Vô Tận Đan Điền
Chương 369: Ai là ca ca?
- Hoang Trần lão tổ bị một kiếm đánh bại sao?
- Đế quốc đệ nhất cao thủ, siêu cấp cường giả bí cảnh, lại không ngăn trở được một kiếm của Nhiếp Vân?
- Ta không nhìn lầm đi…
Lần trước là chết lặng, lần này hoàn toàn sụp đổ.
- Chủ nhân!
Một kiếm đánh ra, lực lượng của Nhiếp Vân tiêu hao cũng rất lớn, thân thể rơi xuống không trung, tiểu Phong tựa hồ sớm biết sẽ như vậy vội vàng hô một tiếng tiếp lấy hắn.
Làm cho người ta kỳ quái chính là tiểu Phong vừa tiếp được Nhiếp Vân chỉ khoảng thời gian một lần hô hấp thì Nhiếp Vân lại tinh thần phấn chấn, lăng không đứng thẳng, chân khí không hề giảm sút chút nào.
Tựa hồ trong nháy mắt lực lượng của hắn đã được bổ sung, không hề có chút tổn thương.
- Hoang Trần, ta biết một chiêu này tuy rằng lợi hại, nhưng không gây thương tổn căn bản của ngươi, không cần giả bộ, xuất hiện đi, thế nào? Bây giờ còn cảm thấy ta là người chỉ biết dựa vào ngoại lực, có chênh lệch không thể vượt qua ngươi sao?
Trôi nổi trên không trung, Nhiếp Vân nhìn Hoang Trần nằm trong hố sâu, lớn tiếng quát.
- Không sai, là ta xem thường ngươi!
Hô một tiếng, Hoang Trần bay lên cao, song chưởng đã hoàn toàn hồi phục, tuy bị thương nhưng khí tức vẫn không giảm sút bao nhiêu, có thể nhìn ra được thương thế không nghiêm trọng lắm.
- Ngươi là cường giả bí cảnh, cũng có được thực lực tổn thương ta, hiện tại ta thừa nhận chúng ta ngang hàng, hừ, đường đường một tiền bối nói vậy cũng sẽ không làm khó tiểu tử hậu bối của ta đi, cáo từ!
Hoang Trần vung tay, nói đi liền đi, nháy mắt đã biến mất xa xa.
- Lão tổ đi rồi?
- Hẳn biết không thể chiến thắng Nhiếp Vân nên bỏ chạy đi!
- Lão tổ bí cảnh thành danh nhiều năm, thế nhưng không thể chiến thắng một nhi đồng mười sáu tuổi?
- Lão tổ…
Nguyên bản Hoang Lăng còn hi vọng lão tổ có thể cứu được mình, nhưng thấy hắn bỏ đi, rốt cục lộ vẻ sợ hãi.
- Nhiếp Vân bệ hạ, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, là ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, đều lỗi của ta…
- Lỗi của ngươi? Ha ha, tiểu Phong, tiếp tục tát, một ngàn cái tát đầy đủ, đánh xong mới thôi!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Dạ!
Tiểu Phong hưng phấn đáp, hai tay cùng nhau vũ động, tát liên tục không ngừng.
- Nhiếp Đồng, tiểu Hổ!
Nhiếp Vân lóe thân đi tới trước mặt Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
- Ca ca, ngươi đã sớm đột phá bí cảnh…
Nhiếp Đồng giống như đang nằm mơ, không dám tin nhìn Nhiếp Vân.
- Chuyện này trở về rồi hãy nói, chúng ta đi thôi!
Đưa tay chộp tới, một tay hắn nhấc lên Nhiếp Đồng, một tay nhấc lên tiểu Hổ, lăng không bay lên.
- Ca ca, ngươi không phải trị liệu sư sao? Dùng trị liệu khí giúp chúng tôi trị liệu, như vậy có thể tự mình phi hành…
Thấy ca ca dùng phương pháp như vậy, Nhiếp Đồng lắc đầu nói.
- Trở về rồi hãy nói!
Nhiếp Vân không trả lời hắn, vẫn trầm thấp nói.
- Ân?
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng nghe lời ca ca nói Nhiếp Đồng cũng hiểu có vấn đề, lập tức không hỏi thêm.
Hai người một thú đang bay tới trước, đột nhiên Nhiếp Đồng cảm thấy trên người chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bàn tay đang nắm lấy mình đã thay đổi hình dáng, càng thêm thô to, khớp xương gồ lên, nhìn qua như tay của yêu nhân, trong lòng cả kinh đang định kêu lên chợt cảm thấy hoa mắt, đã đi vào trong một gian phòng.
