Vô Tận Đan Điền
Chương 308: Đánh chết Thất hoàng tử
Lần thứ nhất nhìn thấy thiếu niên, mình cùng hắn chiến đấu, nếu như hắn không dựa vào thủ đoạn mê hoặc mình, thì căn bản không phải đối thủ, lần thứ hai chứng kiến thực lực lại gia tăng lên gấp bội, mình muốn chiến thắng cũng khó khăn, đợi lần thứ ba gặp, đối phương ngay cả Di Thiên Tông chủ cũng có thể đánh chết, thực lực đã vượt qua mình, mà bây giờ... Thiếu niên này vừa ra tay, nàng mới phát hiện, thực lực của thiếu niên bây giờ đã có thể dùng thâm bất khả trắc để hình dung!
Mình ở trước mặt đối phương, không khác một con sâu cái kiến!
Chúng ta từ lần thứ nhất gặp mặt đến bây giờ, tổng cộng mới một tháng, cái này... loại tiến bộ này cũng quá lớn a!
Chẳng những Bách Hoa Tu bị dọa đến giày vò, sắc mặt của Mộ Thanh cũng tái nhợt.
Trước kia nàng cùng thiếu niên này đứng một hàng, cho rằng chọn sai rồi, lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ thiếu niên này chân nhân bất lộ tướng, vậy mà có được sức chiến đấu cường đại như thế!
- Ta vốn không muốn giết các ngươi, là chính các ngươi muốn chết a!
Một chiêu ra tay, Nhiếp Vân không để ý tới mọi người kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng, đi tới chỗ Tề Dương.
- Không biết dùng thủ đoạn gì đả bại Mộc Thắng Tuyết, hừ, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi? Chết đi!
Tề Dương lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, đại chùy khẽ đảo, gầm thét nện tới Nhiếp Vân.
Ầm ầm!
Đại chùy rơi xuống, nước biển tầng tầng điệp gia, lực xuyên thấu cực lớn mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, thẳng tắp rơi xuống.
- Không biết sống chết!
Hừ lạnh một tiếng, Huyền Ngọc Chi Kiếm của Nhiếp Vân xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tiện tay run lên, đánh ra Đại Địa Chi Thế thập nhị trọng ám kình.
Đích!
Lực lượng khổng lồ vượt qua 7000 Tượng lực cùng đại chùy của Tề Dương va chạm, một tiếng vang thật lớn, binh khí Hoàng tộc thượng phẩm biến thành đĩa sắt, máu tươi vẩy ra, hai tay của Tề Dương thẳng tắp bay ra ngoài, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ nước biển.
- Ngươi... Đến cùng là thực lực gì? Điều đó không có khả năng......
Một chiêu bị thiếu niên đánh bay binh khí, chặt đứt cánh tay, hai mắt của Tề Dương đỏ thẫm, sắp muốn điên rồi, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, thiếu niên nguyên bản thoạt nhìn không được tốt lắm, sẽ có thực lực như thế!
- Đi!
Trên mặt khiếp sợ nhoáng một cái rồi biến mất, Tề Dương biết mình không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt, liền vội vàng quay người chạy đi.
- Muốn đi, đi được sao?
Nhiếp Vân cũng không đuổi theo, Huyền Ngọc Chi Kiếm đâm một phát, khí kình xoay tròn, bắn ra đánh vào Khí Hải của Tề Dương, một tiếng ầm vang, liền chấn vỡ toàn bộ Khí Hải của hắn, chân khí tán loạn, máu tươi cuồng phun.
Hai kiếm liền triệt để phế bỏ Tề Dương, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử cách đó không xa, trên mặt lộ ra vui vẻ nhàn nhạt.
- Giết tiểu tử này cho ta!
Thất hoàng tử thấy Tề Dương cùng mình thế lực ngang nhau, ở trong tay thiếu niên này ngay cả một chiêu cũng tiếp không được, dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng phân phó thuộc hạ.
- Vâng!
Mấy trung niên nhân nghe được mệnh lệnh, sắc mặt ngưng trọng lao đến, vây quanh Nhiếp Vân.
