Vô Tận Đan Điền
Chương 896: Lồng sắt (1)
- Mười khỏa linh thạch thượng phẩm?
Nghe giá cả như vậy, hô hấp của người trung niên này thoáng cái trở nên dồn dập.
Mười khỏa linh thạch thượng phẩm có thể so với mười vạn linh thạch hạ phẩm. Cho dù là ở thành thị nhị lưu cũng là con số tài phú lớn, thậm chí còn có thể mua được một căn nhà.
- Cái này.... Cái lồng này có thể bắt cá, tuy rằng không lớn...
Tuy nhiên, hắn nói cả buổi cũng không nghĩ ra được một loại tác dụng nào có thể phủ lên trên người nó.
- Ha ha...
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân tiện tay ném ra một khỏa linh thạch trung phẩm.
- Được rồi, nhìn ngươi nói không nên lời cũng coi như không giống đám gian thương kia. Cho ngươi một khỏa linh thạch trung phẩm, ta lấy thứ này.
Một khỏa linh thạch trung phẩm có thể so với một trăm khỏa linh thạch hạ phẩm, đối với một cái lồng sắt cũ kỹ mà nói, đã là lời lớn.
- Tốt, tốt.
Vẻ mặt trung niên này tươi cười, cầm cái lồng đưa cho Nhiếp Vân.
Không ngờ tới có thể dễ mua như vậy, Nhiếp Vân cố nén kích động, đang định lấy cái lồng thì đột nhiên đã cảm thấy một cỗ sát khí từ cách đó không xa bắn tới, bắn thẳng vào bàn tay mình.
Tốc độ này cực nhanh, lực lượng cũng mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần bàn tay không rút lui thì nhất định sẽ bị xuyên thủng.
Xoẹt.
Nhiếp Vân rút bàn tay lại, đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai đạo thân ảnh bước tới.
Đi đầu là một trung niên, giữa hai hàng lông mày nối lại, tạo thành một chữ, khí tức dày đặc, trầm ổn như núi. Lúc đi đường mang theo tiếng gió ù ù, vừa nhìn đã biết là người có được thực lực rất mạnh, ít nhất cũng ngoài Hạp Hư cảnh trung kỳ. Sát khí vừa rồi là do hắn phát ra.
Phía sau hắn là một thanh niên, bộ dáng có chút bình thường, thực lực cũng chỉ là Thiên Kiều cảnh hậu kỳ, hẳn là hậu bối của người này.
- Thứ này ta muốn, một khỏa linh thạch thượng phẩm.
Thấy Nhiếp Vân nhìn hắn, trong mắt người trung niên kia hiện lên vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném ra một khỏa linh thạch thượng phẩm.
- Ngại quá, thứ này ta đã mua, việc buôn bán phải chú ý tới trước sau.
Không để ý tới lời hắn nói, Nhiếp Vân vươn tay lấy cái lồng cũ kỹ, lạnh nhạt nói.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Mau buông thứ đó xuống, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Thanh niên Thiên Kiều cảnh hậu kỳ kai thấy Nhiếp Vân không để ý tới lời nói của người trung niên, hắn hét to một tiếng rồi đi tới.
Người này mặc y phục màu xanh, nhìn khí tức khác với trung niên kia, vừa nhìn đã biết tính tình táo bạo.
- Người Tĩnh Thiên tông?
Nhìn thấy y phục và khí tức của trung niên, Nhiếp Vân hỏi.
- Biết rõ còn không mau buông thứ này xuống? Sư phụ ta ở trong Tĩnh Thiên tông là Thái thượng trưởng lão, cái lồng này sư phụ ta vừa ý. Lập tức buông tay, đền một trăm khỏa linh thạch thượng phẩm, có lẽ còn có thể tránh được đại kiếp nạn. Bằng không, hắc hắc, tự gánh lấy hậu quả.
Thanh niên này hừ lạnh một tiếng, ngang ngược càn rỡ vô cùng.
Người trung niên phía sau hắn cũng không phản đối lời này, rất hiển nhiên định trắng trợn đoạt đồ.
Tám đại tông môn theo thứ tự là Hóa Vân tông, Di Thần tông, Thanh vân tông, Tiên võ tông, Tử Đàn tông, Tĩnh Thiên tông, Vân Tiêu tông, Kiếm Thần tông.
