Vô Tận Đan Điền
Chương 397: Sinh Tử Mê Huyễn khí
- Ta tới thử xem, Kim Đỉnh quyền!
Một tiếng thét dài, Tề Đào đánh thẳng tới chuông lớn.
Trường quyền như lụa, kim quang hội tụ hình thành một kim đỉnh thật lớn, ầm ầm đụng thẳng vào đại chuông.
Ông!
Công kích va chạm, đại chuông phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, nhưng không chút sứt mẻ, ngược lại còn kinh động Long Khê đang công kích nó.
- Hoang Lăng, nguyên lai ngươi đang ở đây, trốn chỗ nào!
Long Khê rống to một tiếng đánh tới.
- Ngươi…
Tề Đào cũng không nghĩ Long Khê công kích mình, sắc mặt vô cùng khó xem, liên tục tránh thoát công kích của Long Khê, hai mắt hiện hung quang:
- Ngươi còn như vậy thì đừng trách ta không khách khí!
- Ta muốn ngươi chết!
Long Khê lại gầm rú, hai mắt đỏ đậm, tựa hồ không nghe được Tề Đào nói gì.
- Ngươi muốn ta chết, ta cho ngươi chết trước!
Tề Đào quát lớn, năm ngón tay như móng vuốt lóe kim quang, bàn tay chộp thẳng vào đầu Long Khê.
Thực lực Long Khê vốn không bằng hắn, hiện tại còn lâm vào ảo cảnh không thể tự kiềm chế, khó thể trốn tránh, xì một tiếng đã bị lợi trảo của Tề Đào xuyên qua đầu, máu tươi phun trào, văng tung tóe dưới đất.
Phác thông!
Thi thể Long Khê ngã xuống đất, một khối Tử Hoa Ngọc Ấn lăn ra ngoài.
- Hừ!
Tề Đào chộp tới đem ngọc ấn thu vào trong tay, cất vào trong túi.
- Người này cũng thật độc ác!
Nhìn thấy hành động của Tề Đào, Nhiếp Vân không ngăn trở, trong lòng hừ lạnh.
Long Khê tìm hắn tới giúp đỡ, hiện tại hắn giết cả cố chủ, thật sự là ngoan độc.
- Nhiếp Vân bệ hạ, Long Khê công kích thật sự rất mãnh liệt, ta không có biện pháp, cho nên…
Thấy Nhiếp Vân nhìn qua, Tề Đảo hoảng sợ, vẻ mặt xấu hổ lấy ra Tử Hoa Ngọc Ấn đưa tới:
- Ngọc ấn này hẳn nên cho ngươi…
- Không cần, ngươi cầm đi!
Nhiếp Vân cẩn thận quan sát, Tề Đào tựa hồ phi thường hiểu biết tình cảnh nơi này, mỗi cử động như có ý đồ, hắn cướp đoạt ngọc ấn khẳng định có mục đích của chính mình, vì vậy không vạch trần, muốn xem hắn có âm mưu gì.
- Dù sao mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp tiến vào nội điện, đặt trong tay ta hay đại nhân đều giống nhau!
Thấy Nhiếp Vân không cần, Tề Đào giống như nhẹ nhàng thở ra, xấu hổ cười đem ngọc ấn cất vào trong lòng.
- Được rồi, nơi này quỷ dị, chúng ta nhanh chóng đi qua, ta mở đường đi!
Không để ý tới biểu diễn vụng về của Tề Đào, Nhiếp Vân hừ một tiếng, lấy ra Huyền Ngọc kiếm hướng ngọn đèn chém tới.
Oanh!
Ngọn đèn bị một kiếm chém thành hai khúc, dầu thắp vẩy ra, không trung hóa thành một đám hỏa diễm cự nhân.
- Chết đi!
Nhiếp Vân không chút lưu tình, lực lượng đột nhiên phóng thích, chân khí cường đại nháy mắt hoàn toàn bao phủ thạch thất, vô hình mạnh mẽ, như thiên địa sụp xuống, hung hăng đánh lên người hỏa diễm cự nhân.
Hoa lạp!
Hỏa diễm cự nhân còn chưa hoàn toàn thành hình, đã bị chân khí đè ép hỏng mất.
- Phá!
Đánh vỡ ngọn đèn, Nhiếp Vân lại bổ một kiếm vào đại chuông, oanh một tiếng, đại chuông vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Ngọn đèn cùng đại chuông vừa vỡ, khí thể màu đỏ trên không trung quả nhiên hoàn toàn biến mất, Nhiếp Vân tiến lên một bước, không còn ngửi được hương khí đặc thù, như vậy Sinh Tử Mê Huyễn khí đã hoàn toàn biến mất.
- Tiếp tục đi thôi!
