Vô Tận Đan Điền
Chương 3136: Nhạc giới (2)
Đi vào Nhạc giới, xuất hiện trong khu vực thanh sơn lục thủy, một gian nhà tranh nằm đó giống như thế ngoại đào nguyên.
Hô!
Lúc này hai thân ảnh xuất hiện trước gian nhà tranh, một nam một nữ đó là Lạc Á và Tiên Âm tử trong bức điuê khắc.
Hai người dường như không nhìn thấy bọn họ, chỉ có cảnh vật biến hóa, sinh hoạt trong túp lều, mặt trời mọc thức, mặt trời lặn ngủ, trải qua sinh hoạt đơn giản mà mộc mạc.
Chính trong hoàn cảnh sinh hoạt mộc mạc này lại làm tâm của hai người càng gần nhau hơn.
Không biết quá bao lâu hai người xuất hiện trước gian đất trống, một người ôm đàn, một người cầm tiêu diễn tấu.
Leng keng!
Một thủ khúc làm người ta say mê vang lên, khúc nhạc phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, phù hợp với tâm tình của hai người lúc ấy, vừa vang lên đã làm hoa cỏ chung quanh bách điểu triều bái, bốn phía đầy hương khí đậm đặc.
- Nhạc khúc này... Thật phù hợp với bọn họ, mà không phải phù hợp chúng ta!
Nghe nhạc khúc này, Nhiếp Vân và Diệu Âm tiên tử nhìn nhau, trong nội tâm ảm đạm.
Đúng như tượng đá nói, nhạc khúc này không phù hợp với bọn họ, nếu như bọn họ hợp tấu không thể đột phá, gây chuyện không tốt còn có thể lâm lâm vào ý cảnh của người ta, làm bản thân không tự kiềm chế được.
Hô!
Diễn tấu hết nhạc khúc, thân ảnh hai người biến mất giống như giác mộng Hoàng Lương, chạm tay là mộng tỉnh.
- Đúng là không có Tiên Đạo Ngâm, cần tự chúng ta đi tìm!
Nhiếp Vân lĩnh ngộ, mở miệng nói.
- Đúng thế, thời gian nửa tháng không dài nhưng đã đủ, từ giờ chung ta sinh hoạt ở nơi này, chỉ có ma hợp với nhau, hiểu lẫn nhau mới có thể tìm ra thứ thích hợp của mình.
Diệu Âm tiên tử gật đầu.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ta hi vọng trong nửa tháng này, ngươi có thể quên thê tử và hồng nhan tri kỷ của ngươi, có thể quên tất cả bên ngoài, cả thế giới này chỉ có hai chúng ta.
- Yên tâm đi, sau khi rời khỏi đây ngươi là ngươi, ta vẫn là ta, hai chúng ta không liên quan.
Diệu Âm tiên tử nói.
- Ah...
Nhiếp Vân trầm mặc.
- Kỳ thật trạng thái của tổ sư và Lạc Á tiền bối, bọn họ là sư đồ, một khi kết hợp sẽ bị vô số chỉ trích và dư luận, bọn họ ở nơi đây buông những việc này, không có sư phụ, không có đệ tử, cũng không có thứ khác, có chỉ là hai người thuần túy... Chính bởi vì loại kinh nghiệm này cho nên tâm tình dung hợp, thành công sáng chế Tiên Đạo Ngâm của bọn họ, đi ra một bước trọng yếu nhất.
Diệu Âm tiên tử nói.
- Đúng thế!
Nhiếp Vân gật đầu đồng ý.
Lạc Á và tổ sư khai phái Tiên Âm Tông có quan hệ sư đồ, muốn đột phá càng khó hơn bọn họ, nhưng bọn họ lại buông gông cùm xiềng xích này, dùng phương thức đơn giản nhất phối hợp với đối phương, lúc này mới một lần hành động đột phá!
Kỳ thật hắn cũng nhìn ra điểm này nhưng lúc trước không muốn đi làm mà thôi.
Bây giờ đối phương lựa chọn đột phá, hắn không biết nên lựa chọn thế nào.
- Ta muốn đột phá, chỉ có như vậy Tiên Âm Tông mới không bị diệt...
Trong mắt Diệu Âm tiên tử mang theo cầu khẩn.
- Tốt, ta đáp ứng!
Thở ra một hơi, Nhiếp Vân gật gật đầu.
