Vô Tận Đan Điền
Chương 2501: Tế Tự chi linh (2)
Thời gian ở chung với Nhiếp Vân càng ngày càng dài, hắn càng cảm thấy người thiếu niên trước mắt này đáng sợ ra sao. Lá bài tẩy của đối phương giống như là vĩnh viễn lật chưa xong vậy. Cho dù thực lực của ngươi có mạnh mẽ tới đâu thì hắn vẫn mạnh hơn. Cho dù ngươi trở nên mạnh hơn thì hắn vẫn đứng ở chỗ cao hơn ngươi.
Giống như hắn ta đang đứng ở trên bả vai người khác vậy, vô luận ngươi cao thêm bao nhiêu, từ đầu đến cuối hắn vẫn ở phía trên của ngươi. Khiến cho ngươi từ nhìn xa xa, cũng không thể làm gì khác hơn được.
Không nói đâu xa, ngay cả Phù Ám Triều và Tiêu Diêu Tiên đánh lén vừa rồi. Nếu như đổi lại là hắn, nhất định đã sớm chết rồi! Thế nhưng vị chủ nhân trẻ tuổi này không những không có bị sao, ngược lại còn cùng chế ngự hai người nọ. Thủ đoạn mạnh mẽ vô cùng, cho dù là tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy trong lòng rung động không dứt.
Loại uy thế vô địch này không chỉ tạo thành lực trùng kích rất mạnh đối với tâm lý của hắn mà càng làm cho vị Đan Thần Chúa Tể này cũng giống như vậy. Cho dù lá gan của người này có lớn hơn nữa thì nhất định cũng không dám làm ra thủ đoạn gì! Bởi vì... cách làm này sẽ chỉ làm cho hắn chết nhanh hơn mà thôi.
Sưu sưu sưu!
Biết tính toán của Nhiếp Vân, cho nên mọi người cũng không hỏi nhiều. Tất cả đều theo sát ở sau lưng Đan Thần Chúa Tể, nhanh chóng tiến tới.
Nhiếp Vân mở ra cấm chế phi hành của Đan Thần Chúa Tể, để cho đối phương dẫn đường phía trước. Cả đám người dọc theo một phương hướng mà nhanh chóng tiến về phía trước.
Không ít thôn trang dưới chân nhanh chóng rớt lại phía sau. Nhiếp Vân nhìn tất cả thôn trang, trong lòng không ngừng thôi diễn ra đường rời.
Đi chừng được hai giờ, Đan Thần Chúa Tể ngừng lại, chỉ về dưới chân một cái.
- Thôn này có một tế thai, chỉ cần tìm được tế thai, dường như chúng ta sẽ có thể rời đi...
- Đi xuống đi!
Cẩn thận nhìn chung quanh một chút, thấy không có bẫy rập gì. Lúc này Nhiếp Vân mới mở miệng nói, đồng thời cũng đáp xuống đầu tiên.
Trên đường đi hắn luôn phỏng đoán, rốt cuộc lại hoảng sợ phát hiện ra, những thôn trang này liên hợp lại tạo thành một trận pháp rất lớn!
Nếu như không biết vị trí trung tâm của trận pháp, căn bản sẽ không thể rời đi được. Vô luận từ phương hướng đông tây nam bắc nào rời đi, cuối cùng cũng sẽ trở lại điểm xuất phát.
Nói cách khác... Thôn trang tạo thành đại trận, đây là một cái mê trận. Một khi không tìm được quy luật, cả dám sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, không có cách nào thoát thân.
- Thôn này... Thật quỷ dị, mang tới cho ta cảm giác âm lãnh!
Thôn trang dưới chân không khác gì những những thôn khác, bất quá vừa mới tiến vào trong đó thì nhất thời đã cảm thấy có một đạo hàn khí vọt tới, giống như đnag tiến vào mộ địa vậy.
Một mộ địa bình thường, đối với mọi người mà nói, cũng không có cảm giác gì quá lớn. Thôn này cũng không thấy có một người chết nào. Thế nhưng lại có khí âm hàn lớn như vậy, chuyện này khiến cho người ta không nhịn được rợn cả tóc gáy.
