Vô Tận Đan Điền
Chương 443: Họa thủy đông dẫn
- Này...
Nghe được thiếu niên nói, mọi người á khẩu không trả lời được.
Đích xác, hắn chẳng qua vừa tới, làm sao có thể biết phương vị bảo khố của các đại Sơn Trang? Phải biết rằng, loại địa phương cơ mật này cho dù tộc nhân biết đến cũng rất ít! Chớ nói chi là một ngoại nhân!
- Ai trộm đi bảo khố của các ngươi ta không biết, bất quá, trước đó ta nhìn thấy Mộ Nham thần sắc kích động rời đi...
Thấy mọi người bắt đầu tin tưởng, Nhiếp Vân bắt đầu họa thủy đông dẫn.
- Mộ Nham?
Trong lòng Mộ Liễu trang chủ lộp bộp một chút.
Mộ Nham là quản gia của Điệp Dực Sơn Trang, nếu như nói vị trí bảo khố ở đâu, trong trang còn có ai biết. Hắn tuyệt đối được cho là một cái!
- Đúng vậy, lúc trước náo động, ta cũng đi xem, bất quá ta mới vừa đi qua, các ngươi liền ly khai, lúc này ta nhìn thấy Mộ Nham hoang mang bay vào bảo khố, lại lập tức đào tẩu, cụ thể đi nơi nào ta lại không biết!
Nhiếp Vân nói nhẹ nhàng bâng quơ, đẩy tất cả lên người Mộ Nham.
Ngược lại đúng lúc mình biến thành Mộ Nham, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ đồng ý thuyết pháp của hắn.
- Mộ Liễu, Mộ Nham có phải chính là người mới vừa rồi nói bảo khố của chúng ta bị trộm hay không?
Mộ Khải đột nhiên hỏi.
- Không sai!
Mộ Liễu gật gật đầu.
- Quả nhiên là hắn, bảo khố của ta giấu ở trong phòng tối, bên trong cũng không có cấm chế gì, sau khi bị trộm, ngay cả tộc nhân cũng không phát hiện, hắn làm sao biết, hơn nữa chạy tới báo. Không có vấn đề thì là cái gì?
Mộ Khải “bừng tỉnh đại ngộ”, cuối cùng nhớ ra vấn đề không thích hợp, hung tợn nói.
Bảo khố của hắn giấu vô cùng bí ẩn, sau khi bị trộm, ngay cả tộc nhân cũng không biết. Mộ Nham lại chạy tới nói với đám người mình, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
- Đúng vậy, mau qua xem, Mộ Nham này phế đi nhiều tâm cơ như vậy làm cho chúng ta rời đi, có phải còn có âm mưu gì hay không?
Đám người Thành chủ phân tích, cũng bắt đầu có chút tin tưởng, vội vàng nói.
- Ân! Mộ Vân hiền chất, xin ngươi đi qua làm chứng, hảo trả trong lại sạch cho ngươi!
Mộ Liễu quay đầu nói.
- Cầu còn không được!
Trả lại trong sạch, hắc hắc đây là ngươi nói, ta cũng không chủ động yêu cầu...
Trộm hết đồ vật, người bị trộm còn muốn chứng minh trong sạch cho tiểu thâu, Nhiếp Vân đương nhiên cầu còn không được, vội vàng gật đầu, đi theo phía sau mọi người.
Mọi người tiến vào tiểu viện của trang chủ, rất nhanh liền thấy được Nhiếp Vân làm hết thảy, Mộ Liễu từ thông đạo dưới đất đi ra, sắc mặt xanh mét, như cha mẹ chết, trong lòng hận ý giống như sóng gió động trời.
- Ngay cả thạch thất cũng bị lấy đi rồi, Mộ Nham, ngươi thật nham hiểm! Ta không giết ngươi, thề không làm người!
Lúc này, nhìn thấy thạch thất đều bị lấy đi, người ngu cũng có thể suy đoán ra, vừa rồi sở dĩ Mộ Nham lừa đi đám đông, chính là vì thạch thất này!
Tuy thạch thất này không trân quý, nhưng là vật chứa đựng, phòng ngừa Linh Tê Tuyền Thủy bốc hơi, trộm đi thứ này, đến cùng ai trộm bảo khố, không cần nghĩ cũng có thể đoán được!
- Đi nơi ở của Mộ Nham nhìn xem, nếu thật là hắn, nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì!
Lúc này Thành chủ cũng thấy Mộ Nham có vấn đề, thét dài một tiếng.
- Đi!
Mộ Liễu gật gật đầu, lao tới chỗ ở của Mộ Nham.
