Vô Tận Đan Điền
Chương 3014: Ngươi là Hỗn Độn Vương (Thượng) (2)
- Hồng Tường công tử, ngươi đây là ý gì?
- Ngươi đây là muốn nuốt một mình!
- Hừ. Làm như vậy, có chút quá bất đạo đi...
Vốn mọi người chung quanh đều chờ Hồng Tường công tử hỏi ra bí mật của tượng đá, ai ngờ xuất hiện loại biến cố này, từng cái sắc mặt khó coi, lớn tiếng quát tháo.
Nhiếp Vân sớm biết tình huống như vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, không đi quản nữa.
Những chuyện này do Hồng Tường công tử đi làm, so với hắn ra mặt thì tốt hơn nhiều.
Không quản chuyện gì xảy ra bên ngoài, bàn tay của Nhiếp Vân run lên, buông Vương cảnh hậu kỳ ra.
- Hắc!
Vừa được buông ra, Vương cảnh hậu kỳ kia lập tức vọt tới, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn một thanh chủy thủ hàn khí bức người.
Hắn tựa hồ biết thiếu niên trước mắt này địa vị cao hơn Hồng Tường công tử, chỉ cần bắt được hắn, mình liền an toàn.
Hồng Tường công tử là Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn không thể nào chiến thắng, nhưng người trước mắt này, chỉ là Vương cảnh viên mãn, vẫn có một ít hy vọng.
Chủy thủ đâm tới, giống như tia chớp, thời gian nháy con mắt liền đi tới bên cạnh Nhiếp Vân, nhắm thẳng cổ họng của hắn.
Lần này tốc độ vừa nhanh vừa vội, đổi thành những Vương cảnh viên mãn khác cho dù không bị giết chết, cũng sẽ tay chân vội vàng, nhưng Nhiếp Vân bất đồng, tựa hồ đã sớm biết động tác của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón trỏ ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng rạch một cái.
Ngón tay của hắn nhìn cũng không nhanh, lại chẳng biết tại sao trước thời hạn đi tới trước mặt chủy thủ của đối phương, nhẹ nhàng kẹp một cái, hàn mang biến mất, chủy thủ sắc bén giống như rắn độc bị bắt bảy tấc, không ngừng vũ động, nhưng không thể nhúc nhích chút nào.
- Ân?
Vương cảnh hậu kỳ không nghĩ tới thanh niên trước mắt này nhìn tuổi không lớn lắm, thực lực lại mạnh như vậy, bất quá động tác của hắn cũng mau, chủy thủ bị kẹp lại, thân thể liền lao tới, một quyền thẳng tới ngực của đối thủ.
Người này nhìn một cái liền biết có kinh nghiệm chiến đấu cùng căn cơ vũ kỹ rất mạnh, tốc độ biến chiêu so với mới vừa rồi đánh lén còn nhanh hơn, để cho người ta khó lòng phòng bị, nếu như không biết hắn là biến chiêu, còn tưởng rằng mới vừa rồi đâm chủy thủ chỉ là hư chiêu, đây mới thật sự là sát chiêu.
Chủy thủ đâm cổ họng bị nắm được, quả đấm của đối phương đã tới trước ngực, lúc này biến chiêu, cách tim chưa đủ ba tấc!
Ba tấc, đối với cường giả Vương cảnh hậu kỳ mà nói, một phần ngàn hô hấp cũng không cần, trừ khi đạt tới Hoàng cảnh, có giới vực, có thể ngăn trở công kích của đối phương, còn Vương cảnh viên mãn căn bản là không làm được!
Nguyên lai sát chiêu chân chính của hắn là ở chỗ này!
Một kích không trúng liền biến chiêu, hơn nữa tàn nhẫn như vậy, vị Vương cảnh hậu kỳ này phản ứng thật đáng sợ, thậm chí rất nhiều động tác cũng không phải phản ứng, mà là bản năng thân thể!
- Hỗn Độn Vương... ngươi công kích ta như vậy không tốt lắm đâu!
Thời điểm quả đấm sắp đánh trúng ngực, xương ngực của Nhiếp Vân trong nháy mắt co lại, tránh thoát công kích trí mạng, cùng thời khắc đó, truyền âm nhàn nhạt vang lên.
- Cái gì?
