Vô Tận Đan Điền
Chương 393: Phế vật mà thôi
Vừa động thủ cả mặt đất đều chấn động lên, tử hồng sắc quang mang chiếu rọi nửa bầu trời.
- Chín mươi năm trước ta từng lĩnh giáo qua chiêu Lạc Hà thần chưởng của ngươi, hôm nay cho ta thử lại lần nữa!
Trong mắt Tề Đào tràn ngập chiến ý, thét dài một tiếng, kim quang lan tràn đánh ra.
- Chiến đấu với ta? Ngươi là muốn chết!
Trong mắt Vô Ngân hiện lên vẻ hung ác, trên đầu lóe ra hai loại nhan sắc, đồng thời một cỗ yêu khí mênh mông tràn xuống.
Oanh!
Tề Đào bị cỗ lực lượng áp chế, ngực quắt xuống, cả người bật lui ra sau, máu tươi cuồng phun.
Hai người chỉ một chiêu liền phân ra thắng bại, Tề Đào thảm bại.
- Cái gì?
Sắc mặt nhóm người Hoang Lăng hết sức khó xem.
- Hoang Lăng bệ hạ, chúng ta mau lui lại trong phạm vi của Địa Ngục Phá Cốt Sa, bọn hắn không có thiên phú thiên nhãn, khẳng định không dám đi theo!
Biết tình cảnh nguy cấp, Mặc Vô Đạo lớn tiếng kêu lên, muốn lui về phía sau.
- Lui, các ngươi nghĩ còn lui được sao?
Nhân yêu kiệt kiệt cười lạnh, bàn tay chộp tới, sau lưng mọi người giống như bị giam cầm, biến thành tử lộ.
- Xong rồi…làm sao bây giờ?
- Ba người đều lợi hại như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn chưa tiến vào Tử Hoa động phủ đã phải chết ở chỗ này?
Mọi người cảm thấy đối phương vừa ra tay, thân thể mình như rơi vào đầm lầy, không thể nhúc nhích, tất cả đều biến sắc.
Không nghĩ tới mọi người một đường hiểm trở đều bình an vượt qua, nhưng phải chết trong tay một nhân yêu!
Thật quá vũ nhục!
- Không cho chúng ta lui? Chẳng lẽ ngươi còn cần mời chúng ta ăn cơm!
Ngay lúc mọi người còn đang hoảng hốt, một thanh âm thản nhiên vang lên, Nhiếp Vân đi nhanh tới trước.
- Ân? Thế nhưng có thể cởi ra gông cùm xiềng xích của ta, không sai, không nghĩ tới còn có một nhân vật như vậy! Kiệt kiệt, bất quá nhân vật càng lợi hại, bảo vật trên người càng nhiều, ta cũng càng thích! Tiểu tử, nếu ngươi ngoan ngoãn dâng lên bảo bối, ta có thể không giết ngươi, cho ngươi cũng như Tâm Vô Ngân, làm thuộc hạ, bằng không ta sẽ cho ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa, chết không có chỗ chôn!
Nhân yêu thấy Nhiếp Vân đi tới thoáng sửng sốt, lập tức kiệt kiệt cười.
- Lên trời không đường, xuống đất không cửa? Ngươi chưa tỉnh ngủ đi? Một phế vật mà thôi, chít chít méo mó, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!
Nhiếp Vân tiến lên một bước, cổ tay vừa lật, hắc kiếm hiện ra, chém mạnh về phía trước.
Oanh!
Nhân yêu còn chưa kịp phản ứng liền nằm úp sấp dưới đất, biến thành bánh thịt, chết không thể chết lại!
Bánh thịt dính sát dưới đất, tinh khí máu tươi toàn thân bị một kiếm tạp khảm vào thân thể, không hề chảy ra chút nào, nhìn qua thật giống như một người sáp bị đánh bẹp, hết sức quỷ dị.
- A…
Đám người Hoang Lăng hoảng sợ run rẩy lên.
Đem một người giết chết dễ dàng, nhưng có thể đánh chết với kiểu như vậy, thủ đoạn như thế mới thấy lần đầu, không thể tưởng tượng nổi!
- Ngươi…ngươi giết chết chủ nhân…
- Điều đó không có khả năng, chủ nhân là siêu cấp cường giả bí cảnh, vì sao lại bị tên tiểu tử này tùy tay giết chết?
Nhìn thấy nhân yêu nằm dưới đất, Vô Ngân cùng yêu nhân còn lại đều sắp phát điên.