Chỗ ở của Mộ Nham cách địa phương của hắn rất gần, không đến một cái hô hấp liền tới.
Mới đầu Nhiếp Vân còn không biết chỗ của Mộ Nham ở nơi nào, chờ cùng mọi người đi tới, thiếu chút nữa lảo đảo té xỉu.
Không nghĩ tới mình đánh bậy đánh bạ, lại chạy đến trong phòng của Mộ Nham đào động, cái này tốt lắm, cho dù Mộ Nham còn sống, có nói khô miệng cũng giải thích không rõ ràng, ai, thật là có tâm trồng hoa hoa không thắm, vô tâm cắm liễu liễu xanh tươi a!
Lúc trước mình thiết kế Tề Dương, Thất hoàng tử cả buổi cũng không có hiệu quả như vậy, hiện tại tùy tiện làm một chút cư nhiên làm cho ngũ Đại trang chủ cùng thành chủ tin không nghi ngờ, thật đúng là đủ trùng hợp.
Quả nhiên, mọi người vừa đi vào phòng, liền lập tức xác định ý tưởng.
Bên trong gian phòng, mặt đất hỗn độn, khắp nơi đều là bùn đất, vừa thấy liền biết là vừa mới đào, theo dấu vết quan sát, đúng là đi thông tàng bảo khố của Điệp Dực Sơn Trang!
Không cần nghĩ nữa, nhân chứng vật chứng đều có, nhất định là Mộ Nham làm!
- Mộ Liễu trang chủ, quản gia của Điệp Dực Sơn Trang các ngươi cấu kết ngoại nhân công nhiên làm kẻ trộm, trộm đi đồ đạc của ta, hôm nay ngươi không cho ta cái công đạo, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi!
Nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất, Mộ Khải nhớ tới bảo khố của mình, cũng tức giận đến cả người run run, thét dài một tiếng, ánh mắt lộ ra hận ý nồng đậm.
- Ta...
Mộ Liễu cũng tức giận đến muốn chết, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Mộ Nham vẫn trung thành và tận tâm sẽ làm ra loại sự tình này!
Nhưng hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, coi như mình muốn phủ nhận, cũng không có biện pháp a!
- Ta lập tức thông tri, toàn bộ Điệp Dực Sơn Trang toàn lực đuổi giết Mộ Nham, nhất định phải tìm phản đồ này trở về!
Nắm tay xiết chặt, Mộ Liễu rít gào.
- Nếu hung thủ đã điều tra ra, cùng ta không ở lâu, cáo từ!
Thấy tai hoạ thành công dẫn tới trên người Mộ Nham, Nhiếp Vân liền ôm quyền, thản nhiên nói.
- Mộ Vân hiền chất, vừa rồi hoài nghi ngươi, thật sự có lỗi, nếu ngươi không ngại mà nói, liền lưu lại cùng ăn bữa cơm! Cũng coi như ta bồi tội ngươi!
Tuy Mộ Liễu căm tức, nhưng dù sao cũng là đứng đầu một trang, lòng dạ sâu đậm, biết chuyện hôm nay, Điệp Dực Sơn Trang đã đánh mất mặt mũi, đắc tội người không nói, còn biến mình thành vở hài kịch, lập tức liền quyết định thiết yến chiêu đãi tứ Đại trang chủ còn lại cùng thành chủ đại nhân.
Tuy uống rượu cực kỳ bình thường, mỗi người đều biết, lại có thể giảm bớt không khí, làm cho tình hình hòa hoãn.
- Được rồi!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Đang muốn tìm cơ hội hỏi làm sao câu thông Linh Tê Tuyền Thủy, ăn cơm uống rượu, đúng lúc là một cơ hội!
- Chư vị, chuyện hôm nay là ta quản lý thuộc hạ không nghiêm, yên tâm đi, Mộ Nham này ta nhất định sẽ tìm ra, cho mọi người một cái công đạo, mời các vị dời bước tới yến sảnh, để ta bồi tội!
Thấy Nhiếp Vân đồng ý, Mộ Liễu gật gật đầu, tiếp đón mọi người.
- Được!
Nghe Mộ Liễu nói, mọi người thế mới biết vội vàng một đêm, thật có chút đói bụng, tất cả đều gật đầu đồng ý.
Mấy tồn tại đỉnh phong nhất Cổ Thành cộng thêm Nhiếp Vân, tới yến sảnh của Điệp Dực Sơn Trang.
Nhìn yến sảnh hoa lệ, rất nhanh liền bưng lên thực vật tinh mỹ, Nhiếp Vân lắc lắc đầu.