Vị Vương cảnh hậu kỳ này vốn thấy công kích lại bị tránh thoát, còn muốn tiếp tục công kích, nghe được truyền âm, toàn thân không tự chủ được rung một cái, vội vàng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thiếu niên ở trước mắt, bất quá nhìn như thế nào cũng không nhận ra, đang nghi ngờ, trong lòng có một đạo linh quang thoáng qua:
- Ngươi là... Nhiếp Vân?
- Là ta!
Thời điểm Nhiếp Vân tới ngụy trang thành một thanh niên mang kiếm, thực lực đối phương thấp hơn hắn, là quyết không thể nào nhận ra, nhưng hai người lẫn nhau chiến đấu, thấy hắn nói ra danh tự Hỗn Độn Vương, nhất thời biết rõ.
Nghe hắn kêu ra tên của mình, Nhiếp Vân rốt cuộc xác nhận, đối phương chính là Hỗn Độn Vương.
- Ngươi... Tại sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải...
Hỗn Độn Vương tràn đầy kỳ quái.
Dựa theo đạo lý, Nhiếp Vân nên thân trúng kịch độc, nằm ở trong Hỗn Độn hải dương, lúc nào tới nơi này? Hơn nữa thực lực đã đạt tới Vương cảnh viên mãn?
Càng làm cho hắn không thể tin được chính là, khi nào địa vị cao như vậy, để cho Hồng Tường công tử cũng nghe lệnh?
- Chuyện này nói rất dài dòng, đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt đi với ngươi?
Việc trải qua của hắn nói một ngày cũng nói không hết, bây giờ rất rõ ràng không phải thời điểm nói chuyện này, Nhiếp Vân cắt đứt câu hỏi.
- Chúng ta cùng một chỗ, bất quá đều thay đổi dung mạo...
Hỗn Độn Vương biết lúc này không phải lúc nói nhiều, mà gật đầu một cái:
- Bây giờ ta liền đưa tin cho bọn hắn, để bọn họ tới đây!
- Tốt!
Nghe được ở cùng một chỗ, ánh mắt của Nhiếp Vân sáng lên, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói tiếp, mặt đất dưới chân nổ ầm lần nữa, thanh âm to lớn chậm rãi vang lên.
- Đã có người phá giải huyền bí của tượng đá, tất cả mọi người tiến vào cửa ải kế tiếp...
Thanh âm kết thúc, cấm chế chung quanh lập tức biến mất, thân thể đám người Nhiếp Vân nhoáng một cái, một cảnh tượng mới xuất hiện ở trước mặt.
- Đây là... Hồng Hà? Tại sao chúng ta lại trở về rồi?
- Không đúng, mặc dù cái này là Hồng Hà, nhưng không có hơi nước. Chắc là ảo cảnh!
- Hồng Hà chúng ta ngày ngày đều thấy, dựng ảo cảnh làm gì?
- Ta cũng không biết, chắc cũng là một loại khảo hạch...
Thấy rõ ràng cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt, tất cả mọi người mặt đầy nghi ngờ.
Xuất hiện ở trước mắt là một con sông màu đỏ quanh co, xung quanh là núi cao, nhìn một cái là có thể thấy rõ toàn cảnh.
Bất quá, có thể tới nơi này, cơ bản đều là người của Hồng Hà vực. Hồng Hà là tiêu chí, bộ dáng như thế nào đã sớm thấy qua vô số lần, để con sông ở chỗ này, khảo hạch cái gì chứ?
Không chỉ những người khác, ngay cả Nhiếp Vân cũng tràn đầy cổ quái.
Không thể không nói mấy khảo hạch này thực quá kỳ quái, ngay cả hắn trải qua vô số khảo hạch, cũng chưa từng thấy để cho người ta sờ không rõ như vậy.
Thông qua cửa ải trước, lực chú ý của mọi người toàn bộ đều tập trung ở trên Hồng Hà, không có chú ý Hỗn Độn Vương nữa.
Cũng khó trách, trước bọn họ xem không hiểu pho tượng, muốn thông qua Hỗn Độn Vương biết được kỷ xảo, phát hiện ở ải này mọi người đã toàn bộ thông qua, đến cửa ải mới, mọi người lại ở vào điểm xuất phát, cùng tìm hắn phiền toái, còn không bằng cẩn thận quan sát tìm quy luật.
Trong lúc nhất thời, chung quanh an tĩnh lại, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồng Hà.
Vô Tận Đan Điền
- Ngươi đây là muốn nuốt một mình!
