Vô Tận Đan Điền
Chương 3176: Không phải mắt mù
Hắn không kiên nhẫn nói chuyện với kẻ như vậy.
Mới vừa rồi còn muốn giết hắn, biết rõ chính mình là truyền nhân Thần Nông lại nịnh bợ mình, làm gì có chuyện tốt như thế?
Trị cho hắn... Nằm mơ đi thôi!
- Mất hứng! Kiếp Ma, ném Diệp Huyền và người của hắn ra ngoài đi.
- Ta thấy Diệp gia phủ công tước cũng không cần phải tồn tại nữa!
Nhìn tất cả vào trong mắt, Nguyên Dương Đế Quân biết rõ Nhiếp Vân cũng không thích Diệp Huyền lão gia tử, tùy ý khoát khoát tay.
- Ah...
Sắc mặt trắng nhợt, Diệp Huyền lập tức ngã xuống đất.
Lời này tương đương phán tử hình với Diệp phủ, quát tháo thành Vân Châu nhiều năm như vậy, Diệp quốc công phủ chỉ sợ xong đời rồi.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cũng sửng sờ, lập tức hiểu rõ đối phương hả giận cho mình nên cười nói.
- Duẫn Duyên huynh, chỉ có lão gia tử không biết điều, Diệp Đào làm người không tệ...
Dù sao Diệp quốc công phủ cũng truyền thừa nhiều năm như thế, bởi vì có chút sa sút mà biến mất, Nhiếp Vân cũng có chút tâm không đành lòng.
- Nếu lão đệ cầu tình, từ giờ trở đi Diệp Đào chính là Diệp quốc công.
Nguyên Dương Đế Quân thản nhiên nói.
- Ta.....
Lúc này Diệp Đào cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, dường như hắn còn chưa khôi phục từ trong khiếp sợ trở lại.
Hôm nay chuyện khiếp sợ thật sự quá nhiều, vốn tặng lễ vật bài danh thứ hai, ngay sau đó Nguyên Dương Đế Quân xưng hô Nhiếp Vân lão đệ, hiện tại lại trực tiếp sắc phong hắn thành Diệp quốc công... Trước khi đến còn cảm thấy không thể quay về Diệp phủ, cũng không thành người thừa kế, nằm mơ cũng không nghĩ tới mới qua cả buổi đã biến thành Diệp quốc công mới.
- Đế Quân đại nhân...
Diệp Huyền cũng không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống như thế, ánh mắt mang theo ảm đạm muốn nói gì đó...
Hắn còn chưa kịp mở miệng đã thấy Nguyên Dương Đế Quân nhướng mày.
- Cút!
Ầm ầm!
Âm thanh vang lên như sấm bên tai, lập tức Diệp lão gia tử không kịp phản đã bị tiếng quát đánh bay ra bên ngoài, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, không biết sống hay chết.
- Được rồi, Nhiếp Vân lão đệ, ta mang ngươi đi gặp mấy hảo hữu của ta.
Sau khi đánh bay lão gia tử giống như làm chuyện không có ý nghĩa, Nguyên Dương Đại Đế cười nhạt lên tiếng.
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Nhiếp Vân tươi cười.
- Kiếp Ma, chiếu cố tốt chư vị, ta đi trước!
Thấy hắn đồng ý, Nguyên Dương Đế Quân bàn giao một câu, sau đó vỗ vai Nhiếp Vân và biến mất ngay tại chỗ.
- Ah...
Hai người thuấn di rời đi, người trong điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương.
Nhiếp Vân là truyền nhân Thần Nông, còn là bằng hữu của Đế Quân... Điểm ấy nằm mơ cũng không nghĩ tới!
- Nhiếp huynh che dấu đủ sâu ah...
- Ta biết ngay bằng vào bản lĩnh của hắn sớm muộn gì cũng có một ngày trở nên nổi bật, hiện tại xem ra quả nhiên là thế.
- Đúng là bỗng nhiên nổi tiếng, sớm biết hắn là truyền nhân Thần Nông, ta đã làm tốt quan hê với hắn.
- Hiện tại đi tìm chỉ biến thành nịnh bợ.
Đám người Phùng Miểu, Trác Dương vào lúc này đều cười khổ.