Vô Tận Đan Điền
Nghe được thiếu niên nói, mọi người á khẩu không trả lời được.
Đích xác, hắn chẳng qua vừa tới, làm sao có thể biết phương vị bảo khố của các đại Sơn Trang? Phải biết rằng, loại địa phương cơ mật này cho dù tộc nhân biết đến cũng rất ít! Chớ nói chi là một ngoại nhân!
- Ai trộm đi bảo khố của các ngươi ta không biết, bất quá, trước đó ta nhìn thấy Mộ Nham thần sắc kích động rời đi...
Thấy mọi người bắt đầu tin tưởng, Nhiếp Vân bắt đầu họa thủy đông dẫn.
- Mộ Nham?
Trong lòng Mộ Liễu trang chủ lộp bộp một chút.
Mộ Nham là quản gia của Điệp Dực Sơn Trang, nếu như nói vị trí bảo khố ở đâu, trong trang còn có ai biết. Hắn tuyệt đối được cho là một cái!
- Đúng vậy, lúc trước náo động, ta cũng đi xem, bất quá ta mới vừa đi qua, các ngươi liền ly khai, lúc này ta nhìn thấy Mộ Nham hoang mang bay vào bảo khố, lại lập tức đào tẩu, cụ thể đi nơi nào ta lại không biết!
Nhiếp Vân nói nhẹ nhàng bâng quơ, đẩy tất cả lên người Mộ Nham.
Ngược lại đúng lúc mình biến thành Mộ Nham, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ đồng ý thuyết pháp của hắn.
- Mộ Liễu, Mộ Nham có phải chính là người mới vừa rồi nói bảo khố của chúng ta bị trộm hay không?
Mộ Khải đột nhiên hỏi.
- Không sai!
Mộ Liễu gật gật đầu.
- Quả nhiên là hắn, bảo khố của ta giấu ở trong phòng tối, bên trong cũng không có cấm chế gì, sau khi bị trộm, ngay cả tộc nhân cũng không phát hiện, hắn làm sao biết, hơn nữa chạy tới báo. Không có vấn đề thì là cái gì?
Mộ Khải “bừng tỉnh đại ngộ”, cuối cùng nhớ ra vấn đề không thích hợp, hung tợn nói.
Bảo khố của hắn giấu vô cùng bí ẩn, sau khi bị trộm, ngay cả tộc nhân cũng không biết. Mộ Nham lại chạy tới nói với đám người mình, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.
- Đúng vậy, mau qua xem, Mộ Nham này phế đi nhiều tâm cơ như vậy làm cho chúng ta rời đi, có phải còn có âm mưu gì hay không?
Đám người Thành chủ phân tích, cũng bắt đầu có chút tin tưởng, vội vàng nói.
- Ân! Mộ Vân hiền chất, xin ngươi đi qua làm chứng, hảo trả trong lại sạch cho ngươi!
Mộ Liễu quay đầu nói.
- Cầu còn không được!
Trả lại trong sạch, hắc hắc đây là ngươi nói, ta cũng không chủ động yêu cầu...
Trộm hết đồ vật, người bị trộm còn muốn chứng minh trong sạch cho tiểu thâu, Nhiếp Vân đương nhiên cầu còn không được, vội vàng gật đầu, đi theo phía sau mọi người.
Mọi người tiến vào tiểu viện của trang chủ, rất nhanh liền thấy được Nhiếp Vân làm hết thảy, Mộ Liễu từ thông đạo dưới đất đi ra, sắc mặt xanh mét, như cha mẹ chết, trong lòng hận ý giống như sóng gió động trời.
- Ngay cả thạch thất cũng bị lấy đi rồi, Mộ Nham, ngươi thật nham hiểm! Ta không giết ngươi, thề không làm người!
Lúc này, nhìn thấy thạch thất đều bị lấy đi, người ngu cũng có thể suy đoán ra, vừa rồi sở dĩ Mộ Nham lừa đi đám đông, chính là vì thạch thất này!
Tuy thạch thất này không trân quý, nhưng là vật chứa đựng, phòng ngừa Linh Tê Tuyền Thủy bốc hơi, trộm đi thứ này, đến cùng ai trộm bảo khố, không cần nghĩ cũng có thể đoán được!
- Đi nơi ở của Mộ Nham nhìn xem, nếu thật là hắn, nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì!
Lúc này Thành chủ cũng thấy Mộ Nham có vấn đề, thét dài một tiếng.
- Đi!
Mộ Liễu gật gật đầu, lao tới chỗ ở của Mộ Nham.
Chỗ ở của Mộ Nham cách địa phương của hắn rất gần, không đến một cái hô hấp liền tới.
