Vô Tận Đan Điền
Chương 769: Vân Huyên ôn nhu (1)
Hắn nằm mộng cũng không ngờ sở dĩ các đệ tử ra ngoài chính là vì hắn trở thành kiếm đạo sư dẫn phát cả hộ tông đại trận ăn mừng.
- Các ngươi xem...
Trong nội tâm nghi hoặc nhưng phát hiện có rất nhiều đệ tử tới, đột nhiên toàn bộ dừng lại và nhìn về một phía, dường như bọn họ nhìn thấy chuyện điên cuồng gì đó, lạnh run, sắc mặt trắng bệch.
- Kiếm Thần Chi Kiếm... Tại sao không thấy?
Không biết qua bao lâu, trong đám người có kẻ hô to, lời nói khàn khàn mang theo khủng hoảng.
Kiếm Thần Chi Kiếm là bội kiếm của tổ sư khai phái, có địa vị tương đương chưởng giáo ấn tại Kiếm Thần Tông, nó từng mất đi một thời gian ngắn, về sau bị Vân Huyên tông chủ tốn sức vất vả tìm về và đặt ở cuối thông đạo, là biểu tượng đệ tử tông môn kiêu ngạo tự hào, tại sao lại không thấy?
- Nhanh thông tri trưởng lão, lại để bọn họ bẩm báo tông chủ!
Trong đám người có người hô lên, đệ tử hạch tâm quen biết trưởng lão liền dùng ngọc bài truyền âm.
Đệ tử bình thường không có tư cách đưa tin cho tông chủ, chỉ có thể thông qua trưởng lão bẩm báo.
- Không nhanh tu luyện, tập trungơở đây làm gì?
Tin tức của bọn họ còn chưa truyền ra ngoài chợt nghe giọng nói uy nghiêm vang lên, luc này nhìn thấy có vài bóng người đi tới, đi đầu là mỹ nhân thân thể mềm mại, hai đầu lông mày mang theo lãnh ý cự tuyệt người từ ngàn dặm.
Tông chủ Vân Huyên!
Sau lưng là Nghê Hư và Hồ Giai hai vị trưởng lão, nói chuyện chính là Nghê Hư.
- Tông chủ!
Thấy tông chủ tới, mọi người vô cùng lo lắng, một đệ tử đi tới và bẩm báo:
- Kiếm Thần Chi Kiếm... Không thấy!
- Ân?
Nghe nói như thế, Vân Huyên nhíu mày đi tới kiếm đài, liếc mắt nhìn liền híp mắt lại, sắc mặt biến thành tái nhợt, qua một lát ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghê Hư, mang theo hàn ý lạnh như băng.
- Kiếm này bị người ta dùng kiếm đạo chi khí và thần thâu chi khí trộm đi, có phải ngươi hay không?
- Ta...
Nghê Hư trưởng lão đã giật mình, liên tục khoát tay
- Làm sao có thể, tông chủ ngươi cho ta một đạo kiếm đạo chi khí và một đạo thần thâu chi khí, ta giá họa cho Nhiếp Vân đã không còn, làm sao còn cái thứ hai...
- Quả nhiên là gia hỏa này...
Tuy Nghê Hư trưởng lão nói nhỏ các đệ tử khác không thể nghe thấy nhưng bị thiên nhãn quan sát cũng không che giấu, thấy nó giống như suy đoán của mình, quả nhiên là thằng này giá họa, Nhiếp Vân nheo mắt nhìn.
Lúc ở Kiếm Thần thí luyện cảm thấy Nghê Hư trưởng lão làm người hiền lành, là người tốt, không nghĩ tới dưới mặt nạ hiền lành lại cất dấu gương mặt giả nhân giả nghĩa, loại người này mới là đáng sợ nhất.
- Phải giết chết!
Nội tâm Nhiếp Vân đã phán tử hình Nghê Hư.
Đối với kẻ hai mặt này, biểu hiện ra ngoài rất tốt nhưng sau lưng chọc dao găm, hắn căm thù những kẻ như vậy tận xương tuỷ, chỉ cần có cơ hội đánh chết thì hắn sẽ không nương tay.
- Không phải ngươi? Chẳng lẽ là hắn...
Đôi mi nhíu lại, đột nhiên Vân Huyên nhớ tới một thân ảnh, thân thể mềm mại run lên, trên gương mặt lạnh lùng âm tình bất định, qua một hồi mới quay đầu phân phó:
- Các ngươi chờ ở nơi này, ta tiến vào khu thiên phẩm nhìn xem.