Vài bước xuyên qua thạch thất, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Quãng đường còn lại không quá nguy hiểm, cho dù có bị thiên nhãn của Nhiếp Vân chiếu xuống hoàn toàn bại lộ, không xuất hiện vấn đề gì. Ba người chiếm được không ít bảo bối, đan dược, binh khí, nhưng hai người kia không có nạp vật đan điền, đại bộ phận thứ tốt đều bị Nhiếp Vân lấy đi.
Trong có cũng có một chút thứ tốt, tỷ như đan dược tuyệt phẩm có thể giúp người trong Tiềm Lực bảng trực tiếp đạt tới bí cảnh. Hoặc bảo vật thanh trừ tâm ma, Nhiếp Vân tính toán cấp cho người nhà sử dụng, bởi vì đối với hắn mà nói đã không còn tác dụng.
Toàn bộ bảo vật giá trị còn lớn hơn đi đường bên trái.
Đi tròn nửa ngày, ba người đi tới một đại sảnh rộng lớn. Trong đại sảnh không có vật gì, chỉ có một tế thai không lớn lắm.
- Trăm sông đổ về một biển, đi bên phải cũng tới nơi đây sao?
Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân liền nhận ra.
Kiếp trước khi hắn đi tới đại sảnh đã nhìn thấy tế thai, năm đó hắn cũng không gom đủ ngọc ấn, bởi vì chỉ nghĩ đã thăm dò xong Tử Hoa động phủ, vì vậy đi vào truyền tống trận trên tế thai rời khỏi nơi này.
Kiếp trước không có thiên phú thiên nhãn, dọc theo đường đi cửu tử nhất sinh, kiếp này thực lực mạnh mẽ, còn có thiên phú đặc thù, một đường vẫn chưa cảm thấy quá mức nguy hiểm, thật sự không thể so sánh nổi.
- Ca ca, các ngươi đã tới!
Trong lòng còn đang cảm khái, liền nghe được tiếng cười vui sướng, ngay lập tức một thân ảnh đi ra, chính là Nhiếp Đồng.
Lúc này thần sắc Nhiếp Đồng sáng ngời, tựa hồ tu vi tiến bộ, nhưng vẫn chưa đột phá bí cảnh.
Thực lực cùng phương pháp thăng cấp của Nhiếp Đồng làm Nhiếp Vân thật cảm thấy kỳ quái, hoàn toàn khác hẳn việc tu luyện khí hải, mà khí hải của hắn bị Vô Danh pháp quyết mở rộng, thăng cấp thong thả, tích lũy hùng hậu, không thể tiến vào bí cảnh thì cũng thôi, thế nhưng thực lực Nhiếp Đồng không kém gì hắn, nhưng cũng chưa tiến vào bí cảnh, thật không hiểu hắn đi theo con đường tu luyện nào, thậm chí chính mình cũng nhìn không thấu.
- Tiểu Đồng, đệ không sao chứ?
- Đệ không sao!
Nhiếp Đồng lặng lẽ truyền âm:
- Đệ dựa theo ca ca phân phó dọc theo đường đi quả nhiên không gặp nguy hiểm, mà Hoang Lăng cùng thiên nhãn sư Mặc Vô Đạo ba lần bốn lượt muốn mang đệ đi sai đường, may mắn đệ không mắc mưu!
- Ha ha!
Nghe được lời nói có chút hưng phấn đơn thuần của Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân bật cười.
- Ca ca, huynh muốn đệ giết Hoang Lăng bọn hắn, nhưng đệ luôn không giết được, hơn nữa chuyên tâm tăng thực lực, cho nên…thật xin lỗi ca ca, huynh mắng đệ đi!
Nhiếp Đồng gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Không sao, giết không được thì giao cho ca ca!
Nhiếp Vân khẽ cười.
- Vậy là tốt rồi, dù sao đệ biết huynh nhất định có thể giết chết bọn họ!
Nhiếp Đồng cười nói.
Khi hai người còn đang truyền âm, lại có hai thân ảnh đi ra khỏi cửa, chính là Hoang Lăng cùng Mặc Vô Đạo, nhìn trong mắt hai người che kín tơ máu, chật vật không chịu nổi, quần áo rách rưới vài chỗ, tràn đầy vết máu, nếu không phải nhận thức hai người, thật nghĩ đó chỉ là hai tên khất cái.
- Nhiếp Vân, uổng chúng ta một đường đối đãi ngươi như người một nhà, ngươi lại cho người giết chúng ta?
Vừa đi ra cửa, hai người nhìn thấy Nhiếp Vân, trên mặt đồng thời biến sắc, hai người lập tức rống lên.