- Các ngươi ngăn chặn hắn, ta đi trước!
Thất hoàng tử tựa hồ cũng biết thiếu niên này không dễ chọc, thấy mọi người vây quanh Nhiếp Vân, liền quay người bỏ chạy.
- Ha ha, hôm nay một cái cũng đừng hòng đi!
Hai tay trảo một chút, nước biển vô tận lập tức quay cuồng, tạo thành một tường nước phong tỏa, bao phủ toàn bộ đám đông ở bên trong.
Lực phòng ngự của tường nước này cũng không cao, đừng nói Thất hoàng tử, cho dù bất kỳ một cường giả Chí Tôn đỉnh phong nào cũng có thể đánh nát, bất quá cần phải có thời gian a, mà chút thời gian này, liền đủ để Nhiếp Vân giết chết tất cả thuộc hạ của hắn!
Chứng kiến trước mắt đột ngột xuất hiện tường nước, Thất hoàng tử có ngốc cũng biết bị thiếu niên trước mắt này lừa, nguyên lai hắn mới thật sự là người thao túng phía sau màn!
Buồn cười mình bởi vì chuyện này cùng Tề Dương đại chiến một hồi, thực lực đại tổn.
- Vừa rồi cho ngươi cơ hội, ngươi không chọn, hiện tại biết rõ, đã muộn!
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân căn bản không có ý định lưu tình, nhìn mấy người vây tới, Huyền Ngọc Chi Kiếm giơ lên.
- PHÁ...
Một kiếm gào thét, dưới thập nhị trọng ám kình, mấy người hình thành trận pháp công kích, toàn bộ như đậu hủ gặp búa sắt nát tan, mấy trung niên nhân trong nháy mắt liền biến thành bánh thịt, dính sát trên mặt đất, đoạn tuyệt hô hấp.
Những trung niên nhân này, thực lực đều không sai biệt lắm Mộc Thắng Tuyết, Nhiếp Vân trước khi dùng Cửu Tâm Liên có lẽ muốn đánh chết còn có chút khó khăn, nhưng bây giờ một kiếm hơn 2000 Tượng lực, hơn nữa ám kình đặc thù, đừng nói bốn cái, năm cái, cho dù lại đến mười cái, dưới một chiêu đồng dạng cũng tử vong toàn bộ!
- Lưu lại cho ta đi!
Sau khi đánh chết mấy trung niên nhân, Thất hoàng tử vậy mà còn không có phá vỡ tường nước, Nhiếp Vân nở nụ cười, trường kiếm tung hoành, kiếm khí thông thần.
Rầm Ào Ào!
- Ngươi dám động thủ với ta, tốt, tốt, xem như ngươi lợi hại!
Hai tay bị một kiếm chém rụng, sắc mặt của Thất hoàng tử trở nên dữ tợn, đã trốn không thoát, liền không có ý định chạy tiếp, trong mắt âm tình bất định, hào quang lập loè quát to.
- Ngươi không thể giết ta, ta là Thất hoàng tử của Thần Thánh đế quốc, người có hi vọng trở thành Đế Quốc hoàng đế nhất, lão tổ là cường giả Bí Cảnh, nếu ngươi thật giết ta, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Chạy trốn tới chân trời góc biển cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ?
Nhiếp Vân cười khẽ.
- Đúng vậy, cường giả Bí Cảnh sớm đã thấm nhuần Sinh Tử, lão tổ càng là dùng linh hồn nhập đạo, đối với linh hồn hiểu rõ sâu đậm, ngươi dám giết ta, hắn tuyệt đối có thể thông qua khí tức tử vong của ta tìm đến ngươi, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, đồng dạng chạy không khỏi tử cục!
Thất hoàng tử lần nữa quát.
Hiện tại hắn đã đến bước đường cùng, chỉ có thể hi vọng đối phương bởi vì sợ hãi lão tổ nhà mình, mà thả một con đường sống.
- Ngươi bây giờ thả ta, ta có thể thề, không nói ra chuyện ngày hôm nay, mấy thuộc hạ của ta chết cũng sẽ an bài thỏa đáng, tuyệt đối không liên lụy đến ngươi, bằng không thì, mọi người đồng quy vu tận!