- Hô! Nguy hiểm thật!
Ngay sau đó một thanh âm vang lên trước mắt, ngẩng đầu vừa nhìn là một thiếu niên vừa mở mắt, chính là Nhiếp Vân.
Đây là ca ca, vậy…người vừa chiến đấu bên ngoài là ai? Tại sao có hai ca ca?
Trong lúc nhất thời Nhiếp Vân cùng tiểu Hổ đều có chút sửng sốt.
- Ha ha, ngươi tên Nhiếp Đồng phải không, vị này mới là ca ca ngươi, không tin ngươi quay đầu nhìn xem!
Tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ, một tiếng cười khúc khích từ một bên phòng vang lên, bốn nữ tử mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành đi tới.
- Ân?
Nhiếp Đồng nghi hoặc nhìn ra sau lưng, vừa nhìn thoáng qua lập tức hoảng sợ.
Người phía sau không phải là ca ca, mà là một lão giả thân hình cao lớn, lúc này đứng yên không nhúc nhích, không ngờ là một xác chết, hơn nữa còn là xác chết của một yêu nhân!
Sao có thể…vừa rồi rõ ràng là ca ca, vì sao đột nhiên biến thành xác chết đây? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Trước tiên trị liệu thương thế cho hai ngươi, trị liệu xong rồi nói sau!
Nhiếp Vân cười ha ha, vung tay thu thi thể yêu nhân vào trong nạp vật đan điền, bàn tay chộp tới, trị liệu khí liền bao trùm phía trước.
Tư tư tư tư!
Chỉ chốt lát thương thế của Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ đã lành lại hoàn hảo như trước.
- Ca ca, rốt cục sao lại thế này? Ngươi có thể nói rõ ràng hay không?
Nhiếp Đồng vội vàng hỏi.
- Kỳ thật sự tình rất đơn giản, là như vậy…
Nhiếp Vân cười, đem mọi chuyện thuật lại một lần.
Đêm qua, Nhiếp Vân nghe được mưu kế của Hoang Lăng, tự nhiên bắt đầu cân nhắc đối sách, nhưng hắn cũng biết muốn cứu đệ đệ nhất định phải giao phong chính diện với Hoang Lăng, nhưng làm cho hắn kiêng kỵ chính là vị lão tổ của hoàng thất, Hoang Trần!
Hoang Trần tiến vào bí cảnh nhiều năm, thực lực khẳng định mạnh hơn tiểu Phong không ít. Nếu chỉ dựa vào tiểu Phong sẽ không thể ngăn cản, nếu sử dụng thi thể yêu thánh thì cấp bậc linh thạch quá thấp, chỉ có thể phát huy một phần thực lực, hơn nữa một khi linh thạch hao hết sẽ mất đi tác dụng.
Chiến đấu không phải trò đùa, nếu chiến đấu với Hoang Trần, đối phương sao có thể cho mình thời gian đổi linh thạch?
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Vân nghĩ ra biện pháp tốt, chính là “dọa”!
Vì thế sáng sớm hắn lợi dụng ngụy trang khí đem thi thể yêu thánh giả tạo thành chính mình, dùng linh hồn chuyển dời qua thi thể.
Linh hồn đạt tới đại viên mãn, đã có thể thoải mái đổi vị trí, hơn nữa thi thể yêu thánh là phân thân của hắn, chuyển dời qua đó cũng không vấn đề gì.
Thi thể yêu thánh lại có linh hồn của Nhiếp Vân còn có ngụy trang khí của hắn, đương nhiên không có ai nhìn ra. Bản thân yêu thánh có thực lực bí cảnh, cho nên đánh chết Bích lão, đánh bay Hoang Lăng là việc phi thường đơn giản.
Hơn nữa thi thể yêu thánh có nạp vật đan điền cùng huyết đồng đan điền, cất chứa Huyền Ngọc kiếm đồng thời thi triển thiên phú huyết đồng sư cũng không hề khó khăn.
Về sau Nhiếp Vân đại triển thần uy một kiếm đánh bị thương Hoang Trần, hắn sử dụng năm viên trung phẩm linh thạch lấy được trong Tử Quỳnh sơn mạch khu động thi thể yêu thánh mới có được hiệu quả như vậy, nếu chỉ dùng hạ phẩm linh thạch đừng nói tổn thương Hoang Trần, dù là tới gần cũng không khả năng!
