Vô Tận Đan Điền
Chương 3266: Lục Đào là người tốt
Nương theo Lục Hi thiết bài hấp thu kiếm ý càng ngày càng nhiều, hắn cảm giác trọng lượng thiết bài càng ngày càng nặng, cho dù là hắn cũng có một loại cố sức.
- Giới vực dung hợp!
Trong lòng động một cái, giới vực dung hợp xuất hiện, áp lực của thiết bài nhất thời yếu bớt rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã đi tới bên cạnh bia đá.
- Thần Nông truyền nhân Nhiếp Vân đặc biệt tới bái kiến Lục Hi Đại Đế!
Đứng ở trước tấm bia đá, Nhiếp Vân lấy ra một bó hoa tươi đưa tới.
Tế bái xong Lục Hi Đại Đế, thiết bài cũng hấp thu tất cả kiếm khí sạch sẽ, lúc này Nhiếp Vân mới lặng lẽ thu hồi, lui về phía sau mấy bước, xoay người đi ra ngoài, rất nhanh đi tới bên cạnh đám người Lục Đào.
- Tế bái xong rồi... vật đánh cuộc đâu? Có phải nên cho ta hay không?
- Cái này... Cái này không thể nào! Ngươi lại không sao...
Tựa hồ không nghe được lời của hắn, Lục Đào không thể tin được, không ngừng gào thét.
Khó trách hắn không tin, mộ chôn quần áo và di vật ngay cả Đại Tế Ty cũng không cách nào tự do tiến vào, chỉ có thể dựa vào lực lượng mọi người cúng tế, hắn một người ngoại lai, ung dung đi tới, một chút việc cũng không có?
Cái này không thể nào a!
- Ta cũng không biết, có thể hôm nay mộ chôn quần áo và di vật tâm tình tốt, không muốn khó xử ta a!
Thời điểm Nhiếp Vân đi vào, đã chặn thiết bài lại, đám người Lục Đào không nhìn thấy, giờ phút này tự nhiên sẽ không nói nhiều, thuận miệng nói.
- Tâm tình tốt?
Nghe nói như vậy, Lục Đào thiếu chút nữa hộc máu.
Ức vạn năm qua, tới trước mộ chôn quần áo và di vật rèn luyện ý chí đếm không xuể, chưa từng nghe nói qua ngày nào đó mộ chôn quần áo và di vật tâm tình tốt. Cái này căn bản là đánh rắm.
- Không tin các ngươi có thể thử một chút, thật chuyện gì cũng không có, có thể là các ngươi suy nghĩ nhiều!
Nhiếp Vân nói.
- Ta không tin...
Lục Đào cắn răng một cái, đi về phía trước, đi tới khu vực kiếm ý, quả nhiên lực lượng không chỗ nào không có đã cho cảm thụ không lớn, địa phương trước để cho tất cả mọi người lùi bước, bây giờ không có uy hiếp.
- Cái này...
Tựa hồ có chút không dám tin tưởng, Lục Đào lại đi về phía trước hai bước.
Kết quả giống như trước, không có bất kỳ áp lực gì.
- Cái này... Là chuyện gì xảy ra?
Lục Đào cảm thấy sắp điên rồi, bước chân không ngừng, mấy bước đi tới bên cạnh bia đá, từ đầu đến cuối không có cảm thấy kiếm ý cách trở, cả người phát mộng.
Trước mặt mộ chôn quần áo và di vật có kiếm ý vô cùng ác liệt, lại... không thấy!
- Thế nào, mới vừa rồi ta đã nói, không có gì cả, là chính các ngươi tự hù dọa mình, không tin... Tốt lắm, ta đã cúng tế xong, lấy vật phẩm ra đi!
Lười nói nhãm với đối phương, Nhiếp Vân đưa tay.
- Ngươi... Ngươi dùng yêu pháp gì! Những kiếm ý này đâu? Thế nào đều không thấy?
Lục Đào đi ra, hung tợn nhìn tới, tựa hồ muốn lột da Nhiếp Vân nhìn kỹ một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Cái gì kiếm ý? Ta căn bản không thấy...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Chuyện hắn lặng lẽ lấy đi kiếm ý, không thể nào nói cho đối phương biết.
- Ngươi... Nhất định dùng ảo thuật! Bây giờ chúng ta thấy được là giả có phải hay không?
Lục Đào đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng quát lên.
