Vô Tận Đan Điền

Chương 892: Là ai trộm? (1)

Có chuyện gì xảy ra chứ?

Bắc chước thanh âm của một người vô cùng đơn giản, nhưng mà khí tức linh hồn, muốn hoàn toàn giống, rất khó.

Linh hồn mọi người không giống nhau, muốn cho khí tức linh hồn giống nhau, trừ thiên phú Ngụy trang sư ra mới có thể làm được. Nếu không, tuyệt đối không có khả năng.

Tinh thần lực của Tang Hồng Y vội vàng nhìn vào trong vách tườgn, muốn tìm kiếm người nọ. Thế nhưng vừa mới nhìn qua sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm.

Thanh âm vừa dứt đã không còn bất kỳ động tĩnh gì, dường như người nói chuyện đã sớm đi, không còn bất kỳ ai.

- Hỏng bét, trúng kế, đi mau.

Thấy một màn như vậy Tang Hồng Y sao không biết mình bị người khác tính kế. Hai hàng lông mày nhảy lên, cũng không quan tâm tới việc đuổi giết người này mà kéo tay Hồ Khuê nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Đối phương có thể thần không biết quỷ không hay trộm đi linh thạch trước mắt hai người đã nói rõ linh hồn chí ít cũng đã đạt tới Linh cấp đỉnh phong. Người có thực lực như vậy cho dù đuổi theo cũng không có khả năng trực tiếp giết chết. Mà một khi động tĩnh náo lớn, cho dù linh thạch không phải bản thân hai người trộm thì cũng không có gì khác nhau. Cho nên vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.

Tốc độ của hai người cực nhanh, rất nhanh đã rời khỏi thông đạo, rời sơn cốc. Lúc rời sơn cốc hai người mới phát hiện ra trong cốc vẫn yên tĩnh như trước dường như cũng không khiến cho người khác chú ý.


- Đáng giận, không những không được bảo bối mà suýt chút nữa còn gây họa.

Nhớ tới chuyện vừa rồi, vẻ mặt hai người phiền muội vô cùng.

- Xem như gặp được cao nhân. Trước tiên không nói nhiều như vậy, nhanh chóng trở về, bằng không một khi Bao Đồng tới, phát hiện ra chúng ta không có ở tiểu viện thì phiền phức lớn.

Tang Hồng Y không hổ là nhân vật cấp bậc kiêu hùng, ăn thiệt thòi lớn như vậy, tuy rằng có chút uể oải nhưng mà một lát sau vẫn suy nghĩ rõ ràng được.

- Được.

Hồ Khuê cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, hắn gật đầu, hai người nhanh chóng bay về phía Huyền Kim thành.

Hai người vừa mới rời đi không lâu, trong sơn động có một bóng người xông ra. Nhìn phương hướng hai người rời đi, sắc mặt người này đỏ lên, tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

- Hồ Khuê, Tang Hồng Y, không ngờ hai người các ngươi lại là người như vậy. Uổng cho ta coi các ngươi là khách quý, mà các ngươi lại làm chuyện vô liêm sỉ như vậy. Đáng giận, chuyện này ta nhất định phải báo cáo lên Hóa Vân tông.


Tay hắn nắm chặt tới mức phát ra thanh âm lách cách.

Run rẩy, hắn tức giận tới mức không ngừng gào rú. Dưới ánh trăng chiếu xuống, chiếu rõ khuôn mặt của người này, chính là thành chủ Bao Đồng.

Thực lực của hắn chỉ có Thiên Kiều cảnh đỉnh phong, căn bản không phải là đối thủ của hai người. Vừa rồi tuy rằng tận mắt nhìn thấy hai người từ trong mật thất để linh thạch ra, nhưng mà hắn cũng không dám xông lên ngăn cản.

Không dám ngăn cản không có nghĩa là không dám làm gì, không giận. Vì đón hai người này mà hắn đắc tội với không ít người. Mà không ngờ hai gia hỏa này lại đi trộm đồ của hắn. Lửa giận như vậy nếu như cũng có thể nuốt được, như vậy cũng không cần làm một thành chủ làm gì.

- Hiện giờ không thể để cho bọn hắn thấy đã bị ta phát hiện ra. Chờ bọn hắn trở lại tông môn, lại đem chuyện này bẩm báo lên trên.

Cổ tay khẽ lật, trong lòng bàn tay của Bao Đồng nắm chặt một ngọc giản ghi chép hình ảnh, miệng hung hăng nói.

