Vô Tận Đan Điền
Chương 285: Tư thế mập mờ
Nhìn thấy nước biển biến hóa dựa theo tâm ý của Âu Dương Thành, cả Vô Tận Hải biến thành hậu hoa viên của hắn, sắc mặt mọi người biến hóa, cũng tin lời của hắn nói.
Tưởng thủy sư không hổ là kẻ có được năng lực thiên phú đặc thù, quả nhiên đáng sợ!
Âu Dương Thành ở trên đất bằng có thực lực không bằng Mộc Thắng Tuyết, chỉ khi nào hắn vào trong nước giống như hổ vào rừng sâu, thần long nhập biển, phát huy toàn lực thực lực còn mạnh hơn hiện tại gấp mười lần!
Quá mạnh mẽ!
- Đây là thiên phú tưởng thủy sao? Lợi hại, chúng ta tin tưởng!
Bàn tay một trảo, lúc này một đạo khí tức đặc thù xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn lùi về phía sau một bước và không nói gì.
Âu Dương Thành biểu diễn thiên phú tưởng thủy, Tề Dương cũng chữa trị thương thế của Mộc Thắng Tuyết xong, hắn vẫy tay với mọi người.
- Chúng ta đi thôi!
Nói xong hắn đi lên đầu tiên.
Yêu Thánh Cổ Khư nằm sâu trong Vô Tận Hải, phi hành trên mặt biển cũng không phải ngày một ngày hai có thể tới, lúc này mọi người theo sát phía sau hắn.
Lúc này thế lực liên minh đã thành, bảy người cũng phân thành mấy phái rõ ràng.
Âu Dương Thành ỷ vào mình là tưởng thủy sư, một mình trở thành nhất phái, Tề Dương công tử thì đi cùng với Mộc Thắng Tuyết, hai tỷ muội Mộ Thanh, Mộ Hà như hình với bóng, Nhiếp Vân tự nhiên cùng trận doanh với Bách Hoa Tu.
Nhìn thấy bảy người lại phân thành bốn phái thì Nhiếp Vân lắc đầu, khó trách Bách Hoa Tu kéo mình theo như vậy, xem ra nàng đã sớm biết loại tình huống này, nếu như lần này mình không đến, đừng nói nàng không chiếm được cái gì, có thể bị người ta âm chết hay không còn khó nói.
Vào lúc Nhiếp Vân âm thầm quan sát trận doanh đã nhìn thấy Tề Dương đang âm thầm truyền âm với Mộc Thắng Tuyết.
- Tề Dương công tử, Vân Đồng vừa nhìn đã biết hắn không phải đèn cạn dầu, vừa rồi vì sao ngươi không ra tay giết hắn.
Mộc Thắng Tuyết nhớ tới thù hận lúc trước cho nên hận nghiến răng nghiến lợi.
- Trực tiếp ra tay? Hiện tại không thể nóng nảy, Yêu Thánh Cổ Khư nguy cơ trùng trùng, nếu giết hắn thì ai đi ra dò đường cho chúng ta?
Tề Dương nhàn nhạt nói ra.
- Tìm biện pháp để hắn đi dò đường, ta sợ tiểu tử này ăn cứng không ăn mềm, đến lúc đó đạt được bảo bối phản bội thì chúng ta phiền.
Mộc Thắng Tuyết nói ra.
- Không sao, vừa rồi hắn ra tay ta cũng nhìn thấy rõ ràng, ta thực muốn động thủ, cho dù ba người như hắn cũng không phải đối thủ của ta.
- Lại nói lần này ta đi ra ngoài còn mang át chủ bài, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay!
Tề Dương không thèm quan tâm.
- Nếu công tử nói thế ta cũng an tâm.
Mộc Thắng Tuyết cười vui vẻ
- Ân, hảo hảo làm việc cho ta, một khi Cửu Tâm Yêu Quả đến tay, ta sẽ giết sạch bọn chúng, sẽ không thiếu thứ tốt của ngươi.
Tề Dương an ủi một câu.
- Vâng! Ta sẽ tận tâm tận lực làm trâu ngựa cho công tử.
Mộc Thắng Tuyết vội vàng phát lời thề.
Mọi người đi đường như tới ngày thứ ba đã gặp phải phong bạo trên biển, Tề Dương cũng không nhiều lời, hắn lật tay một cái lấy chiếc thiết giáp thuyền ra ngoài.
Thuyền lớn này khác với thuyền bình thường, vừa vào nước đã chìm xuống như tàu ngầm, lơ lửng ở trong biển.