Người khác không biết thực lực của yêu nhân, nhưng bọn hắn phi thường rõ ràng, tuy hắn chỉ là bí cảnh sơ kỳ, nhưng một chiêu Vạn Thiên Kình Ma chưởng phách thiên liệt địa, không người có thể ngăn cản, mà bây giờ thậm chí một chiêu còn chưa kịp đánh ra đã bị thiếu niên trước mắt đánh một kiếm tạp thành thịt nát, thiếu chút nữa đem hai người hù chết.
- Máu huyết toàn thân không bị tổn hại, cỗ thi thể này là đại bổ vật, đưa cho Hắc Nham cùng Tử Đồng, có thể khiến bọn hắn thăng cấp bí cảnh!
Nhiếp Vân khẽ cười, bàn tay chộp tới đem bánh thịt dưới đất thu vào trong nạp vật đan điền.
Từ khi đạt tới chí tôn hậu kỳ, thực lực cùng sức chiến đấu của Nhiếp Vân đã vượt qua một ít bí cảnh, nhân yêu thoạt nhìn không kém nhưng trên thực tế ngang ngửa với Hoang Trần, làm sao là đối thủ của hắn.
- Tốt lắm, tới lượt ngươi!
Nhiếp Vân quay đầu nhìn yêu nhân, Huyền Ngọc kiếm run lên.
Ba tháp!
Không hề ngoài ý muốn, yêu nhân biến thành đống thịt nát.
- Tuy không đạt tới bí cảnh nhưng yêu hạch cũng là thứ tốt, giúp được phụ thân bọn họ thăng cấp!
Bàn tay Nhiếp Vân chộp tới cũng thu thi thể yêu nhân vào nạp vật đan điền.
- Đến ngươi!
Nhiếp Vân quay đầu nhìn Vô Ngân cách đó không xa.
Lúc này sắc mặt Vô Ngân tái nhợt, thân hình run run, sợ tới mức chân đều mềm nhũn.
Chỉ hai kiếm đã đánh chết hai cao thủ, vẻ mặt lại không chút diễn cảm, thiếu niên này thật quá lạnh lùng.
- Ca ca, người này lưu cho ta, để cho ta giết hắn đã ghiền!
Nhiếp Vân còn chưa động thủ, Nhiếp Đồng có chút nóng lòng muốn thử.
- Được. Nhưng chờ một chút, ta hỏi hắn chút chuyện!
Nhiếp Vân đi tới trước mặt Vô Ngân:
- Ngươi nói Tử Hoa Ngọc Ấn tiến vào Vụ Khí chiểu trạch một thời gian sẽ biến mất, đây là có chuyện gì?
- Ta nói ra…ngươi sẽ thả ta?
Vô Ngân không còn vẻ hung hăng càn quấy khi nãy, không ngừng run lên.
- Thả ngươi? Nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng ta có thể cho ngươi một lần cơ hội!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói, trên mặt không có bất kỳ diễn cảm.
- Cho ta một lần cơ hội?
Vô Ngân sửng sốt.
- Tới lúc đó đánh một trận với đệ đệ của ta. Thua, chết! Thắng, có thể rời đi!
Nhiếp Vân nói.
- Đánh một trận với đệ đệ của ngươi?
Vô Ngân nhìn thoáng qua Nhiếp Đồng, thấy người này có chút lão thái, nhưng cử chỉ ánh mắt đều cho biết tuổi hắn không lớn, hơn nữa trọng yếu nhất là không hề có chút chân khí dao động, liền cắn răng:
- Được! Tử Hoa Ngọc Ấn là do Tử Hoa đạo nhân lưu lại dùng tiến vào động phủ, chỉ cần mang theo vật đó tiến vào phạm vi của Vụ Khí chiểu trạch, ngọc ấn sẽ lây dính một loại khí tức đặc thù, trong bảy ngày thời gian nếu không kịp tới trước
động phủ dùng ngọc ấn mở ra động phủ, như vậy ngọc ấn sẽ tự động biến mất, một lần nữa rơi rụng vào Khí Hải đại lục.
- Lúc trước sở dĩ ta tới đây là vì chiếm được ba khối ngọc ấn, kết quả ở trong Vụ Khí chiểu trạch gặp được Kim Lân Giáp Trụ trùng, thứ kia giống như thủy triều, không thể hoàn toàn giết chết, cho nên làm chậm trễ thời gian, còn chưa tới được động phủ ngọc ấn đã hoàn toàn biến mất!
- Còn có chuyện như vậy?
Nghe được lời này, Nhiếp Vân kinh ngạc.
Kiếp trước khi hắn tới nơi này, mặc dù không có thiên nhãn trợ giúp nhưng vận khí tương đối khá, một đường thật thuận lợi thành công tiến vào động phủ, lúc đó tính thời gian mãi cho tới lúc đi ra cũng chưa qua bảy ngày, cho nên tình huống như vậy chỉ nghe nói lần đầu tiên.