- Mọi người không nên hành động một mình, cũng không được đi quá xa!
Nơi này tràn ngập khí tức âm hàn, hắn có cảm giác tương tự như với Âm Hồn cốc trong chiến trường tam giới vậy, thậm chí còn lớn hơn.
Khi tiến vào Âm Hồn cốc, hắn và bọn người Phù Ám Triều đã đạt tới cảnh giới bán bộ Chúa Tể đại tam trọng. Mà lúc này mọi người bất quá đều là năm trăm đầu đại đạo, hắn cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng, chỉ cần hơi chút lơ là, rất dễ vẫn lạc.
- Tế đàn ở nơi nào?
Trong lòng cảnh giác, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Đan Thần Chúa Tể, dường như sợ hắn đang chơi trò gì đó.
- Tế đàn ở phía trước...
Bị hắn nhìn chăm chằm vào, Đan Thần Chúa Tể không khỏi run run, không dám đùa bỡn tiểu thông minh gì nữa, lại vội vàng dẫn đường phía trước.
Thôn này so với thôn trang trước đó vừa đi qua càng thêm hoang vu, thôn trước mặc dù đều là người chết, thế nhưng lại giống như đã từng ở qua dáng vẻ, rất nhiều ngôi nhà có khói bốc lên, mùi thơm thức ăn nhộn nhạo. Mà nơi này, mặc dù đường phố rất sạch sẽ, thế nhưng lại không có nửa điểm sinh cơ nào. Khắp nơi đều tràn ngập bia đá, giống như là một cái mộ địa to lớn vậy.
- Cẩn thận!
Nhanh chóng đi về phía trước, đi dọc theo trên đường phố một hồi, mọi người vừa định đi qua chỗ khác thì đột nhiên lại nghe được tiếng truyền âm lo lắng của Nhiếp Vân, cả đám đồng thời ngừng lại.
Vừa mới dừng lại thì đã nghe được phía trước vang vọng lên một trận tiếng bước chân dồn dập, dường như đang có không ít người đi tới.
- Có người!
Ánh mắt đám người Đoạn Diệc đều sáng lên.
Trước đó thứ mọi người nhìn thấy đều là người đã chết một phút trước. Lúc này nghe được động tĩnh của người sống, bất kể là địch hay bạn thì bọn hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
- Ta đi xem một chút!
Nhiếp Vân ngăn cản mọi người ở phía sau, thân thể khẽ nhoáng một cái đã đi tới khúc quanh trên đường phố, lặng lẽ không một tiếng động nhìn sang.
Xuất hiện ở trước mắt hắn quả nhiên là một đám người, toàn bộ đều mặc đồ tang màu trắng, mỗi một người vẻ mặt thẫn thờ, không chút cảm xúc chậm rãi di chuyển về phía trước.
Những người này con ngươi không nhúc nhích một chút nào tựa như cương thi không có linh hồn, chậm rãi đi lại, cũng không có nói chuyện, cũng không có những động tác dư thừa khác. Tình cảnh này nhìn vào trong mắt cực kỳ quỷ dị.
- Là Tế Tự chi linh! Chắc là đang muốn tiến hành nghi thức cúng tế nào đó.
- Tế Tự chi linh?
Nhiếp Vân có chút nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, những người này đều không phải là người sống, mà là người chết. Nhưng mà bọn hắn lại có thể thông qua phương thức đặc thù tiến hành cúng tế, nơi mà bọn hắn đi nhất định là tế thai!
Đan Thần Chúa Tể nói.
- Tế thai? Vậy chúng ta đi qua sau lưng bọn họ qua là được sao?
Nhiếp Vân hỏi.
- Cũng có thể, chỉ cần không bị bọn họ phát hiện là được.
Đan Thần Chúa Tể gật đầu đồng ý.
- Được rồi, chúng ta cùng nhau đi đi!
Đối với lời của người này, Nhiếp Vân vẫn có chỗ giữ lại. Bất quá khi hắn nhìn kỹ một cái lại phát hiện ra những cái gọi là Tế Tự chi linh này cũng không có lực công kích quá lớn. Vì vậy lúc này mới gọi mọi người tới.
