Vô Tận Đan Điền

Chương 3109: Diệu Âm tiên tử phiền muộn (2)

Tại sao gia hỏa này có nhiều chuyện như thế, người khác nghe được có thể đi cùng nàng đều chèn phá da đầu, gia hỏa này còn ra sức khước từ, còn có chút không muốn... Cho dù ngươi chướng mắt ta, đây chính là Lăng Thiên tiêu phổ ah!

Tại sao không động tâm?

- Nếu ngươi không giúp cũng không tính, ta phải làm chuyện này, mặc dù cầm tiêu hợp tấu có lợi ích lớn với tiên âm đại đạo của ta, nhưng dù sao thực lực của ta quá thấp, chỉ có Vương cảnh viên mãn, chậm trễ trăm năm cũng không sao.

Nhiếp Vân cười cười.

Hắn nói là lời thật.

Nếu như có thể tìm được Lăng Thiên tiêu phổ, khẳng định có trợ giúp lớn với tiên âm đại đạo của hắn, chỉ có điều... Nếu muốn tìm hiểu sâu về đại đạo lại không được.

Hắn hiện tại có thể nói là y đạo thánh thủ, không nói y thuật thiên hạ vô địch, cả Thần giới có thể vượt qua hắn chắc chắn sẽ không quá nhiều!

Y thuật không có khả năng biến thành sức chiến đấu, cũng không có khả năng giúp hắn tấn cấp Đại Đế!

Trước mắt Diệu Âm tiên tử không giống, Cầm tiêu hợp tấu có khả năng trợ giúp nàng đột phs gông cùm xiềng xích, nếu mọi việc thuận lợi còn có thể tấn cấp, cho dù không thể tấn cấp cường giả Đại Đế, đạt tới cảnh giới của Lạc Á là không thành vấn đề.

- Ngươi... Được rồi, chuyện gì? Nếu ta có thể xử lý, giúp ngươi cũng không sao.

Nghe hắn nói như vậy, Diệu Âm tiên tử cảm thấy buồn bực, đành phải nói.

Đối phương có thể hao phí thời gian nhưng nàng hao không nổi.

- Không phải đại sự gì, giúp ta theo dõi một người, thuận tiện điều tra rõ người đứng sau lưng hắn là ai, vì sao muốn đối phó ta!

Nhiếp Vân nói.


- Theo dõi? Người nọ có thực lực gì?

Diệu Âm tiên tử cũng không trực tiếp đáp ứng.

- Yên tâm đi, thực lực của hắn chỉ là Hoàng cảnh đỉnh phong, còn kém ngươi nhiều.

Nhiếp Vân cười nói.

- Được rồi, ở địa phương nào?

Nghe đối phương chỉ có thực lực Hoàng cảnh đỉnh phong, Diệu Âm tiên tử không nhiều lời, nàng hỏi tiếp.

Đối với nàng mà nói, loại thực lực này không coi vào đâu, theo dõi chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

- Đa tạ, người nọ cụ thể ở địa phương nào thì ta cũng không biết, ta có lưu dấu vết trên thân thể người nọ, hiện tại chỉ có thể làm phiền tiên tử dẫn ta cùng đi!

Nhiếp Vân lên tiếng.

- Mang ngươi?

- Không mang theo ta làm sao bây giờ? Ta chỉ là Vương cảnh viên mãn, cũng không thể phi hành.

Nhiếp Vân nói rất hùng hồn.

- Ngươi...


Diệu Âm tiên tử im lặng một hồi, lúc này mới nghĩ đến thực lực của đối phương không thể phi hành, chỉ có thể gật gật đầu:

- Tốt, động tác nhanh lên a!

Nói xong bàn tay trắng như ngọc vươn ra, sau đó có khí lưu bao phủ Nhiếp Vân vào trong, tinh thần khẽ động, hai người đồng thời bay lên và biến mất trong gian phòng.

- Đi đâu?

Đứng trên không trung, Diệu Âm tiên tử có chút không kiên nhẫn.

Nàng đường đường Diệu Âm tiên tử, là tồn tại đi tới nơi nào cũng được tôn trọng nhưng bây giờ biến thành tùy tùng, là hạ nhân hỗ trợ, trong nội tâm phiền muộn có thể nghĩ.

Không giúp đỡ thì thằng này khó khăn như thế, theo dõi Hoàng cảnh đỉnh phong cũng bỏ đi, vạn nhất bị đối phương phát hiện và giết... Còn muốn tìm người tri âm như thế lại hao phí không biết bao nhiêu năm, thậm chí sinh thời có thể tìm được hay không còn không biết được.