Thất hoàng tử mặt lộ vẻ dữ tợn.
- Đồng quy vu tận? Ha ha, ngươi còn không xứng, ngươi đã nói như vậy, vậy thì... chết a!
Vô Tận Đan Điền
Mình ở trước mặt đối phương, không khác một con sâu cái kiến!
Chúng ta từ lần thứ nhất gặp mặt đến bây giờ, tổng cộng mới một tháng, cái này... loại tiến bộ này cũng quá lớn a!
Chẳng những Bách Hoa Tu bị dọa đến giày vò, sắc mặt của Mộ Thanh cũng tái nhợt.
Trước kia nàng cùng thiếu niên này đứng một hàng, cho rằng chọn sai rồi, lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại không nghĩ thiếu niên này chân nhân bất lộ tướng, vậy mà có được sức chiến đấu cường đại như thế!
- Ta vốn không muốn giết các ngươi, là chính các ngươi muốn chết a!
Một chiêu ra tay, Nhiếp Vân không để ý tới mọi người kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng, đi tới chỗ Tề Dương.
- Không biết dùng thủ đoạn gì đả bại Mộc Thắng Tuyết, hừ, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi? Chết đi!
Tề Dương lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, đại chùy khẽ đảo, gầm thét nện tới Nhiếp Vân.
Ầm ầm!
Đại chùy rơi xuống, nước biển tầng tầng điệp gia, lực xuyên thấu cực lớn mang theo uy thế hủy thiên diệt địa, thẳng tắp rơi xuống.
- Không biết sống chết!
Hừ lạnh một tiếng, Huyền Ngọc Chi Kiếm của Nhiếp Vân xuất hiện ở trong lòng bàn tay, tiện tay run lên, đánh ra Đại Địa Chi Thế thập nhị trọng ám kình.
Đích!
Lực lượng khổng lồ vượt qua 7000 Tượng lực cùng đại chùy của Tề Dương va chạm, một tiếng vang thật lớn, binh khí Hoàng tộc thượng phẩm biến thành đĩa sắt, máu tươi vẩy ra, hai tay của Tề Dương thẳng tắp bay ra ngoài, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ nước biển.
- Ngươi... Đến cùng là thực lực gì? Điều đó không có khả năng......
Một chiêu bị thiếu niên đánh bay binh khí, chặt đứt cánh tay, hai mắt của Tề Dương đỏ thẫm, sắp muốn điên rồi, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, thiếu niên nguyên bản thoạt nhìn không được tốt lắm, sẽ có thực lực như thế!
- Đi!
Trên mặt khiếp sợ nhoáng một cái rồi biến mất, Tề Dương biết mình không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt, liền vội vàng quay người chạy đi.
- Muốn đi, đi được sao?
Nhiếp Vân cũng không đuổi theo, Huyền Ngọc Chi Kiếm đâm một phát, khí kình xoay tròn, bắn ra đánh vào Khí Hải của Tề Dương, một tiếng ầm vang, liền chấn vỡ toàn bộ Khí Hải của hắn, chân khí tán loạn, máu tươi cuồng phun.
Hai kiếm liền triệt để phế bỏ Tề Dương, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Thất hoàng tử cách đó không xa, trên mặt lộ ra vui vẻ nhàn nhạt.
- Giết tiểu tử này cho ta!
Thất hoàng tử thấy Tề Dương cùng mình thế lực ngang nhau, ở trong tay thiếu niên này ngay cả một chiêu cũng tiếp không được, dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng phân phó thuộc hạ.
- Vâng!
Mấy trung niên nhân nghe được mệnh lệnh, sắc mặt ngưng trọng lao đến, vây quanh Nhiếp Vân.
- Các ngươi ngăn chặn hắn, ta đi trước!
Thất hoàng tử tựa hồ cũng biết thiếu niên này không dễ chọc, thấy mọi người vây quanh Nhiếp Vân, liền quay người bỏ chạy.
- Ha ha, hôm nay một cái cũng đừng hòng đi!
