Vô Tận Đan Điền

Chương 2513: Nhìn ngươi mắc câu hay không

Những tu luyện giả dùng tà công sát hại người khác tu luyện giống như Đan Thần chúa tể lúc trước, vì luyện chế đan thần cổ thuyền đã diệt sát vô số sinh linh gia tăng phẩm chất của cổ thuyền.

Tình cảnh trước mắt cũng giống như thế, người trong thôn xóm tử vong quá nhiều, hắn đang kỳ quái vì sao phải giết chết rất nhiều người, chẳng lẽ làm bọn họ khủng hoảng?

Hiện tại xem ra cũng không đơn giản như thế, chỉ sợ tế đàn này có quan hệ lớn tới việc giết người

Tính mạng thôn dân dùng nuôi dưỡng tế đàn, là tế phẩm tế tự, một khi thời cơ chín muồi sẽ chém giết sau đó hội tụ tinh khí thần vào đài tế tự, hình thành chất dinh dưỡng đặc thù.

Đáng sợ!

- Chỉ sợ hư không giới không đơn giản như thế.

Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, nội tâm Nhiếp Vân càng cảnh giác.

Đôi mắt Nhiếp Vân nhìn sang tấm bia đá, nhìn thấy tinh khí thần hình thành dây nhỏ đều tập trung vào ba chữ và ba bức đồ hình, nương theo dây nhỏ càng ngày càng nhiều, khí tức đặc thù càng lúc càng mạnh.

- Đây là khí tức... Xác ướp cổ?

Nội tâm Nhiếp Vân rét run.

Những tinh khí thần này hội tụ vào tấm bia đá, trải qua trận pháp đặc thù lại sinh ra khí tức của “Xác ướp cổ“.

Muốn nói hắn kiêng kị nhất cái gì? Tuyệt đối là những xác ướp cổ không rõ lai lịch, cổ quái đến cực điểm.

Vốn tưởng rằng hư không giới không quan hệ gì tới những thứ kia, hiện tại xem ra cũng không phải như thế.


Hội tụ tinh khí thần của người chết dần dần hình thành khí tức xác ướp cổ càng ngày càng đậm, ba chữ và ba đồ hình càng ngày càng rõ ràng.

- Nếu như có thể biết rõ ba chữ này là gì, ý nghĩa của ba bức đồ hình... Như vậy ta sẽ biết rõ bí mật nơi đây!

Nhìn một hồi nhưng không phát hiện đầu mối, nội tâm Nhiếp Vân không ngừng suy nghĩ.

Ba chữ và ba bức tranh là mấu chốt, đáng tiếc hắn không rõ, nếu như có thể xem hiểu toàn bộ thì có thể giải quyết vô cùng dễ dàng.

- Đúng thế, ta xem không hiểu, không có nghĩa là gia hỏa này không xem hiểu.

Đột nhiên nội tâm hơi động, đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời, hắn quay đầu nhìn sang cách đó không xa, nhìn Nhiếp Vân giả đang tập trung nghiên cứu.

Nếu gia hỏa này sinh ra ở đây, khẳng định biết rõ về thế giới này, chính mình không biết, không biết ý nghĩa của ba chữ và ba bức tranh nhưng gia hỏa này chắc chắn sẽ biết.

Hắn biết nhưng chắc chắn sẽ không nói, chỉ có thể nghĩ biện pháp moi ra...

Sưu sưu sưu sưu!

Vào lúc đang suy nghĩ, đột nhiên không trung có tiếng động vang lên, đám người Đoạn Diệc, Linh Tú Đại Đế bay tới cách đó không xa, cũng không quan sát tượng đá mà là nhìn chằm chằm vào hai người.

Nhìn bộ dạng của bọn họ cũng biết cho dù nghiên cứu cũng không nghiên cứu ra cái gì, nếu là như vậy còn không bằng kỳ thác hi vọng vào Nhiếp Vân thật, thuận tiện cẩn thận quan sát, nhìn xem có thể tìm được dấu vết lưu lại hay không.

Đôi mắt xoay tròn, nội tâm Nhiếp Vân đã có dự tính, hắn tiến lên phía trước và điểm vào ba chữ và ba bức đồ hình, hắn chậm rãi vuốt ve theo khe rãnh, dường như đang cảm thụ biến hóa rất nhỏ để tìm hiểu ý nghĩa của ba chữ và đồ hình.


Nhìn thấy bộ dạng chuyên chú của hắn, sắc mặt Nhiếp Vân giả trầm xuống, hắn cũng tiến lên và vươn tay phải sờ cằm, bộ dáng suy nghĩ.

- Thì ra là thế!