Vô Tận Đan Điền
Một tiếng thét dài, Tề Đào đánh thẳng tới chuông lớn.
Trường quyền như lụa, kim quang hội tụ hình thành một kim đỉnh thật lớn, ầm ầm đụng thẳng vào đại chuông.
Ông!
Công kích va chạm, đại chuông phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, nhưng không chút sứt mẻ, ngược lại còn kinh động Long Khê đang công kích nó.
- Hoang Lăng, nguyên lai ngươi đang ở đây, trốn chỗ nào!
Long Khê rống to một tiếng đánh tới.
- Ngươi…
Tề Đào cũng không nghĩ Long Khê công kích mình, sắc mặt vô cùng khó xem, liên tục tránh thoát công kích của Long Khê, hai mắt hiện hung quang:
- Ngươi còn như vậy thì đừng trách ta không khách khí!
- Ta muốn ngươi chết!
Long Khê lại gầm rú, hai mắt đỏ đậm, tựa hồ không nghe được Tề Đào nói gì.
- Ngươi muốn ta chết, ta cho ngươi chết trước!
Tề Đào quát lớn, năm ngón tay như móng vuốt lóe kim quang, bàn tay chộp thẳng vào đầu Long Khê.
Thực lực Long Khê vốn không bằng hắn, hiện tại còn lâm vào ảo cảnh không thể tự kiềm chế, khó thể trốn tránh, xì một tiếng đã bị lợi trảo của Tề Đào xuyên qua đầu, máu tươi phun trào, văng tung tóe dưới đất.
Phác thông!
Thi thể Long Khê ngã xuống đất, một khối Tử Hoa Ngọc Ấn lăn ra ngoài.
- Hừ!
Tề Đào chộp tới đem ngọc ấn thu vào trong tay, cất vào trong túi.
- Người này cũng thật độc ác!
Nhìn thấy hành động của Tề Đào, Nhiếp Vân không ngăn trở, trong lòng hừ lạnh.
Long Khê tìm hắn tới giúp đỡ, hiện tại hắn giết cả cố chủ, thật sự là ngoan độc.
- Nhiếp Vân bệ hạ, Long Khê công kích thật sự rất mãnh liệt, ta không có biện pháp, cho nên…
Thấy Nhiếp Vân nhìn qua, Tề Đảo hoảng sợ, vẻ mặt xấu hổ lấy ra Tử Hoa Ngọc Ấn đưa tới:
- Ngọc ấn này hẳn nên cho ngươi…
- Không cần, ngươi cầm đi!
Nhiếp Vân cẩn thận quan sát, Tề Đào tựa hồ phi thường hiểu biết tình cảnh nơi này, mỗi cử động như có ý đồ, hắn cướp đoạt ngọc ấn khẳng định có mục đích của chính mình, vì vậy không vạch trần, muốn xem hắn có âm mưu gì.
- Dù sao mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp tiến vào nội điện, đặt trong tay ta hay đại nhân đều giống nhau!
Thấy Nhiếp Vân không cần, Tề Đào giống như nhẹ nhàng thở ra, xấu hổ cười đem ngọc ấn cất vào trong lòng.
- Được rồi, nơi này quỷ dị, chúng ta nhanh chóng đi qua, ta mở đường đi!
Không để ý tới biểu diễn vụng về của Tề Đào, Nhiếp Vân hừ một tiếng, lấy ra Huyền Ngọc kiếm hướng ngọn đèn chém tới.
Oanh!
Ngọn đèn bị một kiếm chém thành hai khúc, dầu thắp vẩy ra, không trung hóa thành một đám hỏa diễm cự nhân.
- Chết đi!
Nhiếp Vân không chút lưu tình, lực lượng đột nhiên phóng thích, chân khí cường đại nháy mắt hoàn toàn bao phủ thạch thất, vô hình mạnh mẽ, như thiên địa sụp xuống, hung hăng đánh lên người hỏa diễm cự nhân.
Hoa lạp!
Hỏa diễm cự nhân còn chưa hoàn toàn thành hình, đã bị chân khí đè ép hỏng mất.
- Phá!
Đánh vỡ ngọn đèn, Nhiếp Vân lại bổ một kiếm vào đại chuông, oanh một tiếng, đại chuông vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Ngọn đèn cùng đại chuông vừa vỡ, khí thể màu đỏ trên không trung quả nhiên hoàn toàn biến mất, Nhiếp Vân tiến lên một bước, không còn ngửi được hương khí đặc thù, như vậy Sinh Tử Mê Huyễn khí đã hoàn toàn biến mất.
- Tiếp tục đi thôi!
Vài bước xuyên qua thạch thất, ba người tiếp tục đi về phía trước.
