Vô Tận Đan Điền
Chương 725: Ngân Kiếm Thạch (2)
- Ít? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tùy tiện người nào cũng có thể ở phía trên lưu lại vết kiếm? Chỉ cần là đệ tử tiến vào Kiếm Chi Đại Điện, không ai không hy vọng lưu lại dấu vết ở phía trên, chỉ có điều Kiếm Thần Tông thành lập không biết bao nhiêu vạn năm, chỉ có 87 người lưu lại dấu vết ở phía trên, bởi vậy có thể thấy được độ khó!
Nói đến đây Lạc Vũ Thiên nhìn quanh một vòng.
- Nếu như không tin các ngươi có thể thử xem, bất quá... chết đừng trách ta!
- Kiếm Thần Tông thành lập không biết bao nhiêu vạn năm mới có 87 người lưu lại vết kiếm?
- Không cần thử, khẳng định rất khó!
- Ta trước kia thử qua, nhưng đáng tiếc... đã thất bại!
Nghe được Lạc Vũ Thiên trưởng lão nói, sắc mặt mọi người rùng mình, các loại đệ tử Kiếm Thần Tông như Diệp Kiếm Tinh tựa hồ sớm biết những chuyện này, thậm chí có người còn thí nghiệm qua, cuối cùng đều dùng thất bại chấm dứt!
- Không biết bao nhiêu vạn năm mới có tám mươi bảy người? Xem ra ở phía trên lưu lại vết kiếm hoàn toàn chính xác rất khó... Ân? Đây là... Phạm Vân Kiếm Thuật? Phạm Vân Kiếm Thuật vậy mà ở phía trên?
Nói thầm một tiếng, con mắt Nhiếp Vân quét nhìn Ngân Kiếm Thạch một lần, bị một khí tức đặc thù chấn động hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là Phạm Vân Kiếm Thuật.
Kiếm Thần Tông truyền thừa không biết bao nhiêu năm, chỉ có tám mươi bảy người lưu lại dấu vết ở phía trên, Phạm Vân tính toán là một cái trong số đó, xem ra thời điểm người này còn sống, cũng không phải nhân vật đơn giản.
- Lạc Vũ Thiên trưởng lão, ta muốn thử một chút?
Sở Dương đột nhiên tiến lên, cao giọng nói.
Thời điểm hắn khảo hạch kiếm tâm bị đả kích, đã ở sâu trong nội tâm tạo thành bóng dáng thất bại, nhu cầu cấp bách làm ra một sự tình siêu việt, chứng minh mình.
Nếu như lần này có thể lưu lại dấu vết ở trên Ngân Kiếm Thạch, chẳng những tự tin mất đi sẽ một lần nữa tìm trở về, càng có thể có chỗ đột phá.
- Tốt, bất quá phải dùng kiếm pháp tự nghĩ ra, nếu không vô dụng!
Lạc Vũ Thiên nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói.
- Cái này ta biết rõ, đa tạ Lạc trưởng lão!
Chuôi kiếm này hoàn toàn không giống thanh trước kia hắn sử dụng, toàn thân đen nhánh, phía trên mang theo một cổ khí tức Ma Nhân lạnh như băng, dĩ nhiên là một thanh binh khí Ma tộc.
Ma Nhân không am hiểu luyện chế binh khí, bởi vì thân thể bọn hắn cường hãn, thân thể có thể so với Linh Binh, khinh thường sử dụng binh khí.
Nhưng cũng có ngoại lệ, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít Ma Nhân lưu truyền binh khí, phàm là xuất hiện, cơ hồ đều sẽ biến thành đối tượng mọi người cướp đoạt.
- Ông!
Trường kiếm đột nhiên lập loè, cánh tay phải của Sở Dương đột ngột hiện ra một đạo ma vân, từ xa nhìn lại, cánh tay so với dĩ vãng vừa thô vừa to, càng thêm hữu lực, lập tức, một thanh âm bạo phát, người liền hóa thành một bóng kiếm bay tới thạch bích!
- Lợi hại!
Tuy dùng kế mưu xếp đặt thiết kế qua Sở Dương, nhưng lần đầu tiên gặp hắn thi triển ra Ma Nhân thủ, lại phối hợp tu vi Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ, quả nhiên vô cùng cường đại, làm cho người sợ hãi thán phục!