Hắn trúng chiêu qua, biết thiếu niên trước mắt này ảo thuật đáng sợ, chẳng lẽ... bây giờ bọn họ đang ở trong ảo thuật của đối phương, cho nên mới có thể ung dung đi tới bên cạnh bia đá, không bị ảnh hưởng?
- Ảo thuật...
Nhiếp Vân không khỏi im lặng:
- Nếu là ảo cảnh, ngươi giao vật phẩm cho ta đi! Dù sao cũng không phải thật!
- Lục Đào, đây không phải ảo thuật, mà là... Mộ chôn quần áo và di vật không có kiếm ý nữa...
Thời điểm Lục Đào còn có chút không dám tin tưởng, Lục Tử Siêu lên tiếng.
Ban đầu hắn cũng bị Nhiếp Vân mê huyễn qua, biết tiến vào ảo cảnh cảm thụ như thế nào, mặc dù cảm giác giống thực tế, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại vẫn còn có chút khác biệt.
Vì vậy, hắn đã xác định, đây không phải ảo thuật, mà là khu vực kiếm khí trước mộ chôn quần áo và di vật, thật biến mất!
- Mộ chôn quần áo và di vật không có kiếm ý...
Biết rõ Lục Tử Siêu nói là thật, nhưng Lục Đào vẫn không dám tin tưởng.
- Tốt lắm, đừng nói nhảm, ta hoàn thành đánh cuộc, nên lấy ra tiền đặt cuộc...
Thấy đối phương đến bây giờ còn không có lấy ra tiền đặt cuộc, Nhiếp Vân lười nói nhảm, thân thể động một cái, tới bên cạnh Lục Đào, bàn tay nhẹ nhàng trảo một cái, một cái không gian giới chỉ liền xuất hiện ở lòng bàn tay.
Nhìn một chút, đúng là tiền đặt cuộc đối phương chuẩn bị xong.
Tiện tay thu vào thế giới nạp vật, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười:
- Đa tạ, đơn giản liền thắng nhiều thứ tốt như vậy, Lục Đào, ngươi thật là một người tốt!
- Đơn giản... Người tốt... Ngươi...
Nghe nói như vậy, trước mắt Lục Đào tối sầm, phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Vốn tưởng rằng có thể lấy được danh ngạch tiến vào nội cốc, không đánh mà thắng, bây giờ mới biết, chỉ là làm áo cưới cho người khác!
- Đã có danh ngạch đi Kiếm Trì, ta đi qua nhìn một chút, các ngươi liền không cần đưa tiễn!
Không để ý tới đám người Lục Đào, Lục Tử Siêu tức giận nổi điên, Nhiếp Vân khoát khoát tay, xoay người muốn rời đi.
- Chậm...
Phun ra một ngụm máu tươi, trong cơ thể Lục Đào thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt đỏ ngầu, ngoắc đám người Lục Tử Siêu đi tới, vây hắn vào giữa.
- Thế nào? Không thua nổi muốn động thủ sao?
Thấy cử động của bọn họ, Nhiếp Vân làm sao không biết, cười nhạt.
Xem ra liên tục hai lần đánh cuộc, không những không có để cho mình mất danh ngạch, ngược lại bồi càng ngày càng nhiều, đã để cho đám người Lục Đào mất đi kiên nhẫn, tính toán nhất lao vĩnh dật.
- Không sai, trước tin tức đánh cuộc, ta đã thả ra, nơi này vắng vẻ, cho dù ngươi không thể quay về, cũng có thể nói ngươi tham bảo vật, vọt tới trước mộ chôn quần áo và di vật, kết quả... bị kiếm ý chém giết! Yên tâm đi, chúng ta sẽ giết chết ngươi rất mau, sẽ không có bất kỳ thống khổ!
Lục Đào âm trầm nói.
- Xem ra trước khi dẫn ta tới nơi này, ngươi cũng đã tính toán tốt rồi!
Nghe được lời của đối phương, Nhiếp Vân cũng không bất ngờ.
Mình muốn xem mộ chôn quần áo và di vật, đối phương không chút do dự nào liền mang tới, còn giải thích cặn kẽ mộ chôn quần áo và di vật đặc thù, bản thân liền không bình thường, nhìn ra trước khi tới cũng đã làm xong tính toán, chỉ cần lừa gạt mình đến, bất kể đánh cuộc thắng hay thua, cũng sẽ động thủ!
