Vô Tận Đan Điền
Chương 898: Câu hồn lung (1)
Vô thượng đại kiếm thuật chính là do tông sư khai phái Kiếm Thần tông trước đó sáng chế ra, do mười bộ Vô thượng kiếm thuật liên hợp mà thành. Vô luận là chiêu số hay là lý giải với kiếm đạo đều đạt tới cực hạn, cực kỳ hoàn mỹ. Nếu như đem ám kình dung nhập vào, như vậy chẳng khác nào chắp vải thô lên trên gấm, làm ảnh hưởng tới uy lực vốn có.
Muốn chính thức dung hợp những thứ này chỉ sợ liên quan tới vấn đề dung hợp đan điền chi khí, rốt cuộc có loại tình huống này hay không Nhiếp Vân cũng chưa biết được. Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội về sau, chậm rãi tu luyện, chậm rãi cảm ngộ mà thôi.
Nhiếp Vân vừa mới rời đi thì trong một căn phòng kín đáo ở giao dịch đại hội có hai đạo thân ảnh chậm rãi hiển hiện.
- Vừa rồi ngươi nhìn thấy chứ?
Sắc mặt Hồ Khuê cực kỳ khó coi.
- Thực lực tiểu tử này không hề dưới chúng ta. Hắn có khả năng là thần thâu Thiên Huyễn mà chúng ta gặp được ở Nhất Túy lâu a.
Tang Hồng Y phán đoán.
- Tên này xuất quỷ nhập thần, cho dù chúng ta có đấu giá mua được đồ thì chỉ sợ cũng sẽ bị hắn trộm đi, ta thấy không bằng trực tiếp...
Hồ Khuê làm thủ thế giết.
- Đây là biện pháp tốt, tuy nhiên nhất định phải xử lý cho tốt. Thần thâu Thiên Huyễn có thể dương danh trên Phù Thiên đại lục nhiều năm như vậy mà vẫn có thể sống tốt, thủ đoạn chạy trối chết nhất định rất nhiều, có thể nói là khủng bố. Nếu như muốn giết hắn, không chuẩn bị đầy đủ, như vậy sau này sẽ phiền phức lớn.
Tang Hồng Y gật đầu, nhíu mày nói.
Đánh chết được Thiên Huyễn thì cũng không sao, giết không được, đợi hắn ta trở lại báo thù, khi đó cho dù hai người ở trong Hóa Vân tông cũng khó tránh nổi kết cục kia a.
Không sợ người trộm chỉ sợ bị tặc nhân nhớ thương. Bị đệ nhất thần thâu trên đại lục thương nhớ, nhất định rất là khó chịu.
- Xem ra chỉ có thể dùng Phá Không quần sơn đồ của ngươi.
Suy nghĩ một hồi, Tang Hồng Y đột nhiên nói.
- Phá Không quần sơn đồ?
Hồ Khuê nhướng mày, liên tục khoát tay.
- không được, đây chính là bảo bối mà ta dốc hết tâm huyết để dùng ở Quỷ Vụ minh hải, xem như là thủ đoạn bảo vệ tính mạng cuối cùng. Dùng để đối phó với tên này? Không ổn, không ổn.
- Có gì mà không ổn chứ? Hắn là thần thâu Thiên huyễn, trên người có rất nhiều bảo vật, chỉ cần đánh chết, đạt được những vật này, đột phá Phá Không cảnh ở trong tầm tay. Một khi đột phá, trở lại tông môn sẽ trở thành Thái thượng trưởng lão, khi đó còn gì phải sợ nữa chứ?
Ánh mắt Tang Hồng Y lập lòe, dường như tất cả tính toán đều nằm trong bàn tay hắn vậy.
- Thực lực Phá Không cảnh, hơn nữa lại thêm sư phụ chúng ta, hai vị Thái thượng trưởng lão Phá Không cảnh. Trong mười trưởng lão đã có bốn. Khi đó quyền hành trong Hóa Vân tông không phải nằm trong tay chúng ta hay sao?
Hiện tại trong Hóa Vân tông chỉ có tám vị Thái thượng trưởng lão Phá Không cảnh, trong đó có hai vị lại là sư phụ của Hồ Khuê và Tang Hồng Y, nếu như hai người bọn hắn đồng thời đột phá, cũng trở thành trưởng lão, như vậy sẽ có quyền nói chuyện rất lớn trong tông môn.
Nghe Tang Hồng Y nói vậy, Hồ Khuê có chút động tâm.