Hai tay trảo một chút, nước biển vô tận lập tức quay cuồng, tạo thành một tường nước phong tỏa, bao phủ toàn bộ đám đông ở bên trong.
Lực phòng ngự của tường nước này cũng không cao, đừng nói Thất hoàng tử, cho dù bất kỳ một cường giả Chí Tôn đỉnh phong nào cũng có thể đánh nát, bất quá cần phải có thời gian a, mà chút thời gian này, liền đủ để Nhiếp Vân giết chết tất cả thuộc hạ của hắn!
Chứng kiến trước mắt đột ngột xuất hiện tường nước, Thất hoàng tử có ngốc cũng biết bị thiếu niên trước mắt này lừa, nguyên lai hắn mới thật sự là người thao túng phía sau màn!
Buồn cười mình bởi vì chuyện này cùng Tề Dương đại chiến một hồi, thực lực đại tổn.
- Vừa rồi cho ngươi cơ hội, ngươi không chọn, hiện tại biết rõ, đã muộn!
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân căn bản không có ý định lưu tình, nhìn mấy người vây tới, Huyền Ngọc Chi Kiếm giơ lên.
- PHÁ...
Một kiếm gào thét, dưới thập nhị trọng ám kình, mấy người hình thành trận pháp công kích, toàn bộ như đậu hủ gặp búa sắt nát tan, mấy trung niên nhân trong nháy mắt liền biến thành bánh thịt, dính sát trên mặt đất, đoạn tuyệt hô hấp.
Những trung niên nhân này, thực lực đều không sai biệt lắm Mộc Thắng Tuyết, Nhiếp Vân trước khi dùng Cửu Tâm Liên có lẽ muốn đánh chết còn có chút khó khăn, nhưng bây giờ một kiếm hơn 2000 Tượng lực, hơn nữa ám kình đặc thù, đừng nói bốn cái, năm cái, cho dù lại đến mười cái, dưới một chiêu đồng dạng cũng tử vong toàn bộ!
- Lưu lại cho ta đi!
Sau khi đánh chết mấy trung niên nhân, Thất hoàng tử vậy mà còn không có phá vỡ tường nước, Nhiếp Vân nở nụ cười, trường kiếm tung hoành, kiếm khí thông thần.
Rầm Ào Ào!
- Ngươi dám động thủ với ta, tốt, tốt, xem như ngươi lợi hại!
Hai tay bị một kiếm chém rụng, sắc mặt của Thất hoàng tử trở nên dữ tợn, đã trốn không thoát, liền không có ý định chạy tiếp, trong mắt âm tình bất định, hào quang lập loè quát to.
- Ngươi không thể giết ta, ta là Thất hoàng tử của Thần Thánh đế quốc, người có hi vọng trở thành Đế Quốc hoàng đế nhất, lão tổ là cường giả Bí Cảnh, nếu ngươi thật giết ta, cho dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Chạy trốn tới chân trời góc biển cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ?
Nhiếp Vân cười khẽ.
- Đúng vậy, cường giả Bí Cảnh sớm đã thấm nhuần Sinh Tử, lão tổ càng là dùng linh hồn nhập đạo, đối với linh hồn hiểu rõ sâu đậm, ngươi dám giết ta, hắn tuyệt đối có thể thông qua khí tức tử vong của ta tìm đến ngươi, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, đồng dạng chạy không khỏi tử cục!
Thất hoàng tử lần nữa quát.
Hiện tại hắn đã đến bước đường cùng, chỉ có thể hi vọng đối phương bởi vì sợ hãi lão tổ nhà mình, mà thả một con đường sống.
- Ngươi bây giờ thả ta, ta có thể thề, không nói ra chuyện ngày hôm nay, mấy thuộc hạ của ta chết cũng sẽ an bài thỏa đáng, tuyệt đối không liên lụy đến ngươi, bằng không thì, mọi người đồng quy vu tận!
Thất hoàng tử mặt lộ vẻ dữ tợn.
- Đồng quy vu tận? Ha ha, ngươi còn không xứng, ngươi đã nói như vậy, vậy thì... chết a!
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 308: Đánh chết Thất hoàng tử
7.2/10 từ 35 lượt.