Vô Tận Đan Điền
Chương 3232: Tiến vào kiếm linh tháp (Thượng) (1)
- Có khả năng Nhiếp Vân đại nhân còn không biết chuyện này, ta phải nói rõ chi tiết mới được.
Văn Đào gia chủ vội vàng đuổi theo.
Mấy người vừa đi, Kiếm Ngân Bi lại nổ tung.
- Thiếu gia...
Tử Trọng đi tới trước mặt Bùi Dương và mang theo nghi hoặc.
Đối với tu vi như bọn họ, cụt tay cũng không là gì, bị chặt tay ở trước mặt nhiều người như thế tương đương vẽ mặt, vì sao Bùi Dương thiếu gia lại thờ ơ?
- Kiếm pháp của đối phương không kém!
Dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Bùi Dương nói.
- Là không kém nhưng so ra kém thiếu gia không ít.
Tử Trọng cắn răng.
Hắn tự tin vào công tử của mình mù quáng, cho rằng trên phương diện kiếm đạo không ai là đối thủ của thiếu gia.
- Không kém gì ta, người hầu kia là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, thân phận không thấp, tùy tiện tranh chấp động thủ với hắn, có hại chịu thiệt ngược lại là chúng ta!
Bùi Dương nói.
Ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn ra Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng là Vương cảnh viên mãn nhưng Văn Đào gia chủ có che giấu thế nào cũng là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, hoàn toàn không thể che giấu.
Có được cường giả Hoàng cảnh viên mãn làm người hầu, thân phận khẳng định không đơn giản... Tranh chấp chính diện với loại người này thật sự không sáng suốt.
- Cơn... Cơn tức này chúng ta nuốt xuống?
Tử Trọng xiết chặc nắm đấm.
Vừa cười nhạo đối phương đã bị chém đứt cánh tay, bị mát mặt với mọi người, phần khuất nhục như vậy nhưng không báo, kiếm tâm không rõ, về sau làm sao có tiến bộ?
- Nuốt xuống? Nào có dễ dàng như vậy... Qua một hồi bọn chúng không vào kiếm linh tháp cũng bỏ đi, một khi tiến vào... Hắc hắc, ta sẽ làm bọn chúng sống không bằng chết.
Ánh mắt Bùi Dương phát lạnh.
- Không sai!
Kiếm linh tháp không cho phép vượt qua Hoàng cảnh trung kỳ đi vào, tùy tùng cũng không có tác dụng... Bên trong có thể ngăn cách ý niệm dò xét, hơn nữa người tiến vào sinh tử không do mình, cho dù tìm cơ hội giết hắn cũng không có ai biết rõ.
Tử Trọng hiểu ra.
Kiếm linh tháp cũng không phải ai cũng có thể đi vào, có hạn chế tu vi rõ ràng, chỉ cần vượt qua Hoàng cảnh trung kỳ, cho dù không biết gì về kêếm đạo cũng không được phép đi vào.
Tùy tùng của bọn họ đạt tới Hoàng cảnh viên mãn, rất rõ ràng không thể đi vào, chỉ cần người này không thể đi vào, bọn họ có thể thừa dịp...
Hai Vương cảnh viên mãn mà thôi, thiếu gia muốn động thủ, nhất định có thể chém giết dễ như trở bàn tay.
Phải biết rằng thiếu gia chỉ là cương giả Hoàng cảnh sơ kỳ nhưng bằng vào lý giải kiếm đạo gặp cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ cũng có lực đánh một trận, thậm chí chém giết, thực lực như thế chém giết hai Vương cảnh viên mãn vô cùng dễ dàng, cũng không có gì khó khăn.
- Chúng ta tiến lên, đừng để bọn chúng trốn.
Bùi Dương nói một tiếng, cũng không hề nhìn Kiếm Ngân Bi, thả người tiến lên trên Tử Trọng cũng theo sau thật nhanh.
- Kiếm linh tháp vượt qua Hoàng cảnh trung kỳ không cho phép tiến vào, ba tầng trước phải tổ đội mới có thể tiến vào?
Nhiếp Vân nhìn sang Văn Đào gia chủ trước mắt, không nhịn được hỏi.
Văn Đào gia chủ sợ hắn không hiểu quy củ kiếm linh tháp nên đuổi theo nói tin tức hắn biết rõ cho đối phương biết.
- Đúng!
Nhiếp Vân gật đầu.
Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy kỳ quái, cẩn thận ngẫm lại cũng hiểu ra, tu luyện kiếm pháp trong kiếm linh tháp cần trải qua đủ loại khảo hạch, thực lực ngươi rất cao nhưng có thể bằng vào lực lượng cưỡng ép nghiền nát, cũng mất đi ý nghĩa khảo hạch.
Hạn chế tu vi là tất nhiên.
Về phần vì sao cho phép tổ đội, chỉ sợ phải đi vào mới biết.
- Bùi Dương, Tử Trọng, ta nghe nói bọn chúng là kẻ có thù tất báo, vừa mới đắc tội bọn chúng, ta sợ... Tiến vào kiếm linh tháp sẽ gây phiền toái cho các ngươi.
Văn Đào gia chủ nói đến đây liền do dự:
- Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa... Kiếm linh tháp không cho phép sử dụng pháp bảo và thần binh, nói cách khác, tiến vào trong đó chỉ có thể dựa vào lý giải kiếm đạo của mình tiến lên, không thể dựa pháp bảo, một khi vi phạm sẽ bị chém giết tại chỗ.
Nói đến đây Văn Đào gia chủ lặng lẽ lườm Nhiếp Vân.
Hắn xem ra thiếu niên này chém giết Thi Vương nhất định dựa vào rất nhiều thủ đoạn, có khả năng sử dụng pháp bảo lợi hại chém giết Thi Vương vạn năm.
Pháp bảo, bí kỹ lợi hại ở bên ngoài, đến kiếm linh tháp phải dựa theo quy củ trong đó làm việc, không có pháp bảo và bí kỹ, chỉ có Vương cảnh viên mãn... Hắn xem trọng đối phương.
- Không sao!
Biết rõ đối phương lo lắng, Nhiếp Vân khoát khoát tay.
Mặc dù hắn chỉ là Vương cảnh viên mãn nhưng sức chiến đấu chân chính lại chém giết cường giả Hoàng cảnh viên mãn, bằng vào không phải pháp bảo mà là dung hợp giới vực.
Cho nên cho dù kiếm linh tháp hạn chế pháp bảo bí kỹ nhưng không ảnh hưởng giới vực, hắn cũng không có gì phải lo lắng.
Bùi Dương, Tử Trọng không tìm phiền toái cũng bỏ đi, hắn cũng không so đo với bọn chúng, nếu thật muốn tìm phiền toái, không ngại tiện tay giải quyết.
- Việc này...
Thấy hắn lơ đễnh, Văn Đào gia chủ biết rõ khuyên bảo vô dụng, đành phải không nói lời nào.
Tốc độ mấy người rất nhanh, không qua bao lâu đã đi lên đỉnh núi.
Từ dưới núi nhìnlene cả ngọn núi như lợi kiếm đâm thẳng trời xanh, vốn tưởng rằng đỉnh núi như mũi kiếm sẽ phi thường nhỏ hẹp, không có không gian quá lớn, đi lên trên đỉnh lại phát hiện không phải như thế.
Trước mắt vô cùng bao la, nếu không phải từng bước đi tới nơi này, thực hoài nghi không phải đỉnh núi mà là bình nguyên.
Trên mặt đất chung quanh có đủ các loại thực vật, mùi thơm cỏ dại hoa tươi xen lẫn bùn dất, gió nhẹ thổi qua mang theo hương khí ngọt ngào.
Đưa mắt nhìn chung quanh, một tòa kiếm tháp nằm ở cách đó không xa, tuy uy thế không lớn bằng Kiếm Linh Sơn nhưng đưa mắt nhìn sang lại càng sắc bén hơn trước, mang theo lực lượng làm lòng người sợ hãi.
Nếu như không có kiếm ý hóa giải, chỉ sợ người bình thường cũng sẽ bị lực lượng ẩn chứa trong đó gạt bỏ, từ đó tử vong tại chỗ.
- Đúng là kiếm linh tháp lợi hại, cho dù không đi vào nhưng chỉ quan sát cũng có lợi cho kiếm giả.
Nhiếp Vân cảm khái một câu.
Kiếm linh tháp này mỗi đường nét đều mang theo khí tức kiếm thuật đại đạo, cho dù không cần tiến vào, chỉ ngồi ở nơi này quan sát cũng có lợi thật lớn.
Xem ra người xây dựng tháp này có lý giải kiếm thuật cao hơn hắn quá nhiều.
- Dường như nơi này có không ít người quan sát thân tháp!
Tiến lên phía trước, quả nhiên nhìn thấy không ít người tu luyện đang tĩnh tọa quan sát tòa tháp.
Vô Tận Đan Điền
Văn Đào gia chủ vội vàng đuổi theo.