Vô Tận Đan Điền
Giống như hắn ta đang đứng ở trên bả vai người khác vậy, vô luận ngươi cao thêm bao nhiêu, từ đầu đến cuối hắn vẫn ở phía trên của ngươi. Khiến cho ngươi từ nhìn xa xa, cũng không thể làm gì khác hơn được.
Không nói đâu xa, ngay cả Phù Ám Triều và Tiêu Diêu Tiên đánh lén vừa rồi. Nếu như đổi lại là hắn, nhất định đã sớm chết rồi! Thế nhưng vị chủ nhân trẻ tuổi này không những không có bị sao, ngược lại còn cùng chế ngự hai người nọ. Thủ đoạn mạnh mẽ vô cùng, cho dù là tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy trong lòng rung động không dứt.
Loại uy thế vô địch này không chỉ tạo thành lực trùng kích rất mạnh đối với tâm lý của hắn mà càng làm cho vị Đan Thần Chúa Tể này cũng giống như vậy. Cho dù lá gan của người này có lớn hơn nữa thì nhất định cũng không dám làm ra thủ đoạn gì! Bởi vì... cách làm này sẽ chỉ làm cho hắn chết nhanh hơn mà thôi.
Sưu sưu sưu!
Biết tính toán của Nhiếp Vân, cho nên mọi người cũng không hỏi nhiều. Tất cả đều theo sát ở sau lưng Đan Thần Chúa Tể, nhanh chóng tiến tới.
Nhiếp Vân mở ra cấm chế phi hành của Đan Thần Chúa Tể, để cho đối phương dẫn đường phía trước. Cả đám người dọc theo một phương hướng mà nhanh chóng tiến về phía trước.
Không ít thôn trang dưới chân nhanh chóng rớt lại phía sau. Nhiếp Vân nhìn tất cả thôn trang, trong lòng không ngừng thôi diễn ra đường rời.
Đi chừng được hai giờ, Đan Thần Chúa Tể ngừng lại, chỉ về dưới chân một cái.
- Thôn này có một tế thai, chỉ cần tìm được tế thai, dường như chúng ta sẽ có thể rời đi...
- Đi xuống đi!
Cẩn thận nhìn chung quanh một chút, thấy không có bẫy rập gì. Lúc này Nhiếp Vân mới mở miệng nói, đồng thời cũng đáp xuống đầu tiên.
Trên đường đi hắn luôn phỏng đoán, rốt cuộc lại hoảng sợ phát hiện ra, những thôn trang này liên hợp lại tạo thành một trận pháp rất lớn!
Nếu như không biết vị trí trung tâm của trận pháp, căn bản sẽ không thể rời đi được. Vô luận từ phương hướng đông tây nam bắc nào rời đi, cuối cùng cũng sẽ trở lại điểm xuất phát.
Nói cách khác... Thôn trang tạo thành đại trận, đây là một cái mê trận. Một khi không tìm được quy luật, cả dám sẽ vĩnh viễn bị vây ở chỗ này, không có cách nào thoát thân.
- Thôn này... Thật quỷ dị, mang tới cho ta cảm giác âm lãnh!
Thôn trang dưới chân không khác gì những những thôn khác, bất quá vừa mới tiến vào trong đó thì nhất thời đã cảm thấy có một đạo hàn khí vọt tới, giống như đnag tiến vào mộ địa vậy.
Một mộ địa bình thường, đối với mọi người mà nói, cũng không có cảm giác gì quá lớn. Thôn này cũng không thấy có một người chết nào. Thế nhưng lại có khí âm hàn lớn như vậy, chuyện này khiến cho người ta không nhịn được rợn cả tóc gáy.
- Mọi người không nên hành động một mình, cũng không được đi quá xa!
Nơi này tràn ngập khí tức âm hàn, hắn có cảm giác tương tự như với Âm Hồn cốc trong chiến trường tam giới vậy, thậm chí còn lớn hơn.