Trở thành Thái thượng trưởng lão, số lượng tài nguyên đạt được hoàn toàn khác với đệ tử hạch tâm, nếu như thực sự có thể thành công, đừng nói là một kiện Phá không quần sơn đồ, cho dù tiêu hao hai kiện cũng không có gì.
- Chỉ là... Vạn nhất trên người thiên huyễn kia không có bảo vật, không công tiêu hao một kiện Phá không quần sơn đồ, như vậy chẳng phải lỗ lớn hay sao?
Hồ Khuê nói ra lo lắng của mình.
- Ha ha, Hồ huynh lo xa rồi. Cho dù trên người hắn không có bảo vật, chỉ cần đánh chết hắn, ngươi lấy lại Phật Cốt xá lợi, sau đó lại lấy được tràng hạt kia. Khi đó không phải cũng đủ để cho ngươi đột phá Phá Không cảnh hay sao?
Tang Hồng Y cười nói.
- Không sai, chỉ cần có thể lấy được tràng hạt và Phật Cốt xá lợi dung hợp lại, khi đó luyện hóa nó vào trong thân thẻ, ta tuyệt đối có thể thừa cơ đột phá, đạt tới Phá Không cảnh.
Nói tới tu luyện, trong mắt Hồ Khuê tràn ngập vẻ tự tin.
- Như vậy còn do dự gì nữa?
Tang Hồng Y khẽ nói.
- Chỉ là hiện tại đấu giá hội còn chưa bắt đầu, tràng hạt cũng chưa tới tay...
- Dù sao hiện tại thành chủ Bao Đồng kia đã hoài nghi chúng ta, sớm muộn gì cũng đánh chết hắn, so với việc làm như vậy, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong. Trực tiếp giết người đoạt đồ là được, cần gì phải chờ tới đấu giá hội chứ? Đợi tới lúc tin tức rơi vào trong tông môn, chúng ta đã trở thành cường giả Phá Không cảnh, trở thành Thái thượng trưởng lão, khi đó còn có ai dám làm gì nữa?
Tang Hồng Y cười lạnh.
- Đúng. Chỉ cần đột phá, thân phận địa vị sẽ lập tức xảy ra biến hóa, tới khi đó không ai làm gì được chúng ta. Liều một phen.
Hai mắt Hồ Khuê sáng ngời.
- Như vậy được rồi, ta phái người gọi tên thành chủ kia tới.
Làm Hồ Khuê động tâm, Tang Hồng Y quay người nói với một đệ tử sau lưng hắn.
Người này đi ra ngoài, không tới mười phút vị thành chủ Bao Đồng kia đã đi tới.
- Bao Đồng bái kiến nhị vị tiền bối.
Thành chủ không biết nguy hiểm đã hàng lâm, vẻ mặt hắn cung kính, nói.
- Ha ha, tới đúng lúc lắm.
Tang Hồng Y vung tay lên, phong tỏa toàn bộ chung qunah, đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi ray tay.
...
- Nhìn xem cái lồng này có gì cổ quái.
Nhiếp Vân từ trong giám bảo đại hội đi ra ngoài, trực tiếp trở lại chỗ ở rồi tiến vào trong Tử Hoa động phủ.
Vừa mới tiến vào hắn đã lấy cái lồng kia ra, ngón tay nhẹ nhàng vung vẩy, cũng không có phát hiện ra điểm nào kỳ quái.
Thứ này nhìn như lồng sắt, kỳ thực là do vật chất đặc thù tạo thành, cổ quái tới cực điểm. Nếu như chỉ nhìn từ bên ngoài vào cũng không có bất kỳ chỗ đặc thù gì, thực sự không biết vì sao lại có thể làm cho hồn tự vui mừng nhảy lên như vjaya.
Ngón tay khẽ điểm, lập tức lấy ra quan tài có ghi hồn tự từ trong cơ thể ra.
Sưu.
Hồn tự vừa mới xuất hiện thì lập tức đã từ trong quan tài bay ra, bay về phía cái lồng cũ kỹ này.
Ông.
Cả hai đụng vào nhau, không hề có gì ngoài ý muốn, dung hợp vào một cỗ. Lập tức có một cỗ cảm giác nhộn nhạo, làm cho người ta mê muội xuất hiện. Giống như chỉ cần nhìn một cái là linh hồn sẽ bị thôn phệ, bị kéo vào trong bóng đêm
vô tận vậy.
