Vô Tận Đan Điền
Chương 3096: Kẻ nháo sự
- Thành Vân Châu mấy ngày qua có y quán mới mở, muốn xem bệnh đầu tiên phải giao một vạn thần thạch, lại nói mặc kệ bệnh có trị tốt hay không cũng không trả lại thần thạch...
Hộ vệ vội hỏi:
- Thuộc hạ nghe xong cảm thấy kỳ quái cho nên đi nghe ngóng, đây là danh sách y quán trị liệu hơn mười ngày qua, trong đó một ít chứng bệnh, Hoằng Nghiệp đại sư, Mạc Cao đại sư đều xem qua nhưng bất lực.
- Hắn xem bệnh xong đều chữa khỏi.
Hộ vệ nói xong lại đưa một tấm giấy sang.
- Danh sách?
Trung niên nhân còn tưởng rằng có người nào dùng y đạo thành tựu Đại Đế, nghe được chỉ là y đạo đại sư, trong nội tâm của hắn cảm thấy thất vọng.
Nghe thuộc hạ nói người này thần kỳ như vậy, nhìn xem cũng không sao, lúc này hắn đưa tay lên, danh sách trong tay hộ vệ không gió mà bay, chậm rãi bay vào trong tay hắn.
- Bệnh trướng bụng của Tần Bang lão gia hỏa kia đã được y quán chữa khỏi?
Chỉ liếc mắt nhìn, trung niên nhân cũng phải sững sờ.
Tần Bang người này rất nổi danh trong thành Vân Châu, trên thực tế còn lọt vào mắt của cường giả Đại Đế như hắn, sở dĩ có thể nhớ kỹ là vì lão gia hỏa này đi tìm Hoằng Nghiệp đại sư, lúc ấy Hoằng Nghiệp đại sư đang ở chỗ của hắn nên mới có ấn tượng.
Hoằng Nghiệp đại sư xem qua nhưng không thể chữa khỏi, không nghĩ tới bị một y quán không biết tới từ đâu chữa khỏi nhanh như thế.
- Vâng, nghe nói phương thuốc là một cây Vong Căn Thảo!
Hộ vệ nói tin tức nghe ngóng được.
- Vong Căn Thảo? Kịch độc Vong Căn Thảo?
Trung niên nhân sững sờ.
- Vâng!
Hộ vệ gật đầu.
- Vong Căn Thảo cũng có thể chữa bệnh?
Trung niên nhân cảm thấy kỳ quái, tiếp tục xem tiếp, trên gương mặt không thèm quan tâm, sau khi xem lại có hứng thú.
- Hàn Liễu Thạch bệnh triền miên suốt ba ngàn năm, hoàn toàn chữa khỏi, không lưu lại dấu vết gì... Ta có nghe nói qua bệnh của Hàn Liễu Thạch, lão tiểu tử này khi còn tr, phong lưu không bị trói buộc, ưa thích đi dạo những nơi kia, khi bị bệnh nơi riêng tư bị thối rữa, tìm không ít danh y nhưng không có biện pháp, lúc ấy Mạc Cao đại sư cũng xem qua, khuyên hắn cắt đứt... Cũng được nơi này chữa khỏi?
- Âm Dương tôn giả, gia hỏa này mỗi ngày âm dương quái khí, âm dương nhị khí trong cơ xung đột, cường giả Đại Đế không thể tiêu trừ, cũng được nơi này trị khỏi... Tin tức này không phải là giả chứ?
- Còn có lão quái Diệp gia, bệnh nhức đầu của hắn kéo dài suốt ngàn năm cũng có thể chữa khỏi triệt để, chẳng lẽ chủ nhân y quán này là một vị cường giả dung y đạo đột phá Đại Đế?
Sau khi xem xong người trong danh sách, trung niên nhân càng ngày càng kỳ quái.
Tuy hắn không biết người đại bộ phận người trong danh sách nhưng vẫn nghe qua một số người.
Những người này có quái bệnh, từng là ác mộng của vô số y đạo đại sư trong thành Vân Châu, không nghĩ tới những gia hỏa bị gọi là ác mộng này được một y quán không nổi danh chữa khỏi.
Nếu như đây là thật, y thuật của chủ y quán rất mạnh, chỉ sợ không thua Hoằng Nghiệp đại sư, Mạc Cao đại sư.