Mấy người vừa đi, Kiếm Ngân Bi lại nổ tung.
- Thiếu gia...
Tử Trọng đi tới trước mặt Bùi Dương và mang theo nghi hoặc.
Đối với tu vi như bọn họ, cụt tay cũng không là gì, bị chặt tay ở trước mặt nhiều người như thế tương đương vẽ mặt, vì sao Bùi Dương thiếu gia lại thờ ơ?
- Kiếm pháp của đối phương không kém!
Dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Bùi Dương nói.
- Là không kém nhưng so ra kém thiếu gia không ít.
Tử Trọng cắn răng.
Hắn tự tin vào công tử của mình mù quáng, cho rằng trên phương diện kiếm đạo không ai là đối thủ của thiếu gia.
- Không kém gì ta, người hầu kia là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, thân phận không thấp, tùy tiện tranh chấp động thủ với hắn, có hại chịu thiệt ngược lại là chúng ta!
Bùi Dương nói.
Ánh mắt của hắn sắc bén, nhìn ra Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng là Vương cảnh viên mãn nhưng Văn Đào gia chủ có che giấu thế nào cũng là cường giả Hoàng cảnh viên mãn, hoàn toàn không thể che giấu.
Có được cường giả Hoàng cảnh viên mãn làm người hầu, thân phận khẳng định không đơn giản... Tranh chấp chính diện với loại người này thật sự không sáng suốt.
- Cơn... Cơn tức này chúng ta nuốt xuống?
Tử Trọng xiết chặc nắm đấm.
Vừa cười nhạo đối phương đã bị chém đứt cánh tay, bị mát mặt với mọi người, phần khuất nhục như vậy nhưng không báo, kiếm tâm không rõ, về sau làm sao có tiến bộ?
- Nuốt xuống? Nào có dễ dàng như vậy... Qua một hồi bọn chúng không vào kiếm linh tháp cũng bỏ đi, một khi tiến vào... Hắc hắc, ta sẽ làm bọn chúng sống không bằng chết.
Ánh mắt Bùi Dương phát lạnh.
- Không sai!
Kiếm linh tháp không cho phép vượt qua Hoàng cảnh trung kỳ đi vào, tùy tùng cũng không có tác dụng... Bên trong có thể ngăn cách ý niệm dò xét, hơn nữa người tiến vào sinh tử không do mình, cho dù tìm cơ hội giết hắn cũng không có ai biết rõ.
Tử Trọng hiểu ra.
Kiếm linh tháp cũng không phải ai cũng có thể đi vào, có hạn chế tu vi rõ ràng, chỉ cần vượt qua Hoàng cảnh trung kỳ, cho dù không biết gì về kêếm đạo cũng không được phép đi vào.
Tùy tùng của bọn họ đạt tới Hoàng cảnh viên mãn, rất rõ ràng không thể đi vào, chỉ cần người này không thể đi vào, bọn họ có thể thừa dịp...
Hai Vương cảnh viên mãn mà thôi, thiếu gia muốn động thủ, nhất định có thể chém giết dễ như trở bàn tay.
Phải biết rằng thiếu gia chỉ là cương giả Hoàng cảnh sơ kỳ nhưng bằng vào lý giải kiếm đạo gặp cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ cũng có lực đánh một trận, thậm chí chém giết, thực lực như thế chém giết hai Vương cảnh viên mãn vô cùng dễ dàng, cũng không có gì khó khăn.
- Chúng ta tiến lên, đừng để bọn chúng trốn.
Bùi Dương nói một tiếng, cũng không hề nhìn Kiếm Ngân Bi, thả người tiến lên trên Tử Trọng cũng theo sau thật nhanh.
- Kiếm linh tháp vượt qua Hoàng cảnh trung kỳ không cho phép tiến vào, ba tầng trước phải tổ đội mới có thể tiến vào?
Nhiếp Vân nhìn sang Văn Đào gia chủ trước mắt, không nhịn được hỏi.
Văn Đào gia chủ sợ hắn không hiểu quy củ kiếm linh tháp nên đuổi theo nói tin tức hắn biết rõ cho đối phương biết.
- Đúng!
Nhiếp Vân gật đầu.
Vừa mới bắt đầu còn cảm thấy kỳ quái, cẩn thận ngẫm lại cũng hiểu ra, tu luyện kiếm pháp trong kiếm linh tháp cần trải qua đủ loại khảo hạch, thực lực ngươi rất cao nhưng có thể bằng vào lực lượng cưỡng ép nghiền nát, cũng mất đi ý nghĩa khảo hạch.