Loại cảm giác mê muội này cho dù là linh hồn Linh cấp đỉnh phong của Nhiếp Vân cũng cảm thấy khó có thể ngăn cản.
Vô Tận Đan Điền
Muốn chính thức dung hợp những thứ này chỉ sợ liên quan tới vấn đề dung hợp đan điền chi khí, rốt cuộc có loại tình huống này hay không Nhiếp Vân cũng chưa biết được. Xem ra chỉ có thể tìm cơ hội về sau, chậm rãi tu luyện, chậm rãi cảm ngộ mà thôi.
Nhiếp Vân vừa mới rời đi thì trong một căn phòng kín đáo ở giao dịch đại hội có hai đạo thân ảnh chậm rãi hiển hiện.
- Vừa rồi ngươi nhìn thấy chứ?
Sắc mặt Hồ Khuê cực kỳ khó coi.
- Thực lực tiểu tử này không hề dưới chúng ta. Hắn có khả năng là thần thâu Thiên Huyễn mà chúng ta gặp được ở Nhất Túy lâu a.
Tang Hồng Y phán đoán.
- Tên này xuất quỷ nhập thần, cho dù chúng ta có đấu giá mua được đồ thì chỉ sợ cũng sẽ bị hắn trộm đi, ta thấy không bằng trực tiếp...
Hồ Khuê làm thủ thế giết.
- Đây là biện pháp tốt, tuy nhiên nhất định phải xử lý cho tốt. Thần thâu Thiên Huyễn có thể dương danh trên Phù Thiên đại lục nhiều năm như vậy mà vẫn có thể sống tốt, thủ đoạn chạy trối chết nhất định rất nhiều, có thể nói là khủng bố. Nếu như muốn giết hắn, không chuẩn bị đầy đủ, như vậy sau này sẽ phiền phức lớn.
Tang Hồng Y gật đầu, nhíu mày nói.
Đánh chết được Thiên Huyễn thì cũng không sao, giết không được, đợi hắn ta trở lại báo thù, khi đó cho dù hai người ở trong Hóa Vân tông cũng khó tránh nổi kết cục kia a.
Không sợ người trộm chỉ sợ bị tặc nhân nhớ thương. Bị đệ nhất thần thâu trên đại lục thương nhớ, nhất định rất là khó chịu.
- Xem ra chỉ có thể dùng Phá Không quần sơn đồ của ngươi.
Suy nghĩ một hồi, Tang Hồng Y đột nhiên nói.
- Phá Không quần sơn đồ?
Hồ Khuê nhướng mày, liên tục khoát tay.
- không được, đây chính là bảo bối mà ta dốc hết tâm huyết để dùng ở Quỷ Vụ minh hải, xem như là thủ đoạn bảo vệ tính mạng cuối cùng. Dùng để đối phó với tên này? Không ổn, không ổn.
- Có gì mà không ổn chứ? Hắn là thần thâu Thiên huyễn, trên người có rất nhiều bảo vật, chỉ cần đánh chết, đạt được những vật này, đột phá Phá Không cảnh ở trong tầm tay. Một khi đột phá, trở lại tông môn sẽ trở thành Thái thượng trưởng lão, khi đó còn gì phải sợ nữa chứ?
Ánh mắt Tang Hồng Y lập lòe, dường như tất cả tính toán đều nằm trong bàn tay hắn vậy.
- Thực lực Phá Không cảnh, hơn nữa lại thêm sư phụ chúng ta, hai vị Thái thượng trưởng lão Phá Không cảnh. Trong mười trưởng lão đã có bốn. Khi đó quyền hành trong Hóa Vân tông không phải nằm trong tay chúng ta hay sao?
Hiện tại trong Hóa Vân tông chỉ có tám vị Thái thượng trưởng lão Phá Không cảnh, trong đó có hai vị lại là sư phụ của Hồ Khuê và Tang Hồng Y, nếu như hai người bọn hắn đồng thời đột phá, cũng trở thành trưởng lão, như vậy sẽ có quyền nói chuyện rất lớn trong tông môn.
Nghe Tang Hồng Y nói vậy, Hồ Khuê có chút động tâm.
Trở thành Thái thượng trưởng lão, số lượng tài nguyên đạt được hoàn toàn khác với đệ tử hạch tâm, nếu như thực sự có thể thành công, đừng nói là một kiện Phá không quần sơn đồ, cho dù tiêu hao hai kiện cũng không có gì.