- Đế Quân bệ hạ, sau khi biết rõ tin tức của y quán này, ta chuyên môn nghe ngóng người trong cuộc, có lẽ không có sai lầm, y quán này có thể chữa khỏi rất nhiều y nan tạp chứng, ta cảm có lẽ hắn có thể xem bệnh cho tiểu thư... Có lẽ có thể có trợ giúp...
Đại Đế xem hết danh sách, hộ vệ thở ra một hơi và lên tiếng.
- Ân, nếu như danh sách là thật thì ta có thể đi xem.
Trung niên nhân gật gật đầu, hỏi:
- Ý quán nằm ở nơi nài?
- Nằm ở số mười hai đường thứ ba Phổ Thiên đại đạo, tên là Nhiếp Vân y quán.
Hộ vệ lên tiếng.
- Nhiếp Vân y quán?
Trung niên nhân nhíu mày một lúc.
Cái tên y quán rất tục, sau khi nghe xong cũng biết y quán là người tên Nhiếp Vân mở.
Cẩn thận nhớ lại một chút, trong trí nhớ rất nhiều Đại Đế tại Thần giới không có người nào gọi là Nhiếp Vân.
- Bất kể có trị khỏi hay không nhưng đã biết rõ cũng nên đi xem một chút.
Trung niên nhân thản nhiên nói.
Đúng như Ngô Hoàng tôn giả nói, hòm quan tài bằng băng có thể bảo trì thân thể một người, làm người lâm vào trạng thái chết giả, nhưng thời gian càng lâu thì khả năng cứu chữa càng thấp, nếu như không nghĩ ra những biện pháp trị liệu khác, chỉ sợ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái đi xa, vĩnh viễn không có biện pháp trở lại.
Tuy trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện y quán này, muốn chữa bệnh của Dao Sương là không lớn, có chút hi vọng thì cứ đi xem.
Hô!
Trung niên nhân đã có quyết định, vừa mới dứt lời hắn đã biến mất, cùng biến mất với hắn chính là hòm quan tài bằng băng trong gian phòng.
Lúc xuất hiện lần nữa đã đứng ở trung tâm Phổ Thiên đại đạo, ngẩng đầu nhìn vào vị trí phía trước.
Hắn vừa đi vừa cải biến dung mạo nhưng người đi chen chúc chung quanh không ai nhìn thấy hắn, dường như hắn không tồn tại trên đời này.
Dung mạo của hắn cải biến rất nhanh, ngay cả khí chất cũng thay đổi.
Vèo!
Hắn xuất hiện trong đám người, hắn xuất hiện đột ngột nhưng đám người cho rằng hắn vốn là như tế, người khác nhìn thấy cũng cảm thấy có gì đột ngột.
Đây chính là thực lực Đại Đế, cho dù đi trong đám cao thủ hoàng giả viên mãn nhưng không ai nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì không đúng.
- Nhiếp Vân y quán... Chính là chỗ này!
Đi dọc theo con đường một lúc, đôi mắt của hắn nhìn cửa hiệu trước mặt, trung niên nhân dừng lại.
Đây là nơi hắn cần tìm kiếm.
Nhấc chân đi vào.
- Ngươi là lang băm, hại chết con của ta, hắn ăn dược của ngươi mới biến thành như vậy, hôm nay ta không để yên cho ngươi!
- Cho thiếu gia nhà ta ăn uống chết, ngươi là lang băm, hôm nay phải san bằng y quán rách rưới của ngươi, không thể để ngươi hại người.
Vừa đi vào y quán, chợt nghe trong đại sảnh có tiếng huyên náo xôn xao, một đám người chồng chất bên trong và khóc nháo.
- Ân? Trị chết người?
Không nghĩ tới vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trung niên nhân cười lạnh, cũng không rời đi, thân ảnh hơi chân động và xuyên qua đám người.
Chỉ thấy trên mặt đất có một thi thể đang nằm, đó là thanh niên tuổi không lớn lắm, chung quanh có một đám người đang khóc lóc gào thét.
Nghe một hồi liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Người trước mắt nghe nói y quán thần kỳ cho nên đến đây xem bệnh, chủ y quán là Nhiếp Vân y đạo đại sư xem cho hắn, sau khi kê đơn và cầm phương thuốc đi lấy thuốc, sau khi ăn xong liền chết người.
Tất cả mọi người cho rằng kê đơn thuốc có vấn đề nên đến tìm phiền toái.