Hạn chế tu vi là tất nhiên.
Về phần vì sao cho phép tổ đội, chỉ sợ phải đi vào mới biết.
- Bùi Dương, Tử Trọng, ta nghe nói bọn chúng là kẻ có thù tất báo, vừa mới đắc tội bọn chúng, ta sợ... Tiến vào kiếm linh tháp sẽ gây phiền toái cho các ngươi.
Văn Đào gia chủ nói đến đây liền do dự:
- Hơn nữa...
- Hơn nữa cái gì?
- Hơn nữa... Kiếm linh tháp không cho phép sử dụng pháp bảo và thần binh, nói cách khác, tiến vào trong đó chỉ có thể dựa vào lý giải kiếm đạo của mình tiến lên, không thể dựa pháp bảo, một khi vi phạm sẽ bị chém giết tại chỗ.
Nói đến đây Văn Đào gia chủ lặng lẽ lườm Nhiếp Vân.
Hắn xem ra thiếu niên này chém giết Thi Vương nhất định dựa vào rất nhiều thủ đoạn, có khả năng sử dụng pháp bảo lợi hại chém giết Thi Vương vạn năm.
Pháp bảo, bí kỹ lợi hại ở bên ngoài, đến kiếm linh tháp phải dựa theo quy củ trong đó làm việc, không có pháp bảo và bí kỹ, chỉ có Vương cảnh viên mãn... Hắn xem trọng đối phương.
- Không sao!
Biết rõ đối phương lo lắng, Nhiếp Vân khoát khoát tay.
Mặc dù hắn chỉ là Vương cảnh viên mãn nhưng sức chiến đấu chân chính lại chém giết cường giả Hoàng cảnh viên mãn, bằng vào không phải pháp bảo mà là dung hợp giới vực.
Cho nên cho dù kiếm linh tháp hạn chế pháp bảo bí kỹ nhưng không ảnh hưởng giới vực, hắn cũng không có gì phải lo lắng.
Bùi Dương, Tử Trọng không tìm phiền toái cũng bỏ đi, hắn cũng không so đo với bọn chúng, nếu thật muốn tìm phiền toái, không ngại tiện tay giải quyết.
- Việc này...
Thấy hắn lơ đễnh, Văn Đào gia chủ biết rõ khuyên bảo vô dụng, đành phải không nói lời nào.
Tốc độ mấy người rất nhanh, không qua bao lâu đã đi lên đỉnh núi.
Từ dưới núi nhìnlene cả ngọn núi như lợi kiếm đâm thẳng trời xanh, vốn tưởng rằng đỉnh núi như mũi kiếm sẽ phi thường nhỏ hẹp, không có không gian quá lớn, đi lên trên đỉnh lại phát hiện không phải như thế.
Trước mắt vô cùng bao la, nếu không phải từng bước đi tới nơi này, thực hoài nghi không phải đỉnh núi mà là bình nguyên.
Trên mặt đất chung quanh có đủ các loại thực vật, mùi thơm cỏ dại hoa tươi xen lẫn bùn dất, gió nhẹ thổi qua mang theo hương khí ngọt ngào.
Đưa mắt nhìn chung quanh, một tòa kiếm tháp nằm ở cách đó không xa, tuy uy thế không lớn bằng Kiếm Linh Sơn nhưng đưa mắt nhìn sang lại càng sắc bén hơn trước, mang theo lực lượng làm lòng người sợ hãi.
Nếu như không có kiếm ý hóa giải, chỉ sợ người bình thường cũng sẽ bị lực lượng ẩn chứa trong đó gạt bỏ, từ đó tử vong tại chỗ.
- Đúng là kiếm linh tháp lợi hại, cho dù không đi vào nhưng chỉ quan sát cũng có lợi cho kiếm giả.
Nhiếp Vân cảm khái một câu.
Kiếm linh tháp này mỗi đường nét đều mang theo khí tức kiếm thuật đại đạo, cho dù không cần tiến vào, chỉ ngồi ở nơi này quan sát cũng có lợi thật lớn.
Xem ra người xây dựng tháp này có lý giải kiếm thuật cao hơn hắn quá nhiều.
- Dường như nơi này có không ít người quan sát thân tháp!
Tiến lên phía trước, quả nhiên nhìn thấy không ít người tu luyện đang tĩnh tọa quan sát tòa tháp.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 3232: Tiến vào kiếm linh tháp (Thượng) (1)
7.2/10 từ 35 lượt.