Nhiếp Vân tiến vào Nhạc giới ngăn cách với tất cả những chuyện ở bên ngoài, hắn sắp đạt tới cánh cửa đột phá.
Từ lần trước phá giải âm mưu của những người kia, danh khí của hắn càng lúc càng lớn, người tới y quán xem bệnh càng lúc càng nhiều, chỉ có điều làm người bệnh phiền muộn là, cho dù người tới có địa vị gì cũng nhận được câu trả lời... Nhiếp Vân đại sư không ở đây!
Chỉ một câu này đã làm nhiều người há hốc mồm.
Đây là thế nào? Mở y quán không phải kiếm tiền hay sao?
Càng làm những người này phiền muộn là, mặc dù bọn họ trả giá gấp mười lần, đạt được câu trả lời là đại sư không có ở đây.
Cho đến lúc này tất cả mọi người mới biết được, thì ra vị đại sư chuyên chữa trị nghi nan tạp chứng không có ở đây, lúc này rất nhiều người bệnh nặng bắt đầu hối hận.
Sớm biết hắn ra ngoài như thế thì không cần phải ôm thái độ trông xem thế nào, sớm tới đây là tốt rồi, người cũng không trông thấy, đi nơi nào cũng không có người biết, còn muốn tìm hắn chữa bệnh phải chờ tới năm nào tháng nào?
Chuyện gì cũng có thịnh có suy, loại tình huống này sau khi Nhiếp Vân rời đi mười ngày đã lên men đến điểm cao nhất, về sau cũng ít đi và có lời đồn đãi.
Gia hỏa này trùng hợp giải được một ít nghi nan tạp chứng, lần này sở dĩ không gặp là vì đi chữa trị cho đại nhân vật, hắn bó tay sợ không trị được, sợ trả thù cho nên mới ẩn nấp.
Còn có đồn đãi hắn là thế hệ mua danh chuộc tiếng, làm ra chút ít danh khí nên cố ý ẩn nấp để tuyên truyền.
Tóm lại, nói cái gì cũng có.
Đương nhiên cũng có không ít người nghĩ đến y quán quấy rối, có Viên Cửu tọa trấn, chỉ cần người tới không phải Hoàng cảnh viên mãn, cơ bản tay không mà về.
Đạt tới Hoàng cảnh viên mãn trên cơ bản đều là nhân vật có uy tín danh dự, hiện tại Nhiếp Vân không có mặt, bọn họ không biết xấu hổ mới đi quấy rối.
Thời điểm có Hoàng cảnh viên mãn ý định tới dò xét vị đại sư này có ở đây hay không, một tấm thiếp mời đưa tới nhà của hắn làm tất cả mọi người bỏ đi ý định này.
Không nói những người khác, ngay cả người y quán nhìn thấy tấm thiếp mời này cũng ngạc nhiên không nhỏ.
Thiệp mời thọ yến Nguyên Dương Đế Quân!
Nguyên Dương Đế Quân là ai? Là Đại Đế được Phổ Thiên Đại Đế tín nhiệm nhất, không có một trong!
Vị cường giả Đế cấp này mặc kệ chuyện triều chính, nhưng tất cả mọi người biết rõ chỉ cần hắn biết rõ, cho dù thật sự là thái tử hoàng triều cũng bị phế bỏ.
Hơn nữa hắn không chỉ được Phổ Thiên Đại Đế tín nhiệm, thực lực bản thân hắn phi thường đáng sợ.
Nghe nói trong xếp hạng Đại Đế bảng cũng có thể đứng ở top mười!
Lần này Phổ Thiên Đại Đế tự mình chủ trì đại thọ cho hắn, có thể đi không giàu cũng quý, kém cỏi nhất là ngang cấp với mười hai phủ công tước, vô số cường giả tranh phá đầu tìm một tấm thiệp mời nhưng chỉ tiếc...
Nguyên Dương Đế Quân nói đây là gia yến, không muốn quá nhiều người tới quấy rầy... Câu nói đầu tiên quyết định cấp bậc thọ yến!
Cho nên vô số người chỉ có thể lực bất tòng tâm!
Thiệp mời trân quý như thế, cứ như vậy bị đưa đến Nhiếp Vân y quán... Từ đó có ý vị vô cùng sâu xa.
Trước kia có kẻ rục rịch dò xét y quán, lúc này toàn bộ đều dừng lại!
Không ai biết tại sao Đế Quân lại phát ra thiệp mời này, bởi như vậy vị này Nhiếp Vân đại sư này bị phủ thêm sắc thái thần bí.