Nói xong nàng lập tức bước về phía khu thiên phẩm, chỉ đi hai bước đã biến mất không thấy gì nữa.
Nếu thật là hắn tới, nhất định sẽ tìm Ứng Long phiền toái, cho nên Vân Huyên quyết định đi tới khu thiên phẩm đầu tiên.
- Nếu lúc trước không nhờ có Trần Văn Húc, ngươi căn bản trốn không thoát, đã dám trở lại, ta sẽ làm ngươi không cách nào chạy thoát!
Hừ nhẹ một tiếng, trên mặt Vân Huyên sinh ra hàn khí càng ngày càng âm trầm, dường như ánh mắt của nàng có thể kết băng, bước chân nhanh hơn lúc trước, chỉ qua vài giây là đi tới thông đạo khắc vô thượng kiếm thuật, cũng tiến vào cuối khu thiên phẩm.
- Này... Này...
Đưa mắt xem xét, Vân Huyên cũng phải sợ hãi.
Chỉ thấy pho tượng tổ sư ở cuối khu thiên phẩm biến mất không thấy gì nữa, mặt đất còn lại cái hố thật sau, chung quanh còn có dấu vết chiến đấu lưu lại, ngay cả Ứng Long đang tu luyện cũng mất đi tung tích.
Tóm lại đập vào trong mắt của nàng là tình cảnh hỗn loạn, loạn thất bát tao, nơi này không phải là thánh địa tu luyện, nó là bãi rác vứt đi.
- Pho tượng tổ sư đã bị trộm đi.
Nhìn mặt đất trống trải và một hố lớn nằm đó, Vân Huyên không tiếp tục bình tĩnh nổi, gương mặt của nàng tái nhợt.
Ngày đó gặp được lão tửu quỷ, cảm thấy tất cả lực lượng cũng không thể sử dụng nhưng không rung động bằng hôm nay.
Tượng đá tổ sư... Biểu tượng tôn nghiêm của tông môn lại bị người ta trộm đi ngay trơớc mắt của mình? Mình làm tông chủ lại không biết.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự là hắn? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Dựa theo hiểu biết về hắn, chắc có lẽ hắn không làm như vậy.
Gương mặt Vân Huyên vốn bình tĩnh rốt cục xuất hiện vẻ lo âu, tuy loại lo âu này chỉ kéo dài vài giây sau đó bêến thành âm lãnh, hai tay chắp sau lưng nhìn vách tường chung quanh.
- Ta biết rõ thiên phú địa hành sư của ngươi có thể tiến vào vách tường, xuất hiện đi!
Vân Huyên nhìn chằm chằm mặt tường, lời nói lạnh lùng âm hàn quanh quẩn khu thiên phẩm, cho dù nàng nói suốt vài phút nhưng không có bóng người nào cả, dường như phán đoán của nàng vừa rồi là sai lầm.
- Ngươi không đi ra? Là không muốn gặp ta hay hận ta?
Bàn tay chà vào nhau hai cái, dáng người uyển chuyển của Vân Huyên lúc này đi vào thông đạo, chậm rãi tiến lên phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười làm người ta mê muội.
- Lúc trước ngươi trộm kiếm đạo chi khí để ta có thể thi triển vô thượng đại kiếm thuật, trộm Kiếm Thần Chi Kiếm để cho ta danh chính ngôn thuận, cho ta vô số bảo tàng giúp ta tấn cấp rất nhanh, thực lực mạnh mẽ, những ân tình này ta nhớ rõ... Những năm qua ta luôn muốn gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp mặt ta hay sao?
Lời nói vang dội biến thành u oán, làm người nghe cảm thấy yêu thương không dứt.
- Sở dĩ bắt ngươi là vì mệnh lệnh của sư phụ ta, ngươi cũng biết ta thân bất do kỷ, ngươi không nên vì thế mà hận ta.
- Chúng ta tại yêu nhân thế giới, ngươi vì ta cam nguyên trúng ba kiếm của yêu vương thiếu chút nữa tử vong, phần cảm động này hiện tại hồi tưởng vẫn cảm thấy hạnh phúc, Vân Huyên ta những năm qua vẫn là người độc thân, chẳng lẽ ngươi không rõ tâm ta...
Thở dài một tiếng, dường như Vân Huyên lâm vào nhớ lại, trong tay áo bàn tay lặng lẽ xuất hiện ngọc ấn nhỏ như lòng bàn tay.