Mới đầu Nhiếp Vân còn không biết chỗ của Mộ Nham ở nơi nào, chờ cùng mọi người đi tới, thiếu chút nữa lảo đảo té xỉu.
Không nghĩ tới mình đánh bậy đánh bạ, lại chạy đến trong phòng của Mộ Nham đào động, cái này tốt lắm, cho dù Mộ Nham còn sống, có nói khô miệng cũng giải thích không rõ ràng, ai, thật là có tâm trồng hoa hoa không thắm, vô tâm cắm liễu liễu xanh tươi a!
Lúc trước mình thiết kế Tề Dương, Thất hoàng tử cả buổi cũng không có hiệu quả như vậy, hiện tại tùy tiện làm một chút cư nhiên làm cho ngũ Đại trang chủ cùng thành chủ tin không nghi ngờ, thật đúng là đủ trùng hợp.
Quả nhiên, mọi người vừa đi vào phòng, liền lập tức xác định ý tưởng.
Bên trong gian phòng, mặt đất hỗn độn, khắp nơi đều là bùn đất, vừa thấy liền biết là vừa mới đào, theo dấu vết quan sát, đúng là đi thông tàng bảo khố của Điệp Dực Sơn Trang!
Không cần nghĩ nữa, nhân chứng vật chứng đều có, nhất định là Mộ Nham làm!
- Mộ Liễu trang chủ, quản gia của Điệp Dực Sơn Trang các ngươi cấu kết ngoại nhân công nhiên làm kẻ trộm, trộm đi đồ đạc của ta, hôm nay ngươi không cho ta cái công đạo, ta nhất định sẽ liều mạng với ngươi!
Nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất, Mộ Khải nhớ tới bảo khố của mình, cũng tức giận đến cả người run run, thét dài một tiếng, ánh mắt lộ ra hận ý nồng đậm.
- Ta...
Mộ Liễu cũng tức giận đến muốn chết, nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ ra, Mộ Nham vẫn trung thành và tận tâm sẽ làm ra loại sự tình này!
Nhưng hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, coi như mình muốn phủ nhận, cũng không có biện pháp a!
- Ta lập tức thông tri, toàn bộ Điệp Dực Sơn Trang toàn lực đuổi giết Mộ Nham, nhất định phải tìm phản đồ này trở về!
Nắm tay xiết chặt, Mộ Liễu rít gào.
- Nếu hung thủ đã điều tra ra, cùng ta không ở lâu, cáo từ!
Thấy tai hoạ thành công dẫn tới trên người Mộ Nham, Nhiếp Vân liền ôm quyền, thản nhiên nói.
- Mộ Vân hiền chất, vừa rồi hoài nghi ngươi, thật sự có lỗi, nếu ngươi không ngại mà nói, liền lưu lại cùng ăn bữa cơm! Cũng coi như ta bồi tội ngươi!
Tuy Mộ Liễu căm tức, nhưng dù sao cũng là đứng đầu một trang, lòng dạ sâu đậm, biết chuyện hôm nay, Điệp Dực Sơn Trang đã đánh mất mặt mũi, đắc tội người không nói, còn biến mình thành vở hài kịch, lập tức liền quyết định thiết yến chiêu đãi tứ Đại trang chủ còn lại cùng thành chủ đại nhân.
Tuy uống rượu cực kỳ bình thường, mỗi người đều biết, lại có thể giảm bớt không khí, làm cho tình hình hòa hoãn.
- Được rồi!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Đang muốn tìm cơ hội hỏi làm sao câu thông Linh Tê Tuyền Thủy, ăn cơm uống rượu, đúng lúc là một cơ hội!
- Chư vị, chuyện hôm nay là ta quản lý thuộc hạ không nghiêm, yên tâm đi, Mộ Nham này ta nhất định sẽ tìm ra, cho mọi người một cái công đạo, mời các vị dời bước tới yến sảnh, để ta bồi tội!
Thấy Nhiếp Vân đồng ý, Mộ Liễu gật gật đầu, tiếp đón mọi người.
- Được!
Nghe Mộ Liễu nói, mọi người thế mới biết vội vàng một đêm, thật có chút đói bụng, tất cả đều gật đầu đồng ý.
Mấy tồn tại đỉnh phong nhất Cổ Thành cộng thêm Nhiếp Vân, tới yến sảnh của Điệp Dực Sơn Trang.
Nhìn yến sảnh hoa lệ, rất nhanh liền bưng lên thực vật tinh mỹ, Nhiếp Vân lắc lắc đầu.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 443: Họa thủy đông dẫn
7.2/10 từ 35 lượt.