- Hừ. Làm như vậy, có chút quá bất đạo đi...
Vốn mọi người chung quanh đều chờ Hồng Tường công tử hỏi ra bí mật của tượng đá, ai ngờ xuất hiện loại biến cố này, từng cái sắc mặt khó coi, lớn tiếng quát tháo.
Nhiếp Vân sớm biết tình huống như vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, không đi quản nữa.
Những chuyện này do Hồng Tường công tử đi làm, so với hắn ra mặt thì tốt hơn nhiều.
Không quản chuyện gì xảy ra bên ngoài, bàn tay của Nhiếp Vân run lên, buông Vương cảnh hậu kỳ ra.
- Hắc!
Vừa được buông ra, Vương cảnh hậu kỳ kia lập tức vọt tới, trong tay chẳng biết lúc nào nhiều hơn một thanh chủy thủ hàn khí bức người.
Hắn tựa hồ biết thiếu niên trước mắt này địa vị cao hơn Hồng Tường công tử, chỉ cần bắt được hắn, mình liền an toàn.
Hồng Tường công tử là Hoàng cảnh đỉnh phong, hắn không thể nào chiến thắng, nhưng người trước mắt này, chỉ là Vương cảnh viên mãn, vẫn có một ít hy vọng.
Chủy thủ đâm tới, giống như tia chớp, thời gian nháy con mắt liền đi tới bên cạnh Nhiếp Vân, nhắm thẳng cổ họng của hắn.
Lần này tốc độ vừa nhanh vừa vội, đổi thành những Vương cảnh viên mãn khác cho dù không bị giết chết, cũng sẽ tay chân vội vàng, nhưng Nhiếp Vân bất đồng, tựa hồ đã sớm biết động tác của hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, ngón trỏ ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng rạch một cái.
Ngón tay của hắn nhìn cũng không nhanh, lại chẳng biết tại sao trước thời hạn đi tới trước mặt chủy thủ của đối phương, nhẹ nhàng kẹp một cái, hàn mang biến mất, chủy thủ sắc bén giống như rắn độc bị bắt bảy tấc, không ngừng vũ động, nhưng không thể nhúc nhích chút nào.
- Ân?
Vương cảnh hậu kỳ không nghĩ tới thanh niên trước mắt này nhìn tuổi không lớn lắm, thực lực lại mạnh như vậy, bất quá động tác của hắn cũng mau, chủy thủ bị kẹp lại, thân thể liền lao tới, một quyền thẳng tới ngực của đối thủ.
Người này nhìn một cái liền biết có kinh nghiệm chiến đấu cùng căn cơ vũ kỹ rất mạnh, tốc độ biến chiêu so với mới vừa rồi đánh lén còn nhanh hơn, để cho người ta khó lòng phòng bị, nếu như không biết hắn là biến chiêu, còn tưởng rằng mới vừa rồi đâm chủy thủ chỉ là hư chiêu, đây mới thật sự là sát chiêu.
Chủy thủ đâm cổ họng bị nắm được, quả đấm của đối phương đã tới trước ngực, lúc này biến chiêu, cách tim chưa đủ ba tấc!
Ba tấc, đối với cường giả Vương cảnh hậu kỳ mà nói, một phần ngàn hô hấp cũng không cần, trừ khi đạt tới Hoàng cảnh, có giới vực, có thể ngăn trở công kích của đối phương, còn Vương cảnh viên mãn căn bản là không làm được!
Nguyên lai sát chiêu chân chính của hắn là ở chỗ này!
Một kích không trúng liền biến chiêu, hơn nữa tàn nhẫn như vậy, vị Vương cảnh hậu kỳ này phản ứng thật đáng sợ, thậm chí rất nhiều động tác cũng không phải phản ứng, mà là bản năng thân thể!
- Hỗn Độn Vương... ngươi công kích ta như vậy không tốt lắm đâu!
Thời điểm quả đấm sắp đánh trúng ngực, xương ngực của Nhiếp Vân trong nháy mắt co lại, tránh thoát công kích trí mạng, cùng thời khắc đó, truyền âm nhàn nhạt vang lên.
- Cái gì?
Vị Vương cảnh hậu kỳ này vốn thấy công kích lại bị tránh thoát, còn muốn tiếp tục công kích, nghe được truyền âm, toàn thân không tự chủ được rung một cái, vội vàng ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thiếu niên ở trước mắt, bất quá nhìn như thế nào cũng không nhận ra, đang nghi ngờ, trong lòng có một đạo linh quang thoáng qua:
- Ngươi là... Nhiếp Vân?