- Còn không ra sao?
Vô Tận Đan Điền
- Các ngươi xem...
Trong nội tâm nghi hoặc nhưng phát hiện có rất nhiều đệ tử tới, đột nhiên toàn bộ dừng lại và nhìn về một phía, dường như bọn họ nhìn thấy chuyện điên cuồng gì đó, lạnh run, sắc mặt trắng bệch.
- Kiếm Thần Chi Kiếm... Tại sao không thấy?
Không biết qua bao lâu, trong đám người có kẻ hô to, lời nói khàn khàn mang theo khủng hoảng.
Kiếm Thần Chi Kiếm là bội kiếm của tổ sư khai phái, có địa vị tương đương chưởng giáo ấn tại Kiếm Thần Tông, nó từng mất đi một thời gian ngắn, về sau bị Vân Huyên tông chủ tốn sức vất vả tìm về và đặt ở cuối thông đạo, là biểu tượng đệ tử tông môn kiêu ngạo tự hào, tại sao lại không thấy?
- Nhanh thông tri trưởng lão, lại để bọn họ bẩm báo tông chủ!
Trong đám người có người hô lên, đệ tử hạch tâm quen biết trưởng lão liền dùng ngọc bài truyền âm.
Đệ tử bình thường không có tư cách đưa tin cho tông chủ, chỉ có thể thông qua trưởng lão bẩm báo.
- Không nhanh tu luyện, tập trungơở đây làm gì?
Tin tức của bọn họ còn chưa truyền ra ngoài chợt nghe giọng nói uy nghiêm vang lên, luc này nhìn thấy có vài bóng người đi tới, đi đầu là mỹ nhân thân thể mềm mại, hai đầu lông mày mang theo lãnh ý cự tuyệt người từ ngàn dặm.
Tông chủ Vân Huyên!
Sau lưng là Nghê Hư và Hồ Giai hai vị trưởng lão, nói chuyện chính là Nghê Hư.
- Tông chủ!
Thấy tông chủ tới, mọi người vô cùng lo lắng, một đệ tử đi tới và bẩm báo:
- Kiếm Thần Chi Kiếm... Không thấy!
- Ân?
Nghe nói như thế, Vân Huyên nhíu mày đi tới kiếm đài, liếc mắt nhìn liền híp mắt lại, sắc mặt biến thành tái nhợt, qua một lát ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nghê Hư, mang theo hàn ý lạnh như băng.
- Kiếm này bị người ta dùng kiếm đạo chi khí và thần thâu chi khí trộm đi, có phải ngươi hay không?
- Ta...
Nghê Hư trưởng lão đã giật mình, liên tục khoát tay
- Làm sao có thể, tông chủ ngươi cho ta một đạo kiếm đạo chi khí và một đạo thần thâu chi khí, ta giá họa cho Nhiếp Vân đã không còn, làm sao còn cái thứ hai...
- Quả nhiên là gia hỏa này...
Tuy Nghê Hư trưởng lão nói nhỏ các đệ tử khác không thể nghe thấy nhưng bị thiên nhãn quan sát cũng không che giấu, thấy nó giống như suy đoán của mình, quả nhiên là thằng này giá họa, Nhiếp Vân nheo mắt nhìn.
Lúc ở Kiếm Thần thí luyện cảm thấy Nghê Hư trưởng lão làm người hiền lành, là người tốt, không nghĩ tới dưới mặt nạ hiền lành lại cất dấu gương mặt giả nhân giả nghĩa, loại người này mới là đáng sợ nhất.
- Phải giết chết!
Nội tâm Nhiếp Vân đã phán tử hình Nghê Hư.
Đối với kẻ hai mặt này, biểu hiện ra ngoài rất tốt nhưng sau lưng chọc dao găm, hắn căm thù những kẻ như vậy tận xương tuỷ, chỉ cần có cơ hội đánh chết thì hắn sẽ không nương tay.
- Không phải ngươi? Chẳng lẽ là hắn...
Đôi mi nhíu lại, đột nhiên Vân Huyên nhớ tới một thân ảnh, thân thể mềm mại run lên, trên gương mặt lạnh lùng âm tình bất định, qua một hồi mới quay đầu phân phó:
- Các ngươi chờ ở nơi này, ta tiến vào khu thiên phẩm nhìn xem.
Nói xong nàng lập tức bước về phía khu thiên phẩm, chỉ đi hai bước đã biến mất không thấy gì nữa.