Mọi người tiến vào thuyền lớn, thứ nhất có thể nghỉ ngơi, thứ hai có thể tránh né phong bạo và yêu thú trên biển, đây là lựa chọn tốt khi đi lại trong biển.
- Đan điền nạp âật? Hơn nữa không gian cũng không nhỏ hơn ta.
Nhìn thấy Tề Dương công tử tiện tay lấy ra thuyền lớn, Nhiếp Vân biết rõ người này khẳng định có đan điền nạp vật, nếu không chiếc thuyền lớn như vậy không có chỗ chứa, hắn nheo mắt nhìn đối phương.
Không hổ là công tử thế lực lớn, Tề Dương là trị liệu sư, đan điền nạp vật, thực còn không biết hắn còn thiên phú hay bảo bối khác hay không.
Trên đường đi về phía trước, kinh nghiệm vài lần rơi vào vòng vây của yêu thú, đi bảy tám ngày, lúc này mọi người mới dừng bước.
Đảo nhỏ này có phương viên mấy trăm dặm, thời tiết cũng ấm áp thoải mái, các loại hoa quả thảm thực vật rậm rạp, trên bờ có đủ loại vỏ sò, hạt cát óng ánh tỏa hào quang giống như cả hòn đảo bị bảo thạch bao phủ.
- Yêu Thánh Cổ Khư nằm ở vùng biển cách đảo này không xa, chúng ta đi xuống đi!
Nhìn thấy đảo nhỏ, trong mắt mọi người mang theo hào quang hưng phấn, Tề Dương chỉ về phía trước, nói phương hướng Yêu Thánh Cổ Khư cụ thể.
- Thất Tinh tụ thế, sắc trời bao phủ, địa hỏa súc thế, trăm lưu hợp thành... Cái gọi là yêu thánh thật sự biết chọn địa phương!
Nhìn theo ngón tay của Tề Dương, Nhiếp Vân chỉ thấy bảy đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi đứng sửng trên mặt biển, hình thành Thất Tinh tụ thế, bầu trời có ánh sáng chói mắt không có mây đen bao phủ, linh khí ngưng mà không tiêu tan, nước chảy hội tụ, vừa nhìn đã biết linh khí dồi dào, là nơi tu hành tuyệt hảo.
Trong Vô Tận Hải tìm được phong thuỷ bảo địa như vậy, quả nhiên yêu thánh lợi hại.
- Phiền toái Âu Dương huynh!
Nhìn rõ ràng hoàn cảnh, Tề Dương công tử quay đầu nhìn về phía Âu Dương Thành, cười nói.
- Không có gì, đi theo ta!
Âu Dương Thành cũng không có biểu lộ gì, lúc này hắn chui vào trong biển, hắn vừa tiến vào nước biển thì hai cánh căng nước biển ra, từ đó để lộ khí cầu có thể dung nạp mười mấy người.
Mọi người tiến vào khí cầu chẳng khác nào có thể tự chủ hô hấp, sẽ không thiếu dưỡng khí.
- Đi!
Sau khi hô một câu, Âu Dương Thành phá vỡ nước chảy tiến vào trong biển sâu.
Mọi người cũng không do dự theo sát khí cầu, lúc này bọn họ tiến sâu vào biển.
Thủy áp càng vào sâu càng lớn, Âu Dương Thành lúc đầu còn không quan tâm, hai cánh chống đỡ có thể dung nạp mười mấy người, chờ sau khi tiến vào vạn mét, phạm vi thu nhỏ còn một nửa, mấy người chỉ có thể dựa vào nhau, muốn quay người cũng khó khăn.
Nhiếp Vân bởi vì cùng trận doanh với Bách Hoa Tu cho nên hai người dựa sát vào nhau, hắn ngửi hương khí trên người Bách Hoa, thân thể mềm mại áp sát vào người của hắn, nhất là trước ngực mềm mại cọ qua cọ lại, cho dù tâm tính Nhiếp Vân trầm ổn nhưng vẫn cảm thấy miệng khô lưới nóng, nội tâm ngầm cười khổ.
Dựa vào mỹ nữ quá gần, xem ra cũng không phải chuyện tốt gì.
Bách Hoa Tu dung mạo và dáng người không thể nghi ngờ, nói nàng là yêu nghiệt cũng không đủ, hơn nữa nàng ở gần hương khí tỏa ra ngạt ngào, chỉ cần là nam nhân bình thường tới gần không muốn nghĩ lung tung cũng khó khăn.