Vô Tận Đan Điền
- Đế quốc đệ nhất cao thủ, siêu cấp cường giả bí cảnh, lại không ngăn trở được một kiếm của Nhiếp Vân?
- Ta không nhìn lầm đi…
Lần trước là chết lặng, lần này hoàn toàn sụp đổ.
- Chủ nhân!
Một kiếm đánh ra, lực lượng của Nhiếp Vân tiêu hao cũng rất lớn, thân thể rơi xuống không trung, tiểu Phong tựa hồ sớm biết sẽ như vậy vội vàng hô một tiếng tiếp lấy hắn.
Làm cho người ta kỳ quái chính là tiểu Phong vừa tiếp được Nhiếp Vân chỉ khoảng thời gian một lần hô hấp thì Nhiếp Vân lại tinh thần phấn chấn, lăng không đứng thẳng, chân khí không hề giảm sút chút nào.
Tựa hồ trong nháy mắt lực lượng của hắn đã được bổ sung, không hề có chút tổn thương.
- Hoang Trần, ta biết một chiêu này tuy rằng lợi hại, nhưng không gây thương tổn căn bản của ngươi, không cần giả bộ, xuất hiện đi, thế nào? Bây giờ còn cảm thấy ta là người chỉ biết dựa vào ngoại lực, có chênh lệch không thể vượt qua ngươi sao?
Trôi nổi trên không trung, Nhiếp Vân nhìn Hoang Trần nằm trong hố sâu, lớn tiếng quát.
- Không sai, là ta xem thường ngươi!
Hô một tiếng, Hoang Trần bay lên cao, song chưởng đã hoàn toàn hồi phục, tuy bị thương nhưng khí tức vẫn không giảm sút bao nhiêu, có thể nhìn ra được thương thế không nghiêm trọng lắm.
- Ngươi là cường giả bí cảnh, cũng có được thực lực tổn thương ta, hiện tại ta thừa nhận chúng ta ngang hàng, hừ, đường đường một tiền bối nói vậy cũng sẽ không làm khó tiểu tử hậu bối của ta đi, cáo từ!
Hoang Trần vung tay, nói đi liền đi, nháy mắt đã biến mất xa xa.
- Lão tổ đi rồi?
- Hẳn biết không thể chiến thắng Nhiếp Vân nên bỏ chạy đi!
- Lão tổ bí cảnh thành danh nhiều năm, thế nhưng không thể chiến thắng một nhi đồng mười sáu tuổi?
- Lão tổ…
Nguyên bản Hoang Lăng còn hi vọng lão tổ có thể cứu được mình, nhưng thấy hắn bỏ đi, rốt cục lộ vẻ sợ hãi.
- Nhiếp Vân bệ hạ, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, là ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, đều lỗi của ta…
- Lỗi của ngươi? Ha ha, tiểu Phong, tiếp tục tát, một ngàn cái tát đầy đủ, đánh xong mới thôi!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Dạ!
Tiểu Phong hưng phấn đáp, hai tay cùng nhau vũ động, tát liên tục không ngừng.
- Nhiếp Đồng, tiểu Hổ!
Nhiếp Vân lóe thân đi tới trước mặt Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
- Ca ca, ngươi đã sớm đột phá bí cảnh…
Nhiếp Đồng giống như đang nằm mơ, không dám tin nhìn Nhiếp Vân.
- Chuyện này trở về rồi hãy nói, chúng ta đi thôi!
Đưa tay chộp tới, một tay hắn nhấc lên Nhiếp Đồng, một tay nhấc lên tiểu Hổ, lăng không bay lên.
- Ca ca, ngươi không phải trị liệu sư sao? Dùng trị liệu khí giúp chúng tôi trị liệu, như vậy có thể tự mình phi hành…
Thấy ca ca dùng phương pháp như vậy, Nhiếp Đồng lắc đầu nói.
- Trở về rồi hãy nói!
Nhiếp Vân không trả lời hắn, vẫn trầm thấp nói.
- Ân?
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng nghe lời ca ca nói Nhiếp Đồng cũng hiểu có vấn đề, lập tức không hỏi thêm.
Hai người một thú đang bay tới trước, đột nhiên Nhiếp Đồng cảm thấy trên người chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bàn tay đang nắm lấy mình đã thay đổi hình dáng, càng thêm thô to, khớp xương gồ lên, nhìn qua như tay của yêu nhân, trong lòng cả kinh đang định kêu lên chợt cảm thấy hoa mắt, đã đi vào trong một gian phòng.
- Hô! Nguy hiểm thật!