Quãng đường còn lại không quá nguy hiểm, cho dù có bị thiên nhãn của Nhiếp Vân chiếu xuống hoàn toàn bại lộ, không xuất hiện vấn đề gì. Ba người chiếm được không ít bảo bối, đan dược, binh khí, nhưng hai người kia không có nạp vật đan điền, đại bộ phận thứ tốt đều bị Nhiếp Vân lấy đi.
Trong có cũng có một chút thứ tốt, tỷ như đan dược tuyệt phẩm có thể giúp người trong Tiềm Lực bảng trực tiếp đạt tới bí cảnh. Hoặc bảo vật thanh trừ tâm ma, Nhiếp Vân tính toán cấp cho người nhà sử dụng, bởi vì đối với hắn mà nói đã không còn tác dụng.
Toàn bộ bảo vật giá trị còn lớn hơn đi đường bên trái.
Đi tròn nửa ngày, ba người đi tới một đại sảnh rộng lớn. Trong đại sảnh không có vật gì, chỉ có một tế thai không lớn lắm.
- Trăm sông đổ về một biển, đi bên phải cũng tới nơi đây sao?
Nhìn thoáng qua, Nhiếp Vân liền nhận ra.
Kiếp trước khi hắn đi tới đại sảnh đã nhìn thấy tế thai, năm đó hắn cũng không gom đủ ngọc ấn, bởi vì chỉ nghĩ đã thăm dò xong Tử Hoa động phủ, vì vậy đi vào truyền tống trận trên tế thai rời khỏi nơi này.
Kiếp trước không có thiên phú thiên nhãn, dọc theo đường đi cửu tử nhất sinh, kiếp này thực lực mạnh mẽ, còn có thiên phú đặc thù, một đường vẫn chưa cảm thấy quá mức nguy hiểm, thật sự không thể so sánh nổi.
- Ca ca, các ngươi đã tới!
Trong lòng còn đang cảm khái, liền nghe được tiếng cười vui sướng, ngay lập tức một thân ảnh đi ra, chính là Nhiếp Đồng.
Lúc này thần sắc Nhiếp Đồng sáng ngời, tựa hồ tu vi tiến bộ, nhưng vẫn chưa đột phá bí cảnh.
Thực lực cùng phương pháp thăng cấp của Nhiếp Đồng làm Nhiếp Vân thật cảm thấy kỳ quái, hoàn toàn khác hẳn việc tu luyện khí hải, mà khí hải của hắn bị Vô Danh pháp quyết mở rộng, thăng cấp thong thả, tích lũy hùng hậu, không thể tiến vào bí cảnh thì cũng thôi, thế nhưng thực lực Nhiếp Đồng không kém gì hắn, nhưng cũng chưa tiến vào bí cảnh, thật không hiểu hắn đi theo con đường tu luyện nào, thậm chí chính mình cũng nhìn không thấu.
- Tiểu Đồng, đệ không sao chứ?
- Đệ không sao!
Nhiếp Đồng lặng lẽ truyền âm:
- Đệ dựa theo ca ca phân phó dọc theo đường đi quả nhiên không gặp nguy hiểm, mà Hoang Lăng cùng thiên nhãn sư Mặc Vô Đạo ba lần bốn lượt muốn mang đệ đi sai đường, may mắn đệ không mắc mưu!
- Ha ha!
Nghe được lời nói có chút hưng phấn đơn thuần của Nhiếp Đồng, Nhiếp Vân bật cười.
- Ca ca, huynh muốn đệ giết Hoang Lăng bọn hắn, nhưng đệ luôn không giết được, hơn nữa chuyên tâm tăng thực lực, cho nên…thật xin lỗi ca ca, huynh mắng đệ đi!
Nhiếp Đồng gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
- Không sao, giết không được thì giao cho ca ca!
Nhiếp Vân khẽ cười.
- Vậy là tốt rồi, dù sao đệ biết huynh nhất định có thể giết chết bọn họ!
Nhiếp Đồng cười nói.
Khi hai người còn đang truyền âm, lại có hai thân ảnh đi ra khỏi cửa, chính là Hoang Lăng cùng Mặc Vô Đạo, nhìn trong mắt hai người che kín tơ máu, chật vật không chịu nổi, quần áo rách rưới vài chỗ, tràn đầy vết máu, nếu không phải nhận thức hai người, thật nghĩ đó chỉ là hai tên khất cái.
- Nhiếp Vân, uổng chúng ta một đường đối đãi ngươi như người một nhà, ngươi lại cho người giết chúng ta?
Vừa đi ra cửa, hai người nhìn thấy Nhiếp Vân, trên mặt đồng thời biến sắc, hai người lập tức rống lên.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 397: Sinh Tử Mê Huyễn khí
7.2/10 từ 35 lượt.