Trong đó Tĩnh Thiên tông tu luyện Linh hồn chi đạo, chú ý linh hồn trầm ổn, hành xử không sợ hãi. Bởi vì tu tập linh hồn chi đạo cho nên có thể nhìn ra thứ này đặc thù cũng rất bình thường. Chỉ là bá đạo liều lĩnh như vậy lại không có chút nào giống với giáo lý tĩnh như hư không, vững như thái sơn.
- Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Còn không bằng đi ra ngoài mua lấy cái bát để đi xin còn hơn. Chỉ là ta cũng không có tiền dư để thưởng ngươi đâu.
Thấy đối phương nói chuyện không khách khí, Nhiếp Vân mặc kệ. Hắn đứng lên, duỗi lưng, cổ tay khẽ đảo, thu cái lồng cũ kỹ vào trong nạp vật đan điền rồi quay người đi tới nơi khác.
Vân Huyên và Di Hoa hắn cũng không sợ chứ đừng nói là một Thái thượng trưởng lão.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đứng lại cho ta.
Thanh niên kia không ngờ tới gia hỏa tuổi không lớn trước mắt lại lớn mật như vậy, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên âm trầm, đi về phía trước hai bước, chộp về phía bả vai Nhiếp Vân.
Năm ngón tay như móc câu, mang theo tiếng hổ gầm, vừa nhìn uy thế đã biết rõ căn bản không muốn làm cho người ta đứng lại mà định làm tổn thương người ta.
- hừ...
Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau nửa bước, bả vai co lại, vừa vặn tránh thoát một trảo của đối phương, chui vào dưới cánh tay đối phương, xoay eo, đập vai, lực lượng như là dây cung phát lực.
Phanh...
Thoáng một cái tiếng răng rắc vang lên, thanh niên kia chỉ cảm thấy cánh tay cùng với toàn thân bị bả vai của Nhiếp Vân va chạm lập tức run lên, cả đầu cánh tay bị xé rách, bay ra ngoài.
- ah...
Một tiếng kêu thảm vang vọng.
Nếu như không phải thực lực cường đại, chỉ sợ xương bả vai hắn dưới một trảo này của đối phương sẽ vỡ vụn. Cho nên vừa mới động thủ Nhiếp Vân cũng không lưu tình chút nào.
- Không ngờ ta lại nhìn nhầm, còn là cao thủ. Dám làm tổn thương đồ đệ của ta, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, chết đi cho ta.
Nhìn thấy đồ đệ Thiên Kiều cảnh hậu kỳ ngay cả một chiêu trong tay đối phương cũng không có đỡ được thì đã mất cánh tay, người trung niên này lập tức biết rõ mình gặp phải cao thủ, hai mắt híp lại, miệng rít một tiếng rồi đánh tới.
- Đi mau.
- có người chiến đấu, nhanh chóng rời đi.
Đây là giao dịch hội, tên này không hề cố kỵ sự có mặt của mọi người mà trực tiếp động thủ, đủ để thấy được tình trạng tâm ngoan thủ lạt của đối phương ra sao.
- Đả thương đồ đệ ngươi? Dường như là đồ đệ ngươi động thủ với ta trước a. Thực lực hắn không đủ dẫn tới bị thương, trách được ai?
Nhiếp Vân tránh về phía sau một bước, tránh thoát công kích đối phương rồi hừ lạnh một tiếng.
- Động thủ với ngươi mà ngươi dám hoàn thủ sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Nằm xuống chot a.
Người trung niên kia tiến về phía trước một bước, khí phách vô song, thực lực Hạp Hư cảnh hậu kỳ lập tức thể hiện không thể nghi ngờ, bàn tay lớn đưa về phía trước, trên không trung liên tục xuất hiện ảo ảnh, tựa như tay quỷ.
- Động thủ với ta mà ta không thể hoàn thủ? Thật là bá đạo. Đã như vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thực lực làm như vậy hay không.
Nghe thấy đối phương không nói đạo lý như vậy, Nhiếp Vân cũng sững sờ, sắc mặt lập tức âm trầm. Thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong không che dấu, lực
lượng toàn thân ngưng tụ, đánh ra một quyền.
Vô Tận Đan Điền
Nghe giá cả như vậy, hô hấp của người trung niên này thoáng cái trở nên dồn dập.