Vô Tận Đan Điền
- Giới vực dung hợp!
Trong lòng động một cái, giới vực dung hợp xuất hiện, áp lực của thiết bài nhất thời yếu bớt rất nhiều.
Ngẩng đầu nhìn lại, đã đi tới bên cạnh bia đá.
- Thần Nông truyền nhân Nhiếp Vân đặc biệt tới bái kiến Lục Hi Đại Đế!
Đứng ở trước tấm bia đá, Nhiếp Vân lấy ra một bó hoa tươi đưa tới.
Tế bái xong Lục Hi Đại Đế, thiết bài cũng hấp thu tất cả kiếm khí sạch sẽ, lúc này Nhiếp Vân mới lặng lẽ thu hồi, lui về phía sau mấy bước, xoay người đi ra ngoài, rất nhanh đi tới bên cạnh đám người Lục Đào.
- Tế bái xong rồi... vật đánh cuộc đâu? Có phải nên cho ta hay không?
- Cái này... Cái này không thể nào! Ngươi lại không sao...
Tựa hồ không nghe được lời của hắn, Lục Đào không thể tin được, không ngừng gào thét.
Khó trách hắn không tin, mộ chôn quần áo và di vật ngay cả Đại Tế Ty cũng không cách nào tự do tiến vào, chỉ có thể dựa vào lực lượng mọi người cúng tế, hắn một người ngoại lai, ung dung đi tới, một chút việc cũng không có?
Cái này không thể nào a!
- Ta cũng không biết, có thể hôm nay mộ chôn quần áo và di vật tâm tình tốt, không muốn khó xử ta a!
Thời điểm Nhiếp Vân đi vào, đã chặn thiết bài lại, đám người Lục Đào không nhìn thấy, giờ phút này tự nhiên sẽ không nói nhiều, thuận miệng nói.
- Tâm tình tốt?
Nghe nói như vậy, Lục Đào thiếu chút nữa hộc máu.
Ức vạn năm qua, tới trước mộ chôn quần áo và di vật rèn luyện ý chí đếm không xuể, chưa từng nghe nói qua ngày nào đó mộ chôn quần áo và di vật tâm tình tốt. Cái này căn bản là đánh rắm.
- Không tin các ngươi có thể thử một chút, thật chuyện gì cũng không có, có thể là các ngươi suy nghĩ nhiều!
Nhiếp Vân nói.
- Ta không tin...
Lục Đào cắn răng một cái, đi về phía trước, đi tới khu vực kiếm ý, quả nhiên lực lượng không chỗ nào không có đã cho cảm thụ không lớn, địa phương trước để cho tất cả mọi người lùi bước, bây giờ không có uy hiếp.
- Cái này...
Tựa hồ có chút không dám tin tưởng, Lục Đào lại đi về phía trước hai bước.
Kết quả giống như trước, không có bất kỳ áp lực gì.
- Cái này... Là chuyện gì xảy ra?
Lục Đào cảm thấy sắp điên rồi, bước chân không ngừng, mấy bước đi tới bên cạnh bia đá, từ đầu đến cuối không có cảm thấy kiếm ý cách trở, cả người phát mộng.
Trước mặt mộ chôn quần áo và di vật có kiếm ý vô cùng ác liệt, lại... không thấy!
- Thế nào, mới vừa rồi ta đã nói, không có gì cả, là chính các ngươi tự hù dọa mình, không tin... Tốt lắm, ta đã cúng tế xong, lấy vật phẩm ra đi!
Lười nói nhãm với đối phương, Nhiếp Vân đưa tay.
- Ngươi... Ngươi dùng yêu pháp gì! Những kiếm ý này đâu? Thế nào đều không thấy?
Lục Đào đi ra, hung tợn nhìn tới, tựa hồ muốn lột da Nhiếp Vân nhìn kỹ một chút, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
- Cái gì kiếm ý? Ta căn bản không thấy...
Nhiếp Vân lắc đầu.
Chuyện hắn lặng lẽ lấy đi kiếm ý, không thể nào nói cho đối phương biết.
- Ngươi... Nhất định dùng ảo thuật! Bây giờ chúng ta thấy được là giả có phải hay không?
Lục Đào đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng quát lên.
Hắn trúng chiêu qua, biết thiếu niên trước mắt này ảo thuật đáng sợ, chẳng lẽ... bây giờ bọn họ đang ở trong ảo thuật của đối phương, cho nên mới có thể ung dung đi tới bên cạnh bia đá, không bị ảnh hưởng?