Xem ra chẳng những muốn bồi thường tiền, gây chuyện không tốt còn phá quán.
Vô Tận Đan Điền
Hộ vệ vội hỏi:
- Thuộc hạ nghe xong cảm thấy kỳ quái cho nên đi nghe ngóng, đây là danh sách y quán trị liệu hơn mười ngày qua, trong đó một ít chứng bệnh, Hoằng Nghiệp đại sư, Mạc Cao đại sư đều xem qua nhưng bất lực.
- Hắn xem bệnh xong đều chữa khỏi.
Hộ vệ nói xong lại đưa một tấm giấy sang.
- Danh sách?
Trung niên nhân còn tưởng rằng có người nào dùng y đạo thành tựu Đại Đế, nghe được chỉ là y đạo đại sư, trong nội tâm của hắn cảm thấy thất vọng.
Nghe thuộc hạ nói người này thần kỳ như vậy, nhìn xem cũng không sao, lúc này hắn đưa tay lên, danh sách trong tay hộ vệ không gió mà bay, chậm rãi bay vào trong tay hắn.
- Bệnh trướng bụng của Tần Bang lão gia hỏa kia đã được y quán chữa khỏi?
Chỉ liếc mắt nhìn, trung niên nhân cũng phải sững sờ.
Tần Bang người này rất nổi danh trong thành Vân Châu, trên thực tế còn lọt vào mắt của cường giả Đại Đế như hắn, sở dĩ có thể nhớ kỹ là vì lão gia hỏa này đi tìm Hoằng Nghiệp đại sư, lúc ấy Hoằng Nghiệp đại sư đang ở chỗ của hắn nên mới có ấn tượng.
Hoằng Nghiệp đại sư xem qua nhưng không thể chữa khỏi, không nghĩ tới bị một y quán không biết tới từ đâu chữa khỏi nhanh như thế.
- Vâng, nghe nói phương thuốc là một cây Vong Căn Thảo!
Hộ vệ nói tin tức nghe ngóng được.
- Vong Căn Thảo? Kịch độc Vong Căn Thảo?
Trung niên nhân sững sờ.
- Vâng!
Hộ vệ gật đầu.
- Vong Căn Thảo cũng có thể chữa bệnh?
Trung niên nhân cảm thấy kỳ quái, tiếp tục xem tiếp, trên gương mặt không thèm quan tâm, sau khi xem lại có hứng thú.
- Hàn Liễu Thạch bệnh triền miên suốt ba ngàn năm, hoàn toàn chữa khỏi, không lưu lại dấu vết gì... Ta có nghe nói qua bệnh của Hàn Liễu Thạch, lão tiểu tử này khi còn tr, phong lưu không bị trói buộc, ưa thích đi dạo những nơi kia, khi bị bệnh nơi riêng tư bị thối rữa, tìm không ít danh y nhưng không có biện pháp, lúc ấy Mạc Cao đại sư cũng xem qua, khuyên hắn cắt đứt... Cũng được nơi này chữa khỏi?
- Âm Dương tôn giả, gia hỏa này mỗi ngày âm dương quái khí, âm dương nhị khí trong cơ xung đột, cường giả Đại Đế không thể tiêu trừ, cũng được nơi này trị khỏi... Tin tức này không phải là giả chứ?
- Còn có lão quái Diệp gia, bệnh nhức đầu của hắn kéo dài suốt ngàn năm cũng có thể chữa khỏi triệt để, chẳng lẽ chủ nhân y quán này là một vị cường giả dung y đạo đột phá Đại Đế?
Sau khi xem xong người trong danh sách, trung niên nhân càng ngày càng kỳ quái.
Tuy hắn không biết người đại bộ phận người trong danh sách nhưng vẫn nghe qua một số người.
Những người này có quái bệnh, từng là ác mộng của vô số y đạo đại sư trong thành Vân Châu, không nghĩ tới những gia hỏa bị gọi là ác mộng này được một y quán không nổi danh chữa khỏi.
Nếu như đây là thật, y thuật của chủ y quán rất mạnh, chỉ sợ không thua Hoằng Nghiệp đại sư, Mạc Cao đại sư.
- Đế Quân bệ hạ, sau khi biết rõ tin tức của y quán này, ta chuyên môn nghe ngóng người trong cuộc, có lẽ không có sai lầm, y quán này có thể chữa khỏi rất nhiều y nan tạp chứng, ta cảm có lẽ hắn có thể xem bệnh cho tiểu thư... Có lẽ có thể có trợ giúp...