Vô Tận Đan Điền
Hô!
Lúc này hai thân ảnh xuất hiện trước gian nhà tranh, một nam một nữ đó là Lạc Á và Tiên Âm tử trong bức điuê khắc.
Hai người dường như không nhìn thấy bọn họ, chỉ có cảnh vật biến hóa, sinh hoạt trong túp lều, mặt trời mọc thức, mặt trời lặn ngủ, trải qua sinh hoạt đơn giản mà mộc mạc.
Chính trong hoàn cảnh sinh hoạt mộc mạc này lại làm tâm của hai người càng gần nhau hơn.
Không biết quá bao lâu hai người xuất hiện trước gian đất trống, một người ôm đàn, một người cầm tiêu diễn tấu.
Leng keng!
Một thủ khúc làm người ta say mê vang lên, khúc nhạc phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, phù hợp với tâm tình của hai người lúc ấy, vừa vang lên đã làm hoa cỏ chung quanh bách điểu triều bái, bốn phía đầy hương khí đậm đặc.
- Nhạc khúc này... Thật phù hợp với bọn họ, mà không phải phù hợp chúng ta!
Nghe nhạc khúc này, Nhiếp Vân và Diệu Âm tiên tử nhìn nhau, trong nội tâm ảm đạm.
Đúng như tượng đá nói, nhạc khúc này không phù hợp với bọn họ, nếu như bọn họ hợp tấu không thể đột phá, gây chuyện không tốt còn có thể lâm lâm vào ý cảnh của người ta, làm bản thân không tự kiềm chế được.
Hô!
Diễn tấu hết nhạc khúc, thân ảnh hai người biến mất giống như giác mộng Hoàng Lương, chạm tay là mộng tỉnh.
- Đúng là không có Tiên Đạo Ngâm, cần tự chúng ta đi tìm!
Nhiếp Vân lĩnh ngộ, mở miệng nói.
- Đúng thế, thời gian nửa tháng không dài nhưng đã đủ, từ giờ chung ta sinh hoạt ở nơi này, chỉ có ma hợp với nhau, hiểu lẫn nhau mới có thể tìm ra thứ thích hợp của mình.
Diệu Âm tiên tử gật đầu.
- Ân!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Ta hi vọng trong nửa tháng này, ngươi có thể quên thê tử và hồng nhan tri kỷ của ngươi, có thể quên tất cả bên ngoài, cả thế giới này chỉ có hai chúng ta.
- Yên tâm đi, sau khi rời khỏi đây ngươi là ngươi, ta vẫn là ta, hai chúng ta không liên quan.
Diệu Âm tiên tử nói.
- Ah...
Nhiếp Vân trầm mặc.
- Kỳ thật trạng thái của tổ sư và Lạc Á tiền bối, bọn họ là sư đồ, một khi kết hợp sẽ bị vô số chỉ trích và dư luận, bọn họ ở nơi đây buông những việc này, không có sư phụ, không có đệ tử, cũng không có thứ khác, có chỉ là hai người thuần túy... Chính bởi vì loại kinh nghiệm này cho nên tâm tình dung hợp, thành công sáng chế Tiên Đạo Ngâm của bọn họ, đi ra một bước trọng yếu nhất.
Diệu Âm tiên tử nói.
- Đúng thế!
Nhiếp Vân gật đầu đồng ý.
Lạc Á và tổ sư khai phái Tiên Âm Tông có quan hệ sư đồ, muốn đột phá càng khó hơn bọn họ, nhưng bọn họ lại buông gông cùm xiềng xích này, dùng phương thức đơn giản nhất phối hợp với đối phương, lúc này mới một lần hành động đột phá!
Kỳ thật hắn cũng nhìn ra điểm này nhưng lúc trước không muốn đi làm mà thôi.
Bây giờ đối phương lựa chọn đột phá, hắn không biết nên lựa chọn thế nào.
- Ta muốn đột phá, chỉ có như vậy Tiên Âm Tông mới không bị diệt...
Trong mắt Diệu Âm tiên tử mang theo cầu khẩn.
- Tốt, ta đáp ứng!
Thở ra một hơi, Nhiếp Vân gật gật đầu.
Nhiếp Vân tiến vào Nhạc giới ngăn cách với tất cả những chuyện ở bên ngoài, hắn sắp đạt tới cánh cửa đột phá.