Bọn họ quen Nhiếp Vân từ lần đầu vào thành Vân Châu, lúc ấy chỉ cảm thấy hắn là y sư không tệ, cũng không thâm giao, hiện tại xem ra hối hận không ít.
Chỉ có điều hiện tại đối phương cho thấy thân phận, còn muốn giống như trước là không có khả năng.
Nghĩ vậy tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Đào tràn ngập hâm mộ.
Công tước mười hai phủ công tước đều là nhân tinh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, biết rõ Diệp Đào quan trọng cho nên tươi cười đi tới.
- Diệp quốc công, hắn đã trở thành Diệp quốc công...
Sắc mặt Diệp Tân lúc đỏ lúc trắng như phụ mẫu chết.
Hắn vất vả bày mưu tính kế nhưng hiện tại chẳng khác gì dã tràng se cát!
- Duẫn Duyên huynh, Dao Sương hiện tại như thế nào rồi?
Thân ảnh lóe lên, Nhiếp Vân và Nguyên Dương Đế Quân xuất hiện trong hành lang dài và hỏi.
Giờ phút này Nhiếp Vân cũng biết vì sao Nguyên Dương Đế Quân lại quan tâm tới những bảo vật khôi phục linh hồn như thế, chuyện Dao Sương chính là tâm kết của hắn, tin tức này đám người Đa Ba vương tử biết rõ, lúc này mới tốn hao tâm tư tìm kiếm bảo vật hữu ích linh hồn.
Nếu như đổi lại trước kia, những bảo bối này thật có chút tác dụng nhưng khi đó nhiều lắm chỉ giúp linh hồn Dao Sương không biến mất, nhưng hiện tại nàng đã được Nhiếp Vân chữa tốt, có Tụ Linh đăng là đủ, bảo vật khác vô dụng.
- Dựa theo ngươi phân phó tìm một ít dược vật gia tăng linh hồn, hiện tại đã có thể trao đổi bình thường với ta, tin tưởng không qua bao lâu sẽ khôi phục triệt để.
Nguyên Dương Đế Quân cười nói.
Nếu như Kiếp Ma lão nhân nhìn thấy bộ dạng của hắn hiện tại khẳng định cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì từ khi hắn vào phủ tới hiện tại, không biết bao nhiêu năm qua chưa thấy Đế Quân tươi cười như lúc này.
- Hiện tại ta có suy nghĩ, ngươi xem không thích hợp hay không!
Cười xong, Nguyên Dương Đế Quân quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Tuy thân thể Dao Sương vẫn bảo trì nguyên vẹn trong nhiều năm, nhưng... Dù sao thời gian lâu, đã xuất hiện suy bại, ta nghĩ... Đợi linh hồn của nàng khôi phục hoàn toàn lại luyện chế thân thể khác, ngươi cảm thấy thế nào?
Nguyên Dương Đế Quân do dự sau đó lên tiếng.
- Luyện chế thân thể lần nữa?
Nhiếp Vân sững sờ sau đó hắn mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể!
Dao Sương trước khi chết là Hoàng cảnh viên mãn, những năm qua có quan tài băng bảo hộ, lại có lực lượng của Nguyên Dương Đế Quân gia trì, thân thể cũng hao tổn không sai biệt lắm, nếu như có thể luyện chế thân thì không gì tốt hơn.
Luyện chế thân thể, mặc dù không tốt bằng thân thể ban đầu nhưng tìm được bảo vật phù hợp, lại luyện chế thành công sẽ làm thực lực tăng nhiều.
- Ta muốn luyện thân thể của nàng thành Đế cấp thần binh... Như vậy, sau khi nàng sống lại không khác gì có thực lực Đại Đế, tuy không thể so với Đại Đế chân chính nhưng tuổi tho vô hạn, sẽ không xuất hiện cảnh người tóc bạc tiễn người tóc xanh.
Nguyên Dương Đế Quân nói ý định của mình ra.
- Đế cấp thần binh...
Nhiếp Vân khó mà nói cái gì.
Đối phương nghĩ như vậy không có gì sai lầm.
Hiện tại cho dù Dao Sương có thể trọng sinh, thực lực bản thân không tới Đại Đế, đến thời gian nhất định vẫn hồn phi phách tán, triệt để biến mất!
Nếu để bảo nàng đột phá, độ khó to lớn, nói không có khả năng còn không đủ.