Cho dù Nhiếp Vân không thừa nhận cũng không được, bằng vào thực lực bây giờ, muốn hơn hắn, rất khó!
Tựa hồ biết có người muốn khắc đá, chỉ chốc lát, tất cả kiếm chiêu trên mặt đá giống như đang sống lại.
Vèo! Vèo! Vèo! Phóng xuất ra hơn mười đạo kiếm quang, phá không mà đến.
Đinh đinh đinh đinh!
Những kiếm chiêu này cùng công kích của Sở Dương ở trên không trung va chạm ra hỏa hoa, trong chốc lát tách ra ánh sáng giống như pháo hoa, chiếu sáng cả Kiếm Chi Đại Điện.
Kiếm pháp của Sở Dương mang theo hương vị của Ma Nhân cương mãnh đến cực điểm, kiếm quang nhộn nhạo, tựa như tầng tầng hoa sen nở rộ, dị thường hoa lệ, mà kiếm chiêu trên mặt đá, rõ ràng bất đồng, đơn giản đến cực điểm, tất cả công kích trực chỉ bản tâm, mang theo hương vị đại đạo vi giản.
- Xem ra Sở Dương sẽ thất bại...
Chứng kiến cái này, Nhiếp Vân đã biết kết cục.
Tuy công kích của Sở Dương không kém, lúc chiến đấu thậm chí có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng cùng đại đạo không có chút quan hệ nào, cũng không có đi ra con đường của mình, chỉ là bắt chước chiêu số tiền nhân mà thôi.
Quả nhiên, trong nội tâm Nhiếp Vân vừa nghĩ đến điểm này, liền chứng kiến sắc mặt Sở Dương đột nhiên đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài, ngã xuống đất như bùn nhão.
- Công kích lợi hại như vậy, vậy mà cũng sẽ bị thương?
- May mắn ta không có đi qua, bằng không thì khẳng định so với hắn tổn thương càng nghiêm trọng!
Chứng kiến công kích mạnh nhất của Sở Dương còn chưa tới Ngân Kiếm Thạch, liền bị trọng thương, hai đệ tử thế gia còn lại vẻ mặt hoảng sợ, mà hạng người như La Vẫn, Trương Nham, Viên Siêu thì cả đám nhìn có chút hả hê, tựa hồ sớm biết rõ sẽ có loại chuyện này phát sinh.
- Lạc trưởng lão, vừa rồi Sở Dương công kích, lăng lệ ác liệt cương mãnh, uy lực kiếm chiêu cũng rất lớn, dựa theo đạo lý hẳn cường đại hơn nhiều so với vài vết kiếm kia, sao vẫn không thể khắc lên?
Một công tử thế gia nhịn không được hỏi, nhãn lực của hắn kém Nhiếp Vân, căn bản không nhìn ra cái gì, trong mắt hắn, kiếm chiêu trên Ngân Kiếm Thạch có chút rườm rà phức tạp, xem xét đã biết rõ uy lực cực lớn, nhưng cũng có một ít cực kì nhỏ, ngay cả Bất Hủ cảnh cũng không bằng, chẳng lẽ chiêu này của Sở Dương còn không bằng những cái kia?
- Khắc kiếm chiêu trên Ngân Kiếm Thạch, không hạn chế đẳng cấp, không hạn chế uy lực, chỉ hạn chế phải chăng phù hợp Kiếm Đạo! Ngươi thi triển một bộ kiếm thuật, mặc dù uy lực có thể so với Chí Tôn đỉnh phong, thậm chí Vô Thượng kiếm thuật, chỉ cần không phù hợp Kiếm Đạo, đồng dạng khắc không lên, mà muốn phù hợp quy tắc, cho dù là kiếm thuật bình thường, khắc ở phía trên cũng không có chút vấn đề nào!
Thấy hai đệ tử thế gia còn lại tuy nghi hoặc, nhưng trong mắt còn có kích động, Lạc Vũ Thiên nhàn nhạt nói:
- Hiện tại tu vi của các ngươi đều không cao, lý giải đối với kiếm thuật càng là da lông, mặc dù sáng chế một hai bộ kiếm pháp, cũng chỉ là y họa hồ lô, căn bản không có triệt để lý giải ý nghĩa của Kiếm Đạo, làm sao có thể lưu lại ấn ký ở trên Ngân Kiếm Thạch? Chỉ có đạt tới cảnh giới Tâm Kiếm chính thức, trong lòng có kiếm, trong hồn có kiếm, mới có thể khắc được chiêu số, tốt rồi, không nên uổng phí tâm cơ, đi thôi!&
Vô Tận Đan Điền
Nói đến đây Lạc Vũ Thiên nhìn quanh một vòng.