- Ảo thuật...
Nhiếp Vân không khỏi im lặng:
- Nếu là ảo cảnh, ngươi giao vật phẩm cho ta đi! Dù sao cũng không phải thật!
- Lục Đào, đây không phải ảo thuật, mà là... Mộ chôn quần áo và di vật không có kiếm ý nữa...
Thời điểm Lục Đào còn có chút không dám tin tưởng, Lục Tử Siêu lên tiếng.
Ban đầu hắn cũng bị Nhiếp Vân mê huyễn qua, biết tiến vào ảo cảnh cảm thụ như thế nào, mặc dù cảm giác giống thực tế, nhưng cẩn thận hồi tưởng lại vẫn còn có chút khác biệt.
Vì vậy, hắn đã xác định, đây không phải ảo thuật, mà là khu vực kiếm khí trước mộ chôn quần áo và di vật, thật biến mất!
- Mộ chôn quần áo và di vật không có kiếm ý...
Biết rõ Lục Tử Siêu nói là thật, nhưng Lục Đào vẫn không dám tin tưởng.
- Tốt lắm, đừng nói nhảm, ta hoàn thành đánh cuộc, nên lấy ra tiền đặt cuộc...
Thấy đối phương đến bây giờ còn không có lấy ra tiền đặt cuộc, Nhiếp Vân lười nói nhảm, thân thể động một cái, tới bên cạnh Lục Đào, bàn tay nhẹ nhàng trảo một cái, một cái không gian giới chỉ liền xuất hiện ở lòng bàn tay.
Nhìn một chút, đúng là tiền đặt cuộc đối phương chuẩn bị xong.
Tiện tay thu vào thế giới nạp vật, Nhiếp Vân khẽ mỉm cười:
- Đa tạ, đơn giản liền thắng nhiều thứ tốt như vậy, Lục Đào, ngươi thật là một người tốt!
- Đơn giản... Người tốt... Ngươi...
Nghe nói như vậy, trước mắt Lục Đào tối sầm, phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa bất tỉnh.
Vốn tưởng rằng có thể lấy được danh ngạch tiến vào nội cốc, không đánh mà thắng, bây giờ mới biết, chỉ là làm áo cưới cho người khác!
- Đã có danh ngạch đi Kiếm Trì, ta đi qua nhìn một chút, các ngươi liền không cần đưa tiễn!
Không để ý tới đám người Lục Đào, Lục Tử Siêu tức giận nổi điên, Nhiếp Vân khoát khoát tay, xoay người muốn rời đi.
- Chậm...
Phun ra một ngụm máu tươi, trong cơ thể Lục Đào thoải mái hơn rất nhiều, ánh mắt đỏ ngầu, ngoắc đám người Lục Tử Siêu đi tới, vây hắn vào giữa.
- Thế nào? Không thua nổi muốn động thủ sao?
Thấy cử động của bọn họ, Nhiếp Vân làm sao không biết, cười nhạt.
Xem ra liên tục hai lần đánh cuộc, không những không có để cho mình mất danh ngạch, ngược lại bồi càng ngày càng nhiều, đã để cho đám người Lục Đào mất đi kiên nhẫn, tính toán nhất lao vĩnh dật.
- Không sai, trước tin tức đánh cuộc, ta đã thả ra, nơi này vắng vẻ, cho dù ngươi không thể quay về, cũng có thể nói ngươi tham bảo vật, vọt tới trước mộ chôn quần áo và di vật, kết quả... bị kiếm ý chém giết! Yên tâm đi, chúng ta sẽ giết chết ngươi rất mau, sẽ không có bất kỳ thống khổ!
Lục Đào âm trầm nói.
- Xem ra trước khi dẫn ta tới nơi này, ngươi cũng đã tính toán tốt rồi!
Nghe được lời của đối phương, Nhiếp Vân cũng không bất ngờ.
Mình muốn xem mộ chôn quần áo và di vật, đối phương không chút do dự nào liền mang tới, còn giải thích cặn kẽ mộ chôn quần áo và di vật đặc thù, bản thân liền không bình thường, nhìn ra trước khi tới cũng đã làm xong tính toán, chỉ cần lừa gạt mình đến, bất kể đánh cuộc thắng hay thua, cũng sẽ động thủ!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 3266: Lục Đào là người tốt
7.2/10 từ 35 lượt.