- Chỉ là... Vạn nhất trên người thiên huyễn kia không có bảo vật, không công tiêu hao một kiện Phá không quần sơn đồ, như vậy chẳng phải lỗ lớn hay sao?
Hồ Khuê nói ra lo lắng của mình.
- Ha ha, Hồ huynh lo xa rồi. Cho dù trên người hắn không có bảo vật, chỉ cần đánh chết hắn, ngươi lấy lại Phật Cốt xá lợi, sau đó lại lấy được tràng hạt kia. Khi đó không phải cũng đủ để cho ngươi đột phá Phá Không cảnh hay sao?
Tang Hồng Y cười nói.
- Không sai, chỉ cần có thể lấy được tràng hạt và Phật Cốt xá lợi dung hợp lại, khi đó luyện hóa nó vào trong thân thẻ, ta tuyệt đối có thể thừa cơ đột phá, đạt tới Phá Không cảnh.
Nói tới tu luyện, trong mắt Hồ Khuê tràn ngập vẻ tự tin.
- Như vậy còn do dự gì nữa?
Tang Hồng Y khẽ nói.
- Chỉ là hiện tại đấu giá hội còn chưa bắt đầu, tràng hạt cũng chưa tới tay...
- Dù sao hiện tại thành chủ Bao Đồng kia đã hoài nghi chúng ta, sớm muộn gì cũng đánh chết hắn, so với việc làm như vậy, hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì làm cho xong. Trực tiếp giết người đoạt đồ là được, cần gì phải chờ tới đấu giá hội chứ? Đợi tới lúc tin tức rơi vào trong tông môn, chúng ta đã trở thành cường giả Phá Không cảnh, trở thành Thái thượng trưởng lão, khi đó còn có ai dám làm gì nữa?
Tang Hồng Y cười lạnh.
- Đúng. Chỉ cần đột phá, thân phận địa vị sẽ lập tức xảy ra biến hóa, tới khi đó không ai làm gì được chúng ta. Liều một phen.
Hai mắt Hồ Khuê sáng ngời.
- Như vậy được rồi, ta phái người gọi tên thành chủ kia tới.
Làm Hồ Khuê động tâm, Tang Hồng Y quay người nói với một đệ tử sau lưng hắn.
Người này đi ra ngoài, không tới mười phút vị thành chủ Bao Đồng kia đã đi tới.
- Bao Đồng bái kiến nhị vị tiền bối.
Thành chủ không biết nguy hiểm đã hàng lâm, vẻ mặt hắn cung kính, nói.
- Ha ha, tới đúng lúc lắm.
Tang Hồng Y vung tay lên, phong tỏa toàn bộ chung qunah, đột nhiên cười lạnh một tiếng rồi ray tay.
...
- Nhìn xem cái lồng này có gì cổ quái.
Nhiếp Vân từ trong giám bảo đại hội đi ra ngoài, trực tiếp trở lại chỗ ở rồi tiến vào trong Tử Hoa động phủ.
Vừa mới tiến vào hắn đã lấy cái lồng kia ra, ngón tay nhẹ nhàng vung vẩy, cũng không có phát hiện ra điểm nào kỳ quái.
Thứ này nhìn như lồng sắt, kỳ thực là do vật chất đặc thù tạo thành, cổ quái tới cực điểm. Nếu như chỉ nhìn từ bên ngoài vào cũng không có bất kỳ chỗ đặc thù gì, thực sự không biết vì sao lại có thể làm cho hồn tự vui mừng nhảy lên như vjaya.
Ngón tay khẽ điểm, lập tức lấy ra quan tài có ghi hồn tự từ trong cơ thể ra.
Sưu.
Hồn tự vừa mới xuất hiện thì lập tức đã từ trong quan tài bay ra, bay về phía cái lồng cũ kỹ này.
Ông.
Cả hai đụng vào nhau, không hề có gì ngoài ý muốn, dung hợp vào một cỗ. Lập tức có một cỗ cảm giác nhộn nhạo, làm cho người ta mê muội xuất hiện. Giống như chỉ cần nhìn một cái là linh hồn sẽ bị thôn phệ, bị kéo vào trong bóng đêm
vô tận vậy.
Loại cảm giác mê muội này cho dù là linh hồn Linh cấp đỉnh phong của Nhiếp Vân cũng cảm thấy khó có thể ngăn cản.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 898: Câu hồn lung (1)
7.2/10 từ 35 lượt.