- Nếu như không tin các ngươi có thể thử xem, bất quá... chết đừng trách ta!
- Kiếm Thần Tông thành lập không biết bao nhiêu vạn năm mới có 87 người lưu lại vết kiếm?
- Không cần thử, khẳng định rất khó!
- Ta trước kia thử qua, nhưng đáng tiếc... đã thất bại!
Nghe được Lạc Vũ Thiên trưởng lão nói, sắc mặt mọi người rùng mình, các loại đệ tử Kiếm Thần Tông như Diệp Kiếm Tinh tựa hồ sớm biết những chuyện này, thậm chí có người còn thí nghiệm qua, cuối cùng đều dùng thất bại chấm dứt!
- Không biết bao nhiêu vạn năm mới có tám mươi bảy người? Xem ra ở phía trên lưu lại vết kiếm hoàn toàn chính xác rất khó... Ân? Đây là... Phạm Vân Kiếm Thuật? Phạm Vân Kiếm Thuật vậy mà ở phía trên?
Nói thầm một tiếng, con mắt Nhiếp Vân quét nhìn Ngân Kiếm Thạch một lần, bị một khí tức đặc thù chấn động hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là Phạm Vân Kiếm Thuật.
Kiếm Thần Tông truyền thừa không biết bao nhiêu năm, chỉ có tám mươi bảy người lưu lại dấu vết ở phía trên, Phạm Vân tính toán là một cái trong số đó, xem ra thời điểm người này còn sống, cũng không phải nhân vật đơn giản.
- Lạc Vũ Thiên trưởng lão, ta muốn thử một chút?
Sở Dương đột nhiên tiến lên, cao giọng nói.
Thời điểm hắn khảo hạch kiếm tâm bị đả kích, đã ở sâu trong nội tâm tạo thành bóng dáng thất bại, nhu cầu cấp bách làm ra một sự tình siêu việt, chứng minh mình.
Nếu như lần này có thể lưu lại dấu vết ở trên Ngân Kiếm Thạch, chẳng những tự tin mất đi sẽ một lần nữa tìm trở về, càng có thể có chỗ đột phá.
- Tốt, bất quá phải dùng kiếm pháp tự nghĩ ra, nếu không vô dụng!
Lạc Vũ Thiên nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói.
- Cái này ta biết rõ, đa tạ Lạc trưởng lão!
Chuôi kiếm này hoàn toàn không giống thanh trước kia hắn sử dụng, toàn thân đen nhánh, phía trên mang theo một cổ khí tức Ma Nhân lạnh như băng, dĩ nhiên là một thanh binh khí Ma tộc.
Ma Nhân không am hiểu luyện chế binh khí, bởi vì thân thể bọn hắn cường hãn, thân thể có thể so với Linh Binh, khinh thường sử dụng binh khí.
Nhưng cũng có ngoại lệ, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít Ma Nhân lưu truyền binh khí, phàm là xuất hiện, cơ hồ đều sẽ biến thành đối tượng mọi người cướp đoạt.
- Ông!
Trường kiếm đột nhiên lập loè, cánh tay phải của Sở Dương đột ngột hiện ra một đạo ma vân, từ xa nhìn lại, cánh tay so với dĩ vãng vừa thô vừa to, càng thêm hữu lực, lập tức, một thanh âm bạo phát, người liền hóa thành một bóng kiếm bay tới thạch bích!
- Lợi hại!
Tuy dùng kế mưu xếp đặt thiết kế qua Sở Dương, nhưng lần đầu tiên gặp hắn thi triển ra Ma Nhân thủ, lại phối hợp tu vi Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ, quả nhiên vô cùng cường đại, làm cho người sợ hãi thán phục!
Cho dù Nhiếp Vân không thừa nhận cũng không được, bằng vào thực lực bây giờ, muốn hơn hắn, rất khó!
Tựa hồ biết có người muốn khắc đá, chỉ chốc lát, tất cả kiếm chiêu trên mặt đá giống như đang sống lại.
Vèo! Vèo! Vèo! Phóng xuất ra hơn mười đạo kiếm quang, phá không mà đến.