Vô Tận Đan Điền
- Chín mươi năm trước ta từng lĩnh giáo qua chiêu Lạc Hà thần chưởng của ngươi, hôm nay cho ta thử lại lần nữa!
Trong mắt Tề Đào tràn ngập chiến ý, thét dài một tiếng, kim quang lan tràn đánh ra.
- Chiến đấu với ta? Ngươi là muốn chết!
Trong mắt Vô Ngân hiện lên vẻ hung ác, trên đầu lóe ra hai loại nhan sắc, đồng thời một cỗ yêu khí mênh mông tràn xuống.
Oanh!
Tề Đào bị cỗ lực lượng áp chế, ngực quắt xuống, cả người bật lui ra sau, máu tươi cuồng phun.
Hai người chỉ một chiêu liền phân ra thắng bại, Tề Đào thảm bại.
- Cái gì?
Sắc mặt nhóm người Hoang Lăng hết sức khó xem.
- Hoang Lăng bệ hạ, chúng ta mau lui lại trong phạm vi của Địa Ngục Phá Cốt Sa, bọn hắn không có thiên phú thiên nhãn, khẳng định không dám đi theo!
Biết tình cảnh nguy cấp, Mặc Vô Đạo lớn tiếng kêu lên, muốn lui về phía sau.
- Lui, các ngươi nghĩ còn lui được sao?
Nhân yêu kiệt kiệt cười lạnh, bàn tay chộp tới, sau lưng mọi người giống như bị giam cầm, biến thành tử lộ.
- Xong rồi…làm sao bây giờ?
- Ba người đều lợi hại như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn chưa tiến vào Tử Hoa động phủ đã phải chết ở chỗ này?
Mọi người cảm thấy đối phương vừa ra tay, thân thể mình như rơi vào đầm lầy, không thể nhúc nhích, tất cả đều biến sắc.
Không nghĩ tới mọi người một đường hiểm trở đều bình an vượt qua, nhưng phải chết trong tay một nhân yêu!
Thật quá vũ nhục!
- Không cho chúng ta lui? Chẳng lẽ ngươi còn cần mời chúng ta ăn cơm!
Ngay lúc mọi người còn đang hoảng hốt, một thanh âm thản nhiên vang lên, Nhiếp Vân đi nhanh tới trước.
- Ân? Thế nhưng có thể cởi ra gông cùm xiềng xích của ta, không sai, không nghĩ tới còn có một nhân vật như vậy! Kiệt kiệt, bất quá nhân vật càng lợi hại, bảo vật trên người càng nhiều, ta cũng càng thích! Tiểu tử, nếu ngươi ngoan ngoãn dâng lên bảo bối, ta có thể không giết ngươi, cho ngươi cũng như Tâm Vô Ngân, làm thuộc hạ, bằng không ta sẽ cho ngươi lên trời không đường, xuống đất không cửa, chết không có chỗ chôn!
Nhân yêu thấy Nhiếp Vân đi tới thoáng sửng sốt, lập tức kiệt kiệt cười.
- Lên trời không đường, xuống đất không cửa? Ngươi chưa tỉnh ngủ đi? Một phế vật mà thôi, chít chít méo mó, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn ngươi!
Nhiếp Vân tiến lên một bước, cổ tay vừa lật, hắc kiếm hiện ra, chém mạnh về phía trước.
Oanh!
Nhân yêu còn chưa kịp phản ứng liền nằm úp sấp dưới đất, biến thành bánh thịt, chết không thể chết lại!
Bánh thịt dính sát dưới đất, tinh khí máu tươi toàn thân bị một kiếm tạp khảm vào thân thể, không hề chảy ra chút nào, nhìn qua thật giống như một người sáp bị đánh bẹp, hết sức quỷ dị.
- A…
Đám người Hoang Lăng hoảng sợ run rẩy lên.
Đem một người giết chết dễ dàng, nhưng có thể đánh chết với kiểu như vậy, thủ đoạn như thế mới thấy lần đầu, không thể tưởng tượng nổi!
- Ngươi…ngươi giết chết chủ nhân…
- Điều đó không có khả năng, chủ nhân là siêu cấp cường giả bí cảnh, vì sao lại bị tên tiểu tử này tùy tay giết chết?
Nhìn thấy nhân yêu nằm dưới đất, Vô Ngân cùng yêu nhân còn lại đều sắp phát điên.
Người khác không biết thực lực của yêu nhân, nhưng bọn hắn phi thường rõ ràng, tuy hắn chỉ là bí cảnh sơ kỳ, nhưng một chiêu Vạn Thiên Kình Ma chưởng phách thiên liệt địa, không người có thể ngăn cản, mà bây giờ thậm chí một chiêu còn chưa kịp đánh ra đã bị thiếu niên trước mắt đánh một kiếm tạp thành thịt nát, thiếu chút nữa đem hai người hù chết.