Cho dù hiện tại hắn biết rõ đối phương trộm đồ mình đi, thậm chí còn ghi lại hình ảnh, nhưng mà cũng không dám giằng co trước mặt. Dù sao bằng vào thủ đoạn của đối phương hoàn toàn có thể dùng mấy trăm loại phương pháp đánh chết hắn mà không lưu lại chút dấu vết nào.

Cho nên cho dù có muốn báo thù thì cũng không phải là bây giờ. Mà phải chờ bọn chúng trở lại tông môn thì mới có thể.

Chỉ cần báo cáo tông môn thì bọn chúng sẽ bị nghi ngờ, cho dù muốn ra tay đánh chết hắn thì cũng không dám.

Môn quy của Hóa Vân tông cực kỳ nghiêm khắc, đường đường là đệ nhất tông môn Phù Thiên đại lục, trình độ coi trọng danh dự vượt qua tất cả các tông môn khác. Bởi vậy chỉ cần có chứng cớ tuyệt đối có thể xử phạt công bằng.

- Trở về.

Dằn lửa giận xuống đáy lòng, Bao Đồng phân phó một tiếng, quay người bay trở về Huyền Kim thành.

Sau khi mấy người bọn hắn rời khỏi, dưới mặt đất đột nhiên có một cái đầu trồi lên.

- Trò hay đã bắt đầu.... Không nhìn cho đủ quả thực phải xin lỗi với chính bản thân mình a.

Người xuất hiện đương nhiên là Nhiếp Vân, tự tay xếp đặt cục diện như vậy, đương nhiên hắn phải đi qua nhìn.

Chui ra khỏi mặt đất, Nhiếp Vân nhanh chóng phi hành, Tật Phong huyền thiên bộ được thi triển, tốc độ cực nhanh. Nhanh chóng trở về phủ thành chủ, thân thể nhoáng lên, thay thế binh sĩ khôi lỗi kia, lại đứng bên ngoài tiểu viện của Tang Hồng Y.

Lúc này trong tiểu viện vẫn vang lên thanh âm đối thoại, nghe rất giống của Hồ Khuê và Tang Hồng Y. Kỳ thực Nhiếp Vân biết rõ là đệ tử khác cố ý làm ra tiếng vang, là chứng cớ mà Tang Hồng Y cố ý tạo ra.

Tuy rằng những đệ tử này không có thiên phú ngụy trang, nhưng mà thực lực đạt tới cấp bậc như bọn hắn, tùy ý thay đổi bộ dáng, cơ bắp, cổ họng, bắt chước thanh âm vẫn không thành vấn đề. Chỉ có điều không có thiên phú ngụy trang cho nên khí tức linh hồn không có cách nào bắt chước được mà thôi.


Nhưng mà trong mắt đám người bên trong, tu sĩ trông cửa bên ngoài chỉ có Nguyên Thánh cảnh, làm sao có thể phát hiện ra vấn đề rất nhỏ như vậy được chứ?

Nhiếp Vân đứng ở ngoài cửa một lúc thì nhìn thấy hai người Hồ Khuê, Tang Hồng Y từ trên không trung bay tới, đi xuống nội viện.

Hai người vừa mới vào nội viện thì Nhiếp Vân đã lập tức cảm thấy có hai đạo tinh thần lực mạnh mẽ quan sát tới. Lúc này hắn cũng không dám làm gì, lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, lưng eo thẳng tắp.

Dường như nhìn thấy bên ngoài có người, có chứng cớ không rời khỏi đây cho nên lúc này hai người mới thở dài một hơi, thanh âm đối thoại hạ thấp xuống.

Ước chừng hơn mười phút đồng hồ sau Nhiếp Vân cũng nhìn thấy thành chủ Bao Đồng cũng trở về phủ thành chủ. Chỉ là hoàn toàn khác với bộ dáng đắc chí vừa lòng như ban sáng. Lúc này da mặt đối phương không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ thẫm. Tuy nhiên, loại cảm xúc này vừa mới tiến vào phủ đệ đã bị hắn giấu diếm.

Lạch cạch..

Trở lại phủ đệ Bao Đồng nhanh chóng đi tới trước mặt Nhiếp Vân.

- Hồi bẩm thành chủ, Hồ Khuê tiền bối sau khi tiến vào tiểu viện thảo luận với Tang Hồng Y tiền bối chưa từng rời khỏi.

Nhiếp Vân biếot õ hắn muốn hỏi mấy thứ này cho nên vội vàng cung kính nói.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 892: Là ai trộm? (1)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...