Đinh đinh đinh đinh!
Những kiếm chiêu này cùng công kích của Sở Dương ở trên không trung va chạm ra hỏa hoa, trong chốc lát tách ra ánh sáng giống như pháo hoa, chiếu sáng cả Kiếm Chi Đại Điện.
Kiếm pháp của Sở Dương mang theo hương vị của Ma Nhân cương mãnh đến cực điểm, kiếm quang nhộn nhạo, tựa như tầng tầng hoa sen nở rộ, dị thường hoa lệ, mà kiếm chiêu trên mặt đá, rõ ràng bất đồng, đơn giản đến cực điểm, tất cả công kích trực chỉ bản tâm, mang theo hương vị đại đạo vi giản.
- Xem ra Sở Dương sẽ thất bại...
Chứng kiến cái này, Nhiếp Vân đã biết kết cục.
Tuy công kích của Sở Dương không kém, lúc chiến đấu thậm chí có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng cùng đại đạo không có chút quan hệ nào, cũng không có đi ra con đường của mình, chỉ là bắt chước chiêu số tiền nhân mà thôi.
Quả nhiên, trong nội tâm Nhiếp Vân vừa nghĩ đến điểm này, liền chứng kiến sắc mặt Sở Dương đột nhiên đỏ lên, phun ra một ngụm máu tươi, bay rớt ra ngoài, ngã xuống đất như bùn nhão.
- Công kích lợi hại như vậy, vậy mà cũng sẽ bị thương?
- May mắn ta không có đi qua, bằng không thì khẳng định so với hắn tổn thương càng nghiêm trọng!
Chứng kiến công kích mạnh nhất của Sở Dương còn chưa tới Ngân Kiếm Thạch, liền bị trọng thương, hai đệ tử thế gia còn lại vẻ mặt hoảng sợ, mà hạng người như La Vẫn, Trương Nham, Viên Siêu thì cả đám nhìn có chút hả hê, tựa hồ sớm biết rõ sẽ có loại chuyện này phát sinh.
- Lạc trưởng lão, vừa rồi Sở Dương công kích, lăng lệ ác liệt cương mãnh, uy lực kiếm chiêu cũng rất lớn, dựa theo đạo lý hẳn cường đại hơn nhiều so với vài vết kiếm kia, sao vẫn không thể khắc lên?
Một công tử thế gia nhịn không được hỏi, nhãn lực của hắn kém Nhiếp Vân, căn bản không nhìn ra cái gì, trong mắt hắn, kiếm chiêu trên Ngân Kiếm Thạch có chút rườm rà phức tạp, xem xét đã biết rõ uy lực cực lớn, nhưng cũng có một ít cực kì nhỏ, ngay cả Bất Hủ cảnh cũng không bằng, chẳng lẽ chiêu này của Sở Dương còn không bằng những cái kia?
- Khắc kiếm chiêu trên Ngân Kiếm Thạch, không hạn chế đẳng cấp, không hạn chế uy lực, chỉ hạn chế phải chăng phù hợp Kiếm Đạo! Ngươi thi triển một bộ kiếm thuật, mặc dù uy lực có thể so với Chí Tôn đỉnh phong, thậm chí Vô Thượng kiếm thuật, chỉ cần không phù hợp Kiếm Đạo, đồng dạng khắc không lên, mà muốn phù hợp quy tắc, cho dù là kiếm thuật bình thường, khắc ở phía trên cũng không có chút vấn đề nào!
Thấy hai đệ tử thế gia còn lại tuy nghi hoặc, nhưng trong mắt còn có kích động, Lạc Vũ Thiên nhàn nhạt nói:
- Hiện tại tu vi của các ngươi đều không cao, lý giải đối với kiếm thuật càng là da lông, mặc dù sáng chế một hai bộ kiếm pháp, cũng chỉ là y họa hồ lô, căn bản không có triệt để lý giải ý nghĩa của Kiếm Đạo, làm sao có thể lưu lại ấn ký ở trên Ngân Kiếm Thạch? Chỉ có đạt tới cảnh giới Tâm Kiếm chính thức, trong lòng có kiếm, trong hồn có kiếm, mới có thể khắc được chiêu số, tốt rồi, không nên uổng phí tâm cơ, đi thôi!&
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 725: Ngân Kiếm Thạch (2)
7.2/10 từ 35 lượt.