Ngay sau đó một thanh âm vang lên trước mắt, ngẩng đầu vừa nhìn là một thiếu niên vừa mở mắt, chính là Nhiếp Vân.
Đây là ca ca, vậy…người vừa chiến đấu bên ngoài là ai? Tại sao có hai ca ca?
Trong lúc nhất thời Nhiếp Vân cùng tiểu Hổ đều có chút sửng sốt.
- Ha ha, ngươi tên Nhiếp Đồng phải không, vị này mới là ca ca ngươi, không tin ngươi quay đầu nhìn xem!
Tựa hồ nhìn ra vẻ nghi hoặc của Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ, một tiếng cười khúc khích từ một bên phòng vang lên, bốn nữ tử mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành đi tới.
- Ân?
Nhiếp Đồng nghi hoặc nhìn ra sau lưng, vừa nhìn thoáng qua lập tức hoảng sợ.
Người phía sau không phải là ca ca, mà là một lão giả thân hình cao lớn, lúc này đứng yên không nhúc nhích, không ngờ là một xác chết, hơn nữa còn là xác chết của một yêu nhân!
Sao có thể…vừa rồi rõ ràng là ca ca, vì sao đột nhiên biến thành xác chết đây? Rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Trước tiên trị liệu thương thế cho hai ngươi, trị liệu xong rồi nói sau!
Nhiếp Vân cười ha ha, vung tay thu thi thể yêu nhân vào trong nạp vật đan điền, bàn tay chộp tới, trị liệu khí liền bao trùm phía trước.
Tư tư tư tư!
Chỉ chốt lát thương thế của Nhiếp Đồng cùng tiểu Hổ đã lành lại hoàn hảo như trước.
- Ca ca, rốt cục sao lại thế này? Ngươi có thể nói rõ ràng hay không?
Nhiếp Đồng vội vàng hỏi.
- Kỳ thật sự tình rất đơn giản, là như vậy…
Nhiếp Vân cười, đem mọi chuyện thuật lại một lần.
Đêm qua, Nhiếp Vân nghe được mưu kế của Hoang Lăng, tự nhiên bắt đầu cân nhắc đối sách, nhưng hắn cũng biết muốn cứu đệ đệ nhất định phải giao phong chính diện với Hoang Lăng, nhưng làm cho hắn kiêng kỵ chính là vị lão tổ của hoàng thất, Hoang Trần!
Hoang Trần tiến vào bí cảnh nhiều năm, thực lực khẳng định mạnh hơn tiểu Phong không ít. Nếu chỉ dựa vào tiểu Phong sẽ không thể ngăn cản, nếu sử dụng thi thể yêu thánh thì cấp bậc linh thạch quá thấp, chỉ có thể phát huy một phần thực lực, hơn nữa một khi linh thạch hao hết sẽ mất đi tác dụng.
Chiến đấu không phải trò đùa, nếu chiến đấu với Hoang Trần, đối phương sao có thể cho mình thời gian đổi linh thạch?
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Vân nghĩ ra biện pháp tốt, chính là “dọa”!
Vì thế sáng sớm hắn lợi dụng ngụy trang khí đem thi thể yêu thánh giả tạo thành chính mình, dùng linh hồn chuyển dời qua thi thể.
Linh hồn đạt tới đại viên mãn, đã có thể thoải mái đổi vị trí, hơn nữa thi thể yêu thánh là phân thân của hắn, chuyển dời qua đó cũng không vấn đề gì.
Thi thể yêu thánh lại có linh hồn của Nhiếp Vân còn có ngụy trang khí của hắn, đương nhiên không có ai nhìn ra. Bản thân yêu thánh có thực lực bí cảnh, cho nên đánh chết Bích lão, đánh bay Hoang Lăng là việc phi thường đơn giản.
Hơn nữa thi thể yêu thánh có nạp vật đan điền cùng huyết đồng đan điền, cất chứa Huyền Ngọc kiếm đồng thời thi triển thiên phú huyết đồng sư cũng không hề khó khăn.
Về sau Nhiếp Vân đại triển thần uy một kiếm đánh bị thương Hoang Trần, hắn sử dụng năm viên trung phẩm linh thạch lấy được trong Tử Quỳnh sơn mạch khu động thi thể yêu thánh mới có được hiệu quả như vậy, nếu chỉ dùng hạ phẩm linh thạch đừng nói tổn thương Hoang Trần, dù là tới gần cũng không khả năng!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 369: Ai là ca ca?
7.2/10 từ 35 lượt.