- Máu huyết toàn thân không bị tổn hại, cỗ thi thể này là đại bổ vật, đưa cho Hắc Nham cùng Tử Đồng, có thể khiến bọn hắn thăng cấp bí cảnh!
Nhiếp Vân khẽ cười, bàn tay chộp tới đem bánh thịt dưới đất thu vào trong nạp vật đan điền.
Từ khi đạt tới chí tôn hậu kỳ, thực lực cùng sức chiến đấu của Nhiếp Vân đã vượt qua một ít bí cảnh, nhân yêu thoạt nhìn không kém nhưng trên thực tế ngang ngửa với Hoang Trần, làm sao là đối thủ của hắn.
- Tốt lắm, tới lượt ngươi!
Nhiếp Vân quay đầu nhìn yêu nhân, Huyền Ngọc kiếm run lên.
Ba tháp!
Không hề ngoài ý muốn, yêu nhân biến thành đống thịt nát.
- Tuy không đạt tới bí cảnh nhưng yêu hạch cũng là thứ tốt, giúp được phụ thân bọn họ thăng cấp!
Bàn tay Nhiếp Vân chộp tới cũng thu thi thể yêu nhân vào nạp vật đan điền.
- Đến ngươi!
Nhiếp Vân quay đầu nhìn Vô Ngân cách đó không xa.
Lúc này sắc mặt Vô Ngân tái nhợt, thân hình run run, sợ tới mức chân đều mềm nhũn.
Chỉ hai kiếm đã đánh chết hai cao thủ, vẻ mặt lại không chút diễn cảm, thiếu niên này thật quá lạnh lùng.
- Ca ca, người này lưu cho ta, để cho ta giết hắn đã ghiền!
Nhiếp Vân còn chưa động thủ, Nhiếp Đồng có chút nóng lòng muốn thử.
- Được. Nhưng chờ một chút, ta hỏi hắn chút chuyện!
Nhiếp Vân đi tới trước mặt Vô Ngân:
- Ngươi nói Tử Hoa Ngọc Ấn tiến vào Vụ Khí chiểu trạch một thời gian sẽ biến mất, đây là có chuyện gì?
- Ta nói ra…ngươi sẽ thả ta?
Vô Ngân không còn vẻ hung hăng càn quấy khi nãy, không ngừng run lên.
- Thả ngươi? Nghĩ cũng đừng nghĩ, nhưng ta có thể cho ngươi một lần cơ hội!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói, trên mặt không có bất kỳ diễn cảm.
- Cho ta một lần cơ hội?
Vô Ngân sửng sốt.
- Tới lúc đó đánh một trận với đệ đệ của ta. Thua, chết! Thắng, có thể rời đi!
Nhiếp Vân nói.
- Đánh một trận với đệ đệ của ngươi?
Vô Ngân nhìn thoáng qua Nhiếp Đồng, thấy người này có chút lão thái, nhưng cử chỉ ánh mắt đều cho biết tuổi hắn không lớn, hơn nữa trọng yếu nhất là không hề có chút chân khí dao động, liền cắn răng:
- Được! Tử Hoa Ngọc Ấn là do Tử Hoa đạo nhân lưu lại dùng tiến vào động phủ, chỉ cần mang theo vật đó tiến vào phạm vi của Vụ Khí chiểu trạch, ngọc ấn sẽ lây dính một loại khí tức đặc thù, trong bảy ngày thời gian nếu không kịp tới trước
động phủ dùng ngọc ấn mở ra động phủ, như vậy ngọc ấn sẽ tự động biến mất, một lần nữa rơi rụng vào Khí Hải đại lục.
- Lúc trước sở dĩ ta tới đây là vì chiếm được ba khối ngọc ấn, kết quả ở trong Vụ Khí chiểu trạch gặp được Kim Lân Giáp Trụ trùng, thứ kia giống như thủy triều, không thể hoàn toàn giết chết, cho nên làm chậm trễ thời gian, còn chưa tới được động phủ ngọc ấn đã hoàn toàn biến mất!
- Còn có chuyện như vậy?
Nghe được lời này, Nhiếp Vân kinh ngạc.
Kiếp trước khi hắn tới nơi này, mặc dù không có thiên nhãn trợ giúp nhưng vận khí tương đối khá, một đường thật thuận lợi thành công tiến vào động phủ, lúc đó tính thời gian mãi cho tới lúc đi ra cũng chưa qua bảy ngày, cho nên tình huống như vậy chỉ nghe nói lần đầu tiên.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 393: Phế vật mà thôi
7.2/10 từ 35 lượt.