Từ lần trước phá giải âm mưu của những người kia, danh khí của hắn càng lúc càng lớn, người tới y quán xem bệnh càng lúc càng nhiều, chỉ có điều làm người bệnh phiền muộn là, cho dù người tới có địa vị gì cũng nhận được câu trả lời... Nhiếp Vân đại sư không ở đây!
Chỉ một câu này đã làm nhiều người há hốc mồm.
Đây là thế nào? Mở y quán không phải kiếm tiền hay sao?
Càng làm những người này phiền muộn là, mặc dù bọn họ trả giá gấp mười lần, đạt được câu trả lời là đại sư không có ở đây.
Cho đến lúc này tất cả mọi người mới biết được, thì ra vị đại sư chuyên chữa trị nghi nan tạp chứng không có ở đây, lúc này rất nhiều người bệnh nặng bắt đầu hối hận.
Sớm biết hắn ra ngoài như thế thì không cần phải ôm thái độ trông xem thế nào, sớm tới đây là tốt rồi, người cũng không trông thấy, đi nơi nào cũng không có người biết, còn muốn tìm hắn chữa bệnh phải chờ tới năm nào tháng nào?
Chuyện gì cũng có thịnh có suy, loại tình huống này sau khi Nhiếp Vân rời đi mười ngày đã lên men đến điểm cao nhất, về sau cũng ít đi và có lời đồn đãi.
Gia hỏa này trùng hợp giải được một ít nghi nan tạp chứng, lần này sở dĩ không gặp là vì đi chữa trị cho đại nhân vật, hắn bó tay sợ không trị được, sợ trả thù cho nên mới ẩn nấp.
Còn có đồn đãi hắn là thế hệ mua danh chuộc tiếng, làm ra chút ít danh khí nên cố ý ẩn nấp để tuyên truyền.
Tóm lại, nói cái gì cũng có.
Đương nhiên cũng có không ít người nghĩ đến y quán quấy rối, có Viên Cửu tọa trấn, chỉ cần người tới không phải Hoàng cảnh viên mãn, cơ bản tay không mà về.
Đạt tới Hoàng cảnh viên mãn trên cơ bản đều là nhân vật có uy tín danh dự, hiện tại Nhiếp Vân không có mặt, bọn họ không biết xấu hổ mới đi quấy rối.
Thời điểm có Hoàng cảnh viên mãn ý định tới dò xét vị đại sư này có ở đây hay không, một tấm thiếp mời đưa tới nhà của hắn làm tất cả mọi người bỏ đi ý định này.
Không nói những người khác, ngay cả người y quán nhìn thấy tấm thiếp mời này cũng ngạc nhiên không nhỏ.
Thiệp mời thọ yến Nguyên Dương Đế Quân!
Nguyên Dương Đế Quân là ai? Là Đại Đế được Phổ Thiên Đại Đế tín nhiệm nhất, không có một trong!
Vị cường giả Đế cấp này mặc kệ chuyện triều chính, nhưng tất cả mọi người biết rõ chỉ cần hắn biết rõ, cho dù thật sự là thái tử hoàng triều cũng bị phế bỏ.
Hơn nữa hắn không chỉ được Phổ Thiên Đại Đế tín nhiệm, thực lực bản thân hắn phi thường đáng sợ.
Nghe nói trong xếp hạng Đại Đế bảng cũng có thể đứng ở top mười!
Lần này Phổ Thiên Đại Đế tự mình chủ trì đại thọ cho hắn, có thể đi không giàu cũng quý, kém cỏi nhất là ngang cấp với mười hai phủ công tước, vô số cường giả tranh phá đầu tìm một tấm thiệp mời nhưng chỉ tiếc...
Nguyên Dương Đế Quân nói đây là gia yến, không muốn quá nhiều người tới quấy rầy... Câu nói đầu tiên quyết định cấp bậc thọ yến!
Cho nên vô số người chỉ có thể lực bất tòng tâm!
Thiệp mời trân quý như thế, cứ như vậy bị đưa đến Nhiếp Vân y quán... Từ đó có ý vị vô cùng sâu xa.
Trước kia có kẻ rục rịch dò xét y quán, lúc này toàn bộ đều dừng lại!
Không ai biết tại sao Đế Quân lại phát ra thiệp mời này, bởi như vậy vị này Nhiếp Vân đại sư này bị phủ thêm sắc thái thần bí.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 3136: Nhạc giới (2)
7.2/10 từ 35 lượt.