Nếu thật là hắn tới, nhất định sẽ tìm Ứng Long phiền toái, cho nên Vân Huyên quyết định đi tới khu thiên phẩm đầu tiên.
- Nếu lúc trước không nhờ có Trần Văn Húc, ngươi căn bản trốn không thoát, đã dám trở lại, ta sẽ làm ngươi không cách nào chạy thoát!
Hừ nhẹ một tiếng, trên mặt Vân Huyên sinh ra hàn khí càng ngày càng âm trầm, dường như ánh mắt của nàng có thể kết băng, bước chân nhanh hơn lúc trước, chỉ qua vài giây là đi tới thông đạo khắc vô thượng kiếm thuật, cũng tiến vào cuối khu thiên phẩm.
- Này... Này...
Đưa mắt xem xét, Vân Huyên cũng phải sợ hãi.
Chỉ thấy pho tượng tổ sư ở cuối khu thiên phẩm biến mất không thấy gì nữa, mặt đất còn lại cái hố thật sau, chung quanh còn có dấu vết chiến đấu lưu lại, ngay cả Ứng Long đang tu luyện cũng mất đi tung tích.
Tóm lại đập vào trong mắt của nàng là tình cảnh hỗn loạn, loạn thất bát tao, nơi này không phải là thánh địa tu luyện, nó là bãi rác vứt đi.
- Pho tượng tổ sư đã bị trộm đi.
Nhìn mặt đất trống trải và một hố lớn nằm đó, Vân Huyên không tiếp tục bình tĩnh nổi, gương mặt của nàng tái nhợt.
Ngày đó gặp được lão tửu quỷ, cảm thấy tất cả lực lượng cũng không thể sử dụng nhưng không rung động bằng hôm nay.
Tượng đá tổ sư... Biểu tượng tôn nghiêm của tông môn lại bị người ta trộm đi ngay trơớc mắt của mình? Mình làm tông chủ lại không biết.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự là hắn? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Dựa theo hiểu biết về hắn, chắc có lẽ hắn không làm như vậy.
Gương mặt Vân Huyên vốn bình tĩnh rốt cục xuất hiện vẻ lo âu, tuy loại lo âu này chỉ kéo dài vài giây sau đó bêến thành âm lãnh, hai tay chắp sau lưng nhìn vách tường chung quanh.
- Ta biết rõ thiên phú địa hành sư của ngươi có thể tiến vào vách tường, xuất hiện đi!
Vân Huyên nhìn chằm chằm mặt tường, lời nói lạnh lùng âm hàn quanh quẩn khu thiên phẩm, cho dù nàng nói suốt vài phút nhưng không có bóng người nào cả, dường như phán đoán của nàng vừa rồi là sai lầm.
- Ngươi không đi ra? Là không muốn gặp ta hay hận ta?
Bàn tay chà vào nhau hai cái, dáng người uyển chuyển của Vân Huyên lúc này đi vào thông đạo, chậm rãi tiến lên phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười làm người ta mê muội.
- Lúc trước ngươi trộm kiếm đạo chi khí để ta có thể thi triển vô thượng đại kiếm thuật, trộm Kiếm Thần Chi Kiếm để cho ta danh chính ngôn thuận, cho ta vô số bảo tàng giúp ta tấn cấp rất nhanh, thực lực mạnh mẽ, những ân tình này ta nhớ rõ... Những năm qua ta luôn muốn gặp ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp mặt ta hay sao?
Lời nói vang dội biến thành u oán, làm người nghe cảm thấy yêu thương không dứt.
- Sở dĩ bắt ngươi là vì mệnh lệnh của sư phụ ta, ngươi cũng biết ta thân bất do kỷ, ngươi không nên vì thế mà hận ta.
- Chúng ta tại yêu nhân thế giới, ngươi vì ta cam nguyên trúng ba kiếm của yêu vương thiếu chút nữa tử vong, phần cảm động này hiện tại hồi tưởng vẫn cảm thấy hạnh phúc, Vân Huyên ta những năm qua vẫn là người độc thân, chẳng lẽ ngươi không rõ tâm ta...
Thở dài một tiếng, dường như Vân Huyên lâm vào nhớ lại, trong tay áo bàn tay lặng lẽ xuất hiện ngọc ấn nhỏ như lòng bàn tay.
- Còn không ra sao?
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 769: Vân Huyên ôn nhu (1)
7.2/10 từ 35 lượt.