Vô Tận Đan Điền
Tưởng thủy sư không hổ là kẻ có được năng lực thiên phú đặc thù, quả nhiên đáng sợ!
Âu Dương Thành ở trên đất bằng có thực lực không bằng Mộc Thắng Tuyết, chỉ khi nào hắn vào trong nước giống như hổ vào rừng sâu, thần long nhập biển, phát huy toàn lực thực lực còn mạnh hơn hiện tại gấp mười lần!
Quá mạnh mẽ!
- Đây là thiên phú tưởng thủy sao? Lợi hại, chúng ta tin tưởng!
Bàn tay một trảo, lúc này một đạo khí tức đặc thù xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, hắn lùi về phía sau một bước và không nói gì.
Âu Dương Thành biểu diễn thiên phú tưởng thủy, Tề Dương cũng chữa trị thương thế của Mộc Thắng Tuyết xong, hắn vẫy tay với mọi người.
- Chúng ta đi thôi!
Nói xong hắn đi lên đầu tiên.
Yêu Thánh Cổ Khư nằm sâu trong Vô Tận Hải, phi hành trên mặt biển cũng không phải ngày một ngày hai có thể tới, lúc này mọi người theo sát phía sau hắn.
Lúc này thế lực liên minh đã thành, bảy người cũng phân thành mấy phái rõ ràng.
Âu Dương Thành ỷ vào mình là tưởng thủy sư, một mình trở thành nhất phái, Tề Dương công tử thì đi cùng với Mộc Thắng Tuyết, hai tỷ muội Mộ Thanh, Mộ Hà như hình với bóng, Nhiếp Vân tự nhiên cùng trận doanh với Bách Hoa Tu.
Nhìn thấy bảy người lại phân thành bốn phái thì Nhiếp Vân lắc đầu, khó trách Bách Hoa Tu kéo mình theo như vậy, xem ra nàng đã sớm biết loại tình huống này, nếu như lần này mình không đến, đừng nói nàng không chiếm được cái gì, có thể bị người ta âm chết hay không còn khó nói.
Vào lúc Nhiếp Vân âm thầm quan sát trận doanh đã nhìn thấy Tề Dương đang âm thầm truyền âm với Mộc Thắng Tuyết.
- Tề Dương công tử, Vân Đồng vừa nhìn đã biết hắn không phải đèn cạn dầu, vừa rồi vì sao ngươi không ra tay giết hắn.
Mộc Thắng Tuyết nhớ tới thù hận lúc trước cho nên hận nghiến răng nghiến lợi.
- Trực tiếp ra tay? Hiện tại không thể nóng nảy, Yêu Thánh Cổ Khư nguy cơ trùng trùng, nếu giết hắn thì ai đi ra dò đường cho chúng ta?
Tề Dương nhàn nhạt nói ra.
- Tìm biện pháp để hắn đi dò đường, ta sợ tiểu tử này ăn cứng không ăn mềm, đến lúc đó đạt được bảo bối phản bội thì chúng ta phiền.
Mộc Thắng Tuyết nói ra.
- Không sao, vừa rồi hắn ra tay ta cũng nhìn thấy rõ ràng, ta thực muốn động thủ, cho dù ba người như hắn cũng không phải đối thủ của ta.
- Lại nói lần này ta đi ra ngoài còn mang át chủ bài, muốn giết hắn dễ như trở bàn tay!
Tề Dương không thèm quan tâm.
- Nếu công tử nói thế ta cũng an tâm.
Mộc Thắng Tuyết cười vui vẻ
- Ân, hảo hảo làm việc cho ta, một khi Cửu Tâm Yêu Quả đến tay, ta sẽ giết sạch bọn chúng, sẽ không thiếu thứ tốt của ngươi.
Tề Dương an ủi một câu.
- Vâng! Ta sẽ tận tâm tận lực làm trâu ngựa cho công tử.
Mộc Thắng Tuyết vội vàng phát lời thề.
Mọi người đi đường như tới ngày thứ ba đã gặp phải phong bạo trên biển, Tề Dương cũng không nhiều lời, hắn lật tay một cái lấy chiếc thiết giáp thuyền ra ngoài.
Thuyền lớn này khác với thuyền bình thường, vừa vào nước đã chìm xuống như tàu ngầm, lơ lửng ở trong biển.
Mọi người tiến vào thuyền lớn, thứ nhất có thể nghỉ ngơi, thứ hai có thể tránh né phong bạo và yêu thú trên biển, đây là lựa chọn tốt khi đi lại trong biển.