Đại Đế xem hết danh sách, hộ vệ thở ra một hơi và lên tiếng.
- Ân, nếu như danh sách là thật thì ta có thể đi xem.
Trung niên nhân gật gật đầu, hỏi:
- Ý quán nằm ở nơi nài?
- Nằm ở số mười hai đường thứ ba Phổ Thiên đại đạo, tên là Nhiếp Vân y quán.
Hộ vệ lên tiếng.
- Nhiếp Vân y quán?
Trung niên nhân nhíu mày một lúc.
Cái tên y quán rất tục, sau khi nghe xong cũng biết y quán là người tên Nhiếp Vân mở.
Cẩn thận nhớ lại một chút, trong trí nhớ rất nhiều Đại Đế tại Thần giới không có người nào gọi là Nhiếp Vân.
- Bất kể có trị khỏi hay không nhưng đã biết rõ cũng nên đi xem một chút.
Trung niên nhân thản nhiên nói.
Đúng như Ngô Hoàng tôn giả nói, hòm quan tài bằng băng có thể bảo trì thân thể một người, làm người lâm vào trạng thái chết giả, nhưng thời gian càng lâu thì khả năng cứu chữa càng thấp, nếu như không nghĩ ra những biện pháp trị liệu khác, chỉ sợ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái đi xa, vĩnh viễn không có biện pháp trở lại.
Tuy trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện y quán này, muốn chữa bệnh của Dao Sương là không lớn, có chút hi vọng thì cứ đi xem.
Hô!
Trung niên nhân đã có quyết định, vừa mới dứt lời hắn đã biến mất, cùng biến mất với hắn chính là hòm quan tài bằng băng trong gian phòng.
Lúc xuất hiện lần nữa đã đứng ở trung tâm Phổ Thiên đại đạo, ngẩng đầu nhìn vào vị trí phía trước.
Hắn vừa đi vừa cải biến dung mạo nhưng người đi chen chúc chung quanh không ai nhìn thấy hắn, dường như hắn không tồn tại trên đời này.
Dung mạo của hắn cải biến rất nhanh, ngay cả khí chất cũng thay đổi.
Vèo!
Hắn xuất hiện trong đám người, hắn xuất hiện đột ngột nhưng đám người cho rằng hắn vốn là như tế, người khác nhìn thấy cũng cảm thấy có gì đột ngột.
Đây chính là thực lực Đại Đế, cho dù đi trong đám cao thủ hoàng giả viên mãn nhưng không ai nhìn thấy, cho dù nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì không đúng.
- Nhiếp Vân y quán... Chính là chỗ này!
Đi dọc theo con đường một lúc, đôi mắt của hắn nhìn cửa hiệu trước mặt, trung niên nhân dừng lại.
Đây là nơi hắn cần tìm kiếm.
Nhấc chân đi vào.
- Ngươi là lang băm, hại chết con của ta, hắn ăn dược của ngươi mới biến thành như vậy, hôm nay ta không để yên cho ngươi!
- Cho thiếu gia nhà ta ăn uống chết, ngươi là lang băm, hôm nay phải san bằng y quán rách rưới của ngươi, không thể để ngươi hại người.
Vừa đi vào y quán, chợt nghe trong đại sảnh có tiếng huyên náo xôn xao, một đám người chồng chất bên trong và khóc nháo.
- Ân? Trị chết người?
Không nghĩ tới vừa tới đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trung niên nhân cười lạnh, cũng không rời đi, thân ảnh hơi chân động và xuyên qua đám người.
Chỉ thấy trên mặt đất có một thi thể đang nằm, đó là thanh niên tuổi không lớn lắm, chung quanh có một đám người đang khóc lóc gào thét.
Nghe một hồi liền hiểu rõ ngọn nguồn.
Người trước mắt nghe nói y quán thần kỳ cho nên đến đây xem bệnh, chủ y quán là Nhiếp Vân y đạo đại sư xem cho hắn, sau khi kê đơn và cầm phương thuốc đi lấy thuốc, sau khi ăn xong liền chết người.
Tất cả mọi người cho rằng kê đơn thuốc có vấn đề nên đến tìm phiền toái.
Xem ra chẳng những muốn bồi thường tiền, gây chuyện không tốt còn phá quán.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 3096: Kẻ nháo sự
7.2/10 từ 35 lượt.