Vô Tận Đan Điền

Chương 857: Địa phương cổ quái (1)

Hai người rơi vào trong, mặt đất lần nữa chậm rãi khép kín lại, dường như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua vậy.

- Dừng lại. Dừng lại.

Thấy bị một cái khe lớn nuốt vào, thân thể không ngừng rơi xuống phía dưới, gống như muốn rơi vào U Minh địa ngục, trong lòng Nhiếp Vân vô cùng sốt ruột, nói.

Thế nhưng cho dù có sốt ruột cũng vô dụng, trong khe nứt sinh ra hấp lực cực kỳ cường đại. Khi toàn thịnh thậm chí dùng lực lượng đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong kiếp trước của hắn cũng không có khả năng ngăn cản, chứ đừng nói là tình huống hiện tại.

Lúc này hắn đã bị ma khí xâm nhập, hai mắt đỏ tươi, sắc mặt dữ tợn, dường như tùy thời cũng có thể tẩu hỏa nhập ma.

- Tử Hoa động phủ, đi vào.

Biết rõ không ngăn chặn được, lại bị ma khí quấy nhiễu, không có chút năng lực phản kháng nào, Nhiếp Vân không do dự, thân thể nhoáng lên một cái đã chui vào trong Tử Hoa động phủ.

Trở lại động phủ, Nhiếp Vân mở ra toàn bộ trận pháp, sau đó lại biến nó thành hạt bụi. Lúc này hắn mới vội vàng khoanh chân ngồi xuống, cố nén trong lòng xao động, vận chuyển phương pháp tu luyện của Kim cương lưu ly thể.

Hiện tại không muốn triệt để tẩu hỏa nhập ma thì cũng chỉ có thể dựa vào công pháp phật môn trấn áp mà thôi.


- Phàm sở hữu tương, giai thị hư vọng. Nhược kiến chư tương phi tương, tức kiến như lai....

Vận chuyển tâm pháp của Kim cương lưu ly thể, trong linh hồn lần nữa vnag vọng vô số sấm sét, một cỗ thanh âm phật xướng tràn ngập, khiến cho người ta quên đi sự giết chóc, trong lòng tràn ngập đại từ đại bi.

Phù.

Không biết qua bao lâu, lúc này Nhiếp Vân mới cảm thấy ma tính trong lòng triệt để biến mất, hai mắt trở về bộ dáng vốn có. Thương thế trên người dưới trị liệu đan điền đã được trị liệu xong, triệt để khôi phục.

- Lần này so với lần thứ nhất còn tốn thời gian gấp đôi a.

Tuy rằng bị Ma khí xâm nhập, nhưng mà tư duy cũng coi như rõ ràng, vừa mới tính toán đã tỉnh ra được thời gian.

Lần thứ nhất thi triển Phong Lôi ma dực, dùng kim cương lưu ly thể trấn áp, thời gian ước chừng một nén nhang là có thể bình phục tâm tình, ma khí bị triệt để hóa giải. Mà bây giờ hắn lại phải dùng thời gian hia nén hương, hơn nữa ma khí công kích càng thêm lợi hại.

- Phong Lôi ma cánh giống như là uống rượu độc giải khát a, vận dụng nhiều sẽ khiến cho ta càng ngày nhập ma càng sâu... Về sau vẫn không nên vận dụng cho thỏa đáng a.

Cho dù có công pháp phật môn như Kim Cương lưu ly thể trấn áp, có thể khiến cho tâm tình bản thân từ trong cảnh giới nhập ma khôi phục lại, nhưng mà ai biết được theo thời gian nhập ma ngày càng dài, bộ công pháp phật môn này còn có thể trấn áp được hay không chứ?


Biện pháp tốt nhất là sau này nên ít dùng Phong Lôi ma dực thì hơn.

Tuy nhiên, mặc dù biết là như vậy, nhưng mà tình huống trước đó như vậy cũng chỉ có thể sử dụng mà thôi, thực sự không có biện pháp nào khác.

- Đây là nơi nào?

Đứng dậy, Nhiếp Vân nhớ tới khi bị ma khí quấy nhiễu hắn bị một cái khe nứt cực lớn thôn phệ, giống như hắn sắp rơi vào trong thâm uyên u minh địa ngục. Hắn biến sắc, vội vàng giương mắt nhìn ra bên ngoài.

Lúc này dường như Tử Hoa động phủ đã rơi xuống tận cùng thâm uyên, chung quanh là một mảnh đen kịt, chung quanh có những vì sao ngập trời, những ngôi sao đổi chiều trên bầu trời, nhìn như gần ngay trước mắt nhưng lại không thể đụng vào.