- Là ta!
Thời điểm Nhiếp Vân tới ngụy trang thành một thanh niên mang kiếm, thực lực đối phương thấp hơn hắn, là quyết không thể nào nhận ra, nhưng hai người lẫn nhau chiến đấu, thấy hắn nói ra danh tự Hỗn Độn Vương, nhất thời biết rõ.
Nghe hắn kêu ra tên của mình, Nhiếp Vân rốt cuộc xác nhận, đối phương chính là Hỗn Độn Vương.
- Ngươi... Tại sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải...
Hỗn Độn Vương tràn đầy kỳ quái.
Dựa theo đạo lý, Nhiếp Vân nên thân trúng kịch độc, nằm ở trong Hỗn Độn hải dương, lúc nào tới nơi này? Hơn nữa thực lực đã đạt tới Vương cảnh viên mãn?
Càng làm cho hắn không thể tin được chính là, khi nào địa vị cao như vậy, để cho Hồng Tường công tử cũng nghe lệnh?
- Chuyện này nói rất dài dòng, đám người Đạm Đài Lăng Nguyệt đi với ngươi?
Việc trải qua của hắn nói một ngày cũng nói không hết, bây giờ rất rõ ràng không phải thời điểm nói chuyện này, Nhiếp Vân cắt đứt câu hỏi.
- Chúng ta cùng một chỗ, bất quá đều thay đổi dung mạo...
Hỗn Độn Vương biết lúc này không phải lúc nói nhiều, mà gật đầu một cái:
- Bây giờ ta liền đưa tin cho bọn hắn, để bọn họ tới đây!
- Tốt!
Nghe được ở cùng một chỗ, ánh mắt của Nhiếp Vân sáng lên, không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói tiếp, mặt đất dưới chân nổ ầm lần nữa, thanh âm to lớn chậm rãi vang lên.
- Đã có người phá giải huyền bí của tượng đá, tất cả mọi người tiến vào cửa ải kế tiếp...
Thanh âm kết thúc, cấm chế chung quanh lập tức biến mất, thân thể đám người Nhiếp Vân nhoáng một cái, một cảnh tượng mới xuất hiện ở trước mặt.
- Đây là... Hồng Hà? Tại sao chúng ta lại trở về rồi?
- Không đúng, mặc dù cái này là Hồng Hà, nhưng không có hơi nước. Chắc là ảo cảnh!
- Hồng Hà chúng ta ngày ngày đều thấy, dựng ảo cảnh làm gì?
- Ta cũng không biết, chắc cũng là một loại khảo hạch...
Thấy rõ ràng cảnh tượng xuất hiện ở trước mắt, tất cả mọi người mặt đầy nghi ngờ.
Xuất hiện ở trước mắt là một con sông màu đỏ quanh co, xung quanh là núi cao, nhìn một cái là có thể thấy rõ toàn cảnh.
Bất quá, có thể tới nơi này, cơ bản đều là người của Hồng Hà vực. Hồng Hà là tiêu chí, bộ dáng như thế nào đã sớm thấy qua vô số lần, để con sông ở chỗ này, khảo hạch cái gì chứ?
Không chỉ những người khác, ngay cả Nhiếp Vân cũng tràn đầy cổ quái.
Không thể không nói mấy khảo hạch này thực quá kỳ quái, ngay cả hắn trải qua vô số khảo hạch, cũng chưa từng thấy để cho người ta sờ không rõ như vậy.
Thông qua cửa ải trước, lực chú ý của mọi người toàn bộ đều tập trung ở trên Hồng Hà, không có chú ý Hỗn Độn Vương nữa.
Cũng khó trách, trước bọn họ xem không hiểu pho tượng, muốn thông qua Hỗn Độn Vương biết được kỷ xảo, phát hiện ở ải này mọi người đã toàn bộ thông qua, đến cửa ải mới, mọi người lại ở vào điểm xuất phát, cùng tìm hắn phiền toái, còn không bằng cẩn thận quan sát tìm quy luật.
Trong lúc nhất thời, chung quanh an tĩnh lại, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hồng Hà.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 3014: Ngươi là Hỗn Độn Vương (Thượng) (2)
7.2/10 từ 35 lượt.