Mười khỏa linh thạch thượng phẩm có thể so với mười vạn linh thạch hạ phẩm. Cho dù là ở thành thị nhị lưu cũng là con số tài phú lớn, thậm chí còn có thể mua được một căn nhà.
- Cái này.... Cái lồng này có thể bắt cá, tuy rằng không lớn...
Tuy nhiên, hắn nói cả buổi cũng không nghĩ ra được một loại tác dụng nào có thể phủ lên trên người nó.
- Ha ha...
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Nhiếp Vân tiện tay ném ra một khỏa linh thạch trung phẩm.
- Được rồi, nhìn ngươi nói không nên lời cũng coi như không giống đám gian thương kia. Cho ngươi một khỏa linh thạch trung phẩm, ta lấy thứ này.
Một khỏa linh thạch trung phẩm có thể so với một trăm khỏa linh thạch hạ phẩm, đối với một cái lồng sắt cũ kỹ mà nói, đã là lời lớn.
- Tốt, tốt.
Vẻ mặt trung niên này tươi cười, cầm cái lồng đưa cho Nhiếp Vân.
Không ngờ tới có thể dễ mua như vậy, Nhiếp Vân cố nén kích động, đang định lấy cái lồng thì đột nhiên đã cảm thấy một cỗ sát khí từ cách đó không xa bắn tới, bắn thẳng vào bàn tay mình.
Tốc độ này cực nhanh, lực lượng cũng mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần bàn tay không rút lui thì nhất định sẽ bị xuyên thủng.
Xoẹt.
Nhiếp Vân rút bàn tay lại, đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai đạo thân ảnh bước tới.
Đi đầu là một trung niên, giữa hai hàng lông mày nối lại, tạo thành một chữ, khí tức dày đặc, trầm ổn như núi. Lúc đi đường mang theo tiếng gió ù ù, vừa nhìn đã biết là người có được thực lực rất mạnh, ít nhất cũng ngoài Hạp Hư cảnh trung kỳ. Sát khí vừa rồi là do hắn phát ra.
Phía sau hắn là một thanh niên, bộ dáng có chút bình thường, thực lực cũng chỉ là Thiên Kiều cảnh hậu kỳ, hẳn là hậu bối của người này.
- Thứ này ta muốn, một khỏa linh thạch thượng phẩm.
Thấy Nhiếp Vân nhìn hắn, trong mắt người trung niên kia hiện lên vẻ xem thường, hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném ra một khỏa linh thạch thượng phẩm.
- Ngại quá, thứ này ta đã mua, việc buôn bán phải chú ý tới trước sau.
Không để ý tới lời hắn nói, Nhiếp Vân vươn tay lấy cái lồng cũ kỹ, lạnh nhạt nói.
- Tiểu tử, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Mau buông thứ đó xuống, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.
Thanh niên Thiên Kiều cảnh hậu kỳ kai thấy Nhiếp Vân không để ý tới lời nói của người trung niên, hắn hét to một tiếng rồi đi tới.
Người này mặc y phục màu xanh, nhìn khí tức khác với trung niên kia, vừa nhìn đã biết tính tình táo bạo.
- Người Tĩnh Thiên tông?
Nhìn thấy y phục và khí tức của trung niên, Nhiếp Vân hỏi.
- Biết rõ còn không mau buông thứ này xuống? Sư phụ ta ở trong Tĩnh Thiên tông là Thái thượng trưởng lão, cái lồng này sư phụ ta vừa ý. Lập tức buông tay, đền một trăm khỏa linh thạch thượng phẩm, có lẽ còn có thể tránh được đại kiếp nạn. Bằng không, hắc hắc, tự gánh lấy hậu quả.
Thanh niên này hừ lạnh một tiếng, ngang ngược càn rỡ vô cùng.
Người trung niên phía sau hắn cũng không phản đối lời này, rất hiển nhiên định trắng trợn đoạt đồ.
Tám đại tông môn theo thứ tự là Hóa Vân tông, Di Thần tông, Thanh vân tông, Tiên võ tông, Tử Đàn tông, Tĩnh Thiên tông, Vân Tiêu tông, Kiếm Thần tông.