Cách đó không xa có một con sông lớn đang cuồn cuộn không thôi, chậm rãi chảy lên trên bầu trời, tiếng sóng đinh tai nhức óc, bên trên còn có từng đám hơi nước bốc lên.

- Tinh hà đổi chiều, dòng sông chảy ngược? Đây... Đây chẳng lẽ là nơi mà Hồng Y trưởng lão nói?

Thân thể nhoáng cái chui ra khỏi Tử Hoa động phủ, nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, Nhiếp Vân sừng sỡ đứng tại chỗ, không nói được một câu nào.

Trước đó ở Tàng Bảo các Nhiếp Vân từng hỏi qua sự tồn tại của Phong Lôi ma dực, Hồng Y trưởng lão nói là thứ mà tông chủ năm đó đạt được tại một nơi gọi là Cửu Long Trụy thiên chi địa. Chỗ đó tinh hà đổi chiều, dòng sông chảy ngược lên trời. Vốn hắn tưởng rằng đây chỉ là tin đồn bậy do hậu nhân nghe nhầm, là truyền thuyết thần thoại, thế nhưng hắn không ngờ chuyện này lại là thật.


Thực sự có nơi này hay sao?

Cho dù ảo cảnh có thể mê hoặc hắn, nhưng mà cũng không mê hoặc được thiên phú Thiên nhãn a. Thứ thiên nhãn thấy hoàn toàn giống như thứ mắt thường thấy lúc này, giống như hắn đang ở trong một thế giới kỳ quái vậy.

Mà thế giới này lại khiến cho nhận thức của hắn về thiên địa trước kia hoàn toàn sụp đổ.

Theo lẽ thường, dòng sông chỉ chảy xuôi về phía dưới, mà trong này dòng sông chảy ngược lên trời, ném ra một tảng đá, nó sẽ không rơi xuống đất mà cũng giống như dòng sông, bay lên phía trên, mãi cho tới lúc biến mất không thấy gì nữa.

Đi về phía trước và bước, phát hiện ra cảnh sắc trước mặt không kém nơi này nhiều, vị trí không phải là lục địa cũng không phải là hư không, rõ ràng nhìn bên dưới chân không có việc gì, nhưng mà khi dẫm lên lại hết sức rắn chắc, không khác gì đang đi trên mặt đất.

Quỷ dị, yêu tà.

Sưu...

Đang suy nghĩ có chuyện gì xảy ra thì hắn đã chứng kiến một bóng người bay tới.

Khi nhìn thấy rõ bóng người này, Nhiếp Vân nheo mắt.


Lại là Di Tĩnh, xem ra nữ nhân này cũng không có chết.

Cũng đúng, trong tình huống như vậy mà hắn cũng không có chuyện gì, nữ nhân này thủ đoạn còn nhiều hơn mình, bảo vật cũng nhiều, sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may như vậy chứ?

Lúc này Di Tĩnh đã đổi một bộ y phục, áo da bó sát người, bộc lộ đường cong hoàn mỹ của nàng vô cùng rõ ràng. Chân đi đôi giầy da nhỏ màu đen, mang theo vẻ dữ tợn. Vừa nhìn đã biết vô cùng quý trọng, được chế thành từ da một loại yêu thú cực kỳ lợi hại, thậm chí còn có tác dụng tăng phúc tốc độ.

Chỉ tính riêng bộ y phục này chỉ sợ giá trị cũng không thua linh binh thượng phẩm.

- Nơi này quỷ dị, ta không muốn đánh nhau với ngươi. Nếu như muốn động tay động chân cũng nên đợi sau khi rời khỏi đây rồi nói sau.

Nhìn nàng bay tới, Nhiếp Vân chuẩn bị tiến vào Tử Hoa động phủ, đồng thời miệng cất cao giọng nói.

Ở bên ngoài sợ tiến vào động phủ rồi bị đối phương phong ấn, mang về Di Thần tông. Mà ở chỗ này có thể đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề, cho nên hắn không cố kỵ những thứ này.

- Được.

Di Tĩnh nhìn chung quanh, dường như cũng có chút kiêng kỵ cho nên mới gật gật đầu.

- Tuy nhiên, ta không tin ngươi, ngươi phải thề độc, ở chỗ này tuyệt đối không ra tay đánh lén ta.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 857: Địa phương cổ quái (1)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...