Vô Tận Đan Điền
Mới vừa rồi còn muốn giết hắn, biết rõ chính mình là truyền nhân Thần Nông lại nịnh bợ mình, làm gì có chuyện tốt như thế?
Trị cho hắn... Nằm mơ đi thôi!
- Mất hứng! Kiếp Ma, ném Diệp Huyền và người của hắn ra ngoài đi.
- Ta thấy Diệp gia phủ công tước cũng không cần phải tồn tại nữa!
Nhìn tất cả vào trong mắt, Nguyên Dương Đế Quân biết rõ Nhiếp Vân cũng không thích Diệp Huyền lão gia tử, tùy ý khoát khoát tay.
- Ah...
Sắc mặt trắng nhợt, Diệp Huyền lập tức ngã xuống đất.
Lời này tương đương phán tử hình với Diệp phủ, quát tháo thành Vân Châu nhiều năm như vậy, Diệp quốc công phủ chỉ sợ xong đời rồi.
Nghe nói như thế, Nhiếp Vân cũng sửng sờ, lập tức hiểu rõ đối phương hả giận cho mình nên cười nói.
- Duẫn Duyên huynh, chỉ có lão gia tử không biết điều, Diệp Đào làm người không tệ...
Dù sao Diệp quốc công phủ cũng truyền thừa nhiều năm như thế, bởi vì có chút sa sút mà biến mất, Nhiếp Vân cũng có chút tâm không đành lòng.
- Nếu lão đệ cầu tình, từ giờ trở đi Diệp Đào chính là Diệp quốc công.
Nguyên Dương Đế Quân thản nhiên nói.
- Ta.....
Lúc này Diệp Đào cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, dường như hắn còn chưa khôi phục từ trong khiếp sợ trở lại.
Hôm nay chuyện khiếp sợ thật sự quá nhiều, vốn tặng lễ vật bài danh thứ hai, ngay sau đó Nguyên Dương Đế Quân xưng hô Nhiếp Vân lão đệ, hiện tại lại trực tiếp sắc phong hắn thành Diệp quốc công... Trước khi đến còn cảm thấy không thể quay về Diệp phủ, cũng không thành người thừa kế, nằm mơ cũng không nghĩ tới mới qua cả buổi đã biến thành Diệp quốc công mới.
- Đế Quân đại nhân...
Diệp Huyền cũng không nghĩ tới lại xuất hiện tình huống như thế, ánh mắt mang theo ảm đạm muốn nói gì đó...
Hắn còn chưa kịp mở miệng đã thấy Nguyên Dương Đế Quân nhướng mày.
- Cút!
Ầm ầm!
Âm thanh vang lên như sấm bên tai, lập tức Diệp lão gia tử không kịp phản đã bị tiếng quát đánh bay ra bên ngoài, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, không biết sống hay chết.
- Được rồi, Nhiếp Vân lão đệ, ta mang ngươi đi gặp mấy hảo hữu của ta.
Sau khi đánh bay lão gia tử giống như làm chuyện không có ý nghĩa, Nguyên Dương Đại Đế cười nhạt lên tiếng.
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Nhiếp Vân tươi cười.
- Kiếp Ma, chiếu cố tốt chư vị, ta đi trước!
Thấy hắn đồng ý, Nguyên Dương Đế Quân bàn giao một câu, sau đó vỗ vai Nhiếp Vân và biến mất ngay tại chỗ.
- Ah...
Hai người thuấn di rời đi, người trong điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ đều nhìn thấy khiếp sợ trong mắt đối phương.
Nhiếp Vân là truyền nhân Thần Nông, còn là bằng hữu của Đế Quân... Điểm ấy nằm mơ cũng không nghĩ tới!
- Nhiếp huynh che dấu đủ sâu ah...
- Ta biết ngay bằng vào bản lĩnh của hắn sớm muộn gì cũng có một ngày trở nên nổi bật, hiện tại xem ra quả nhiên là thế.
- Đúng là bỗng nhiên nổi tiếng, sớm biết hắn là truyền nhân Thần Nông, ta đã làm tốt quan hê với hắn.
- Hiện tại đi tìm chỉ biến thành nịnh bợ.
Đám người Phùng Miểu, Trác Dương vào lúc này đều cười khổ.
Bọn họ quen Nhiếp Vân từ lần đầu vào thành Vân Châu, lúc ấy chỉ cảm thấy hắn là y sư không tệ, cũng không thâm giao, hiện tại xem ra hối hận không ít.