Trong đó Tĩnh Thiên tông tu luyện Linh hồn chi đạo, chú ý linh hồn trầm ổn, hành xử không sợ hãi. Bởi vì tu tập linh hồn chi đạo cho nên có thể nhìn ra thứ này đặc thù cũng rất bình thường. Chỉ là bá đạo liều lĩnh như vậy lại không có chút nào giống với giáo lý tĩnh như hư không, vững như thái sơn.
- Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Còn không bằng đi ra ngoài mua lấy cái bát để đi xin còn hơn. Chỉ là ta cũng không có tiền dư để thưởng ngươi đâu.
Thấy đối phương nói chuyện không khách khí, Nhiếp Vân mặc kệ. Hắn đứng lên, duỗi lưng, cổ tay khẽ đảo, thu cái lồng cũ kỹ vào trong nạp vật đan điền rồi quay người đi tới nơi khác.
Vân Huyên và Di Hoa hắn cũng không sợ chứ đừng nói là một Thái thượng trưởng lão.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đứng lại cho ta.
Thanh niên kia không ngờ tới gia hỏa tuổi không lớn trước mắt lại lớn mật như vậy, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên âm trầm, đi về phía trước hai bước, chộp về phía bả vai Nhiếp Vân.
Năm ngón tay như móc câu, mang theo tiếng hổ gầm, vừa nhìn uy thế đã biết rõ căn bản không muốn làm cho người ta đứng lại mà định làm tổn thương người ta.
- hừ...
Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau nửa bước, bả vai co lại, vừa vặn tránh thoát một trảo của đối phương, chui vào dưới cánh tay đối phương, xoay eo, đập vai, lực lượng như là dây cung phát lực.
Phanh...
Thoáng một cái tiếng răng rắc vang lên, thanh niên kia chỉ cảm thấy cánh tay cùng với toàn thân bị bả vai của Nhiếp Vân va chạm lập tức run lên, cả đầu cánh tay bị xé rách, bay ra ngoài.
- ah...
Một tiếng kêu thảm vang vọng.
Nếu như không phải thực lực cường đại, chỉ sợ xương bả vai hắn dưới một trảo này của đối phương sẽ vỡ vụn. Cho nên vừa mới động thủ Nhiếp Vân cũng không lưu tình chút nào.
- Không ngờ ta lại nhìn nhầm, còn là cao thủ. Dám làm tổn thương đồ đệ của ta, mặc kệ ngươi có lai lịch gì, chết đi cho ta.
Nhìn thấy đồ đệ Thiên Kiều cảnh hậu kỳ ngay cả một chiêu trong tay đối phương cũng không có đỡ được thì đã mất cánh tay, người trung niên này lập tức biết rõ mình gặp phải cao thủ, hai mắt híp lại, miệng rít một tiếng rồi đánh tới.
- Đi mau.
- có người chiến đấu, nhanh chóng rời đi.
Đây là giao dịch hội, tên này không hề cố kỵ sự có mặt của mọi người mà trực tiếp động thủ, đủ để thấy được tình trạng tâm ngoan thủ lạt của đối phương ra sao.
- Đả thương đồ đệ ngươi? Dường như là đồ đệ ngươi động thủ với ta trước a. Thực lực hắn không đủ dẫn tới bị thương, trách được ai?
Nhiếp Vân tránh về phía sau một bước, tránh thoát công kích đối phương rồi hừ lạnh một tiếng.
- Động thủ với ngươi mà ngươi dám hoàn thủ sao? Ngươi nghĩ mình là ai? Nằm xuống chot a.
Người trung niên kia tiến về phía trước một bước, khí phách vô song, thực lực Hạp Hư cảnh hậu kỳ lập tức thể hiện không thể nghi ngờ, bàn tay lớn đưa về phía trước, trên không trung liên tục xuất hiện ảo ảnh, tựa như tay quỷ.
- Động thủ với ta mà ta không thể hoàn thủ? Thật là bá đạo. Đã như vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thực lực làm như vậy hay không.
Nghe thấy đối phương không nói đạo lý như vậy, Nhiếp Vân cũng sững sờ, sắc mặt lập tức âm trầm. Thực lực Hạp Hư cảnh sơ kỳ đỉnh phong không che dấu, lực
lượng toàn thân ngưng tụ, đánh ra một quyền.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 896: Lồng sắt (1)
7.2/10 từ 35 lượt.