Ngẫm lại vẫn phải nhẫn nhịn ah.

Làm tùy tùng thì tùy tùng, chỉ cần thằng này nhanh làm xong chuyện và xuất phát đi tìm tiêu phổ, hoàn thành cầm tiêu hợp tấu...

- Phương hướng kia!

Không biết trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì, Nhiếp Vân tiện tay chỉ một hướng.

- Ân!

Nhận chuẩn phương hướng, Diệu Âm tiên tử khống chế lực lượng và hai người bay đi như bay, bay thẳng về phía trước.

Thời gian không dài, dừng lại, Diệu Âm tiên tử nhìn kiến trúc phía trước, vẻ mặt cổ quái nhìn về phía thiếu niên trước mắt.


- Ngươi muốn theo dõi người kia đang ở phân bộ Hạo Thiên lâu thành Vân Châu? Ngươi xác định không phải đùa nghịch ta?

Diệu Âm tiên tử tức giận không kiềm nén được, tùy thời sẽ bão nổi.

Hạo Thiên lâu không liên lụy tranh đấu, đây là chuyện mỗi người trong Thần giới cũng biết là sự thật, vì sao gia hỏa này theo dõi người Hạo Thiên lâu, làm cái gì?

Cho dù ngươi hiện tại có chút danh khí cũng không thể ra tay đối phó quái vật khổng lồ như Hạo Thiên lâu ah.

Chính bởi vì những chuyện này, Diệu Âm tiên tử cho rằng gia hỏa trước mặt đang đùa nghịch nàng.

Nếu như đối phương chỉ là Hoàng cảnh đỉnh phong bình thường cũng bỏ đi, thế nhưng mà... Người Hạo Thiên lâu là tồn tại nàng không thể đắc tội nổi.

Cửu đại thế lực cao thủ nhiều như mây, nàng không muốn rước họa vào thân, trốn cũng không trốn được.

- Đùa nghịch ngươi? Tiên tử nói giỡn, ta đùa nghịch ngươi làm cái gì, nếu như sợ hãi thì có thể trốn đi, ta sẽ tự mình theo dõi người này.

Nhiếp Vân nói.

Hắn muốn theo dõi không phải người khác, chính là thanh niên làm ầm ĩ buổi sáng tại y quán..

Người khác nhìn không ra, hắn lại biết gia hỏa này chắc chắn bị người ta thu mua.

Trước khi gia hỏa giả chết và lão giả có khả năng không biết rõ người thu mua là ai, dù sao bọn hắn chỉ là tầng dưới chót, tiếp xúc không đến thượng tầng, nhưng tên thanh niên nhất định biết rõ!

Nếu không bằng vào thân phận siêu nhiên của phân bộ Hạo Thiên lâu Vân Châu, không có khả năng làm ra chuyện trái quy củ như thế.


- Ngươi theo dõi? Ta sợ ngươi mới vừa ló đầu ra đã bị người ta phát hiện sau đó đánh chết tại chỗ.

Diệu Âm tiên tử chán nản.

Một Vương cảnh viên mãn theo dõi Hoàng cảnh đỉnh phong... Ngươi cũng phải biết suy nghĩ ah.

- Vậy thì phiền toái tiên tử...

Nhiếp Vân nói.

- Ngươi...

Nghe nói như thế, biết rõ lại bị đối phương tính toán, Diệu Âm tiên tử hừ một câu:

- Người nọ có ở đấy không? Chúng ta theo dõi như thế nào?

- Căn cứ dấu vết ta lưu lại, gia hỏa kia bây giờ còn ở nơi này, cũng không đi ra, cũng không nóng nảy, buổi tối tất nhiên có hành động, đối diện vừa vặn có quán rượu, không bằng... Chúng ta ngồi xuống ăn cơm, sau khi hắn đi ra lại hành động!

Nhiếp Vân liếc mắt nhìn và nói.

Hiện tại trời còn chưa có tối, có lẽ đối phương chưa có hành động, nếu đứng trên không trung như thế này có lẽ sẽ bị người khác phát hiện, còn không bằng tìm tửu lâu ăn uống và thuận tiện quan sát.

- Còn không sai biệt lắm, xem như ngươi có lương tâm!

Nghe được ăn cơm trước, Diệu Âm tiên tử lúc này mới gật gật đầu.

Nói thật, kể từ khi biết gia hỏa trước mắt là người tri âm, nàng rời khỏi Thúy Ngọc Các, phong trần ngủ ngoài trời, đã rất nhiều ngày không ăn được miếng cơm nóng.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 3109: Diệu Âm tiên tử phiền muộn (2)
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...