Chỉ có điều hiện tại đối phương cho thấy thân phận, còn muốn giống như trước là không có khả năng.
Nghĩ vậy tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Đào tràn ngập hâm mộ.
Công tước mười hai phủ công tước đều là nhân tinh, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, biết rõ Diệp Đào quan trọng cho nên tươi cười đi tới.
- Diệp quốc công, hắn đã trở thành Diệp quốc công...
Sắc mặt Diệp Tân lúc đỏ lúc trắng như phụ mẫu chết.
Hắn vất vả bày mưu tính kế nhưng hiện tại chẳng khác gì dã tràng se cát!
- Duẫn Duyên huynh, Dao Sương hiện tại như thế nào rồi?
Thân ảnh lóe lên, Nhiếp Vân và Nguyên Dương Đế Quân xuất hiện trong hành lang dài và hỏi.
Giờ phút này Nhiếp Vân cũng biết vì sao Nguyên Dương Đế Quân lại quan tâm tới những bảo vật khôi phục linh hồn như thế, chuyện Dao Sương chính là tâm kết của hắn, tin tức này đám người Đa Ba vương tử biết rõ, lúc này mới tốn hao tâm tư tìm kiếm bảo vật hữu ích linh hồn.
Nếu như đổi lại trước kia, những bảo bối này thật có chút tác dụng nhưng khi đó nhiều lắm chỉ giúp linh hồn Dao Sương không biến mất, nhưng hiện tại nàng đã được Nhiếp Vân chữa tốt, có Tụ Linh đăng là đủ, bảo vật khác vô dụng.
- Dựa theo ngươi phân phó tìm một ít dược vật gia tăng linh hồn, hiện tại đã có thể trao đổi bình thường với ta, tin tưởng không qua bao lâu sẽ khôi phục triệt để.
Nguyên Dương Đế Quân cười nói.
Nếu như Kiếp Ma lão nhân nhìn thấy bộ dạng của hắn hiện tại khẳng định cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì từ khi hắn vào phủ tới hiện tại, không biết bao nhiêu năm qua chưa thấy Đế Quân tươi cười như lúc này.
- Hiện tại ta có suy nghĩ, ngươi xem không thích hợp hay không!
Cười xong, Nguyên Dương Đế Quân quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Tuy thân thể Dao Sương vẫn bảo trì nguyên vẹn trong nhiều năm, nhưng... Dù sao thời gian lâu, đã xuất hiện suy bại, ta nghĩ... Đợi linh hồn của nàng khôi phục hoàn toàn lại luyện chế thân thể khác, ngươi cảm thấy thế nào?
Nguyên Dương Đế Quân do dự sau đó lên tiếng.
- Luyện chế thân thể lần nữa?
Nhiếp Vân sững sờ sau đó hắn mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể!
Dao Sương trước khi chết là Hoàng cảnh viên mãn, những năm qua có quan tài băng bảo hộ, lại có lực lượng của Nguyên Dương Đế Quân gia trì, thân thể cũng hao tổn không sai biệt lắm, nếu như có thể luyện chế thân thì không gì tốt hơn.
Luyện chế thân thể, mặc dù không tốt bằng thân thể ban đầu nhưng tìm được bảo vật phù hợp, lại luyện chế thành công sẽ làm thực lực tăng nhiều.
- Ta muốn luyện thân thể của nàng thành Đế cấp thần binh... Như vậy, sau khi nàng sống lại không khác gì có thực lực Đại Đế, tuy không thể so với Đại Đế chân chính nhưng tuổi tho vô hạn, sẽ không xuất hiện cảnh người tóc bạc tiễn người tóc xanh.
Nguyên Dương Đế Quân nói ý định của mình ra.
- Đế cấp thần binh...
Nhiếp Vân khó mà nói cái gì.
Đối phương nghĩ như vậy không có gì sai lầm.
Hiện tại cho dù Dao Sương có thể trọng sinh, thực lực bản thân không tới Đại Đế, đến thời gian nhất định vẫn hồn phi phách tán, triệt để biến mất!
Nếu để bảo nàng đột phá, độ khó to lớn, nói không có khả năng còn không đủ.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 3176: Không phải mắt mù
7.2/10 từ 35 lượt.