Qua không biết bao lâu, sau khi vuốt ve kiểu chữ và đồ hình, đột nhiên đôi mắt Nhiếp Vân đột nhiên càng ngày càng sáng giống như biết rõ thứ gì đó, hắn hưng phấn thân thể run rẩy và cười ha ha.

- Ân?

Thấy biểu lộ của hắn như thế, vẻ mặt tất cả cảm thấy kỳ quái.

Ngay cả Nhiếp Vân giả cũng cảm thấy nghi hoặc và nhìn chằm chằm vào, dường như muốn thông qua hai mắt của hắn nhìn ra cái gì đó.

- Thật không phải giả, giả không phải thật, ta không tin ngươi còn không lộ ra nguyên hình.

Liếc mắt nhìn Nhiếp Vân già, Nhiếp Vân cười lạnh mang theo khiêu khích.

Nhìn biểu lộ và bộ dạng của hắn giống như nắm chắc mười phần, một lần hành động tìm ra khuyết điểm và lỗ thủng của đối phương.

- Không sai, thật không phải giả, giả không phải thật!

- Ta là Nhiếp Vân thật, cho dù ngươi nói thành hoa cũng vô dụng.

Nhiếp Vân giả hừ lạnh.

Lúc này hắn không thể yếu thế, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.


- Vậy sao? Vậy thì xem bản lĩnh của ai lớn hơn đi.

Nhiếp Vân cười cười lần nữa, không hề để ý tới Nhiếp Vân giả, hắn quay sang nhìn đám người Đoàn Diệc.

- Các vị, xem bộ dạng các ngươi có quan sát cũng không hiểu gì, có lẽ trong lòng đã có ý định, nếu như ta đoán không sai là hi vọng Nhiếp Vân thật giải quyết vấn đề giúp các ngươi, mang theo các ngươi rời khỏi nơi đây.

- Không sai, chủ nhân nhà ta thông minh tuyệt đỉnh, nếu như chúng ta có thể rời khỏi nơi đây, nhất định là hắn phát hiện cái gì đó, dẫn đầu chúng ta đi ra ngoài!

Tử Đồng Bất Hủy không biết Nhiếp Vân có ý tứ gì, nghe nói như thế cũng lên tiếng, trong lời nói mang theo sùng bái Nhiếp Vân mù quáng.

Trải qua nhiều việc lúc trước, hắn đã thành lập ấn tượng Nhiếp Vân không gì không làm được, hắn cho rằng chỉ cần đối phương muốn thì nhất định có thể dẫn đầu mọi người rời đi, không có vấn đề gì.

- Ta không cho rằng như thế, chủ nhân nhất định có thể dẫn đầu chúng ta đi ra ngoài.

Tuy không biết tại sao Nhiếp Vân trước mặt lại nói ra lời như thế, Đoạn Diệc cũng gật đầu.

- Các ngươi cũng cho rằng như thế?

Hai người này tỏ thái độ, đôi mắt Nhiếp Vân nhìn vào Vạn Pháp chúa tể và Linh Tú Đại Đế.

- Không sai!

Hai người cũng gật đầu.


- Vậy thì tốt, nếu các ngươi nói thế thì ta cũng yên tâm.

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng:

- Trải qua nghiên cứu vừa rồi, ta đã hoàn toàn lý giải ý nghĩa của kiểu chữ và đồ hình trên tấm bia đá, chỉ cần ta có thể nói ra, có phải khẳng định ta là thật hay không?

- Việc này...

Mọi người sững sờ.

- Nói thật, chúng ta đã xem qua tấm bia đá, kiểu chữ và hình vẽ trên đó khác với những gì chúng ta biết, căn bản không thể tìm hiểu ra cái gì, nếu như ngươi thật có thể nói ra ý nghĩa trên đó, chúng ta cũng cho rằng không có sai lầm gì, có lẽ có thể chứng minh ngươi là thật!

Linh Tú Đại Đế nói.

- Nếu như ngươi nói đương nhiên là thực, chúng ta không thể nghiên cứu ra, chủ nhân chúng ta tìm ra được thì đó là sự thật.

- Không nghiên cứu ra chắc chắn là giả.

Tử Đồng Bất Hủy tiếp lời.

- Chủ nhân thiên phú dị bẩm, tấm bia đá này tuy huyền bí nhưng hắn có thể hiểu.

Đoạn Diệc suy nghĩ sau đó gật đầu.

Tuy hắn biết rõ mình nói như thế vô cùng qua loa nhưng vẫn xác nhận đây là một phương pháp xác định.

Vô Tận Đan Điền
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền Truyện Vô Tận Đan Điền Story Chương 2513: Nhìn ngươi mắc câu hay không
7.2/10 từ 35 lượt.
loading...