- Đan điền nạp âật? Hơn nữa không gian cũng không nhỏ hơn ta.
Nhìn thấy Tề Dương công tử tiện tay lấy ra thuyền lớn, Nhiếp Vân biết rõ người này khẳng định có đan điền nạp vật, nếu không chiếc thuyền lớn như vậy không có chỗ chứa, hắn nheo mắt nhìn đối phương.
Không hổ là công tử thế lực lớn, Tề Dương là trị liệu sư, đan điền nạp vật, thực còn không biết hắn còn thiên phú hay bảo bối khác hay không.
Trên đường đi về phía trước, kinh nghiệm vài lần rơi vào vòng vây của yêu thú, đi bảy tám ngày, lúc này mọi người mới dừng bước.
Đảo nhỏ này có phương viên mấy trăm dặm, thời tiết cũng ấm áp thoải mái, các loại hoa quả thảm thực vật rậm rạp, trên bờ có đủ loại vỏ sò, hạt cát óng ánh tỏa hào quang giống như cả hòn đảo bị bảo thạch bao phủ.
- Yêu Thánh Cổ Khư nằm ở vùng biển cách đảo này không xa, chúng ta đi xuống đi!
Nhìn thấy đảo nhỏ, trong mắt mọi người mang theo hào quang hưng phấn, Tề Dương chỉ về phía trước, nói phương hướng Yêu Thánh Cổ Khư cụ thể.
- Thất Tinh tụ thế, sắc trời bao phủ, địa hỏa súc thế, trăm lưu hợp thành... Cái gọi là yêu thánh thật sự biết chọn địa phương!
Nhìn theo ngón tay của Tề Dương, Nhiếp Vân chỉ thấy bảy đảo nhỏ lẻ loi trơ trọi đứng sửng trên mặt biển, hình thành Thất Tinh tụ thế, bầu trời có ánh sáng chói mắt không có mây đen bao phủ, linh khí ngưng mà không tiêu tan, nước chảy hội tụ, vừa nhìn đã biết linh khí dồi dào, là nơi tu hành tuyệt hảo.
Trong Vô Tận Hải tìm được phong thuỷ bảo địa như vậy, quả nhiên yêu thánh lợi hại.
- Phiền toái Âu Dương huynh!
Nhìn rõ ràng hoàn cảnh, Tề Dương công tử quay đầu nhìn về phía Âu Dương Thành, cười nói.
- Không có gì, đi theo ta!
Âu Dương Thành cũng không có biểu lộ gì, lúc này hắn chui vào trong biển, hắn vừa tiến vào nước biển thì hai cánh căng nước biển ra, từ đó để lộ khí cầu có thể dung nạp mười mấy người.
Mọi người tiến vào khí cầu chẳng khác nào có thể tự chủ hô hấp, sẽ không thiếu dưỡng khí.
- Đi!
Sau khi hô một câu, Âu Dương Thành phá vỡ nước chảy tiến vào trong biển sâu.
Mọi người cũng không do dự theo sát khí cầu, lúc này bọn họ tiến sâu vào biển.
Thủy áp càng vào sâu càng lớn, Âu Dương Thành lúc đầu còn không quan tâm, hai cánh chống đỡ có thể dung nạp mười mấy người, chờ sau khi tiến vào vạn mét, phạm vi thu nhỏ còn một nửa, mấy người chỉ có thể dựa vào nhau, muốn quay người cũng khó khăn.
Nhiếp Vân bởi vì cùng trận doanh với Bách Hoa Tu cho nên hai người dựa sát vào nhau, hắn ngửi hương khí trên người Bách Hoa, thân thể mềm mại áp sát vào người của hắn, nhất là trước ngực mềm mại cọ qua cọ lại, cho dù tâm tính Nhiếp Vân trầm ổn nhưng vẫn cảm thấy miệng khô lưới nóng, nội tâm ngầm cười khổ.
Dựa vào mỹ nữ quá gần, xem ra cũng không phải chuyện tốt gì.
Bách Hoa Tu dung mạo và dáng người không thể nghi ngờ, nói nàng là yêu nghiệt cũng không đủ, hơn nữa nàng ở gần hương khí tỏa ra ngạt ngào, chỉ cần là nam nhân bình thường tới gần không muốn nghĩ lung tung cũng khó khăn.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 285: Tư thế mập mờ
7.2/10 từ 35 lượt.