Khi tiến vào Âm Hồn cốc, hắn và bọn người Phù Ám Triều đã đạt tới cảnh giới bán bộ Chúa Tể đại tam trọng. Mà lúc này mọi người bất quá đều là năm trăm đầu đại đạo, hắn cũng chỉ là bán bộ Chúa Tể tiểu tam trọng, chỉ cần hơi chút lơ là, rất dễ vẫn lạc.
- Tế đàn ở nơi nào?
Trong lòng cảnh giác, Nhiếp Vân nhìn chằm chằm vào Đan Thần Chúa Tể, dường như sợ hắn đang chơi trò gì đó.
- Tế đàn ở phía trước...
Bị hắn nhìn chăm chằm vào, Đan Thần Chúa Tể không khỏi run run, không dám đùa bỡn tiểu thông minh gì nữa, lại vội vàng dẫn đường phía trước.
Thôn này so với thôn trang trước đó vừa đi qua càng thêm hoang vu, thôn trước mặc dù đều là người chết, thế nhưng lại giống như đã từng ở qua dáng vẻ, rất nhiều ngôi nhà có khói bốc lên, mùi thơm thức ăn nhộn nhạo. Mà nơi này, mặc dù đường phố rất sạch sẽ, thế nhưng lại không có nửa điểm sinh cơ nào. Khắp nơi đều tràn ngập bia đá, giống như là một cái mộ địa to lớn vậy.
- Cẩn thận!
Nhanh chóng đi về phía trước, đi dọc theo trên đường phố một hồi, mọi người vừa định đi qua chỗ khác thì đột nhiên lại nghe được tiếng truyền âm lo lắng của Nhiếp Vân, cả đám đồng thời ngừng lại.
Vừa mới dừng lại thì đã nghe được phía trước vang vọng lên một trận tiếng bước chân dồn dập, dường như đang có không ít người đi tới.
- Có người!
Ánh mắt đám người Đoạn Diệc đều sáng lên.
Trước đó thứ mọi người nhìn thấy đều là người đã chết một phút trước. Lúc này nghe được động tĩnh của người sống, bất kể là địch hay bạn thì bọn hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
- Ta đi xem một chút!
Nhiếp Vân ngăn cản mọi người ở phía sau, thân thể khẽ nhoáng một cái đã đi tới khúc quanh trên đường phố, lặng lẽ không một tiếng động nhìn sang.
Xuất hiện ở trước mắt hắn quả nhiên là một đám người, toàn bộ đều mặc đồ tang màu trắng, mỗi một người vẻ mặt thẫn thờ, không chút cảm xúc chậm rãi di chuyển về phía trước.
Những người này con ngươi không nhúc nhích một chút nào tựa như cương thi không có linh hồn, chậm rãi đi lại, cũng không có nói chuyện, cũng không có những động tác dư thừa khác. Tình cảnh này nhìn vào trong mắt cực kỳ quỷ dị.
- Là Tế Tự chi linh! Chắc là đang muốn tiến hành nghi thức cúng tế nào đó.
- Tế Tự chi linh?
Nhiếp Vân có chút nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, những người này đều không phải là người sống, mà là người chết. Nhưng mà bọn hắn lại có thể thông qua phương thức đặc thù tiến hành cúng tế, nơi mà bọn hắn đi nhất định là tế thai!
Đan Thần Chúa Tể nói.
- Tế thai? Vậy chúng ta đi qua sau lưng bọn họ qua là được sao?
Nhiếp Vân hỏi.
- Cũng có thể, chỉ cần không bị bọn họ phát hiện là được.
Đan Thần Chúa Tể gật đầu đồng ý.
- Được rồi, chúng ta cùng nhau đi đi!
Đối với lời của người này, Nhiếp Vân vẫn có chỗ giữ lại. Bất quá khi hắn nhìn kỹ một cái lại phát hiện ra những cái gọi là Tế Tự chi linh này cũng không có lực công kích quá lớn. Vì vậy lúc này mới gọi mọi người tới.
Vô Tận Đan Điền
Đánh giá:
Truyện Vô Tận Đan Điền
Story
Chương 2501: Tế Tự chi linh (2)
7.2/10 từ 35 lượt.