừa nhìn thấy Nhiếp Vân hắn đã hừ lạnh một tiếng, tựa như chúa tể nhìn cừu non đợi làm thịt vậy.
Nhiếp Vân nhướng mày.
- Hừ, không hiểu quy củ. Mắt mù hay sao? Các sư huynh tới tìm ngươi còn không mau giao đồ tốt ra đây? Không nên ép chúng ta động thủ, nếu như thực sự phải làm như vậy, ngươi sẽ phát hiện thực lực mà ngươi luôn tự ngạo, ngu xuẩn, nực cười tới cỡ nào.
Thanh niên vẻ mặt tối tăm kia âm trầm cười cười, vung tay lên, từ trên cao nhìn xuống rồi nói.
- Giao ra thứ tốt?
- Không sai, đây chính là quy củ. Đệ tử mới nhập môn đều phải cống hiến bảo bối cho đệ tử cũ. Còn không mau lấy ra.
Thanh niên này nói tiếp.
- Đệ tử mới nhập môn dâng tặng lễ vật cho đệ tử cũ?
Nhiếp Vân đột nhiên nghĩ lại, dường như có chuyện như vậy a. Mỗi một lần tông môn tuyển nhận đệ tử mới, đệ tử cũ đều đi qua vơ vét một chút, thừa cơ áp bách. Nếu không Viên Kim cũng không trịnh trọng cảnh cáo như vậy.
Kiếp trước bởi vì hắn phóng ra Hồng Diễm đan hỏa cho nên được Bắc trưởng lão nhìn trúng mà mang đi, cho nên không có trải qua bước này. Vì vậy lúc này nghe nói có chút ngạc nhiên, sau đó mới hiểu được.
- Đây là một kiện Linh binh thượng phẩm, là binh khí tốt nhất của ta.
Nghĩ một chút, Nhiếp Vân quyết định không nên gây phiền phức thì hơn. Dù sao trên người hắn cũng có rất nhiều bảo bối, cũng không quan tâm tới một hai kiện. Cứ cho đám người này, sau đó trộm lại là được. Vì vậy hắn lập tức lấy ra một kiện Linh binh thượng phẩm, tiện tay ném qua.
- Linh binh thượng phẩm?
Trong mắt thanh niên kia hiện lên vẻ tham lam, đồng thời còn có vẻ âm tàn.
- Xem ra là dê béo, nếu như là dê béo, một kiện Linh binh thượng phẩm sao đủ được chứ? Hắc hắc, ta vừa mới sửa quy củ, lập tức giao ra hai mươi kiện Linh binh thượng phẩm, năm kiện Linh binh tuyệt phẩm, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 921: Hung hăng càn quấy (1)
7.2/10 từ 35 lượt.